Sáng Thần Tu Luyện Hệ Thống

Chương 253: Hắc giác vực



Từ bên trong không gian đi ra, Lý Thiên Ngọc chậm rãi phi hành, hướng về phía một nơi cực kỳ nổi tiếng trên đấu khí đại lục, Hắc giác vực.

Ở nơi này, bởi vì nguyên nhân địa hình có phần đặc thù nên cơ hồ được coi là khu vực hỗn loạn nhất trên đấu khí đại lục, vô số cường giả tới từ đủ mọi loại quốc gia, đế quốc, bọn họ gặp có thể gặp phải rủi ro, phạm tội hoặc bị cường địch truy sát cho nên trốn tránh tới nơi này, mà đương nhiên khi đem một đám cường giả nhét chung vào một chỗ thì xung đột phát sinh không phải chuyện gì quá lạ lùng.

Bọn hắn ai nấy vốn dĩ đều là cường giả tâm cao khí ngạo, bản tính tàn nhẫn, lại không thiếu các chủng tộc khác nhau hội tụ tạo thành cho nên không hiếm nhìn thấy những hành động mạn rợ dã man diễn ra tại nơi này, ở Hắc giác vực, không có pháp luật mà chỉ có một luật duy nhất, đó là luật rừng.

Không sai, chính là luật rừng, hay nói một cách khác, chính là nhược nhục cường thực, thích giả sinh tồn, kẻ mạnh chính là vua, kẻ yếu hoàn toàn không có chút quyền lợi cùng nhân quyền nào đáng nói, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp được nguy hiểm uy hiếp tới sinh mệnh.

Đây là một khu vực nơi bản chất tàn ác được bộc lộ vô cùng thuần túy, cho dù ngay giữa đường cái giết người cướp của không phải chuyện hiếm lạ, hoặc là ngươi nếu nhắm trúng một nữ nhân nào, có thể ngay tại chỗ đè ra mà hành sự, chỉ cần ngươi mạnh hơn nàng, nếu không chắc chắn ngươi sẽ chết rất thê thảm bởi bất kỳ nữ nhân nào dám sinh hoạt ở nơi này đều không ai là đơn giản, nếu không độc ác tàn nhẫn thì cũng âm ngoan xảo quyệt, đôi khi đến tận lúc ngươi chết cũng không biết được bản thân chết như thế nào.

Có điều, tuy nơi này hỗn loạn cùng tàn nhẫn tác phong là vậy, nhưng chỗ tốt cũng không ít, không nói đâu xa, bởi nơi này hội tụ đủ mọi loại người, mỗi ngày đều có người tiến vào lẫn rời đi, cho nên tin tức cực kỳ linh thông, là một nơi mua bán trao đổi tin tức tuyệt hảo.

Lại nói thêm, không chỉ có mỗi tin tức mà bên trong Hắc giác vực, hầu như tất cả mọi thứ ngươi đều có thể mua được, nếu ngươi có đủ kim tệ cùng vốn liếng, đương nhiên còn cần phải có cả bản linh cùng thực lực, bởi nếu không như vậy, cho dù ngươi có cầm được bảo vật tới tay, e rằng không quá lâu sau đó, thi thể ngươi liền bị vứt ở cái xó xỉnh nào đó.

Không chỉ vậy, một số loại đan dược cao cấp hay công pháp cao giai hoặc thiên tài địa bảo hiếm có cùng nhiều loại áo giáp binh khí,…rất rất nhiều đồ vật mà ở nơi khác không thể tìm thấy, nhưng lại bày bán ngoài vỉa hè cùng bên trong phòng đấu giá đương nhiên nguồn gốc cũng là không chính quy.

Ở nơi hỗn loạn đệ nhất đấu khí đại lục như Hắc giác vực thì tử vong chỉ là một điều gì đó rất đỗi tầm thường, mỗi ngày đều có cường giả chết đi, mỗi ngày đều có cường giả đi vào, thế nên nơi này mặc dù tràn ngập tử vong cùng hỗn loạn nhưng cũng tràn ngập hấp dẫn cùng khiêu chiến lẫn dụ hoặc. 

Tuy biết rõ nơi này hỗn loạn cùng hắc ám là vậy, nhưng Hắc giác vực cũng là một nơi có cực kỳ có lực hấp dẫn, vẫn có vô số người, tre già măng mọc, dũng mãnh tiến vào bên trong, không vì thiên tài địa bảo hoặc công pháp đấu kỹ cao giai thì cũng là muốn nổi danh.

Phải, chính là danh vọng, bên trong Hắc giác vực không thiếu con đường để giúp một người biến thành một cường giả danh chấn đại lục, tất nhiên chỉ là số ít mà thôi, còn phần nhiều đã biến thành một bộ xương khô thậm chí thê thảm hơn thì ngay cả xương cốt cũng không còn.

Có thể là đạo lý “Vật cực tất phản” chẳng? Dù là nơi cực kỳ âm u hắc ám như thế, ấy vậy mà ở giữa trung tâm Hắc giác vực lại đứng sừng sững một tòa học viện danh chân đấu khí đại lục – Già Nam học viện.

Điều kỳ lạ là ở xung quanh bên trong một phạm vi nhất định của Già Nam học viện lại là một khu vực hòa bình tuyệt đối, từ trước tới nay bất kể là nhân vật nào bên trong Hắc giác vực tiến vào phạm vi của Già Nam học viện mà có ý đồ gây rối đều nhận lấy kết cục không mấy tốt đẹp, chỉ ngay hôm sau thôi, đảm bảo sẽ trở thành một cái thi thể treo vắt vẻo trên thân một cây đại thụ nằm ở vị trí giao tuyến giữa Hắc giác vực cùng Già Nam học viện, qua nhiều năm như vậy thế nhưng hầu như chưa từng có ngoại lệ.

Gốc đại thụ kia có tên là Tử linh thụ, và ở trên đó nổi bật nhất là thi thể của hai vị đấu vương cùng một vị đấu hoàng.



Lý Thiên Ngọc lúc này cũng đã tiến gần tới phạm vi Hắc vực đại bình nguyên, so với bên ngoài và bên trong bình nguyên để hắn cảm giác như hai thế giới hoàn toàn bất đồng, từ trên không trung nhìn xuống, hắc vực đại bình nguyên là một dải đất đen xì, trái ngược hoàn toàn với màu xanh tươi tốt của cây cỏ bên ngoài, hình thành một loại tương phản chí cực, dường như một đạo phần tuyến màu đen vậy. 

“Cuối cùng cũng tới!” Lý Thiên Ngọc từ phía xa xa nhìn lại dải đất màu đen, con ngươi ánh lên một tia quang mang, thấp giọng nói.

Cũng phải nói rằng địa vực của Hắc Vực đại bình nguyên cũng không phải rộng một cách bình thường, Lý Thiên Ngọc mặc dù phi hành chậm rãi nhưng tốc độ của hắn hoàn toàn có thể so với một vị đấu hoàng toàn lực phi hành, vậy mà vẫn mất tới mười mấy phút mới nhìn thấy bóng người.

Nói đúng hơn thì là một loạt các loại lều trại được dựng lên chắn ở phía trước lối vào Hắc giác vực “chân chính”, như thể một cái bộ lạc nhỏ vậy.

Lý Thiên Ngọc cũng đoán được một chút đám lều trại này của người phương nào, còn không phải trong nguyên tác Tiêu Viêm tiểu tử kia đi tới liền va phải bọn hắn yêu cầu tiểu tử kia nộp lên “Phí qua đường” hay sao? 

Bất quá, hắn cũng không phải Tiêu Viêm, tên kia vì che dấu Tử vân dực phi hành đấu kỹ cho nên mới đáp xuống phía dưới sợ một đám cường giả nổi lòng tham đánh cướp cho nên mới đụng tới đám người này, còn hắn cũng chẳng có gì cố kỵ cứ việc phi hành ngang qua đầu bọn hắn là được.

Đám người thu “phí qua đường” phía dưới cũng không phải không có nhìn thấy Lý Thiên Ngọc bay ngang qua, thế nhưng bọn hắn dám chặn đường hắn sao? 

Nên nhớ chỉ có đấu tông cường giả trở lên mới có thể không cần đấu khí hóa dực tự do phi hành trên không trung, cho nên bọn hắn có thể khẳng định Lý Thiên Ngọc ít nhất cũng là đấu tông thực lực, mà đối với một đám tối đa chỉ có đại đấu sư tu vi dám chặn lại hắn sao? Làm vậy chính là muốn sớm đi đầu thai gặp lại ông bà tổ tiên! 

Cho nên bọn hắn ngay cả ho một tiếng cũng không dám, hơn nữa tư thái hạ xuống thấp nhất, đầu hơi cúi, chờ lấy Lý Thiên Ngọc vượt qua.

Đối với đám tôm tép này, Lý Thiên Ngọc cũng hoàn toàn không có hứng thú, hắn sau đó thản nhiên bay qua đỉnh đầu bọn hắn, đáp xuống phía dưới, chuẩn bị đi qua cổng tiến vào bên trong.

Tiến tới, Lý Thiên Ngọc đối với một tên có tu vi cao nhất trong số đám gác cổng là đại đấu sư đoán chừng là một tên đầu mục, hắn thản nhiên nói:

“Bao nhiêu kim tệ?”

Tên đầu mục cùng đồng bọn bởi vì trông thấy Lý Thiên Ngọc từ trên không trung đáp xuống, hơn nữa không có đấu khí hóa dực, tự nhiên biết đây là một vị đấu tông cường giả, đang hạ thấp tư thái chờ hắn qua cửa, đột nhiên nghe thấy câu này liền ngẩn cả người, bất quá hắn không hổ là đầu mục, phản ứng không thể không nói là rất nhanh, hắn ngay lập tức hiểu ý Lý Thiên Ngọc muốn nói, vội cung kính đáp:

“Kính thưa tiền bối, cường giả từ đấu vương trở lên đi qua cửa hoàn toàn không cần trả phí!”

“Như vậy sao?” Lý Thiên Ngọc gật đầu, sau đó không nói gì thêm.

Tên đầu mục cũng nhanh chóng quay về phía đám thuộc hạ quát: 

“Còn đứng trơ ra đó làm gì, mau mở cửa mời tiền bối tiến vào!”

Bọn thuộc hạ, giật mình, vội vội vàng vàng mở ra cửa lớn, sau đó xếp thành hai hàng chờ đón lấy hắn đi qua.

“Cửa đã mở ra, xin mời tiền bối!” Tên đầu mục chắp tay cung kính nói.

Gật đầu, Lý Thiên Ngọc dẫn đầu đi vào bên trong, từ từ lướt qua hai hàng người đứng nghiêm trang, ngay một tiếng ho khẽ cũng không có, dần dần biến mất khỏi tầm mắt tên đầu mục kia.

Đợi cho tới khi bóng dáng Lý Thiên Ngọc hoàn toàn tiêu thất, tên đầu mục mới thở phào nhẹ nhõm mà đám thuộc hạ cũng từ bên trong trang nghiêm tư thế một lần nữa trở lại bộ dạng lười biếng, vội tập trung về phía tên đầu mục bắt đầu cùng nhau bàn tán Lý Thiên Ngọc.

“Đại nhân, vị tiền bối kia trông thật lạ mặt!”

“Phải a, ta canh gác ở nơi này rất lâu năm nhưng có thể khẳng định vị tiền bối kia là lần đầu tiên xuất hiện ở Hắc giác vực!”

“Đại nhân, vị tiền bối kia không thực sự là đấu tông cường giả đó chứ?”

“Còn có thể sai sao? Có thể ngự không phi hành mà không cần tới đấu khí hóa dực ngoài đấu tông cường giả trở lên ai có bản lĩnh này? Phí lời!”



Lý Thiên Ngọc đối với đám người kia hoàn toàn không thèm để ý, khi tiến vào bên trong, dường như hai loại thế giới bất đồng vậy, dòng người đằng sau cánh cửa lộ ra, khá tấp nập trái ngược với sự vắng lặng bên ngoài, hàng loạt lều vải của cá nhân hay thế lực nhỏ bé cùng một số loại như doanh trại nghĩ tới hẳn là đám thế lực lớn hơn xuất hiện càng lúc càng nhiều.

Bên ngoài lều vải cùng doanh trại là những sạp hàng đơn giản bày bán la liệt, có điều vật được bày bán lại không tầm thường.

“Ồ, Hỏa lân long quả, Trích diệp thảo,…chậc, chậc…” Vừa cất bước đi dạo các sạp hàng, Lý Thiên Ngọc cũng bắt gặp được không ít các loại linh dược mà ở Gia mã đế quốc hay Ô thản thành cực kỳ hiếm thấy, nhưng ở nơi này lại được bày bán chẳng khác rau cải trắng là bao nhiêu, hơn nữa thỉnh thoảng hắn còn trông thấy một số loại dược tài điều chế thất phẩm đan dược chủ dược khá hiếm có.

Đương nhiên Lý Thiên Ngọc lắm của nhiều tiền, gặp được loại nào linh dược mà hắn vừa ý liền không thèm quan tâm bao nhiêu kim tệ, trực tiếp mua hết, khiến không ít người xung quanh hai mắt tóe lên quang mang tham lam, ma quyền sát chưởng, muốn tiến đến đoạt tài hại mệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.