Nhớ ra điều này, Lý Thiên Ngọc cũng không vội dời đi, quay đầu mặt tràn đầu quái dị, có chút hí ngược nói với Vương Ngữ Yên:
- Vương cô nương, nếu ngươi không có việc gấp phải đi vậy thì ở lại đây theo ta xem một hồi kịch đi!
Vương Ngữ Yên khó hiểu, bất quá nàng khi không quấn lấy Mộ Dung Phục thì cũng thích xem náo nhiệt cho nên đối với đề nghị của hắn, nàng cũng đồng ý.
Tiêu Phong lúc này đã đi, hắn muốn về lại căn nhà ngày xưa, nơi hắn từng sống cùng phụ mẫu Kiều Tam Hòe, mặc dù không phải thân sinh phụ mẫu, nhưng trong lòng hắn vẫn coi hai người là cha mẹ ruột.
Lý Thiên Ngọc không ngăn cản cũng không nhắc nhở điều gì cho Kiều Phong, dù sao hai vợ chồng Kiều Tam Hòe là bị phụ thân Tiêu Phong là Tiêu Viễn Sơn giết, nói cho cùng cũng là chuyện nhà của người ta, lắm mồm xen vào cũng không tiện.
Lúc này Cái bang nhân chúng còn đang tranh cãi òm tỏi xem ai lên làm bang chủ, bất thình lình một đội nhân mã kéo đến bao vây Cái bang nhân chúng, Hách Liên Thiết Thụ mở miệng hạ nhục, sau đó sai người không một tiếng động hạ độc, Cái bang chúng nhân như đánh tiết gà, hung hăng một trận mà hoàn toàn không để ý lúc này trong không khí xuất hiện một mùi hương rất thơm.
Lý Thiên Ngọc cái mũi có chút nhảy, mặc dù hương này rất thơm bất quá thơm kiểu gay mũi, hắn hít vào một hơi, hệ thống cũng thông báo hắn trúng một loại độc gọi là Bi tô thanh phong, bất quá chất độc mới chui vào đã bị thể chất của hắn đánh tan.
Hắn không bị ảnh hưởng không có nghĩa người khác cũng không, chỉ thấy lúc này hàng loạt người trúng độc, chân tay bủn rùn không còn chút sức lực nào, đang đứng bỗng đổ ập xuống như từng cây chuối.
Chúng nữ và tiểu tử Đoàn Dự cũng không thể tránh khỏi, Lý Thiên ngọc lôi ra tám viên giải độc đan, cho mỗi người một viên, không lâu sau mọi người sức lực trở về, bất quá quân đội của Hách Liên Thiết Thụ đã bao vây tứ phía.
Hắn cũng không quá để ý, dù sao toàn một đám creep hình người, giải quyết cũng không mất nhiều thời gian, do đó quay đầu hướng Vương Ngữ Yên nói:
- Vương cô nương, đến giờ xem kịch rồi! Nhìn kỹ!!!
Nói xong liền vận Kinh lôi truy tinh bộ, thân ảnh Lý Thiên Ngọc hóa thành một ánh chớp lao đến hướng một tên quan binh đầu đội khôi giáp, che mặt kín mít chỉ chừa hai con ngươi.
Chính là Lý Duyên Tông. Hắn lúc này đây nghe tiếng gió, mặc dù chỉ kịp nhìn thấy một tia chớp lao về hướng mình, không kịp ngăn chặn nhưng hắn cũng kịp thời vận lên chân khí toàn thân hình thành vòng phòng hộ.
Lý Thiên Ngọc thân ảnh hiện ra trước mắt, tay vận Lục mạch thần kiếm điểm ra nhất đạo kiếm khí, vừa mới tiếp xúc với kiếm khí, vòng phòng hộ chân khí của Lý Duyên Tông chỉ như vỏ trứng gà, đụng vào liền toái.
Sau đó hắn duỗi hai ngón tay nhanh chóng điểm lên toàn thân huyệt đạo của Lý Duyên Tông theo một loại phương pháp, bình thường nếu hắn chỉ điểm một hai huyệt sẽ khiến người ta mất đi cử động năng lực mà thôi, nhưng nếu điểm toàn thân những huyệt đạo theo quỹ tích của hắn sẽ khiến người bị điểm huyệt không thể mảy may vận dụng một tia chân khí nào hết, trở thành cá trên thớt mặc cho hắn xử trí.
Phương pháp này chính hắn tự nghĩ ra đặc biệt cực kỳ khó giải khai, dựa vào trình độ y sư chức nghiệp của hắn, sáng tạo pháp môn điểm huyệt này ra rất dễ dàng.
Lý Duyên Tông bị điểm toàn thân huyệt đạo, thân hình cứng ngắc, cổ không thể ngoái, ngón tay không thể động, ngũ quan không hoạt động như người câm điếc, mù lòa. Hắn bị Lý Thiên Ngọc duỗi tay xách lấy sau đó lướt về hướng chúng nữ.
Thả tay quăng Lý Duyên Tông vứt xuống đất như vứt một bọc rác rưởi, Lý Thiên Ngọc giọng điệu đùa cợt hướng Vương Ngữ Yên nói:
- Nàng thử cởi khôi giáp che mặt của hắn ra xem hắn là ai!?
Vương Ngữ Yên nghi hoặc nhưng vẫn y theo lời hắn nói mà làm, nàng vươn tay tháo ra khôi giáp cũng lấy xuống bịt mặt, một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn đập thẳng vào mắt, chính là Mộ Dung Phục, bất quá lúc này nàng không có chút nào cao hứng hay vui vẻ, có chẳng chỉ là kinh hãi.
Mộ Dung Phục trước khi đi liền nói với nàng hắn đi tìm Kiều Phong đòi công đạo do bị vu oan giá họa giết Mã Đại Nguyên, ấy vậy mà giờ nàng lại bắt gặp hắn giả làm Lý Duyên Tông, ẩn thân vào Tây Hạ.
Lý Thiên Ngọc giải khai á huyệt cho Mộ Dung Phục sau đó hướng hắn âm dương quái khí nói:
- Ai u! Mộ Dung công tử nha! Không nghĩ chỉ tùy tiện bắt một tên tướng quân Tây Hạ hóa ra lại là công tử, không biết công tử trà trộn vào binh lính Tây Hạ là có ý đồ gì!?
- A!!! Ta biết rồi, phải chăng công tử lẫn vào Tây Hạ vì muốn xúi dục Tây Hạ liên kết Đại Liêu tiến công Đại Tống, sau đó thừa cơ tam quốc phân tranh mà đục nước béo cò nhằm phục hưng Đại Yến.
- Chà chà! Diệu kế, diệu kế a! Mộ Dung công tử thật là thông minh.
Mộ Dung Phục còn đang sững sờ liền nghe Lý Thiên Ngọc châm chọc, bất quá đây không phải điều quan trọng mà là từ miệng Lý Thiên Ngọc lại một câu nói toạc ra mưu đồ của Mộ Dung gia, chính điều này mới làm cho hắn thật sâu kinh hãi, hắn đã nghĩ tới viễn cảnh nếu nhân sĩ võ lâm biết được điều này, lại rêu rao tuyên truyền rộng rãi vậy thì từ nay về sau Mộ Dung gia chính là lưng đeo tội phản quốc, sẽ phải sống một cuộc sống như chuột chạy qua đường, người gặp liền đánh!
- Ngươi là người nào!? Ta không phải Mộ Dung Phục, ta là Lý Duyên Tông, ngươi ăn nói linh tinh.
- Hừ! Mộ Dung Phục, uổng cho thiên hạ nhân chúng đặt ngươi song song với Kiều Phong, cái gì mà Bắc Kiều Phong - Nam Mộ Dung, anh hùng hảo hán đi không thay tên ngồi không đổi họ, ngươi đến tên của mình còn chối bỏ, nói gì đến việc phục quốc. - Lý Thiên Ngọc khinh bỉ nói.
- Biểu ca! Tại sao huynh lại làm như vậy!? Huynh có biết huynh làm như vậy sẽ khiến tam quốc giao tranh, bao nhiêu dân chúng vô tội vì đó mà mất mạng hay sao!? - Vương Ngữ Yên rất không thích hành vi của Mộ Dung Phục nói.
- Ta làm vậy có gì sai!? Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, nếu có thể phục hưng Đại Yến quốc, hi sinh đám dân đen kia mà có thể giúp ta lên làm hoàng đế Đại Yến vậy thì đã sao!?
- Huynh còn nói…!! - Vương Ngữ Yên thực sự thương tâm mà nói.
- Mộ Dung Phục! Thực ra Cô Tô Mộ Dung gia các ngươi từ mấy đời nay đều một mực lấy phục hưng Đại Yến làm đầu, ta đối với điều này rất khâm phục, bất quá ngươi vì khôi phục Đại Yến quốc mà hi sinh dân chúng như vậy thì có thể kéo dài được bao lâu? Ai phục tùng ngươi với cái thái độ kiểu đó!? Mười năm, hai mươi năm sau thì sao, tất cả chỉ như hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.
- Việc này không cần các hạ bận tâm! Mộ Dung Phục đã rơi vào tay ngươi muốn chém muốn giết tùy các hạ. - Mộ Dung Phục ngoảnh mặt đáp.
- Cũng được! Bất quá nghĩ kỹ chưa!? - Lý Thiên Ngọc lạnh lùng đáp.
- Không! Lý đại ca, Ngữ Yên cầu xin ngươi, đừng hại biểu ca!
- Ồ! Như vậy ta cho Mộ Dung Phục hai lựa chọn, một ta phế hắn võ công, suốt đời làm người bình thường, hắn phải thề độc không được mưu đồ Đại Yến, trở về cùng cô nương chung sống một đời, hai đó là ta có thể không động đến hắn một sợi lông, hắn thích làm gì thì làm nhưng với điều kiện phải rời bỏ cô nương. Thế nào Mộ Dung công tử chọn lựa được sao!? - Lý Thiên Ngọc âm hiểm cười.
Vương Ngữ Yên biểu lộ thâm tình nhìn Mộ Dung Phục, trong tâm nàng chỉ muốn cùng biểu ca sống một cuộc sống bình thường, nàng yêu hắn, hắn yêu nàng vậy là đủ.
- Hừ! Việc này còn cần phải chọn sao, đại nghiệp làm trọng. - Mộ Dung Phục hơi bất ngờ thế nhưng nghĩ cũng không cần nghĩ hừ lạnh đáp.
- Biểu ca! Chẳng lẽ từ trước tới giờ đối với muội, biểu ca không có chút động lòng sao!?
Mộ Dung Phục nghe vậy cũng cảm thấy áy náy, không phải hắn không thích Vương Ngữ Yên, ngược lại một vị biểu muội xinh đẹp trong suy nghĩ luôn hướng tới hắn như vậy, hắn làm gì mà không động tâm, đang định mở miệng nói lại nhìn thấy Lý Thiên Ngọc cười xảo trá nhìn mình, Mộ Dung Phục liền ngậm miệng những lời muốn nói cũng nuốt vào trong.
Trong lòng hắn thì nghĩ:”Không được! Tên khốn kia chủ ý nhắm vào ta, chắc chắn ước gì ta chọn ở bên Ngữ Yên, nếu ta nói ra như vậy hắn sẽ phế bỏ võ công của ta, đến lúc đó không có võ công làm sao phục quốc, thật âm hiểm, tiếc rằng Mộ Dung Phục này cũng không phải hạng dễ lừa gạt như vậy, hừ!”.
Thực ra Mộ Dung Phục quá tự cho là đúng lại quá đa nghi, Lý Thiên Ngọc chính là muốn cua Vương Ngữ Yên vào tay, hắn cho Mộ Dung Phục hai lựa chọn chính là ý như vậy.
- Biểu ca! Sao huynh không nói!? Có phải huynh có động lòng với muội, muốn cùng muội chung sống đúng không biểu ca!? - Vương Ngữ Yên mắt phượng tỏa ra quang mang hy vọng hỏi.
- Không có! Từ trước tới giờ ta chưa hề động lòng với muội! - Mộ Dung Phục trong lòng tự biết nói.
- Không! Không thể nào!? Biểu ca huynh nói đi, điều huynh nói vừa rồi không phải là sự thật, huynh nói cho muội biết đi!!!
Vương Ngữ Yên nội tâm có chút tan vỡ, ngọc thủ nắm chặt đến trắng bệch, không dám tin vào tai mình những gì hắn vừa nói, nàng thống khổ hướng Mộ Dung Phục nức nở nói, lại tựa như một đứa bé bị oan ức, có chút oán trách.
- Mộ Dung công tử nghĩ kỹ rồi chứ!? - Lý Thiên Ngọc mặt tràn đầy tiếu dung hướng Mộ Dung Phục hỏi.
- Đúng! Các hạ có thể thả tại hạ ra được rồi chứ!? - Mộ Dung Phục trong lòng có chút phẫn nộ nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh thản nhiên nói.
- Cũng được! Chỉ khi ngươi thề từ nay về sau, trông thấy Vương cô nương thì đi đường vòng, hơn nữa không được có bất kỳ chủ ý gì với nàng, ngươi thề xong ta sẽ thả ngươi đi.
- Tốt! Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, hôm nay Mộ Dung Phục xin thề, từ nay nếu Vương Ngữ Yên Vương cô nương ở nơi nào, ta biết được sẽ đi đường vòng, hơn nữa cũng không đánh bất kỳ chủ ý giừ với nàng, nếu trái lời thề sẽ bị thiên lôi đánh chết. - Mộ Dung Phục trong lòng đã nghĩ kỹ cho nên hắn cũng sảng khoái mà nói.
Mộ Dung Phục thì tốt rồi bất quá Vương Ngữ Yên thì không, nghe hắn lập lời thề như vậy, nàng nội tâm vì quá đau đớn mà trở nên hoàn toàn chết lặng, cũng không nhìn lấy Mộ Dung Phục lần nữa, chỉ ngẩn ngơ ngã ngồi trên mặt đất, thân hình gầy yếu mỏng manh, tựa như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng khiên nàng tiêu tán trong trời đất, trông mà thê lương.