Hàng cây bên đường dệt nên một tấm lưới xanh khổng lồ, phô ra sức sống ngày hạ.
Trước công trình đang được xây dựng có một phòng tiếp tân đã xây xong và được trang trí đơn giản.
Trong khi đang chờ hội bạn thân đến, Nhiễm Thuật ngồi một mình trong góc, ngâm nga hát.
Tang Hiến đang ngồi gần đó nhìn máy tính bảng đọc tài liệu, vừa ngẩng đầu đã thấy Nhiễm Thuật đến trước mặt, mặt tươi rói: “Đột nhiên em thấy lời bài hát này nhất định là viết riêng cho em.”
“Câu nào?”
“Mắt trừng như chuông đồng, lém lỉnh như tia chớp[1].”
(*)
Tang Hiến nhìn cậu, không nhịn được bật cười.
Nhiễm Thuật giận: “Anh cười cái gì, em không thông minh lanh lợi à?”
“Tự tin là tốt.”
“Anh… Anh phủ nhận trí thông minh của em á?”
“Được rồi, hôm nay bọn họ đều đến đây, chúng ta không chia tay, ngoan, em tự chơi đi.”
“…” Nhiễm Thuật lại đứng dậy, đi ra ngoài.
Bấy giờ, bạn bè đã lần lượt kéo đến.
Đặng Diệc Hành nói từ xa: “Ông chủ Nhiễm mở sản nghiệp thứ hai, chúng tôi phải tới cổ vũ.”
Lữ Ngạn Hâm cầm hoa, nhìn xung quanh nói: “Đây chỉ là bán thành phẩm à, tôi còn tưởng tòa nhà đã hoàn thành rồi nên mới đi giày cao gót tới này.”
Tô An Di và Ngải Mộng Điềm sóng vai đứng trước cửa sổ thủy tinh, nhìn xung quanh không kìm được xúc động: “To thật đấy.”
Ngải Mộng Điềm: “Phải đấy, cho Nhiễm Thuật cả một công ty lớn như vậy mà không sợ lỗ chết.”
Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch đi đến bên Tang Hiến, Tùy Hầu Ngọc hỏi Nhiễm Thuật: “Cậu định làm gì với chỗ này?”
Tang Hiến mua trước một mảnh đất, định tặng cho Nhiễm Thuật để cậu có thêm một phần sản nghiệp, cho dù sau này cậu có thực sự rời khỏi giới thì vẫn sẽ có trong tay một công ty.
Coi như là mua một mảnh đất cho người yêu chơi, dù cho Nhiễm Thuật làm gì, mở công ty gì thì Tang Hiến cũng sẽ ủng hộ.
Mọi người đều cảm thấy có lẽ Nhiễm Thuật sẽ mở một công ty giải trí khác, hoặc không thì sẽ là một trung tâm mua sắm, dù sao đây cũng là vị trí cực tốt.
Nào ngờ Nhiễm Thuật vung tay lên: “Tớ phải mở một viện dưỡng lão ở đây!”
Mọi người ngạc nhiên không thôi.
Lấn sân sang lĩnh vực này… hơi chơi lớn nhỉ?
Nhiễm Thuật lại rất đắc ý như thể mình là một thiên tài nhỏ, giảng giải cho mọi người: “Hiện tại có nhiều cún độc thân như Tô An Di đó, thế nên viện dưỡng lão cho những người già độc thân nhất định sẽ là chiều hướng mới. Hơn nữa, đến khi bọn mình già rồi là sẽ ở đây, bây giờ các cậu có thể chọn phòng, sau đó trang trí lại theo ý thích.”
“Dù bây giờ chưa già thì bất cứ lúc nào cũng có thể vào nghỉ ngơi mấy hôm, coi như chỗ dừng chân.”
Cả đám đứng xung quanh trố mắt nhìn nhau, không ai thấy vui.
Hầu Mạch thẳng thắn cất lời thở than: “Thù oán gì mà chúng tôi già rồi cậu cũng không định bỏ qua cho chúng tôi.”
Tùy Hầu Ngọc cũng cau mày: “Cả đời bọn tớ phải nghe hai người các cậu bên nhau đến già rồi chia tay đến già à? Bọn tớ không thể yên ổn hưởng thụ lúc cuối đời được hả?”
Nhiễm Thuật chưa từ bỏ ý định, tiếp tục thuyết phục: “Tớ sẽ liên hệ với các tổ chức y tế hàng đầu và mời bác sĩ về. Nơi này sẽ có bể bơi, phòng tập thể dục, còn có sauna, phòng tắm, tiệc tự chọn, muốn hiệu sách có hiệu sách, cần phòng vẽ có phòng vẽ, lại có nơi làm đẹp làm móng. Các cậu thích nghệ sĩ nào tớ mời người đó đến tổ chức một buổi biểu diễn nhỏ.”
(*)
Tô An Di động lòng thật: “Nếu vậy, chỉ cần cậu và Tang Hiến không vào ở thì chỗ này rất hấp dẫn đấy.”
Nhiễm Thuật: “…”
Đặng Diệc Hành bày tỏ: “Chúng tôi không như các cậu đâu, sau này chúng tôi sẽ có con, sẽ có người phụng dưỡng.”
Nhiễm Thuật nhìn về phía hắn, nói: “Con cái các cậu khó mà được thừa kế di sản của tôi, mà có khi tôi còn sống được đấy. Nhưng nếu các cậu vào đây ở, tôi đảm bảo rằng cháu của các cậu có thể thừa kế viện dưỡng lão này. Các cậu chỉ là đến đây sống thôi ư? Không, các cậu đang cố gắng vì tương lai của con cháu đấy.”
Lữ Ngạn Hâm lúc này giơ tay lên: “Để tôi! Chắc chắn tôi! Tôi giải nghệ sẽ vào ở! Đưa bản thiết kế đây, tôi phải chọn một căn có ánh sáng tốt.”
Ngải Mộng Điềm sốt ruột: “Đột nhiên tôi cũng muốn tìm một người đàn ông rồi bỏ cha giữ con.”
(*) Bỏ bố lấy con: Có người (thường là phụ nữ mạnh mẽ xuất sắc hoặc có quan điểm riêng) muốn có con sẽ tìm một người đàn ông chung sống rồi sinh một đứa để nuôi nấng chăm sóc. Sau đó không lấy nhau thì người phụ nữ sẽ làm mẹ đơn thân, cha của trẻ cũng không cần gánh trách nhiệm. Đây là ý bỏ cha mà giữ con.
Cuối cùng thở dài một hơi: “Được rồi, tớ cũng chọn một căn, nhớ sắp xếp cho tớ một huấn luyện viên thể hình đẹp trai tí nhé. Nếu cậu có thể mời cả Lục Tiểu Tiên đến ở cùng thì tớ sẽ vui hơn đấy.”
Tang Hiến vừa đưa bản thiết kế cho bọn họ vừa nói: “Tôi đi mở họp online.”
Đặng Diệc Hành không kìm được xúc động: “Mấy người họ bận thật đấy, tôi thấy Thẩm Quân Cảnh cũng không tới.”
“Đối tác là Cung Thời An, toàn sinh chuyện đâu đâu nên có lẽ dạo này hắn bận lắm.” Nhiễm Thuật trả lời xong, thấy mọi người xúm lại bèn nhỏ giọng: “Nếu đã có tư cách vào viện dưỡng lão rồi, nhân lúc tên nội gián Thẩm Quân Cảnh không ở đây, các cậu có thể tiện tay giúp tôi một việc không?”
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn cậu.
*
Gần đây Nhiễm Thuật luôn bận bịu chuyện của viện dưỡng lão, đến khi nhận được điện thoại của Cao Cần mới nhớ về thăm công ty giải trí.
Cậu vừa vào thì nhân viên trong công ty đã đồng loạt chào hỏi cậu
Sau khi công ty đổi chủ, Cao Cần hoàn toàn thay thế vị trí của Hồ Vĩnh Kỳ, dần đưa công ty đi vào nề nếp.
Một số nhân viên trong công ty đã bị thay thế, những người ở lại đều là tinh anh, biết mình đang làm việc dưới quyền ai nên đương nhiên đón nhận lãnh đạo mới rất nhanh, tính hợp tác rất cao.
Hiện nay, công ty đang dần hoàn thiện, vì vậy bắt đầu tuyển chọn một nhóm người mới.
Nhóm tân binh đầu tiên Nhiễm Thuật dẫn dắt là Cố Thanh và Khương Lâm.
Cố Thanh đóng vai nam ba trong một bộ phim truyền hình, cũng xem như có độ nổi tiếng, nhờ ngoại hình xuất sắc mà ngày càng có danh tiếng. Gần đây hắn đang bàn về vai nam phụ trong một bộ phim thần tượng.
Hơn nữa khả năng hát nhảy của Cố Thanh cũng rất tốt, Cao Cần còn sắp xếp cho hắn tham gia hai gameshow, còn mời người có chuyên môn cao giúp đỡ sáng tác bài hát.
Tương lai rất đáng mong đợi.
Còn Khương Lâm vốn là người mẫu, chiều cao và ngoại hình được coi là hiếm có trong làng giải trí.
Có Tô An Di hỗ trợ nên hắn có tài nguyên thời trang rất tốt, thỉnh thoảng sẽ đi catwalk. Tác phẩm đầu tiên tham gia là phim điện ảnh được chế tác lớn, thuộc chủ đề chiến tranh nên dạo này đang vào quân đội để trải nghiệm.
Nghe nói sau khi cắt nối thì phần diễn của hắn chưa đầy sáu phút, nhưng đối với một người mới thì đây đã là tài nguyên khá tốt.
Độ nổi tiếng không tăng nhanh như Cố Thanh nhưng làm gì chắc nấy.
Hôm nay Nhiễm Thuật tới công ty là muốn tự đến xem vòng tuyển chọn người mới cuối cùng.
Cậu cầm tài liệu lại nhìn các chàng trai cô gái tiến vào, không nhịn được nhướng mày.
Khác với lần tuyển chọn gấp gáp trước đó, lần này là kiểu trong trăm người chỉ chọn một. Hơn nữa mọi người đều thấy Nhiễm Thuật không tiếc công sức dẫn dắt người mới nên rất nhiều tân binh đã bị thu hút.
Có nhiều lựa chọn nên Nhiễm Thuật cũng cẩn thận hơn.
Cuối cùng, họ chọn được năm người, ba nữ hai nam, tuổi không quá hai mươi.
Nhiễm Thuật đứng trước mặt họ xem xét, dặn dò ít chuyện xong thì bỗng một cô gái lên tiếng: “Chú, em là em gái của Triệu Tân Nhuỵ.”
Cậu ngây ra, rất nhanh đã nhớ ra người đó là ai, sau đó lùi lại hỏi: “Cô ấy chia tay với tên cặn bã đó rồi hả? Không đòi tự sát nữa chứ?”
“Không hòa giải nữa. Dạo này chị ấy rất tốt, vừa đổi công việc mới, tiền lương lại cao gấp đôi. Mà chị ấy vẫn đang tự học, muốn thử thi đại học một lần nữa. Chị ấy nói chị lớn tuổi rồi, thế nên sẽ đào tạo em thật tốt, khéo là em cũng có nền tảng nên mới bồi dưỡng được như bây giờ.” Cô gái vừa nói vừa nở nụ cười vui vẻ.
Đừng xem thường bất kỳ cô gái đu idol nào, các cô là những người hiểu rõ cái giới này nhất, nếu cố gắng thì các cô thậm chí có thể tự đào tạo ra một ngôi sao mới.
Lần tuyển chọn trước cô không nói chuyện này vì sợ khiến mọi người cảm thấy cô đang lôi kéo làm quen với Nhiễm Thuật.
Khi đã chắc chắn mình được chọn, cô mới nhắc đến chuyện này, chỉ vì muốn Nhiễm Thuật biết người hâm mộ được cậu cứu bây giờ đang sống tốt, vô cùng nỗ lực tiến lên.
May mà có cậu.
Nhiễm Thuật bật cười, nụ cười tràn ra từ đáy mắt: “Thế thì tốt quá.”
*
Lại sắp đến ngày 11 tháng 1, sinh nhật của Tang Hiến.
Vì lần sinh nhật này, Nhiễm Thuật đã tốn hơn nửa năm để chuẩn bị.
Cậu tìm kiếm nhiều loại hoa khắp thế giới, gom chúng lại tạo thành một biển hoa trùng trùng điệp điệp, trải dài ngút tầm mắt.
Dõi mắt nhìn lại, tựa như biển hoa giáp với chân trời, vẽ nên một bức họa tuyệt đẹp.
Hương hoa khắp chốn, thấm sâu lòng người.
Vì không muốn Tang Hiến phát hiện ra, Nhiễm Thuật đành làm khổ đám bạn mình.
Tang Hiến sinh vào ngày rất lạnh, không thể bố trí một biển hoa như vậy ở phương Bắc, đành phải đến phương Nam.
Tùy Hầu Ngọc và Tô An Di đích thân tới giúp Nhiễm Thuật lựa chọn địa điểm và liên hệ sắp xếp thời gian lẫn công việc.
Những người khác hỗ trợ liên lạc với bên bán hoa và trang trí.
Gần đến tháng 12, Nhiễm Thuật mua chuộc Thẩm Quân Cảnh, cuối cùng sắp xếp được lịch trình của Tang Hiến để ngày đó anh cũng vừa lúc có mặt ở chỗ này.
Nhiễm Thuật thì vào đoàn phim, hẹn trước rằng sẽ đến gặp Tang Hiến đúng ngày sinh nhật của anh.
Cùng ngày 11 tháng 1, Nhiễm Thuật đi xác nhận một lần nữa, cảm thấy bố trí đã hoàn hảo rồi mới đi tìm Tang Hiến.
Sáng đó Tang Hiến còn họp, đến chiều tối mới xong.
Nhiễm Thuật đến chỗ Tang Hiến họp chờ, chốc lát sau đã thấy Tang Hiến dắt ba con chó đi ra.
Nhiễm Thuật cả kinh, hỏi: “Sao anh lại đưa cả chúng đến đây?”
Tang Hiến dắt chó, thản nhiên trả lời: “Anh phải ở đây nửa tháng nên đưa bọn chúng theo luôn, dù sao cũng là máy bay tư nhân, sắp xếp thế nào cũng được.”
“Hôm nay cũng dắt chúng theo?”
“Ừ, anh xem nhà hàng em đặt chỗ rồi, nơi đó có thể mang theo thú cưng.”
Nhiễm Thuật nhìn ba con chó với vẻ ghét bỏ, cuối cùng đành than thở, nói: “Được rồi, chúng nó đến đó cũng được.”
Tang Hiến nghiêng đầu nhìn Nhiễm Thuật, hỏi: “Sao vậy, long trọng thế?”
“Đương nhiên, sinh nhật năm ngoái anh giống như con cương thi ấy nên có làm ăn gì đâu, năm nay phải bù lại cho anh.”
“Thế à, thế quà là gì?”
Nhiễm Thuật khoa trương khoa tay múa chân: “Quà khủng nhé, chắc chắn là thứ quý giá nhất trần đời.”
“Ồ? Anh hơi hứng thú thật rồi đấy.”
“Ăn cơm trước!”
“Ồ, là quà sẽ tặng sau bữa ăn à?”
“…” Nói chuyện với người thông minh đúng là dễ sơ sẩy thật đấy.
Nhiễm Thuật và Tang Hiến dắt ba con chó đến nhà hàng, phục vụ bên trong sẽ giúp họ chăm sóc tụi nó.
“Bộ phim mới thế nào rồi?” Tang Hiến hỏi.
Bộ phim mà Nhiễm Thuật đóng đã được phát sóng cách đây không lâu, tuy số liệu không đẹp lắm nhưng rất có tiếng tăm.
Phim này thuộc loại kinh điển, độ hot không bằng phim thần tượng nhưng người xem sẽ thích rất lâu.
Đây cũng coi là thành công bước đầu trong việc Nhiễm Thuật chuyển hình tượng.
Cậu cũng không được xem là trẻ nữa, phim kiểu này phù hợp với hướng phát triển sau này của cậu hơn.
Hiện tại bộ phim cậu đang quay cũng thuộc loại chính kịch, hơn nữa được chế tác lớn, đóng vai nam chính.
“Tốt lắm, em cũng là một diễn viên lão làng, có thể xử lý thành thạo.” Nhiễm Thục vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Tang Hiến: “Còn anh thì sao? Dự án mới.”
“Cũng không tệ, bố anh đang suy xét chuyện về hưu, sau này công việc của ông ấy sẽ do anh tiếp quản.”
“Tiếp quản xong mới biết, hì, thật ra chú Tang rất rảnh rỗi.”
“Anh cũng nghĩ như vậy.”
Hai người cơm nước xong thì rời đi nhà ăn, cách nhà hàng không xa là địa điểm Nhiễm Thuật đã bố trí.
Nhiễm Thuật làm như vô tình đề nghị: “Chúng ta qua bên kia dạo một vòng đi.”
“Ừ, được, đúng lúc cho chúng đi dạo.” Tang Hiến dắt chó nói.
Hai người sóng vai đi vào công viên, dần dần đi về phía biển hoa.
Tang Hiến nhìn lướt qua biển hoa như vô tận, dưới ánh đèn chiếu rọi càng thêm tinh xảo đẹp đẽ, gợi cảm giác huyền ảo.
Anh lại quay sang nhìn Nhiễm Thuật.
Nhiễm Thuật bắt đầu cố giữ bình tĩnh.
Đáng tiếc, không khí hài hòa giữa họ bị tiếng thì thầm phá vỡ: “Sao lại dắt chó tới nữa.”
Nhiễm Thuật quay đầu nhìn, phát hiện không biết ai lại để bộ đàm trên một cái ghế cạnh cửa, giọng nói truyền ra từ nó.
Nhiễm Thuật nhìn bộ đàm, lại ngẩng đầu nhìn Tang Hiến.
Cuối cùng Tang Hiến cũng bật cười: “Cũng đẹp đấy.”
A a a! Đồ đồng đội heo!
Hai người dắt chó tiến vào biển hoa, husky thấy hoa thì tỏ ra rất hưng phấn, may là đã bị Tang Hiến kìm chặt lại.
Nhiễm Thuật cuối cùng vẫn nói ra: “Anh nói là em chưa tặng hoa cho anh bao giờ đúng không? Bây giờ tất cả chỗ này là em tặng anh hết.”
“Ừ, xem ra đúng là thứ quý giá nhất.”
“Tất nhiên rồi!” Nhiễm Thuật kiêu ngạo ưỡn ngực.
Tang Hiến nhìn xung quanh biển hoa, thấy thiết kế mỗi chỗ đều rất đặc biệt, còn có một số loài hoa hiếm, có thể thấy sự tận tâm tận lực của Nhiễm Thuật.
Giống như những điều những năm qua không thể có được, vào thời khắc này đều được đền bù hết.
Là Nhiễm Thuật của anh tặng.
Hoa tràn khắp núi đồi.
Lúc này, husky lại thoát khỏi dây thừng, xông ra ngoài, chạy về phía một bó hoa.
Nhiễm Thuật hoảng hốt, nhanh đuổi theo: “Mày đừng chạy ối giời ôi! Chiếc nhẫn của tao!”
Nghe được hai chữ chiếc nhẫn, lòng Tang Hiến xao động.
Đáng tiếc, anh chỉ có thể nhìn Nhiễm Thuật đuổi theo husky trong biển hoa, sau đó Nhiễm Thuật nhào tới khống chế được husky rồi cầu cứu mọi người xung quanh: “Mau tới đây giúp tôi một tay!”
Đám bạn tốt vẫn đang trốn không thể không đi ra giúp cậu kìm husky lại.
Nhiễm Thuật chật vật đứng dậy, nhanh chóng xoay người nhìn Tang Hiến thêm lần nữa rồi lấy ra một bó hoa, làm như có thể cứu vãn tình cảnh này.
Đang định cất lời thì thấy husky thoát khỏi sự kiểm soát của Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch, lại chạy ra ngoài, phóng như rồ trong biển hoa.
Hai người chỉ đành đuổi theo tiếp.
Trong tình cảnh lộn xộn ấy, Tang Hiến vẫn luôn đặt ánh mắt vào Nhiễm Thuật, thấy Nhiễm Thuật nghía sang vụ náo loạn bên kia một tí rồi cuối cùng vẫn nhìn về phía anh, giơ hoa hô lên: “Tang Hiến, chúng ta kết hôn nhé, như thế cả hoa và em đều là của anh!”
Khoảnh khắc ấy, Tang Hiến cảm thấy vẻ rực rỡ xung quanh cũng phải ảm đạm thất sắc, sự ồn ào cũng cách xa mình.
Anh chỉ còn thấy mỗi người mình yêu, người ấy giơ hoa, giữa bó hoa là một cái hộp nhỏ, anh biết, có một chiếc nhẫn nằm bên trong đó.
Cục cưng anh yêu mười mấy năm cầu hôn anh.
Quả nhiên cục cưng của anh đã tặng anh thứ quý giá nhất trần đời trong ngày sinh nhật này.
Thế là anh cười dịu dàng đáp lại: “Được.”
Nhiễm Thuật đang cầm hoa, cười xán lạn đến lạ, tựa như một vầng mặt trời nữa của thế gian.
Tang Hiến đi tới, cúi đầu xuống, hôn lên nụ cười và ánh sáng của mình.
*
Có những người, xuất hiện trên đời là một mảnh ghép có hình thù kỳ lạ.
Không ai thấu hiểu họ, tách biệt với thế giới này.
Vào một ngày đúng lúc, họ có thể gặp được mảnh ghép khác hợp lại trọn vẹn với họ.
Nhiễm Thuật và Tang Hiến, hoặc là định mệnh gặp nhau, hoặc là sự cứu rỗi mà trời cao an bài.
Mùa hè ấy, họ gặp nhau trong sân trường.
Quanh đi quẩn lại mười mấy năm, chia chia hợp hợp.
Họ có chia tay, nhưng vẫn sẽ không xa rời.
Bọn họ có cãi vã, nhưng vẫn hết mực yêu nhau.
Người đó biết rõ sự bất lực của mình, người đó hiểu niềm đau và nỗi hoang mang của mình.
“Xin chào, tên anh là Tang Hiến, anh rất thích em.”