Sáng Thần Tu Luyện Hệ Thống

Chương 46: Mộc Uyển Thanh



Sau khi đã đoạt đi kỳ ngộ của tên ngốc Đoàn Dự, Lý Thiên Ngọc rời đi Vô lượng ngọc động, hắn vận lên Kinh lôi truy tinh bộ như một tia chớp lao thẳng từ phía chân núi lên trên đỉnh.

Lúc này hai người Đoàn Dự cùng Chung Linh sau khi gây án đã bị tóm, hiện đang bị trói gô lại thành một đoàn, Chưởng môn Vô lượng kiếm phải là Tả Tử Mục đang truy hỏi thuốc giải độc thiểm điện điêu.

Hắn đứng trên tàng cây xem kịch cũng không có ý muốn nhúng tay, tiếp đến diễn biến cũng không có chút gì khác, Đoàn dự bị ép uống Thất nhật đoạn trường tán, sau đó bị thả đi truyền tin cho Cam Bảo Bảo và Chung Vạn Cừu.

Nhắc đến Chung Vạn Cừu hắn cũng có phần thông cảm tên này, cưới nữ nhân đã qua tay Đoàn Chính Thuần, đã thế còn nuôi con thay hắn, tượng đài bất khuất cho việc “đổ vỏ” là đây chứ là đâu!? Cũng là một người đáng thương.

Đoàn Chính Thuần thì phải nói rất phong lưu nhưng cũng vô trách nhiệm, đã dám “bắn pháo” thì cũng phải có can đảm chịu trách nhiệm, cái lúc mới đầu thì lúc nào cũng lôi cái lý do mình là vương gia Đại lý quốc ra rồi nói nếu nhận các nàng thì điều tiếng không hay, cái loại nam nhân này hắn thực sự khinh bỉ.

Sau khi bị thả xuống núi, Đoàn Dự liền theo diễn biến cốt truyện mà ngã núi cũng tìm thấy vô lượng ngọc động nhưng đáng tiếc đến một sợi lông cũng không có, tiếp đó Đoàn Dự tìm đến Vạn kiếp cốc thuật lại sự tình với Cam Bảo Bảo và Chung Vạn Cừu.

Chung Vạn Cừu cũng biết được Đoàn Dự là con Đoàn Chính Thuần, suýt nữa nổi cơn tam bành đánh chết Đoàn Dự, mồm mép Đoàn Dự cũng lanh lợi cho nên cũng bình an vô sự.

Khi Cam Bảo Bảo muốn cùng Đoàn Dự đến vô lượng sơn cứu Chung Linh lại bị Chung Vạn Cừu ngăn cản, Cam Bảo Bảo vì muốn bảo toàn Đoàn Dự liền đâm Chung Vạn Cừu một kiếm, sau đó lại nghĩ đến bao nhiêu năm qua tình nghĩa Chung Vạn Cừu si tình với mình cho nên quyết định không đi cứu Chung Linh mà ở lại Vạn kiếp cốc lại chỉ cho Đoàn Dự đến mượn ngựa của Mộc Uyển Thanh.

Lý Thiên Ngọc lướt trên ngọn cây thong thả đi theo phía sau, Đoàn Dự tên này một chút võ công cũng không có cũng không phát hiện trên đầu có một người đi theo.

Đên một căn nhà gỗ nhỏ, phía ngoài là một con hắc mã, Đoàn Dự bước vào hô lớn:

- Có ai ở đây không!!!

Bên trong im ắng, một lúc sau, giọng một nữ tử vang lên:

- Ngươi là ai!? Đên đây có việc gì!?

Lý Thiên Ngọc đứng bên trên tàng cây nghe được cũng thầm khen một tiếng, giọng cô nàng này khá êm tai, lại trong trẻo,bất quá có chút hơi ngang ngược lại lạnh nhạt, thế nhưng Lý Thiên Ngọc biết đây là kết quả do từ nhỏ nàng được sư phụ hay nói đúng hơn là mẫu thân nàng - Tu la đao Tần Hồng Miên dạy dỗ.

Bị cách ly trong một sơn cốc không người, cũng không được tiếp xúc với nam nhân, lại càng được nhồi nhét tư tưởng rằng nam nhân trong thiên hạ toàn một lũ phụ bạc cho nên chính xác mà nói nàng có chút dã tính, lại cũng có khá nhiều ý kiến kỳ lạ đối với nam nhân đôi khi cổ quái lại có chút buồn cười, đối với Lý Thiên Ngọc thì Mộc Uyển Thanh là một nữ tử thú vị.

- Tại…Tiểu sinh Đoàn Dự, được Cam phu nhân chỉ tới nơi này mượn ngựa.

Tên Đoàn Dự này tính tình có chút làm Lý Thiên Ngọc im lặng, ban đầu hắn tính nói là “Tại hạ” nhưng lúc sau nghĩ đến trong nhà là một vị nữ tử liền đổi thành “Tiểu sinh”, ý hắn là muốn nâng cao hình tượng của mình đối với vị nữ tử trong nhà kia, mặc dù không hề nhìn thấy mặt nàng.

Thế mới thấy cái máu phong lưu hắn từ cha hắn Đoàn Chính Thuần chân truyền. “Mặc dù không phải cha ruột” - Lý Thiên Ngọc nghĩ thầm.

Sau một đoạn đối thoại, Đoàn Dự cũng leo lên ngựa mà đi, Lý Thiên Ngọc cũng không có đi theo vì hắn biết chỉ một lát nữa Đoàn Dự sẽ quay lại.

Đúng như hắn nghĩ, chỉ khoảng nửa canh giờ sau, Đoàn Dự liền quay trở lại theo đó là một đám người dẫn đầu bởi một nữ nhân khoảng hơn 40 tuổi, chính là người của Mạn đà sơn trang.

- Cô nương!!! Có kẻ muốn hại cô đó mau chạy đi.

- Cô nương bọn họ tiến vào rồi!

Chỉ nghe từng tiếng động từ trong nhà vang lên.

- Bịch!!!

- Chát!!!

Từng tên bị đánh bay ra ngoài, thân ảnh một nữ tử xuất hiện trước đại môn, đầu đội đấu lạp, trên mặt phủ một tầng hắc sa, dáng người cao gầy, mặc dù bị y phục che lấp nhưng không khó nhận ra vóc người của nàng rất tốt.

Lý Thiên Ngọc lên tinh thần có chút hứng thú nhìn Mộc Uyển Thanh, nàng cũng không có phát hiện ra hắn, cũng khá kỳ quái là nàng cấp độ cũng đạt tới lv.11, tương đương Hoàng cảnh nhất trọng, không nghĩ ra ở thế giới thấp võ như vậy mà đẳng cấp cũng không thấp.

Phải biết ở Xạ điêu, cũng là một thấp võ thế giới, cao nhất là ngũ tuyệt cũng chỉ có lv.15, vậy mà ở đây Mộc Uyển Thanh võ công tính ra trong Thiên long thế giới thuộc loại không đáng nhắc tới cũng đạt tới lv.11.

Như vậy cho thấy hai thế giới có sự chênh lệch nhất định, Thiên Long thế giới có vẻ mạnh hơn Xạ điêu thế giới một chút.

Lúc này Đoàn Dự rất không “thức thời” há mồm nói:

- Cô nương họ định hại cô đó! Cô phải cẩn thận!

Đám người mạn đà sơn trang thấy vậy liền xúm vào lôi Đoàn Dự từ trên ngựa kéo xuống. Lý Thiên Ngọc vỗ trán cái “bép!” ngửa mặt lên trời thở dài ngao ngán, trong lòng thì nghĩ:“Tại sao trên đời có một tên ngu ngốc như thế chứ, ngươi không chú ý tình cảnh xung quanh sao!? Đây có phải người ta thường hay gọi là mồm nhanh hơn não không!?”.

Đối với việc “cướp” đi kỳ ngộ của hắn, Lý Thiên Ngọc khi trông thấy tình cảnh này, một chút nhỏ xíu áy náy trong lòng hắn đã toàn bộ dập tắt, tên ngu ngốc này đạt được võ công Tiêu Dao phái chính là lãng phí của trời, ta mà không cướp thì chính là bị trời phạt nha!

Mộc Uyển Thanh đi ra nghe vậy lại nhìn hắn bị một đám người tóm lấy lạnh lùng nói:

- Ngươi không lo đi cứu người quay về đây làm gì!?

- Ta biết cô nương có nạn nên quay về cứu cô! - Đoàn Dự nghe vậy đáp.

- Cứu ta!? Dựa vào ngươi!? Cẩn thận kẻo đánh mất luôn tiểu mệnh, hối hận cũng không kịp! - Mộc Uyển Thanh có chút khinh bỉ nói.

- Đại trượng phu hành sự, lấy chữ nghĩa làm đầu, có gì mà hối hận chứ!? - Đoàn Dự nghe vậy liền ưỡn ngực nói lớn.

- Hừ! Chỉ bằng ngươi mà cũng dám tự xưng đại trượng phu!? - Mộc Uyển Thanh hừ lạnh nói.

Nói xong, Mộc Uyển Thanh liền ném ra một đám ám khí, sau đó lôi kéo Đoàn Dự ngồi lên ngựa bỏ chạy. Lý Thiên Ngọc cũng vận thân pháp lướt trên tán cây đi theo phía sau.

Dọc đường đi, Đoàn Dự không ngừng lải nhải hỏi thăm thân thế, tên tuổi của nàng, cũng nhờ vậy hàng loạt tát tai liền rơi trên mặt hắn, bất quá tên này cũng nổi tiếng mặt dày, vẫn tiếp tục đôi co với nàng, Mộc Uyển Thanh có chút bực mình, lại ban thưởng hắn vài cái tát tai sau đó quăng hắn xuống đất thúc ngựa kéo lê Đoàn Dự nguyên một đoạn đường, tên này cũng vì vậy mà luôn mồm mắng nàng.

Sau đó Đoàn Dự cùng Mộc Uyển thanh dừng lại nghỉ ngơi, hắn mở máy hát không ngừng cuối cùng kết thúc bằng một đống bạt tai.

Tên này cũng khó chịu liền nhân lúc nàng nhắm mắt dưỡng thần liền leo lên ngựa tính âm thầm bỏ đi.

Bất quá con ngựa này cũng có chút thông linh, thuộc dạng ngựa tốt, Đoàn Dự cưỡi nó đi được một đoạn thì bị Mộc Uyển Thanh huýt sáo gọi về, con ngựa cũng không có nghe lệnh hắn, kết quả thì ngươi biết, lại một tá tát tai sau đó đuổi Đoàn Dự đi.

Lúc này Đoàn Dự, cũng tức không nhẹ, bất quá lại nghĩ đến Chung Linh đang bị giữ ở Vô lượng kiếm phái không biết thế nào, cuối cũng vẫn lại lẽo đẽo đi theo muốn Mộc Uyển Thanh cùng đi cứu Chung Linh.

Đột nhiên, từ xa lao tới hai nữ tử thân khoác hắc bào, rút kiếm chặn đường hai người.

- Ngươi là kẻ nào!? Bỏ khăn che mặt xuống!!!

Lý Thiên Ngọc cũng nhận ra đây là người của Linh Thứu Cung, được cử đến Vô lượng kiếm phái, đi ngang qua đây lại thấy Mộc Uyển Thanh bịt mặt đầu còn đội đấu bồng, toàn thân hắc y khả nghi vô cùng đi qua địa bàn của mình cho nên chặn đường muốn nàng cởi bỏ hắc sa che mặt.

Mộc Uyển Thanh không nói hai lời tung người lên chân đạp lưng ngựa mượn lực lao tới, cổ tay chợt lật, một thanh đoản đao xuất hiện trong lòng bàn tay.

Hai người vây công Mộc Uyển Thanh, Lý Thiên Ngọc trông thấy đẳng cấp cũng không cao lắm chỉ mới lv.10 tức phàm cảnh viên mãn, phải biết cho dù chỉ là cách một cấp nhưng cảnh giới lại chênh lệch, cho nên hai người đồng thời công tới cũng chỉ có thể bình khởi bình tọa với nàng.

Mộc Uyển Thanh mặc dù sử dụng binh khí ngắn nhưng uy lực cũng như độ biến hóa mau lẹ cũng là hơn hẳn cho nên chỉ khoảng 50 chiêu sau đó một người trong số đó bị nàng chém một nhát vào chân, người kia thấy vậy liền nhân lúc nàng thu chiêu liền vung kiếm lao tới.

Mộc Uyển Thanh muốn bồi thêm một đao nhưng thế công đã tới chỉ có thể lui lại phía sau, nữ tử bị thương ở chân thấy đồng bạn mặc dù công tới nhưng hoàn toàn chỉ là chơp lấy thời cơ mà chiếm lợi, không lâu lắm chắc chắn sẽ bị Mộc Uyển Thanh giết chết, đảo mắt nhìn thấy Đoàn Dự đi cùng liền nảy ý định cầm xuống tên này uy hiếp nàng.

Nữ tử lao tới vung kiếm liền chém, Đoàn Dự chống đỡ có chút chật vật, Lý Thiên Ngọc chợt thấy Mộc Uyển Thanh lật chuyển cổ tay phóng tới ám khí, hắn liền ngắt lấy một chiếc lá vận lên nội công bắn tới, ám khí va chạm với chiếc lá nổ tung, ba nữ nhân cùng Đoàn Dự lúc này giật mình sững người liền dừng tay.

Lý Thiên Ngọc cũng không phải cứu Đoàn Dự hay có ý xen vào mà là hắn có ý tưởng khác.

Từ trên ngọn cây phi thân xuống, một thân bạch y phiêu dật, tóc dài túm lại có chút tùy ý tung bay, tam nữ trông thấy hắn khuôn mặt tuấn dật, nội liễm liền có chút sững sờ.

Lý Thiên Ngọc thấy vậy liền mở miệng nói:

- Hai người các ngươi là người của Linh Thứu cung?

- Đúng vậy! Công tử là…!?

Hai người liền kinh ngạc đáp.

Lý Thiên Ngọc cũng không trả lời mà lại tiếp tục nói:

- Ta có biết Thiên sơn đồng mỗ Vu Hành Vân, còn vị cô nương này cũng không phải là địch, các ngươi chắc đang trên đường tới vô lượng kiếm phái!?

- Đúng vậy! Thì ra công tử quen biết Đồng lão, hai người chúng ta đang trên đường tới Vô lượng kiếm phái!

- Được rồi! Đây là Chỉ huyết hoàn có tác dụng cầm máu, cầm lấy cho nàng ăn đi!

Lý Thiên Ngọc nói xong liền lật tay lấy ra sau đó quăng tới một viên Chỉ Huyết hoàn.

- Này…!!!

Vị nữ tử có chút nghi ngờ, ấp úng nói.

- Yên tâm, nếu ta muốn hại hai người các ngươi cũng không cần giở chút thủ đoạn nho nhỏ này ra!!

Nói xong liền vận công đánh ra một chưởng, nguyên một mảng rừng bị chưởng lực của hắn đánh tới mà đứt ngang đổ rạp.

Bốn người thấy vậy có chút chấn kinh, hai nữ tử vội đáp.

- Đa tạ công tử ban cho đan dược!!!

Mộc Uyển Thanh cùng Đoàn Dự thấy Lý Thiên Ngọc kinh khủng như vậy không có chút nào dám khinh cử vọng động sợ hắn hiểu lầm cho một chưởng như vừa rồi với bản lĩnh mèo cào của mình thì chỉ có đi đời nhà ma.

- Các ngươi khi đến Vô lượng kiếm phái thì bảo mấy tên ngớ ngẩn kia, nhất là tên chưởng môn Vô lượng kiếm phải thả vị cô nương tên Chung Linh ra.

- Đây là một lọ Giải độc đan, có thể giải hầu như các loại độc trong thiên hạ, mấy tên ngu ngốc kia bị thiểm điện điêu cắn cho bọn chúng mỗi người một viên.

Nói xong liền quăng tới một bình 15 viên giải độc đan, sau đó như nhớ ra điều gì hắn lại mở miệng nói tiếp:

- Suýt nữa thì quên! Nhắc nhở các ngươi rằng Giải độc đan của ta cũng có thể giải trừ Sinh tử phù, cho nên hai người các ngươi sau khi cứu ra cô nương Chung Linh kia có đem thuốc giải cho đám người Vô lượng kiếm phái hay không thì tùy các ngươi quyết định.

- Chúng ta đã biết phải làm thế nào! Công tử yên tâm!

Hai người nghe hắn nhắc tới Sinh tử phù lại có khả năng hóa giải đã hoàn toàn tin tưởng trước đó hắn nói quen biết Thiên sơn đồng mỗ.

- Công tử! Chúng ta cáo từ!

Đợi hai người đi khỏi hắn liền hướng Đoàn Dự nói:

- Ngươi không quay trở lại Vô lượng kiếm phái lấy giải dược sao!?

Đoàn Dự có chút kinh ngạc, không nghĩ đến bản thân mình trúng Thất nhật đoạn trường tán mà Lý Thiên Ngọc cũng biết, cho nên vội chắp tay nói:

- Đa tạ huynh đài cứu giúp! Xin hỏi quý tính đại danh!?

- Hiện giờ việc ngươi cần quan tâm là đến Vô lượng kiếm phái lấy giải dược chứ không phải tốn thời gian ở đây hỏi ta tên gì.

- Còn không mau đi!!!

Lý Thiên Ngọc quát một tiếng suýt nữa hù chết Đoàn Dự, hắn liền vội vàng chắp tay cáo từ sau đó hướng Vô lương kiếm phái đi tới.

Mộc Uyển Thanh lúc này thấy mọi người đi hết chỉ còn mình mình cũng xoay người chuẩn bị rời đi, Lý Thiên Ngọc đánh chủ ý tới nàng, làm sao có thể dễ dàng như vậy để nàng rời đi, mặc dù ban đầu chủ ý là muốn cứu hai nữ tử Linh Thứu cung nhưng giờ đã ra mặt rồi không lý nào đi một chuyến tay không.

- Cô nương! Có thể cho biết phương danh!?

Mộc Uyển Thanh nghe vậy liền quay ra lạnh lùng nói:

- Ngươi hỏi để làm gì?

- Chỉ là muốn biết vậy thôi, cũng không có lý do gì khác! - Lý Thiên Ngọc mỉm cười nhẹ nhàng nói

- Tại sao ta phải nói cho ngươi tên!

Nói xong liền lên ngựa liền đi. Lý Thiên Ngọc cũng không đuổi theo, nếu cô nàng này đã như vậy thì để nàng chịu chút khổ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.