Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em

Chương 56



Từ trước đến giờ Nhiễm Thuật vẫn luôn thuộc phái hành động. Một khi nói là sẽ làm chứ không bao giờ lập lờ nước đôi.

Cậu dẫn Cố Thanh đi để cho người khác quen mặt, ban đầu chỉ là dẫn theo để lên ống kính mà thôi. 

Ví dụ như khi quay video ngắn tập nhảy hằng ngày, Cố Thanh sẽ nhảy chung với cậu. Sau khi đăng lên cậu cũng không cố tình giới thiệu Cố Thanh, làm cho Cố Thanh trông chỉ giống như là bạn nhảy cùng.

Cao Cần cho người cố tình bình luận dẫn dắt, lúc này các fan hâm mộ sẽ chú ý đến Cố Thanh rồi hỏi thăm.

[Anh trai bên cạnh đẹp trai ghê!]

[Thầy nhảy cùng hơi chiếm ống kính]

Quảng cáo



REPORT THIS AD

*Raw: 伴舞老师

[Là người mới à?]

[Trong vòng mười phút, tôi muốn toàn bộ in tư về anh bạn nhảy cùng]

Như vậy, Cố Thanh coi như đã khá quen mặt.

Các fan trên Weibo, Douyin của Nhiễm Thuật đều rất nhiều, cộng thêm trạm của cậu luôn làm ăn không tồi, lại cố ý sắp xếp một vài tài khoản chuyển tiếp, thế là mức độ tiếp xúc của Cố Thanh liền tăng lên.

Trong bình luận lại có người giả vờ làm người qua đường nhận ra, giới thiệu: Hình như là KOL Cố Thanh, không ngờ ngoài đời cũng đẹp trai như vậy, chỉ đường cho mọi người @Cố Thanh.

Cố Thanh nhân lúc rảnh mở điện thoại ra, xem số lượng fan hâm mộ của mình. Fan trên Weibo và Douyin đều đang tăng lên rất nhanh, đến mức làm cho cậu ta líu lưỡi, đây chính là khả năng PR của người từng là sao hạng top à.

Cậu thậm chí còn cảm thấy cậu sắp hot rồi.

Buổi tối, Nhiễm Thuật trực tiếp livestream ở trong công ty.

Tiến độ trò chơi này đã hoàn thành hơn một nửa, nhưng càng về cuối thì mức độ kinh dị càng cao.

Lần nào Nhiễm Thuật cũng khó mà kiên trì chơi được hai tiếng, phải chơi một lát, nghỉ một lát.

Lần này cũng vậy, Nhiễm Thuật lại bị dọa đến chết tâm, sau khi xem trong bão bình luận hình như có người hỏi thăm thì cậu bèn vẫy gọi Cố Thanh tới: “Cố Thanh, cậu qua đây cho bọn họ xem.”

Thật ra Cố Thanh đã sớm ngồi chờ ở bên cạnh, còn trang điểm rồi nữa, thế mà lại phải giả vờ như vừa mới bị gọi đến, khéo léo ngồi bên cạnh Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật điều chỉnh camera để Cố Thanh cũng được lên hình, rồi nói với ống kính: “Không có bật filter, mặt của tôi mà bật filter trông giống người hành tinh lắm. Chắc chỉ hơi làm mịn da thôi, chỉnh trắng đẹp cũng sợ bị mờ, nên trông cậu ta là như thế này đấy.”

[Cố Thanh được công ty ký hợp đồng rồi à?]

[Hình như chứng nhận của Cố Thanh là công ty khác]

[Cố Thanh livestream đi, thế thì tôi sẽ không cần phải xem chú livestream rồi]

Nhiễm Thuật thoải mái giới thiệu: “Cố Thanh mới tới công ty của tôi.”

Ban đầu Cố Thanh còn hơi hồi hộp, nhưng cậu nhanh chóng cảm thấy thoải mái, cười chào hỏi mọi người: “Chào mọi người, tôi là Cố Thanh.”

Nhiễm Thuật không để ý đến cậu lắm, mở trò chơi ra chơi tiếp. Dù sao chỉ là lên hình cho quen mặt, không thể làm quá trong thời gian mà mấy cha bên A đang trả phí.

Cố Thanh ngồi bên cạnh Nhiễm Thuật, nhìn màn hình máy tính.

Cậu còn đang nghiêm túc cố vấn cho Nhiễm Thuật khúc sau phải chơi như thế nào thì đột nhiên Nhiễm Thuật sợ hãi kêu to: “A a a, cái gì vậy, có cái gì đang qua đúng không?!”

Sau đó đứng dậy chạy đi thật xa.

Cố Thanh cũng bị hù. Vốn trong tay cậu còn đang bưng một chai nước, kết quả cậu sợ đến mức mấy lần không cầm chắc được, hai tay thay nhau đón lấy rồi bất giác đứng dậy theo, hoảng sợ nhìn về phía Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật muốn được Cố Thanh ủng hộ, bèn nghiêm túc hỏi cậu: “Có phải là rất đáng sợ không? Tự cảm nhận càng kinh khủng hơn!”

Cố Thanh mang biểu cảm không tin nổi: “Anh Nhiễm, anh còn đáng sợ hơn trò chơi nữa.”

Lúc xem livestream thì không cảm thấy gì, thậm chí còn hơi buồn cười. Đến khi ngồi bên cạnh Nhiễm Thuật thật, xem cảnh trong trò chơi cộng nghe tiếng thét chói tai của Nhiễm Thuật thì thật sự rất đáng sợ.

Nhiễm Thuật không hiểu: “Vậy sao cậu cũng đứng dậy rồi?”

“Em bị anh hù.” Cố Thanh ôm ngực, lòng còn sợ hãi: “Anh Nhiễm, lần sau anh diễn phim kinh dị đi. Ma không dọa được người xem nhưng anh thì được, phòng bán vé dựa vào mỗi một lần sợ hãi của anh hết. Hoặc anh đi khắp cả nước xem phim ma, mình anh có thể nâng hiệu quả cả hiện trường, người xem cũng không biết nên xem anh hay là xem phim nữa.”

“Cái miệng cứ bô lô bô lô, học ai đây?”

“Anh ạ.”

“…”

Hai người giằng co trong chốc lát rồi lại cùng nhau ngồi xuống.

Nhiễm Thuật tiếp tục hình thức gào thét livestream, Cố Thanh nhìn thấy thế thì che mặt: “Anh Nhiễm, hay là anh ngậm cái que vào lúc livestream đi.”

“Hay anh cắn cậu được không?”

“Anh kêu làm em đau cả đầu…”

Nhiễm Thuật không vui lầm bầm: “Để anh hỏi công ty Lục Dĩ Nhiên có cần người mới không rồi ném cậu qua, có lẽ cậu có thể ở với anh ta.”

“Em vẫn thích anh Nhiễm…” Cố Thanh đột nhiên lấy lòng.

Nhiễm Thuật cười tươi như hoa trong nháy mắt: “Anh vẫn tốt hơn anh ta đúng không?! Anh diễn hay hơn anh ta! Tại sao lại gọi anh ta là Lục Tiểu Tiên còn anh là Nhiễm Đại thông minh? Đáng ra anh phải là Nhiễm Đại Tiên!”

“Em thấy thầy Lục hẳn là rất thông minh, người thông minh hẳn là sẽ không muốn nói chuyện phiếm nhiều với người như chúng ta.”

Nhiễm Thuật gật đầu theo: “Ừm, Lục Dĩ Nhiên quả thật là không quá thích nói chuyện với anh.”

Trả lời xong, cậu lại lấy lại tinh thần: “Loại người như chúng ta? Anh không thông minh à? Anh không thông minh bằng Lục Dĩ Nhiên à?! Khi ở riêng anh ta cũng rất ngốc mà?! Ngốc như thằng đần ấy.”  

“Không không không, anh trông rất thông minh.”

Nhiễm Thuật nhanh chóng bắt lấy từ khóa: “Trông rất thông minh?”

“Người cũng được…”

“Tại sao giọng điệu lại miễn cưỡng như thế?”

“Ầy…”

“Cút đi!”

“Được rồi.” Cố Thanh vội đứng dậy chạy.

[Vì sao tôi lại có cảm giác như đang diễn hài vậy?]

[Thanh Thanh à, cậu như vậy rất dễ bị Chú mắng]

[A a a, chú cưng người mới ghê, như vậy mà cũng không mắng]

[Cưng thật đấy]

[Chú không chửi ầm lên, là chân ái, tôi ship.]

Ai mà ngờ Nhiễm Thuật nhìn thấy bão comment thì được nhắc nhở, giật mình nói: “Đúng, hẳn là nên mắng cậu ta một trận.”

Nói xong liền đuổi theo.

Trên màn hình trống không nhưng lại có thể nghe thấy tiếng Nhiễm Thuật líu lo mắng chửi không ngừng và tiếng Cố Thanh sắp bị mắng đến khóc cầu xin tha thứ.

Trong comment, fan cũng không sốt ruột, ngồi tự nói chuyện với nhau.

[Đều là livestream với chú, nhưng ông chủ với người khác là hai trạng thái khác nhau]

[Chú hơi tiêu chuẩn kép nha, chỉ nhõng nhẽo với ông chủ thôi]

[Ông chủ là chân ái, Thanh Thanh là nhân tố ngoài ý muốn]

[Chị em, có đề cử màu son nào không?]

[Màu tôi thích gần đây là… Bạn thử xem]

Nhiễm Thuật quay lại ngồi trước màn hình, cảm thấy khó hiểu: “Mọi người bàn về đồ trang điểm thì thôi đi, còn không phải đồ do tôi đại diện.”

“Tôi đại diện cái gì? Các em không biết à?”

“Son môi có ngon không á? Tôi thoa lên cho em ăn á hả? Tôi… À, tôi hiểu rồi… Các em…” Nhiễm Thuật bị làm cho câm nín: “Đôi khi tôi rất lực bất tòng tâm, nghĩ mãi mà không rõ, sao tôi lại không thể đen tối hơn nhóm fan các em! Tôi đang giả vờ phải không à, không, là các em làm cho tôi không phòng bị được.”

*

Dù sao thì Nhiễm Thuật cũng sẽ không khiêu vũ với Khương Lâm vì chênh lệch chiều cao của hai người có hơi lớn.

Lúc nào cậu cũng bị nghi ngờ chiều cao nên không cần phải đưa Khương Lâm đi để tự rước lấy nhục làm gì.

Mà dáng nhảy của Khương Lâm… Đại khái thì cứ như dáng vẻ transformers giẫm lên kẹo cao su rồi quay điên cuồng vậy.

Đoạn video mà Khương Lâm đăng lên khá là thẳng thắn.

Nhiễm Thuật: Tôi xem ròng rã mười phút mà cảm giác có vẻ như người mới của công ty chúng ta không được thông minh lắm thì phải.

Trong video, Khương Lâm đang tập nháy mắt. Lúc nháy mắt trái thì khóe miệng bên trái nhếch lên cùng. Lúc nháy mắt phải thì khóe miệng bên phải cũng nhếch lên cùng.

Hơn nữa, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được cơ trên mặt của Khương Lâm trong video đều đang dùng sức, cơ mặt run nhè nhẹ.

Cùng lúc đó, Cố Thanh còn vừa đi tới vừa cười “quác quác” như ngỗng.

[Cứu mạng, vì sao nghệ sĩ của công ty này đều không được thông minh cho lắm vậy?]

[Rõ ràng là rất đẹp trai mà sao đần vậy?]

[Đây là cây hài mới nổi hả?]

[Không thể trách Chú được. Nếu là tôi thì tôi cũng có thể thích thú ngồi xem mười phút!]

[Chú bắt đầu nâng đỡ người mới rồi sao?]

Nhiễm Thuật dùng di động lướt bình luận. Cậu nhìn một chốc rồi mới nói: “Trước mắt thì hiệu quả khá khả thi.”

“Ừm.” Cao Cần cầm máy tính bảng trong tay đọc kịch bản.

Bây giờ Nhiễm Thuật đang nâng đỡ hai người mới vừa ra mắt, cũng là để rất nhiều người trong vòng biết một việc rằng Nhiễm Thuật bắt đầu dẫn dắt người mới rồi.

Điều này sẽ thu hút một số nguồn lực chủ động tiếp cận, chìa một cành ô liu ra với người mới lúc họ còn chưa hot lên, sau đó có thể ký với bọn họ bằng một cái giá rất thấp.

Nếu sau này bọn họ hot lên thì những nguồn lực này sẽ đục nước béo cò thu lợi nhuận. Còn nếu bọn họ không hot thì tiền lương không cao cũng không tổn thất gì mấy.

Thêm nữa, nếu có tài nguyên thì cũng có lợi cho hai người mới, giúp bọn họ gia tăng cơ hội việc làm, đôi bên cùng có lợi.

Giờ phút này, Cao Cần đang lựa chọn công việc.

Nhiễm Thuật dẫn hai người mới trở về sau khi chụp xong hình chân dung. Hai người mới cũng lên xe cậu luôn. Không biết có phải nhàm chán quá hay không mà Nhiễm Thuật quay đầu nói với Cố Thanh: “Cậu thích kiểu phú bà nào? Anh nghĩ cách giúp cậu.”

Bà mối Nhiễm Thuật bao giờ cũng nhọc lòng với những loại chuyện này.

“Phú bà ư?” Cố Thanh hơi bất ngờ, thậm chí vẻ mặt còn hơi ngơ ngác.

“Chẳng phải lần trước cậu muốn có nick Wechat của phú bà trẻ kia đó sao?”

Phản ứng đầu tiên của Cố Thanh là hơi giật mình, nhưng cậu ta nhanh chóng ngồi lại ngay ngắn rồi duỗi cổ ra giải thích với Nhiễm Thuật: “Không phải! Em là vừa gặp đã yêu, vừa gặp đã yêu anh hiểu không? Từ bé đến giờ em chưa từng thấy nữ thần nào vừa xinh đẹp vừa khí chất như thế. Cô ấy đẹp quá đi mất!”

“Không phải cậu để ý đến Tô An Di vì cô ấy có tiền sao?”

“Mới nhìn mặt và chiều cao, đâu có chú ý đến tiền gì đâu? Có thấy xe nhưng quần áo chị ấy mặc, túi đặt trước mặt em mà em có biết tên hãng đâu, cũng không biết giá mà.” Cố Thanh trả lời xong thì vui mừng trong lòng: “Chị ấy tên là Tô An Di sao?” 

Khương Lâm ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn về phía Cố Thanh: “Tô An Di hung dữ như vậy, cậu thích ở chỗ nào chứ?”

“Hung dữ á? Thế nào cơ?” Cố Thanh hỏi.

“Không dùng từ ngữ miêu tả được, những người mẫu như chúng ta, dân lão làng cũng rất sợ cô ấy, nổi tiếng là nữ ma đầu.”

“Lại càng thú vị!” Cố Thanh hào hứng hơn, rõ ràng là thích kiểu như Tô An Di. 

Nhiễm Thuật đang định trêu vài câu thì nghe thấy giọng lạnh như băng của Cao Cần: “Hợp đồng của các cậu có ghi cấm yêu đương.”

Trong nháy mắt, cả ba người đều ỉu xìu.

Cố Thanh rất cẩn thận, hỏi lại chi tiết: “Anh Nhiễm cũng không được yêu đương hay sao?”

“Ông chủ sẽ không kiểm soát cậu ta yêu đương.” Cao Cần trả lời rất thông minh, nghe cực kỳ hợp lý.

Nhưng mà Nhiễm Thuật biết, cậu yêu đương với ông chủ, đương nhiên ông chủ sẽ không quản lý, nhưng nếu cậu yêu đương với người khác, ông chủ của cậu sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng, hậu quả khó mà lường được. 

Chồng nhà người ta cùng lắm là thùng giấm, nhưng chồng cậu lại là cái đập lớn, bên trong toàn là giấm, không cẩn thận rò rỉ một chút cũng làm trăm dặm xung quanh tràn ngập mùi giấm, mãi không bay mùi.

Cố Thanh không hiểu rõ hàm ý trong đó, chỉ đơn giản cảm thán, nói: “Còn phải thành lão đại nữa, bọn em nổi tiếng mới được yêu sao?”

“Đang nổi cũng không được, fan bạn gái sẽ không vui.”

“Cho nên phải giống như anh Nhiễm, hết thời mới được yêu sao?”

Nhiễm Thuật tức giận đến nỗi quay đầu lại đập cái túi lớn vào Cố Thanh ngồi hàng sau: “Cậu đúng là không biết nói chuyện, phải đăng ký cho cậu một khóa học một thầy một trò mới được.”

Nói rồi lấy điện thoại ra liên lạc với thầy Bàng, đăng ký cho Cố Thanh một lớp “Đạo đức và Pháp Luật.”

Cao Cần đang sắp xếp công việc, nhịn không được lầm bầm: “Có hai công việc cũng không tệ nhưng chuyến bay không thích hợp, chỉ có thể lấy một bỏ một, tự bọn cậu chọn đi.”

Nói xong thì cho bọn họ xem.

Cố Thanh suy nghĩ xem mình thích cái nào hơn.

Khương Lâm lại hỏi: “Không phải hai lịch trình này có khoảng cách về thời gian sao?”

“Đúng, nhưng thời gian bay không phù hợp. Đợi máy bay đến nơi thì đã quá ba tiếng, các cậu là người mới, chắc chắn không ai chờ đâu.”

“Không sao.” Khương Lâm thuận miệng nói: “Em để máy bay tư nhân đưa đến là được.”

Trong xe rơi vào im lặng.

Nhiễm Thuật hoảng sợ, quay đầu lại hỏi: “Máy bay tư nhân á?”

Khương Lâm nhìn cậu: “Vâng, có gì lạ ạ?”

“À…” Nhiễm Thuật ho nhẹ một cái: “Không có gì, anh cũng có một cái trực thăng.”

Cố Thanh nhìn Khương Lâm bên cạnh, nhịn không được, hỏi: “Sao cậu lại muốn làm nghệ sĩ?”

“Chán quá chơi cho vui.”

“…” Cố Thanh không nói thêm gì nữa. 

Nhiễm Thuật đột nhiên cảm thấy áp lực của mình rất lớn, hình như cậu đã ký với một đại thiếu gia.

Cậu lấy điện thoại di động ra nhắn cho Tùy Hầu Ngọc: Ngọc ca ơi, gần đây tớ áp lực quá.

Ngọc ca xinh như hoa: Đột nhiên nhiều việc quá nên ngộp hả?

R. S: Hình như người mới tớ dẫn dắt còn giàu hơn tớ.

Ngọc ca xinh như hoa: Quay về tớ sẽ uống với cậu, còn mấy nay thì chơi một mình đi, nếu không ổn thì tìm A Di. 

R. S: Đừng lo lắng, tớ có cách giảm áp lực khác.

Nhiễm Thuật có cách giảm áp lực riêng: Sau khi quay về thì tìm Tang Hiến ầm ĩ một trận. Mắng Tang Hiến một phen thì tâm trạng của cậu sẽ tốt hơn nhiều.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.