Trong một gian mật thất, một tên trung niên nhân trên người mặc y phục bên trên mang lấy tiêu ký đặc thù của Vân Lam Tông đang ngồi trên bồ đoàn tĩnh tu, nếu chỉ nhìn qua thì ai cũng chỉ nghĩ hắn tựa hồ còn rất trẻ trung, da thịt trơn bóng hồng hào, trên mặt không có chút nào nếp nhăn, chỉ là mái tóc cùng chòm râu bạc trắng đã nói lên số tuổi của hắn không thấp, hắn chính là Vân Sơn, tiền nhiệm tông chủ Vân Lam Tông, cũng là sư phụ của đương nhiệm tông chủ Vân Vận, không cần bàn cãi, hắn hiện tại đích thực là một gã đấu tông cường giả, hơn nữa còn là nhị tinh đấu tông.
Nói đến việc này, không thể không kể đến nửa năm trước, hắn khi đó là một tên đấu hoàng cửu tinh đỉnh phong, chỉ kém một bước là có thể đạp vào đấu tông cấp bậc, thế nhưng chính một bước này đã cầm chân hắn hơn mười mấy năm qua, để cho hắn không cách nào tiến thêm, trong lúc hắn gần như từ bỏ hi vọng, thì hắn gặp được một người thần bí, chính người này đã ban cho hắn lực lượng để cho hắn trong vòng nửa năm đột phá đấu tông vách chắn, hơn nữa còn tiến thêm một bước đạt tới đấu tông nhị tinh, người đó mỗi lần xuất hiện đều được bao phủ bên trong một lớp sương vụ màu đen, bản thân Vân Sơn cũng chưa từng nhìn thấy chân diện mục của hắn, mà chỉ biết được người đó được gọi là Vụ hộ pháp, đến từ một thế lực tên là hồn điện ở trung châu.
Trung châu, nói đến nơi đó, Vân Sơn không thể bảo là không có hướng tới, sở dĩ được gọi là Trung châu bởi lẽ vị trí của nó nằm ở trung tâm Đấu khí đại lục, nơi nơi đều là cường giả như vân, tuy hắn là đấu tông cường giả, tại nam vực, thực lực cũng coi như đứng đầu, thế nhưng nếu so với Trung châu thì chỉ thuộc về nhị lưu mặt hàng mà thôi.
Hắn nói thật cũng chưa từng một lần tới đó mà chỉ luôn quanh quẩn tại nam vực chật hẹp, có điều qua miệng của Vụ hộ pháp thì hắn biết được trung châu thế lực phân bố gồm có ma thú và nhân loại hai đại thế lực lớn, còn về chút chủng loại khác thì không đáng kể đến, ma thú thế lực Vụ hộ pháp cũng không có biết nhiều lắm, thế nhưng thế lực nhân loại mạnh nhất chính là nhất điện, nhất tháp, nhị tông, tam cốc, tứ phương các.
Nhất điện chính là chỉ hồn điện, nhất tháp là nói về đan tháp, đây là hai thế lực mạnh nhất, sau đó tới nhị tông gồm Thiên Minh tông và Hoa Tông, hai thế lực này thì yếu hơn hồn điện và đan tháp một bậc nhưng hiển nhiên cũng không thể vì đó mà khinh thường, tiếp đó là tam cốc gồm Băng Hà cốc, Âm cốc và Phần Viêm cốc.
Tinh Vẫn các, Vạn Kiếm các, Hoàng Tuyền các và Phong Lôi các thì bởi vì phương vị vừa vặn nằm ở bốn góc của Trung châu, cho nên mới gọi là tứ phương các, tứ các bên trong các thế lực nhất lưu đều là người nổi bật cho nên cũng không có người nào dám đánh chủ ý với bọn họ.
Sau khi biết được như vậy, lại bị Vụ hộ pháp điều kiện hấp dẫn không thể cưỡng lại, Vân Sơn hắn cực kỳ tâm động, cuối cùng bị hồn điện thu nạp dưới trướng, thay mặt bọn hắn giám thị Tiêu gia, nói khó nghe chút thì là chó săn chức nghiệp.
Ngay cả việc Nạp Lan Yên Nhiên tới cửa từ hôn, đích thực là Vân Sơn hạ lệnh, nhưng căn nguyên lại là Vụ Hộ pháp hay nói chính xác là Hồn điện cùng Hồn Tộc phía sau hắn.
Nói đến đây thì phải kể đến là Vụ hộ pháp trước đó đã từng đi tới Tiêu gia muốn sưu tầm tung tích Đà Xá Cổ Đế ngọc, nhưng ngoài ý muốn phát hiện Cổ Huân Nhi, công chúa Cổ tộc có mặt ở nơi này, có Lăng Ảnh hộ vệ, hắn cũng không dám tùy tiện xâm nhập vì sợ đánh động Cổ tộc người.
Sau khi báo lại tình hình, Hồn điện cùng Hồn tộc lựa chọn án binh bất động, bởi lẽ bọn hắn cũng không chắc trên người Cổ Huân Nhi có truyền tin ngọc thạch hay không, phải biết Cổ Nguyên tộc trưởng Cổ tộc là một tên cửu tinh đấu thánh, các trưởng lão khác cũng thuần một màu đấu thánh cường giả, một bước xé rách không gian đi tới nam vực cũng không mất mấy giây thời gian, nếu để Cổ nguyên phát hiện vậy thì hỏng bét, có Cổ Nguyên chăm chú nhìn lấy, bọn hắn chắc chắn sẽ gặp phiền toái rất lớn.
Cho nên Hồn điện cùng Hồn tộc mặc dù không động tĩnh gì, thế nhưng trong tối thầm lệnh cho Vụ hộ pháp thu phục một thế lực sau đó mượn tay thế lực này đến công kích Tiêu gia, nếu có thể một lưới bắt hết toàn bộ Tiêu gia tộc nhân, như vậy Đà Xá Cổ Đế ngọc chắc chắn rơi vào tay bọn hắn, sau đó cho dù Cổ tộc có đến, thì cũng đã muộn.
…
Lý Thiên Ngọc mặc dù nhúng tay vào để kế hoạch hồn điện suýt chút nữa không thực hiện được, thế nhưng Tiêu Viêm tiểu tử này năng lực kéo cừu hận cũng quá con mẹ nó lớn, loanh quanh một vòng thế quái nào lại để cho hồn điện âm mưu thành công, cho nên trước đó Lý Thiên Ngọc mới lắc đầu cảm thán.
Tất nhiên cho đến hiện tại Vụ hộ pháp còn chưa biết được trên người Tiêu Viêm có Dược Lão, nhắc đến thì cái chết của Dược Lão cũng không thiếu hắc thủ của hồn điện, nếu không có hồn điện trợ giúp, Hàn Phong khi đó mới chỉ là một tên đấu hoàng, làm sao có thể đánh lén một tên gần như là đấu tôn đỉnh Dược Lão?
Mà hiện tại hắn chính là vì chùi đít cho Tiêu Viêm tiểu tử này mà xuất hiện tại bầu trời phía trên Vân Lam Tông, hờ hững nhìn đình đài lầu các đặc biệt hoa lệ cùng một đám đệ tử trên sân diễn luyện đấu kỹ, Lý Thiên Ngọc âm thanh như sấm vang lên:
“Vân Sơn, mau lăn ra đây!!!”
Đang trong tiềm tu, Vân Sơn nghe được khiến toàn thân chấn động, thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu, hắn hốt hoảng vội vàng từ trong tu luyện thoát ra, ngay sau đó thân ảnh thoắt một cái biến mất, lúc này hiện ra trước mặt Lý Thiên Ngọc một khoảng, ngưng trọng nói:
“Các hạ là người nào? Tới Vân Lam Tông có mục đích gì?”
Tiếp đó, Vân Vận cùng một đám trưởng lão đấu vương cấp bậc đồng dạng từ bên trong cung điện lao ra, ẩn ẩn tạo thành một loại trận pháp phương vị bao vây xung quanh Lý Thiên Ngọc.
Đánh giá một phen Vân Vận nữ nhân đứng bên cạnh Vân Sơn, một đôi lam sắc đấu khí hóa dực, một thân thanh y, hắn phải công nhận mỹ mạo của nàng có thể so với Huân Nhi cùng Nhã Phi, Ngữ Yên, Lý Thu Thủy các nàng, thân cao cùng vóc dáng lại cực kỳ hoàn mỹ, mặc dù song phong so với Nhã Phi kém một bậc về kích cỡ thế nhưng cũng thuộc về đỉnh cấp mỹ nữ hàng ngũ để hắn hai mắt phải nhìn nhiều hơn một chút, sau đó Lý Thiên Ngọc để ý Vân Sơn tu vi không sai lệch với dự đoán của mình, là nhị tinh đấu tông, cực kỳ nhỏ yếu, cho nên hờ hững nói:
“Bản tọa hôm nay tới Vân Lam Tông chính là muốn hỏi ngươi một việc!”
Do không biết sâu cạn của Lý Thiên Ngọc ra sao, cho nên Vân Sơn thái độ cũng rất hòa hoãn chậm rãi nói:
“Không biết các hạ có việc gì muốn hỏi?”
Lý Thiên Ngọc không vội trả lời, ngược lại một phen tinh thần lực đối với cả ngọn sơn phong quét qua một lần, ngay lập tức liền tìm được Vụ hộ pháp tên kia chính là đang ẩn núp ở một bên khá kín đáo, khóe miệng câu lên một vòng cung nhỏ bé không dễ phát hiện, âm thầm cười lạnh, sau đó mới đối với Vân Sơn trước mặt nói:
“Bản tọa nghe nói chính là ngươi hạ lệnh để cho Nạp Lan Yên Nhiên nha đầu kia tới Tiêu gia từ hôn, việc này có phải không?”
Vân Sơn nghe vậy khá ngạc nhiên, bởi lẽ Tiêu gia hắn rất quen thuộc, hồn điện Vụ hộ pháp chính là muốn hắn giám thị Tiêu gia, nhưng hắn chưa bao giờ nghe thấy Tiêu gia quen biết một gã cường giả như Lý Thiên Ngọc trước mặt, Vân Vận cùng đám trưởng lão cũng là như vậy, có điều Vân Sơn đang nói chuyện không có phần của các nàng cho nên chỉ đành giữ lấy nghi hoặc trong lòng.
Vân Sơn cũng vạn phần không nghĩ tới vị cường giả trước mắt này tới vì chuyện này, hắn nói:
“Đúng vậy, chính là lão phu ra lệnh cho Yên Nhiên tới cửa từ hôn, không biết các hạ là?”
“Tiêu Viêm cùng Tiêu gia do ta bảo hộ, ngươi cứ nói đi?”
Vân Sơn nghe vậy cau mày, sau đó lại nói:
“Tha thứ cho lão phu nói thẳng, Yên Nhiên đích thực có hôn ước với một tên hậu bối của Tiêu gia gọi là Tiêu Viêm, thế nhưng theo ta được biết Tiêu Viêm người này hoàn toàn chính là một cái không thể tu luyện phế vật, thử hỏi làm sao sánh được với Yên Nhiên, lại nói Yên Nhiên về sau sẽ kế thừa tông chủ chi vị, đương nhiên không thể có một tên phu quân phế vật, nếu không Vân Lam Tông mặt mũi biết giấu vào đâu?”
Lý Thiên Ngọc nghe vậy trong lòng thầm đồng ý, dù sao Vân Sơn nói cũng không phải vô lý, kết hôn việc này đối với môn đăng hộ đối rất để ý, có điều hắn hôm nay cũng không phải đến giảng đạo lý, ở thế giới thực lực vi tôn, thực lực quyết định tất cả thì nắm tay lớn chính là đạo lý.
Khoát tay một cái, sau đó hắn thản nhiên nói:
“Ta hôm nay cũng không muốn nhiều lời, các ngươi phái người đến Tiêu gia nhục nhã hắn, ta không cần biết các ngươi lý do, nhưng nếu hắn đã được ta tráo, như vậy Vân Lam Tông hôm nay cần giao ra cho ta một cái công đạo, nếu không ta diệt Vân Lam Tông của ngươi”.
“Hừ, các hạ cũng quá coi thường Vân Lam Tông đi, nếu ta nói không thì sao?” Vân Sơn sắc mặt âm trầm hừ lạnh nói.
Một bên, Vân Vận cùng đám trưởng lão cũng thay đổi sắc mặt, trên người lần lượt bày ra tư thế chiến đấu.
Liếc nhìn một vòng, sau đó hắn Khóe miệng nở nụ cười, giọng điệu khinh bỉ nói:
“Ồ, thế sao? Như vậy ta không khách khí đâu!”
Nói xong thân ảnh liền biến mất, Vân Sơn hai con ngươi co rút như đầu kim, trong lòng dâng lên một cảm giác nguy hiểm, còn chưa để hắn phản ứng thì Lý Thiên Ngọc bất ngờ xuất hiện trước mặt…
“Chát!”
Một cái tát hướng mặt Vân Sơn vỗ xuống tốc độ nhanh vô cùng để cho hắn không cách nào kịp phản ứng.
“Phụt!”
Một ngụm máu tươi phun ra đi kèm răng vỡ, Vân Sơn thân thể như đạn pháo lao xuống đâm xuyên qua chủ điện của Vân Lam Tông va chạm với nền đất cứng rắn phát ra một tiếng nổ kinh thiên.
“Ầm…!!!”
Gạch vỡ ngói nứt, cung điện vàng son lộng lẫy nháy mắt biến thành phế tích sụp xuống đè lấp hoàn toàn thân hình của Vân Sơn.
“Sư tôn!” Vân Vận thấy Vân Sơn bị Lý Thiên Ngọc một chiêu đánh bại, không biết sinh tử, hoảng hốt kêu lên một tiếng.
“Địch nhân quá mạnh, các trưởng lão, mau kết Vân Yên Phúc Nhật trận!”