Năm lớp mười một, Cung Thời An tham gia đội bóng rổ của trường.
Lúc đầu, chỉ là do hắn cao nên được tuyển vào, sau đó phát hiện ra kỹ thuật cũng không tệ lắm, thế là được làm thành viên chính.
Với điều này, Lục Dĩ Nhiên rất không thích.
Anh cảm thấy hắn cứ không đàng hoàng thế này thì sẽ làm ảnh hưởng việc học.
Vì quan niệm của anh là thế này, thỉnh thoảng đánh vài trận giải trí thì vẫn được, nhưng nếu dùng thời gian tự học để đi luyện tập, ngoài ra còn dùng thời gian học đi thi đấu thì đúng là không ổn.
Không thích Cung Thời An làm việc này nhưng cũng không thể can thiệp đến tự do của Cung Thời An, anh không quản lý được.
Vì không thích nên Lục Dĩ Nhiên chưa bao giờ đi xem Cung Thời An chơi bóng rổ.
Ngày hôm đó, sau giờ tự học, Lục Dĩ Nhiên đeo cặp sách đi xuống cầu thang, tuy nhiên anh không thấy Cung Thời An đứng cửa đợi mình, không khỏi nhíu mày một lúc.
Anh nghĩ một hồi, sau đó đi tới sân vận động
Hóa ra là có vài người khác nữa cũng trốn tiết tự học để vụng trộm ra sân bóng xem đội bóng chơi.
Lục Dĩ Nhiên đi vào, thấy huấn luyện còn chưa xong.
Anh nhớ đến có lần Cung Thời An đã nói rằng ba ngày nữa sẽ có một trận đấu, trường học rất coi trọng việc này, anh đoán là họ phải luyện tập nhiều hơn.
Anh nhanh chóng nhìn thấy Cung Thời An trên sân bóng. Hắn mặc bộ đồ đỏ, quần áo in số 13 màu đen, ống tay và chân cũng là viền đen.
Vì dáng người thon dài, tỷ lệ cơ thể xuất chúng nên đôi chân kia lại càng dài hơn, mỗi động tác đều rất mạnh mẽ.
Tuổi tác nhỏ hơn so với đồng đội nhưng cũng không làm hắn lẻ loi, ngược lại còn cao hơn những người khác.
Lục Dĩ Nhiên khoanh tay quanh ngực, hất cằm lên xem và bắt đầu suy nghĩ, từ khi nào Cung Thời An đã lớn như thế này?
Tại sao trong ấn tượng của anh, Cung Thời An luôn bé nhỏ, tay chân lèo khoèo, đến cái giọng gọi tên anh cũng là giọng trẻ con.
Cung Thời An ghi bàn dẫn đến một đợt vỗ tay, Lục Dĩ Nhiên không khỏi theo đó mà nhìn về phía khán đài.
Dường như những người kia rất chú ý đến Cung Thời An, hình như còn vì Cung Thời An mà tới.
Có vẻ Cung Thời An rất được hoan nghênh.
Sau khi tiếng còi của huấn luyện viên vang lên, buổi tập luyện kết thúc, huấn luyện viên bảo đội tập trung lại để nghe góp ý.
Cung Thời An đứng trong đội hình, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Lục Dĩ Nhiên.
Ánh mắt Cung Thời An xuyên qua đám người, liếc thấy Lục Dĩ Nhiên là tự dưng có một cảm giác vui vẻ không thể kìm được, khóe miệng giương cao lên mãi không thôi.
Sau khi giải tán, có người đưa cho Cung Thời An chai nước, hắn lễ phép từ chối sau đó chạy về phía Lục Dĩ Nhiên: “Nhiên Nhiên!”
“Ừ.” Lục Dĩ Nhiên nhẹ giọng trả lời một câu, sau đó phát hiện không ít người đang nhìn về phía bọn họ.
Anh vẫn luôn là tâm điểm của sự chú ý nên bị nhiều người nhìn như vậy mà cũng không hoảng loạn, thậm chí còn không để ý lắm.
Nhưng trong khoảnh khắc này, anh hơi đắc ý.
Những người đến đây vì Cung Thời An mà không có nổi một ánh mắt của hắn, trong mắt Cung Thời An chỉ có anh. Dường như đây là một sự chiến thắng, trong lòng anh âm thầm nhảy cẫng lên.
Hai người sóng vai nhau đi qua sân tập, hướng về phía ký túc xá.
Trên đường, Cung Thời An đột nhiên cúi xuống, ghé tai anh nói: “Hướng bảy giờ có một cặp tình nhân.”
Lục Dĩ Nhiên lơ đãng nhìn sang lại chỉ thấy hai người con trai, bĩu môi nói: “Điên à, là con trai…”
Sau đó anh trơ mắt nhìn hai người kia xích lại gần nhau sau đó nhanh chóng thơm nhau một cái.
Lục Dĩ Nhiên dừng bước.
Cung Thời An cười khẽ một tiếng, định giải thích: “Chắc là em nhìn nhầm, có khi hai người kia chỉ là bạn tốt.”
“Bạn tốt… sẽ…” hôn nhau ư?
Trong nháy mắt, Lục Dĩ Nhiên không được tỉnh táo.
“Bày tỏ tình cảm giữa bạn tốt thôi, không phải em cũng giúp anh…”
“Im miệng!”
“Hung dữ quá à…”
Lục Dĩ Nhiên không để ý đến Cung Thời An, nhanh chóng đi về. Sau khi về đến nơi thì lập tức vào phòng mình.
Cung Thời An cũng muốn đi vào nhưng lại bị Lục Dĩ Nhiên nạt: “Em tắm đi, hôi chết.”
Cung Thời An tủi thân ngửi mùi trên người mình, nói: “Vâng…”
Lúc xong đi ra, đương nhiên không vào được phòng Lục Dĩ Nhiên nữa rồi.
*
Đội bóng của Cung Thời An xếp hạng nhất.
Trận đấu vừa kết thúc xong, Lục Dĩ Nhiên đã nhận được tin nhắn của Cung Thời An.
Anh để điện thoại xuống, sau đó chống cằm tiếp tục nghe giảng, quay đầu ra phía sau nhìn bàn học trống rỗng, không nói lời nào.
Có nên khuyên Cung Thời An rời đội bóng hay không?
Anh bắt đầu lưỡng lự.
Thôi được rồi, nếu như Cung Thời An thích thì cứ để hắn tiếp tục đi.
Ban đêm, Lục Dĩ Nhiên về nhà, đến tận mười giờ tối mà Cung Thời An chưa về nữa.
Lục Dĩ Nhiên không khỏi lo lắng, lấy điện thoại ra gọi Cung Thời An nhưng hắn không nghe máy.
Anh chợt nhận ra mình không biết bạn nào khác của Cung Thời An, đúng là không thể liên lạc được.
Kết quả là anh chỉ có thể ngồi chờ trong phòng khách.
Đợi đến 00:21, Cung Thời An mới mở cửa vào.
Lúc này Lục Dĩ Nhiên mới gằn giọng, nói: “Cung Thời An!”
Cung Thời An nghe được giọng điệu này của Lục Dĩ Nhiên thì vô thức đứng thẳng, kết quả lại không điều khiển được cơ thể mà nghiêng một cái, va vào khung cửa.
Lục Dĩ Nhiên giật mình, nhanh chân đi đến đỡ hắn, hỏi: “Bị thương rồi à?”
“Em uống rượu.”
“…”
Cơn tức giận của Lục Dĩ Nhiên nháy mắt bốc lên: “Em mới bao nhiêu tuổi mà đã đi uống rượu? Đồng đội của em cũng bao nhiêu tuổi? Mấy người điên rồi sao?”
“Chúc mừng mà…”
“Em uống bao nhiêu?”
“Ba chai bia, một ly rượu trắng.”
Lục Dĩ Nhiên giận mà không có chỗ xả, đưa tay nắm vạt áo Cung Thời An, dắt hắn vào trong phòng, đóng cửa lại.
Anh để Cung Thời An ngồi trên ghế salon, giúp Cung Thời An cởi giày chơi bóng, lúc này mới hỏi: “Có thể rời đội bóng được không?”
“Nếu anh không thích em sẽ nghỉ.”
“Anh sợ em ảnh hưởng đến việc học.”
“Vậy em nghỉ, em nghe anh.”
Lục Dĩ Nhiên nhìn dáng vẻ nghe lời của Cung Thời An thì cũng chưa nguôi giận, trên người Cung Thời An toàn mùi mồ hôi và rượu, thế là anh dắt Cung Thời An đi đến nhà tắm.
Anh vừa giúp Cung Thời An cởi áo, Cung Thời An đã hoảng lên, đẩy anh ra ngoài: “Anh ra ngoài trước đi.”
“Anh giặt giúp em!”
“Anh ra ngoài đi, em xấu hổ…”
“Hai đứa con trai với nhau có gì mà xấu hổ?”
“Hai người con trai còn có thể hôn kìa, anh sẽ để em hôn sao?” Cung Thời An đột nhiên cúi người, xích lại gần anh hỏi.
Lục Dĩ Nhiên khẽ giật mình, lập tức đẩy Cung Thời An sau đó ra khỏi phòng tắm.
Ra khỏi cửa, Lục Dĩ Nhiên lại không vui, lý do vì người kia học theo bạn xấu, uống rượu thì thôi lại còn ăn nói linh tinh.
Đứng ngoài cửa hậm hực một hồi, nghe thấy tiếng đồ vật rơi, Lục Dĩ Nhiên không yên lòng nên lại đi vào, thấy Cung Thời An đang tắm rồi, chỉ là quơ tay làm rơi chai dầu gội đầu, giờ đang cúi xuống nhặt.
Thấy Lục Dĩ Nhiên đi vào, Cung Thời An khẽ giật mình.
Vòi hoa sen vẫn đang xối nước, nước chảy từ trên đầu Cung Thời An, dòng nước lăn qua cơ thể rắn chắc của hắn. Hóa ra cơ thể mềm mại của Lục Dĩ Nhiên mới là trẻ con.
Lục Dĩ Nhiên khẽ giật mình, vô thức giải thích: “Anh tưởng em ngã.”
“Vậy anh tắm cho em đi.” Cung Thời An đột nhiên nhượng bộ.
Lục Dĩ Nhiên khẽ gật đầu, vén tay áo đi qua, nhặt chai dầu gội đầu, sau đó bóp ra một chút.
Cung Thời An thuận theo đó mà cúi thấp đầu để anh có thể gội giúp mình.
Lục Dĩ Nhiên giúp Cung Thời An gội đầu, dùng nước xả sạch sẽ. Sau đó đến phần xoa sữa tắm, không hiểu sao anh bắt đầu thấy lúng túng.
Xoa xong, Lục Dĩ Nhiên nhanh chóng đi ra ngoài, nói: “Tự mình xả sạch rồi ra.”
“Vâng.”
Chờ thêm một lúc, tiếng nước trong nhà vệ sinh lại ngừng lại, Lục Dĩ Nhiên tiếp tục lo lắng.
Thế là anh mở cửa, hỏi: “Cần anh giúp nữa không?”
“Sấy tóc cho em.”
“Ừ.” Lục Dĩ Nhiên vào, thấy Cung Thời An đã mặc quần ngủ, trên vai vắt khăn mặt, đang cúi thấp đầu dựa vào bồn rửa mặt.
Lục Dĩ Nhiên lấy máy sấy, sấy tóc cho Cung Thời An.
Bên trong phòng chỉ có tiếng máy sấy tóc, hai người đều không nói gì.
Cung Thời An nhìn lên trong khi được sấy tóc, nhìn Lục Dĩ Nhiên. Lục Dĩ Nhiên để ý được điều này nên tránh đi.
Thế mà Cung Thời An lại tiếp tục đến gần, chạm vào môi của anh một cái.
Tốc độ rất nhanh, biên độ cũng nhẹ, dường như chỉ là một việc ngoài ý muốn để anh hiểu nhầm.
Thân thể Lục Dĩ Nhiên cứng đờ, kinh ngạc nhìn Cung Thời An.
Hình như Cung Thời An cảm thấy cái hôn chốc lát vừa nãy chưa đủ để nếm ra vị gì nên lại định hôn lần nữa. Nhưng vừa chạm đến, Lục Dĩ Nhiên đã tránh đi, đưa máy sấy cho Cung Thời An: “Tự em sấy đi!”
Nói xong liền ra khỏi phòng tắm, mặc kệ Cung Thời An.
Về đến phòng mình, tim Lục Dĩ Nhiên đập thình thịch mãi không thôi.
Cái này… Không đúng nhỉ…
Bạn bè với nhau có thể làm việc kia ư? Hôn được sao?
Vừa rồi, ánh mắt Cung Thời An nhìn anh dường như chan chứa rất nhiều tình cảm, rõ ràng không phải đang nhìn bạn bè.
Là đang nhìn con mồi của mình, nhìn thứ mình thèm muốn, hoặc là… nhìn người mình yêu say đắm?
Sau một hồi quẫn bách, anh lại lén lút nghe động tĩnh bên ngoài, sau khi xác định không còn âm thanh nào nữa anh mới hé cửa ra, thấy cửa phòng Cung Thời An đóng lại anh mới yên tâm.
Sau đó anh chóng trở về giường của mình nằm xuống, cố gắng tự an ủi bản thân: Là do tên nhóc thối kia không biết uống rượu còn cố tình, say rồi nên mới vậy, đừng nghĩ lung tung.
*
Hôm sau, Lục Dĩ Nhiên vẫn còn đang điều chỉnh cảm xúc của mình, đi ra ngoài liền thấy Cung Thời An đang khóc hu hu tìm mình: “Nhiên Nhiên, em đau đầu quá… Như là sắp nổ vậy.”
“…” Lục Dĩ Nhiên vô cảm nhìn về phía hắn.
“Nhiên Nhiên… có phải em sắp chết không? Em có phải đi bệnh viện không?”
“Nên đi.”
“Làm sao bây giờ?” Cung Thời An hỏi, sau đó đi về phía anh.
“Anh làm điểm tâm, em ra phòng khách chờ đi.”
“Em còn chưa làm bài tập về nhà, anh cho em chép đi.”
“Tự làm.”
Lục Dĩ Nhiên chỉ có thể đi vào bếp làm bữa sáng, sau đó Cung Thời An lại mang điện thoại vào bếp, kể lể: “Nhiên Nhiên, em có tìm trên mạng rồi, Baidu nói có thể là bệnh nan y.”
“…” Lục Dĩ Nhiên kệ hắn, tiếp tục cắt cà chua.
“Em xong rồi, em không thể cùng anh…”
Lục Dĩ Nhiên giơ dao lên: “Lượn ra ngoài!”
“Vâng.”
Lúc thái thịt, Lục Dĩ Nhiên vẫn còn dỗi. Anh ngốc quá, thế mà đêm qua còn thao thức vì tên nhóc thối uống say này, đúng là càng sống càng đi lùi.
Sao lại chấp nhặt với đồ đần chứ?
Anh bê sandwich ra ngoài, lúc Cung Thời An cầm lên ăn, thần sắc hắn vẫn rất mệt mỏi.
Ăn xong lại tựa trên vai Lục Dĩ Nhiên như không có xương.
Lục Dĩ Nhiên lắc lắc bả vai, Cung Thời An cũng theo đó mà lắc thân thể theo nhịp kia, lắc đến lúc hắn nhắc nhở Lục Dĩ Nhiên: “Anh đừng lắc nữa, đầu em càng đau.”
Lúc này Lục Dĩ Nhiên mới bỏ qua.
“Xin nghỉ đội bóng rổ.” Lục Dĩ Nhiên nói.
“Vâng.” Cung Thời An đồng ý ngay.
“Không phải anh can thiệp vào sự lựa chọn của em, chẳng qua anh thấy…” Lục Dĩ Nhiên cảm thấy mình nên giải thích một chút, tránh cho Cung Thời An thấy mình đang quản quá nhiều.
“Em cũng không muốn ở lại, ban đầu chỉ là không từ chối được, sau đó em nghĩ giúp bọn họ giành vị trí thứ nhất cũng trong tầm tay. Em vẫn còn phải chuẩn bị thi đại học mà, ở trong lớp ngắm gáy anh còn vui hơn.”