Tung ra một quyền, tốc độ Lý Thiên Ngọc không những không giảm, ngược lại còn tăng lên hướng mặt của Hồn Diễm hung hăng nện tới.
Hồn Diễm âm u bạch cốt trảo thủ cũng đồng dạng hướng về phía trái tim Lý Thiên Ngọc, thế nhưng khi nhìn thấy khóe miệng Lý Thiên Ngọc treo lên một đường cong, trên quyền đầu của hắn đồng thời tóe ra từng tia lôi điện ngân bạch sắc để Hồn Diễm không tự chủ được cảm thấy tim đập nhanh, một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm ập đến để hắn con ngươi co rút lại như đầu kim…
Trong sát na, Hồn Diễm đưa ra quyết định, hắn từ trước đến nay đều rất tin tưởng vào trực cùng bản năng cảm nhận nguy hiểm của mình bởi lẽ không chỉ một lần loại cảm giác này cứu hắn một mạng.
Một lần nữa sử dụng không gian na di né tránh, thân hình Hồn Diễm biến mất trước mắt Lý Thiên Ngọc, thế nhưng hắn cũng không có bối rối, đồng dạng sử dụng không gian na di truy đuổi không bỏ.
Hồn Diễm biết bản thân mình lúc này thiếu một tay, chiến lực đại giảm, trong lúc đan dược đang phát huy tác dụng, hắn cũng hoàn toàn vứt cái gọi là mặt mũi đi cho chó ăn, liên tục sử dụng không gian na di né tránh, chỉ trờ khi cánh tay trái hoàn toàn khôi phục, lúc đó hắn tự tin có thể đem Lý Thiên Ngọc diệt trừ, dù sao thời gian mà bí pháp có tác dụng vẫn còn tới gần một canh giờ.
Hai người, người truy ta đuổi, thoắt ẩn thoắt hiện, Lý Thiên Ngọc một mực truy đuổi Hồn Diễm, hắn cũng đã thử sử dụng không gian cầm cố loại kỹ xảo chỉ có đấu thánh trở lên mới có thể làm được này đem ra thử cầm cố Hồn Diễm, chỉ là tác dụng không lớn, do hắn cùng Hồn Diễm lúc này thực lực không mấy chênh lệch, thành ra chỉ giam cầm được thời gian cực ngắn ngủi, còn chưa tới 0,1 giây đồng hồ, tình thế biến thành hai người một mực giằng co, hơn nữa Hồn Diễm quả thực danh xứng với thực một trong tứ đại ma thánh, hắn trình độ trơn trượt để cho Lý Thiên Ngọc cũng không có cách nào.
Hồn Diễm không gian na di cực kỳ tinh chuẩn, hắn mỗi một lần na di đều là trăm dặm, Lý Thiên Ngọc đồng dạng cũng như vậy, bất quá mới đầu do chưa quen thuộc nên chỉ có thể na di vài chục dặm thành ra bị Hồn Diễm kéo dài khoảng cách, có điều rất nhanh, Lý Thiên Ngọc đối với loại kỹ xảo này nắm giữ độ thuần thục càng lúc càng tăng lên, khoảng cách giữa hai người cũng không tiếp tục bị kéo dài ra, nhưng khoảng cách giữa hai người cũng chỉ biến thành không tăng không giảm.
Cuối cùng, Lý Thiên Ngọc cùng Hồn Diễm băng qua mấy trăm vạn dặm, đi tới Hắc Giác Vực địa giới, lúc này thương thế trên tay Hồn Diễm đã được đan dược chữa lành mới dừng lại.
…
Đạp không mà đứng, Lý Thiên Ngọc nộ hỏa lúc này không phải lớn bình thường, nhìn trước mặt Hồn Diễm, hắn lạnh lùng cười:
“Như thế nào? Lão cẩu, không trốn nữa rồi?”
Hồn Diễm khuôn mặt âm trầm, mặc dù hắn tu dưỡng rất tốt nhưng trong tâm lại cực kỳ kiêu ngạo, chỉ cần nhìn biểu hiện của hắn khi cùng Hồn Thiên Đế tộc trưởng Hồn tộc nói chuyện là đủ hiểu con người hắn ra sao, thế nên khi Lý Thiên Ngọc liên tục buông lời nhục mạ, hắn cho dù là nê bồ tát cũng có ba phần nộ hỏa.
“Tiểu súc sinh, chớ càn rỡ, ngươi tưởng lão phu sợ ngươi sao?” Hồn Diễm tay trái đã hóa thành màu đen xì, giọng cực kỳ âm u mà nói.
Lý Thiên Ngọc nghe vậy càng trào phúng mà nói:
“Ồ, nếu không sao lão cẩu nhà ngươi lại phải chạy trốn như chó nhà có tang vậy?”
Đồng thời, hai tròng mắt của hắn cũng biến thành màu đỏ tươi, bên trong xuất hiện tầng tầng đồ án, lúc này Lý Thiên Ngọc đã vận dụng tới RinneSharingan, chăm chú nhìn lấy nhất cử nhất động của Hồn Diễm, âm thầm đề phòng.
“Vụt!” Thân ảnh Hồn Diễm đột nhiên biến mất.
Lý Thiên Ngọc đồng tử chín cái câu ngọc xoay trong, cảm tri lực cũng biến thành dạng lưới tỏa ra bốn phía, sau đó chân hắn đạp lấy Kinh lôi truy tinh bộ lách người né tránh.
Vừa chuyển dịch vị trí, một con hắc thủ đen xì đột nhiên từ hư không vươn ra vỗ về phía nơi hắn vừa mới đứng.
“Phanh!!!”
Không khí bạo liệt, giữa bầu trời, không gian đột nhiên bị đánh toái hình thành một cái hắc động, bên trong mơ hồ cảm nhận được không gian lực lượng vô cùng cuồng bạo.
Lý Thiên Ngọc câu ngọc bên trong song đồng càng lúc luân chuyển càng nhanh, hắn nhanh chóng bắt được bóng dáng của Hồn Diễm, thầm nói thì ra là vậy.
Hồn Diễm lúc này thân thể hoàn toàn đã ẩn bên trong tiểu không gian của hắn.
Vừa rồi Hồn Diễm đã luồn ra phía đằng sau Lý Thiên Ngọc, tay trái hóa thành U minh thủ từ bên trong không gian vươn ra công kích nhưng Lý Thiên Ngọc thế mà lại có thể tránh né, cũng để cho hắn hơi có chút ngoài ý muốn.
Bất quá, Hồn Diễm không tin Lý Thiên Ngọc vẫn còn có thể tiếp tục né tránh được, tất nhiên hắn cũng để ý thấy con mắt của Lý Thiên Ngọc, bất quá hắn chưa bao giờ nghe qua, cho nên cũng không biết được công dụng của con mắt này ra sao.
Tất nhiên Lý Thiên Ngọc cũng không có biết suy nghĩ của Hồn Diễm lúc này, mà cho dù có biết hắn cũng chỉ đối với Hồn Diễm cười nhạo, bởi căn bản cho dù là Tiêu Viêm tên “người xuyên việt” duy nhất của thế giới này cũng không biết tới RinneSharingan thì làm sao Hồn Diễm, một tên “dân bản địa” có thể biết được đây?
Bởi vì con mắt của Lý Thiên Ngọc là dung hợp từ mấy loại đỉnh cấp đồng thuật của thế giới Naruto, nào là Eternal Mangekyou Sharingan, Rinegan, Byakugan của Ootsutsuki Kaguya, cho nên công dụng cực kỳ kinh người, không những cho phép hắn sử dụng ảo thuật, ảo thuật bắn ngược, copy chiêu thức, nhìn thấy kinh mạch, huyệt đạo cùng dòng chảy năng lượng bên trong cơ thể người khác, amaterasu, Tsukuyomi, kamui, susanoo, năng lực của Pain lục đạo, hơn nữa còn có năng lực của Kaguya chính là không gian chuyển di với sáu tiểu không gian đi kèm, đồng dạng cũng có thể nhìn xuyên không gian.
Nói tóm lại, chính là chiêu này của Hồn Diễm đối với con mắt của hắn hoàn toàn không có tác dụng gì, hắn vẫn có thể nhìn thấy thân hình của Hồn Diễm dù cho có ẩn bên trong tiểu không gian đi chăng nữa.
“Phanh!!!”
“Phanh!!!”
“Phanh!!!”
…
Từng đợt công kích như vũ bão liên miên bất tuyệt hướng về phía Lý Thiên Ngọc đánh tới, hơn nữa chuyên nhắm vào điểm mù trên thân thể hắn để Lý Thiên Ngọc có chút chật vật chống đỡ, bất quá Hồn Diễm không biết rằng tất cả những gì hắn nhìn thấy lúc này, chỉ là Lý Thiên Ngọc cố ý bày ra cho hắn nhìn mà thôi.
Hồn Diễm tất nhiên không biết điều đó, tất cả những gì hắn thu vào trong mắt chỉ là Lý Thiên Ngọc đang bị hắn đè lên đánh, chật vật không chịu nổi, nếu cứ tiếp tục như vậy, hiển nhiên người thắng chính là hắn.
…
Không biết qua bao lâu, nếu cố tình tính toán ra thì thời gian cũng đã xấp xỉ gần một canh giờ, Lý Thiên Ngọc cảm nhận Hồn Diễm công kích đã yếu đi không ít, hắn làm sao có thể không đoán ra được là Hồn Diễm bí pháp đã hết hiệu lực?
Cho nên…
“Phanh!!!”
Hắc thủ lấy một tốc độ như chợp giật khắc vào hậu tâm Lý Thiên Ngọc.
“Phụt!” Phun ra một ngụm máu tươi, Lý Thiên Ngọc dường như trúng phải đòn nghiêm trọng, như diều đứt dây từ trên không trung ngã xuống.
“Rầm!!!”
Thân thể hắn như đạn pháo quăng xuống mặt đất tạo thành một cái cự đại hố sâu, bụi đất bốc lên che khuất lấy thân ảnh của hắn.
Bên trong hố, Lý Thiên Ngọc lồng ngực sụp đổ, gian nan từ trong nạp giới lôi ra một bình đan dược, đang muốn nuốt xuống thì…
“Oanh!!!”
Một đạo móng vuốt đen kịt như bàn tay của ác ma hung hăng vỗ xuống đánh cho thân hình Lý Thiên Ngọc lún sâu xuống mặt đất, toàn thân xương cốt đứt gẫy, hơi thở hắn lúc này đã cực kỳ mỏng manh, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị dập tắt.
Lúc này, Hồn Diễm mới từ bên trong hư không chui ra, chậm rãi thả mình đáp xuống bên cạnh hố đất, nhìn thân thể tàn tạ của Lý Thiên Ngọc, cười thỏa mãn nói:
“Hắc hắc, đây chính là kết cục của những kẻ dám chống đối Hồn tộc, tiểu súc sinh, chờ sau khi rút ra linh hồn của ngươi ném vào luyện hồn đăng, chỉ mong rằng ngươi cũng đừng có chết nhanh quá, ta sẽ cảm thấy rất vô vị!”
Sau đó, từ trong ống tay áo của Hồn Diễm vươn ra một loạt hắc liên (xiềng xích màu đen), đâm vào trong thể nội của Lý Thiên Ngọc, muốn thông qua đó rút ra linh hồn của hắn, thế nhưng….
“Cái gì? Tại sao không có….?” Hồn Diễm kinh ngạc, bật thốt lên.
Chỉ là còn chưa đợi hắn dứt lời, một con ngọc thủ trắng nõn từ bên trong hư không vươn ra nắm chặt lấy cổ Hồn Diễm, đấu khí trong lòng bàn tay ẩn ẩn như núi lửa chuẩn bị bạo phát để cho Hồn Diễm không dám có một tia dị động, một phần cũng vì Lý Thiên Ngọc bên trong cơ thể hủy diệt pháp tắc chi lực như thoát van tràn vào trong cơ thể Hồn Diễm tiến tới cầm cố toàn bộ đấu khí của hắn, cho dù muốn động hắn cũng không làm được.
Mà thân ảnh của Lý Thiên Ngọc tiếp đó cũng từ bên trong hắc động bước ra, nhìn lấy Hồn Diễm cười lạnh nói:
“Bất ngờ đi, Hồn Diễm lão cẩu?”
Nghe thấy âm thanh người phía sau phát ra, như gặp phải quỷ, Hồn Diễm hốt hoảng kêu lên:
“Không thể nào…ngươi…ngươi….làm sao ngươi lại xuất hiện đằng sau ta, như vậy kẻ trước mắt chẳng lẽ…”
“Ha ha ha, đoán đúng rồi, chỉ là không có thưởng, nãy giờ người cùng ngươi hao tổn bất quá là của ta một đạo phân thân mà thôi…giải!” Lý Thiên Ngọc một tay chế trụ cần cổ của Hồn Diễm, một tay giơ lên bắt thành “giải” ấn nói.
“Bùng!” Thân thể bên trong hố đất đột nhiên biến thành một đạo khói trắng tiêu biến để Hồn Diễm trợn trừng mắt.
Sau đó, Lý Thiên Ngọc nhìn lấy Hồn Diễm bị chế trụ trong tay mình, khóe miệng toát ra một nụ cười lạnh lẽo, sát khí không kiềm chế phóng thích, gần như hóa thành thực chất để cho Hồn Diễm toàn thân băng hàn, hắn nói:
“Ngươi có biết rằng Thu nhi đối với ta có bao nhiêu trọng yếu sao?...Vậy mà cái thứ cẩu vật như ngươi lại dám đối với nàng động thủ…!”
“Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết quá sớm, linh hồn của ngươi đương nhiên ta phải thật tốt chiêu đãi một phen sau đó mới đem nghiền ra từng chút từng chút một đến khi hoàn toàn tiêu tán trong thiên địa, chỉ có như vậy mới có thể để ta tiết được mối hận trong lòng…”
Vừa nói, bàn tay Lý Thiên Ngọc càng siết càng chặt, chẳng khác gì gọng kìm kẹp lấy cái cần cổ mỏng manh của Hồn Diễm để hắn có chút khó thở.
Hồn Diễm cảm nhận sát ý từ trên thân Lý Thiên Ngọc tản mát ra, hắn toàn thân lông tơ dựng đứng, mao cốt tủng thiên, miệng gấp gáp mấp máy, ngáp ngáp như cá lên cạn thiếu khí, dường như muốn nói điều gì đó, chỉ là cổ hắn bị con ngọc thủ tràn ngập đấu khí cùng sự hủy diệt kia nắm chặt, cố gắng ra sao cũng không thể phát ra chút âm thanh nào.