Rời khỏi làng lá, Lý Thiên Ngọc dựa vào thông tin trong quyển trục mà hắn trao đổi với Itachi, mục tiêu chính là nhị vĩ - Matatabi, được phong ấn trong người Yugito của làng mây.
Hơn một tuần, cuối cùng hắn cũng đặt chân được tới Lôi quốc, làng mây là một trong năm làng ninja mạnh, lãnh đạo hiện giờ chính là Raikage đệ tứ.
Xem xét thông tin trong quyển trục, bên trong sở trường thuật ghi lại cũng không nhiều, chỉ biết rằng Yugito là nữ jinchuriki duy nhất kể từ sau khi cửu vĩ bị tách khỏi Kushina và phong ấn vào người Naruto, là một ninja khôn ngoan, có khả năng chuyển đổi tự do sang hình thái vĩ thú.
Thực ra đối với đám thông tin này hắn cũng không thấy có ích gì, lúc trước xen vào cuộc gặp gỡ giữa Itachi, Kisame với đám Kakashi chẳng qua hắn muốn thử xem thực lực của Itachi, đồng thời tiện tay làm thịt Kisame kiếm một bút kinh nghiệm, sau đó hắn muốn thả Itachi rời đi, dù sao cũng không thể để Itachi chết vào lúc này được, đương nhiên không thể tự nhiên mà thả hắn đi, ít ra phải có một cái lý do, cho nên Lý Thiên Ngọc mới lấy cớ trao đổi thông tin, đồng thời diệt luôn Danzo lão già này.
Nếu Itachi chết lúc vào lúc đó, vậy Sasuke Saringan sẽ không thể tiến hóa được, mà mục đích cuối cùng của hắn chính là từ cơ thể Naruto và Sasuke rút ra thứ gì đó….
Mở lên bản đồ tìm kiếm vị trí của Yugito, cô nàng này không nghĩ lại cách hắn gần như vậy, dựa trên chỉ dẫn của bản đồ, thì là ngay tại thác nước không xa trước mắt.
Bỏ xuống băng đeo đầu, lại đeo lên một chiếc mặt nạ, thêm một chiếc áo khoác đi mưa trùm lại toàn thân, Lý Thiên Ngọc nhanh chóng đi tới tiếp cận Yugito.
- Đinh! Hệ thống phát ra nhiệm vụ chính tuyến: Thu phục nhị vĩ Matatabi, nhiệm vụ hoàn thành ban thưởng tăng lên một cấp, ban thưởng năng lực nhìn thấy linh hồn, 10 triệu hối đoái điểm.
Không lâu lắm, hắn đã thấy được thân ảnh của Yugito, một mái tóc vàng buộc đuôi thắt bím dài tới tận lưng, khuôn mặt thon gọn, bộ ngực cũng không quá nổi bật, thân cao khoảng 1m7, không quá xinh đẹp nhưng cũng coi như không tệ.
Yugito lúc này đang khoanh chân ngồi tu luyện trên một tảng đá bên cạnh thác nước, Lý Thiên Ngọc cũng không che dấu thân hình mà đi thẳng tới cho nên bị Yugito nhanh chóng phát hiện ra.
Mở ra đôi mắt, từ trên mặt tảng đá đứng lên cảnh giác, Yugito hướng người trước mặt hỏi:
- Ngươi là ai?
- Cái này thì ngươi không cần biết làm gì, nghe nói ngươi là Yugito nhị vĩ của làng mây hả? - Lý Thiên Ngọc không trả lời ngược lại hỏi.
- Phải….thì sao? - Yugito đáp.
- Phải thì tốt, ta rất hứng thú với con mèo Matatabi trong người của ngươi, có thể gọi nó ra cho ta nói chuyện không? - Lý Thiên Ngọc thản nhiên nói.
Yugito nghe vậy càng cảnh giác, hơi khom người thủ thế lại hỏi:
- Đến cùng, mục đích của ngươi là gì?
- Ài….thôi nói cho ngươi cũng không sao, mục đích của ta chính là thu thập 9 con vĩ thú, con thứ nhất là Shukaku của làng cát, mà ngươi là con thứ hai. - Lý Thiên Ngọc đáp.
- Hừ!...nói như vậy jinchuriki của làng cát đã bị ngươi giết!? - Yugito càng cảnh giác nói.
- Ai bảo ngươi là ta giết jinchuriki của làng cát rồi?
- Một khi vĩ thú bị lấy ra, jinchuriki sẽ chết, ngươi nói đã lấy được nhất vĩ Shukaku, vậy chẳng phải jinchuriki đã chết rồi sao?
- Vớ vẩn! Ta không giống ngươi khác, cho dù có bị ta rút ra vĩ thú jinchuriki vẫn có thể sống…thôi, nói nhảm vậy đủ rồi, ngươi muốn tự động đưa tay chịu trói hay để ta phải ra tay đây? - Lý Thiên Ngọc bĩu môi nói.
Yugito, không nói, đề thân nhảy lùi lại phía sau, hai tay chập lại, chakra màu xanh từ trên người phóng ra lưu chuyển xung quanh, bím tóc xõa tung dựng đứng, một tiếng nổ vang lên:
- Ầm….!!!
Khói bụi mù mịt, Lý Thiên Ngọc nhanh chóng kết ấn:
- Phong độn, long quyền phong.
Khí lưu xung quanh nơi hắn đứng nhanh chóng chuyển động xoay tròn tụ tập lấy vị trí của hắn làm mắt bão hình thành một chiếc vòi rồng lớn phóng tới.
- Xoạt…xoạt…ầm…ầm……….
Một chuỗi tiếng nổ do long quyển phong ma sát với không khí xung quanh, cắt chém xuống mặt đất gây ra, yên vụ cũng nhanh chóng bị đánh tan, long quyển phong lực hậu lực vẫn đầy đủ, thẳng tắp lao tới.
Yugito lúc này đã biến thân hoàn toàn trở thành một con mèo lớn hai đuôi trông rất hoang dã, một bên mắt màu xanh lá cây, một mắt màu vàng, bề ngoài như phủ thêm một tấm màn lửa màu xanh thẫm, đối với long quyển phong đang dũng mãnh hướng tới bản thân, con mèo này chỉ thản nhiên vung lên một trảo liền đánh tan.
Lý Thiên Ngọc mở miệng nói:
- Ngươi bây giờ là Yugito hay Matatabi nhị vĩ?
- Người chết thì không cần phải biết… - Con mèo nói.
- Xem ra vẫn còn là Yugito, như vậy đành phải đánh cho ngươi chui ra rồi…
- Mạnh miệng….
Nói xong từ trong mồm liền phun ra một đoàn hỏa cầu xanh lam hướng Lý Thiên Ngọc phóng tới, dù chưa tới gần nhưng hắn cũng biết được nhiệt độ rất cao, hai tay nhanh chóng kết ấn:
- Thủy độn, Thủy loạn ba.
- Thủy độn, Thủy trận bích.
Từ miệng hắn phun ta một cơn sóng nước, đồng thời một bức từng nước bao vây xung quanh nhanh chóng được dựng lên.
Thủy khắc hỏa, nhưng khi hỏa thế quá cường, thủy cũng phải nhượng bộ lui binh, sóng nước gặp hỏa cầu liền bốc hơi nhanh chóng, may mắn hắn có đề phòng cho nên dựng thêm một bức thủy bích, hỏa cầu đã thu nhỏ lại khi va chạm với sóng nước, sau đó mới đụng tới thủy bích cho nên đồng thời triệt tiêu.
Không ngừng tay dù chỉ một giây, Lý Thiên Ngọc tiếp tục kết ấn:
- Băng độn, băng châm.
Nước dưới chân nhanh chóng cuốn lên hình thành từng cây băng châm, Lý Thiên Ngọc vẫn chưa vội mà vận chuyển chakra bắt đầu áp súc, băng châm từ đầu to như cây đũa, từ từ nén lại, đến cuối cùng chỉ còn nhỏ như cây tăm, thế nhưng độ cứng phải nói là phi thường, đâm xuyên đá tảng dễ như trở bàn tay.
Theo chỉ lệnh từ tay của hắn, một đám băng châm lao vun vút tới, chakra chuyển hóa thành một ngọn lửa xanh, sau đó Yugito vung tới một trảo, một đạo hỏa nhận từ trảo chém ra nghênh đón đám băng châm, tuy hỏa nhận nhiệt độ rất cao, cũng khiến không ít băng châm tan chảy, thế nhưng rậm rạp chằng chịt băng châm lại công tới từ bốn phương tám hướng khiến yugito cũng không thể đỡ hết toàn bộ, vẫn có vài cái băng châm đâm vào cơ thể.
Khi Yugito thấy băng châm đã ngừng lại, còn chưa kịp thở một hơi liền nghe được:
Còn chưa kịp để Yugito làm ra phản ứng, Lý Thiên Ngọc thân ảnh đã xuất hiện phía trước mặt, xoay ngươi 360 độ, hắn liền tung ra một cước, gót chân lôi điện lập lòe phản chiếu ánh sáng bạc….
- Rầm….Oành….!!!
Thân hình to lớn của Yugito khi chuyển sang hình dạng vĩ thú, trọng lượng chắc chắn không hề nhỏ, vậy mà ăn một cước của hắn vào đầu liền bay đi như đạn pháo, đâm thủng cả thác nước phía sau.
Lý Thiên Ngọc hạ xuống thản nhiên đứng nhìn chăm chú về hướng thác nước, bàn chân phần gót giầy đã bị nhiệt độ cao làm tan chảy một chút, bất chợt từ phía mặt trước thác nước bắt đầu sôi sục, sau đó bốc hơi mãnh liệt, từng luồng yên vụ bốc lên mịt mù….
- Oanh…!!!
Thác nước nổ tung, thân hình Yugito nhanh chóng lao ra đáp xuống phía trước Lý Thiên Ngọc, để ý sẽ thấy hình thể đã to gấp hai có thừa, hơn nữa tấm màn lửa xanh âm u trên người càng lúc càng tỏa ra nhiệt độ đáng sợ.
- Có vẻ ngươi bây giờ là Matatabi nhị vĩ chứ không còn là Yugito nữa hả? - Lý Thiên Ngọc nhếch miệng nói.
- Gào…!!! Con người khốn kiếp, ta sẽ xé xác ngươi ra. - Mở miệng rống lớn, Matatabi trợn mắt hướng hắn uy hiếp nói.
- Thế còn phải xem ngươi có làm được không, mà đôi thủ tiếp theo của ngươi không còn là ta nữa mà là…
Vừa nhếch miệng cười nói, Lý Thiên Ngọc tay cũng không chậm đưa ra:
- Triệu hồi…!!!
Một vòng tròn ma pháp đầy ký tự nòng nọc quen thuộc hiện ra dưới chân, một ánh sáng chợt lóe, một thân hình nhỏ bé xinh xắn xuất hiện.
- Meo…!!! Chủ nhân, có việc gì nữa a…
- Nhìn thấy con mèo to trước mặt không, giống như Shukaku lúc trước, giao cho ngươi đấy Bạch Tuyết.
- Meo…lại là một con linh cấp yêu thú…yên tâm, cứ giao cho ta, chủ nhân!
Lý Thiên Ngọc lôi ra một viên quý thể đan nuốt vào sau đó đóng lại bát môn, thân thể đau nhức một hồi nhưng cũng không như lần trước đau nhức kịch liệt như vậy, có vẻ cơ thể hắn đã dần quen với trạng thái mở bát môn rồi, thêm nữa trước đó ăn vào đan dược cũng xoa dịu kinh mạch, cơ bắp.
Matatabi lúc này hai con ngươi đã trợn to như chuông đồng, toàn thân run lẩy bẩy, từ lúc thân ảnh bé xíu trắng muốt kia xuất hiện, nó đã cảm nhận được một luồng uy áp từ thượng vị giả phát ra, một luồng uy áp từ huyết mạch cao quý hơn xa nó.
Bạch Tuyết cũng chẳng buồn chuyển sang dạng chiến đấu, vẫn giữ nguyên hình dạng một con bạch miêu, híp mắt nhìn con mèo to lớn gấp mấy chục lần mình, há miệng kêu một tiếng:
- ….meo!!!!
Matatabi vừa nghe thấy tiếng kêu của Bạch Tuyết liền đánh rùng mình một cái, sau đó run rẩy cúi rạp người xuống, muốn có bao nhiêu ngoan ngoãn liền có bấy nhiêu ngoan ngoãn, có thể trong mắt người khác chỉ là một tiếng mèo kêu đơn giản như vậy, nhưng trong mắt nó không khác gì một con mãnh thú kinh khủng đang há ra khẩu bồn.
- Bạch Tuyết, kêu nó thần phục…
- Tốt, chủ nhân,….meo…!!!! - Bạch Tuyết ngọt ngào đáp sau đó lại kêu lên một tiếng.
Trong mắt Matatabi có chút giẫy dụa nhìn Lý Thiên Ngọc, lại nhìn Bạch Tuyết, sau đó không có cách nào khác bất đắc dĩ, kêu vài tiếng.
Một luồng sáng từ mi tâm Lý Thiên Ngọc bắn ra chiếu tới mi tâm nhị vĩ, chỉ trong chốc lát, thân hình to lớn của Matatabi liền tiêu thất, trên mặt đất chỉ còn lại Yugito nằm bất tỉnh.
- Đinh! Thu phục thành công nhị vĩ Matatabi.
- Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành, đẳng cấp tăng lên một cấp, ban thưởng năng lực nhìn thấy linh hồn, 10 triệu hối đoái điểm.
Lý Thiên Ngọc thu hồi Bạch Tuyết, đi tới chỗ Yugito, vươn tới một bàn tay chạm chạm khuôn mặt cô nàng, làn da có chút lạnh lẽo, nhưng trơn nhẵn mịn màng, hơi thở ổn định, cũng không có di chứng hay ảnh hưởng gì, hắn luồn tay vào ngực áo cô nàng bóp một cái.
- Chậc, so với Thu nhi, Lưu Anh các nàng kích thước kém xa, bất quá vừa tay, xúc cảm cũng không tệ, làm ta tốn công một hồi, coi như lấy chút lợi tức đi….
Yugito lúc này mà còn tỉnh chắc chắn sẽ ban thưởng hắn vài cái tát tai, tên khốn này tự nhiên tới cướp đi nhị vĩ còn nhân cơ hội nàng bất tỉnh mà thoải mái xoa bóp một trận, quá vô sỉ…