Nhiễm Thuật điều chỉnh thiết bị livestream của mình, Lục Dĩ Nhiên đang đốt hương ở trong phòng.
Hương bị đốt cuộn lên từng vòng từng vòng khói, một mùi hương tinh tế nhè nhẹ tỏa ra như thể vừa bước vào một rừng hoa mai, xung quanh chỉ là sự yên ắng.
Đàm Nghiễn rửa bát xong thì đi ra, thấy hai người ở ngoài đang lờ nhau đi.
Nhiễm Thuật định live trước giờ đã định, cậu lên Weibo thông báo cho fan về điều này.
Lục Dĩ Nhiên đang ngồi xếp bằng trên đệm bồ đoàn, cằm hơi hất lên, hai mắt nhắm lại bắt đầu nhập thiền.
Đàm Nghiễn suy nghĩ một chút, cuối cùng đi đến bên cạnh Nhiễm Thuật hỏi thăm: “Anh livestream chơi game kinh dị hả?”
Gần đây, livestream chơi game của Nhiễm Thuật rất phổ biến. Nếu tìm kiếm trên tất cả các nền tảng lớn đều có thể thấy Nhiễm Thuật bị sợ tè cả ra quần, thêm vào đó bên trò chơi cũng đang cố gắng marketing thêm. Đến Đàm Nghiễn chưa xem live mà còn biết sơ sơ.
“Ừ, cũng của nhà đầu tư kia.” Nhiễm Thuật nói, đưa nội dung quảng cáo phải nói cho Đàm Nghiễn: “Đọc cho quen đi, lát nữa cậu phải nhớ đấy.”
Bảo sao trong khi quay chương trình này, Nhiễm Thuật có thể livestream chơi game. Hóa ra là người chủ bên trò chơi cũng là một trong những nhà đầu tư chương trình này, đây cũng là một sự quảng cáo gián tiếp.
Đàm Nghiễn cầm nội dung quảng cáo phải nói lên xem một chút, lúc ngẩng đầu lên đã thấy Nhiễm Thuật đăng nhập vào trò chơi.
Mới livestream nên người vào chưa nhiều, Nhiễm Thuật cũng không chào hỏi mà cúi đầu xem Weibo, hình như đang chờ nhiều người hơn.
Các cháu trai cháu gái vào phòng đang trò chuyện vui vẻ để giết thời gian.
[Đổi địa điểm live à?]
[Hình như đang ở đoàn làm phim.]
[Người bên cạnh là ông chủ sao?]
[Ông chủ ơi em yêu anh! Cưới em đi!]
Lúc này Đàm Nghiễn bước lại phía camera, chào hỏi: “Chào mọi người, tôi là Đàm Nghiễn.”
[Địch mẹ, thế mà Đàm Nghiễn cũng tham gia kìa!]
[Nhìn chéo phía sau tui còn loáng thoáng thấy Lục Dĩ Nhiên nữa á.]
[Không thể nào, Lục Dĩ Nhiên với Chú sao có thể chung sống hòa bình một chỗ được?]
[Đúng là hơi giống mà.]
Có lẽ là do thấy Đàm Nghiễn, cũng lại thấy thấp thoáng bóng dáng Lục Dĩ Nhiên nên phòng live náo nhiệt hẳn lên.
Vốn buổi livestream sẽ vào buổi tối nhưng mới buổi chiều mà Nhiễm Thuật đã phát trực tiếp, điều này cũng tạo nên một cơn sóng nhỏ.
Nhiễm Thuật nhìn thấy đã khá đủ người tham gia, cậu bắt đầu vào trò chơi và live.
Rất nhanh sau đó, cách chơi game điếc tai của Nhiễm Thuật đã khiến Lục Dĩ Nhiên chú ý. Lục Dĩ Nhiên đang yên tĩnh và xinh đẹp bỗng mở to mắt nhìn Nhiễm Thuật đang run rẩy, môi mỏng của hắn nhếch lên.
Bên cạnh là Đàm Nghiễn đang cố gắng phân tích, cố gắng giúp Nhiễm Thuật cách qua ải.
Nhiễm Thuật hét nhiệt tình: “Bây giờ chúng ta ra ngoài, ra luôn! Tôi không tin còn có một cánh cửa chết chóc nữa, có ý tưởng gì mới đi chứ! Aaa! Không, an toàn mà, bây giờ vào phòng, vào rồi! Nhìn này, làm gì có gì.”
“Hình như em nhìn thấy gì đó, chỗ kia, đúng, chuyển góc nhìn đi.” Đàm Nghiễn nghiêm túc nhìn màn hình: “Chỗ đó có một khung ảnh, có khung ảnh có phải sẽ có manh mối không?”
Lúc này, Lục Dĩ Nhiên lại gần hỏi thăm: “Thật sự có người xem live à? Bọn họ không thấy ồn ào sao?”
Nhiễm Thuật ngẩng đầu nhìn Lục Dĩ Nhiên, trả lời: “Anh chưa livestream bao giờ à? Lúc live anh không nói gì thì người ta xem cái gì?”
“Không thể nói chuyện nhẹ nhàng sao?”
“Đây là xì tai của tôi, ngày đầu tiên anh quen tôi à?”
Bão bình luận sôi trào trong nháy mắt.
[Sống đến hôm nay mới thấy huynh đệ cùng một màn hình]
[Đúng là Lục Dĩ Nhiên, không sai được]
[Đánh nhau đê!]
[Bọn họ thật sự có thể hòa thuận trong cùng một khung hình sao? Nói thật là tôi rất mong bọn họ có thể diễn Tiểu Ngư Nhi và Hoa Vô Khuyết]
[Nhìn nhau mà không bị sặc à?]
[Chú ơi nếu như chú bị bắt cóc thì nháy mắt mấy cái đi?]
[Tự nhiên cảm thấy Chú đột nhiên live giờ này là đang gửi tín hiệu ét ô ét cho chúng ta xin giúp đỡ]
Nhiễm Thuật ngẩng đầu nhìn màn hình giải thích: “Lo lắng gì chứ, tôi an toàn nè, Lục Dĩ Nhiên có thể làm gì tôi chứ. Đừng lo nha, tôi ổn lắm, không cần gọi chú cảnh sát, không cần giải cứu Nhiễm Thuật. Bọn tôi đang quay chương trình giải trí…”
Ngay sau đó cậu cười khẽ một tiếng: “Tôi nghĩ là ê-kip chương trình cũng biết vẽ chuyện đấy, nhưng mà tôi vừa dùng bữa rất hòa thuận với Lục Dĩ Nhiên đó, do Lục Dĩ Nhiên nấu. Đúng vậy, Lục Dĩ Nhiên biết nấu cơm, hương vị cũng không đến nỗi.”
Vì Lục Dĩ Nhiên đã tới đây rồi nên cũng đứng cạnh Nhiễm Thuật không đi nữa, cúi người xem Nhiễm Thuật chơi game.
Vừa nhìn thấy màn hình trò chơi, Lục Dĩ Nhiên chợt im lặng, mãi đến lúc ba người cùng giật nảy mình.
Ba người gần như hành động giống nhau, người ngợm run rẩy, nửa người trên vô thức ngả ra sau. Lục Dĩ Nhiên thốt lên: “A di đà Phật…”
Nhiễm Thuật sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, mãi không nói nên lời.
Lục Dĩ Nhiên là người đầu tiên dần quen với cái này, hỏi: “Sao phải cố sống cố chết nhận làm gương mặt cho cái này?”
Đây là một trò chơi đã được công nhận về độ kinh dị.
Nhiễm Thuật tủi thân chết đi được trả lời: “Ông chủ của tôi giúp tôi, tôi giúp anh ta kiếm ít tiền lời…”
[Tiền anh kiếm được cho sếp bị sếp đập hết vào phòng live này rồi]
[Hôm nay ông chủ không đến ư?]
[Hahaha, Lục tiểu tiên bị dọa lùi ra phía sau đáng yêu quá đi!]
[Sao tôi lại cảm thấy ba người bọn họ ở chung với nhau rất tốt nhỉ?]
[Cuối cùng là chương trình đã chi bao nhiêu để ba người này hài hòa ngồi chung với nhau vậy?]
[Cho em một trăm triệu thì đến Chú em cũng yêu!]
[Lầu trên ơi, một trăm triệu này không dễ kiếm đâu…]
[Yêu bản thân coi, một trăm triệu thôi làm gì liều mạng vậy?]
Lúc này, toàn màn hình là hiệu ứng quà tặng, làm dịu đi sự trêu trọc ở buổi phát sóng.
Chính là ông chủ trong truyền thuyết của Nhiễm Thuật xuất hiện sáng chói.
Ngược lại Nhiễm Thuật rất lạnh nhạt: “Không phải chỉ bị đập bằng quà thôi sao, quen dần đi là vừa.”
Nói thì bình thường nhưng đắc ý thì tràn màn hình.
Lục Dĩ Nhiên không hứng thú nữa, quay người tiếp tục thiền và nghỉ ngơi.
Hắn không thích nhìn cảnh máu me, cảm giác về tiền tài cũng rất nhẹ nhàng, dù sao thì nhà hắn cũng là ông trùm bất động sản trong lúc giá nhà đất nóng nhất. Khi giá nhà bắt đầu hạ xuống đã kịp thu tay lại, chuyển sang ngành khác, sức mạnh của gia đình rất khủng.
Nếu không hắn cũng không có đủ khả năng để có nhiều đất vậy xây nhà cho chính mình.
*
Chập tối, Lục Dĩ Nhiên dẫn Nhiễm Thuật và Đàm Nghiễn đi trồng hồng leo.
Nhiễm Thuật thực sự nghi ngờ rằng, Lục Dĩ Nhiên đồng ý tham gia chương trình truyền hình thực tế là để kiếm nguồn lao động miễn phí.
Nhìn mầm cây hồng leo và vách tường đình viện, Nhiễm Thuật hỏi: “Không phải chỗ này cần có một cái giàn để đỡ sao?”
“Ừ, bây giờ tôi làm đây.” Lục Dĩ Nhiên nói rồi đeo găng tay lên, bê đến những thanh tre dài đã chuẩn bị kỹ trước đó, chẻ tại chỗ, động tác dùng dao rất gọn gàng.
Sau khi chẻ tre thành những thanh có chiều dài chiều rộng bằng nhau, Lục Dĩ Nhiên bắt đầu làm cái khung.
Đàm Nghiễn và Nhiễm Thuật há mồm trợn mắt nhìn, đúng là rất khỏe, mà cũng phải làm hàng trăm lần rồi mới thành thạo được như vậy.
Nhiễm Thuật cảm thán thật lòng: “Anh nên tham gia vào chương trình sinh tồn ở nơi hoang dã, anh thế này có thể sống sót một mình ở nơi hoang dã phải không?”
“Tôi không phù hợp đâu.” Lục Dĩ Nhiên thành thật: “Tôi khéo tay nhưng lại rất kén miệng, đồ ăn không đủ no hoặc ăn không đủ ngon sẽ khiến tôi mất hứng dẫn đến hết sạch động lực.”
“Anh rất đặc biệt.” Nhiễm Thuật vừa nói vừa giúp đưa que tre sang cho Lục Dĩ Nhiên, lại nói: “Tuy nhiên anh cũng dễ nuôi mà, cho ăn đủ no là sống.”
“Cũng gần như vậy.”
Càng thắt bọn họ nhận ra hình như không đủ tre để dùng.
Kết quả Lục Dĩ Nhiên lại đạp xích lô chở hai người đi mua tre.
Đến cổng chợ, Nhiễm Thuật đang đứng, tự nhiên có ai đó nhét một đứa trẻ tầm một tuổi vào ngực cậu, khiến cậu hơi giật mình.
“Cậu bế cháu giúp chị một lát, chị đi cãi lộn xíu.” Người đàn bà nói xong vén tay áo chạy đi đấu võ mồm với một tên đàn ông khác.
“Ơ?!” Nhiễm Thuật bế em bé, bốn mắt nhìn chằm chằm lẫn nhau. Nói thật, Nhiễm Thuật không muốn bế thằng bé này lắm.
Lục Dĩ Nhiên và Đàm Nghiễn bất ngờ không khác gì cậu, thậm chí còn nhìn về phía ê-kip như thể đang hỏi xem có phải chuyện này do họ cố tình sắp xếp hay không.
Mà ê-kip chương trình cũng đang hoang mang không kém.
Nhiễm Thuật nhìn sang bên kia thấy người phụ nữ đang chửi: “Còn mua thủ lợn nữa? Tôi thấy anh y hệt cái thủ lợn đấy! Nhà anh sắp chết đói đến nơi mà anh còn mua rượu mua thịt sang đây nữa! Con cái thì sao? Hả, con thì sao đây? Bỉm sũng nước đái rồi mà còn không dám vứt!”
Người đàn ông kia hợp tình hợp lý* cãi lại: “Dùng tã vải không được à? Hồi xưa tôi cũng có dùng tã giấy đâu, vẫn phải dùng tã đấy thôi. Mấy cái đồ tây kia chỉ tổ lãng phí tiền. Tôi mua chút thịt có gì sai, cũng không thể cứ uống của bọn họ mãi. Tôi mời có một lần mà sao cô lải nhải hoài vậy.”
(*)
Nhiễm Thuật ôm đứa trẻ nghe ké một lúc, càng nghe lại càng muốn đi sang đó trả đứa trẻ lại rồi nói với người phụ nữ kia: “Chị đứng sang một bên, để em giúp chị chửi, mồm mép vẫn yếu lắm…”
Người phụ nữ lại ôm đứa con, sau đó thấy một bộ mặt thanh niên cực kỳ đẹp trai đứng chắn trước mặt mình, mắng chửi hộ mình: “Ông có tư cách gì nói người khác, bản thân không có đủ năng lực sẽ chỉ làm khổ vợ khổ con. Đừng có đến nhà người khác uống ké, cũng đừng có đãi ai làm gì.”
“Mày là ai?”
“Tôi là ai ông không cần biết, trông bộ dạng kia của ông kìa, đúng là thảm hại, móc đít bảy ngày không thấy thối*.”
(*)
Nhiễm Thuật còn muốn nói nữa nhưng nghe ekip chương trình nhắc nhở: “Cậu Nhiễm, cẩn thận từ thô tục.”
Nhiễm Thuật bây giờ mới có thời gian quay đầu lại: “Ồ, mấy người không làm nhiễu tiếng hả?”
“Ừm.”
“Được rồi, tôi biết rồi.”
“Ghi âm cái gì mà ghi? Việc nhà tao chúng mày quản được sao?” Lúc này người đàn ông nhìn thấy camera phía sau nên quát lên.
“Ừ thì chuyện nhà ông người khác không quản nổi nhưng ông bêu riếu chuyện xấu hổ nhà mình ra ngoài thì ông sai lè rồi. Ông nhìn lại mình đi, suốt ngày nổi nóng với người nhà, áp đặt đủ thứ, còn mất hồn mất vía hơn cả Hắc bạch vô thường đấy. Nuôi con không khoa học mà còn nói hợp tình hợp lý đến vậy chỉ chứng tỏ kiến thức của ông chỉ sâu như đầm Tùng Giang, chỗ thấp xuống chính là trí thông minh vô cực của ông đấy, lỡ rơi xuống là tõm vào trong mớ tri thức hạn hẹp của ông luôn.”
“Hai lượng rượu thôi mà khiến ông hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang quá nhỉ, như thể có Hanh Cáp nhị tướng* sát cánh bên ông vậy. Chỉ oai phong lẫm liệt thế với mỗi vợ con mình, ngầu ghê. Vì có vài đồng tiền rượu mà để vợ bế con nhỏ băng qua nửa thị trấn để hỏi?”
(*)
“Mày, mày…” Người đàn ông tức giận không nói nên lời.
Nhưng miệng Nhiễm Thuật cứ như súng liên thanh tằng tằng tằng không biết mệt.
Lục Dĩ Nhiên liếc mắt nhìn, chào hỏi Đàm Nghiễn rồi đi mua tre: “Hai chúng ta đi mua tre.”
Đàm Nghiễn thắc mắc: “Nhưng mình anh Nhiễm…”
“Cậu yên tâm, một mình cậu ta chấp mười cái miệng.”
Đây chính là niềm tin tuyệt đối đến từ đối thủ.
“Thế lỡ ông ta động tay động chân thì sao?”
“VJ chương trình thực tế mạnh mẽ cường tráng lắm. Bọn họ không để Nhiễm Thuật chịu thua thiệt đâu.”
“À…” Kết quả một mình Nhiễm Thuật đứng trước cửa tiệm mắng người, còn Lục Dĩ Nhiên và Đàm Nghiễn thản nhiên vào cửa hàng mua tre, thậm chí dư sức cò kè mặc cả.
Chủ tiệm không tình nguyện lắm, Lục Dĩ Nhiên bèn chỉ về phía cửa: “Tên đó là bạn tôi ấy. Nếu không thì chờ cậu ta mắng xong, tôi nhờ cậu ta ra trả giá nhá.”
Sau tất cả, chủ tiệm quyết định cho Lục Dĩ Nhiên một cái giá hợp lý để hắn mua đủ cả cây.
Hai người cùng nhau vác tre lên xe, xong liền vẫy tay gọi Nhiễm Thuật.
Lúc này Nhiễm Thuật mới dừng lại rồi chạy tới chỗ xích lô, còn không quên hét với người đàn ông kia: “Ông lo đối xử với vợ ông tốt vào. Ông xem thử con ông đi, thằng bé và ông như cùng một khuôn đúc ra vậy. Kiểu này đừng trông mong gì vào nhan sắc của nó, thay vào đấy hai người cố gắng làm lụng mở đường cho thằng bé thì hơn.”
Sau đó, cả ba leo lên xích lô đi về, để lại đằng sau một nhà ba người ngơ ngác, quần chúng hóng biến và công lao không cần đền đáp.
(*)
Đàm Nghiễn bám lấy chỗ ngồi, thân thể lay động theo sự chuyển động của xe, nói: “Anh Nhiễm, em nghĩ anh hợp đọc Rap đó.”
“Thật không, anh cũng thấy mình rất là có năng khiếu.”
“Nói không chừng anh còn có thể viết lời bài hát.”
“Đúng đúng, lúc anh không nhớ lời bài hát thì bịa lời, nhưng mà lời bài hát anh bịa ra cũng hợp lý lắm, đó không phải năng khiếu viết lời thì gì nữa?”
“Anh cứ thử đi ạ.”
Buổi tối, sân được mở đèn sáng chưng. Nhiễm Thuật và Đàm Nghiễn vẫn đang thảo luận về việc sáng tác nhạc và lời bài hát.
Lục Dĩ Nhiên bị bọn họ làm cho phát phiền, cuối cùng cũng đứng dậy: “Tôi đi nấu cơm đây.”
“Okiela.” Giờ này, hai người kia rất mong ngóng Lục Dĩ Nhiên đi nấu cơm.