Sinh nhật, kỉ niệm ngày một người đến với thế giới này.
Mỗi người, mỗi cuộc đời.
Mỗi người, mỗi cách sống.
Mỗi người, mỗi số phận.
Thế giới quan trong mắt, và trong tim.
Dù cho có ở bất kì hình dáng nào, dù cho chỉ tồn tại hai màu trắng đen nhẹt nhẽo, hay vô vàn màu sắc sặc sỡ.
Thì sinh nhật, vẫn luôn là ngày quan trọng nhất trong năm.
Có người chọn ăn mừng cùng gia đình, bạn bè.
Có người chọn lủi thủi một góc, ôm ấp nỗi cô đơn.
Hải Uyên chọn một mình, nhưng không cô độc, đơn giản vì cô thích ở một mình, thoải mái cho bản thân, và cũng không làm phiền đến ai.
Ngày của riêng cô, không ai có nghĩa vụ phải nhớ đến.
Vậy nên đã từ rất lâu rồi, cô không còn thói quen công khai ngày sinh của mình với người khác.
Trừ khi họ hỏi đến, nếu thật sự thân thiết, cô mới tiết lộ, không thì lấp liếm cho qua.
Hồng Khánh… Thì sao?
Bắt đầu khoảng thời gian đẹp đẽ của riêng mình bằng việc đi xem phim khi trời còn nắng, ngồi trong rạp sẽ mát mẻ và dễ chịu.
The Witch 2 là một bộ phim mang thể loại mà Hải Uyên yêu thích: hành động, giật gân, và có chút ma mị.
Tuy nhiên, vì giờ chiều và ngày lẻ nên phòng rất vắng.
Cả dãy ghế của cô không có một ai, phía trước cũng vậy.
Nhìn lên phía đằng sau tầm bốn hàng ghế mới có một chàng trai đội nón che kín mặt, phía sau anh ta một hàng có thêm một cặp tình nhân.
Mỗi lần đến phân cảnh hành động, nếu không phải có ánh sáng từ màn hình lớn hắt đến, sẽ chẳng thể nào thấy được nụ cười quỷ dị trên gương mặt cô gái.
Và nếu không nhờ có ánh sáng đó chớp nhoáng chiếu vào đôi chân kia, có lẽ sẽ có người nghĩ mình đang gặp ma quỷ.
Phim chiếu hết, Hải Uyên giơ hai tay vươn người, rồi xoay cổ và các khớp xương.
Sau đó đứng dậy, mang theo vỏ ly Coca và túi xách rời phòng, trước khi đi còn không quên nhìn lén chàng trai đơn độc kia một cái.
Anh ta ngồi im một chỗ, một tư thế suốt gần hai tiếng đồng hồ.
Theo kinh nghiệm của một người xem hết các tập phim Conan, một vài cuốn sách về tâm lý tội phạm và những vụ án bí ẩn, cùng một loạt phim cùng thể loại.
Hải Uyên có linh cảm, chàng trai kia có vấn đề.
Bước chân cô chậm hơn để nhìn kỹ một chút, quả nhiên phát hiện, bắp rang trong hộp vơi đi hai phần ba.
Ở khoảng cách hơn hai mét, vẫn có thể ngửi được mùi caramel trong bắp rang.
Chứng tỏ, anh ta là một người thích ăn ngọt.
Bất chợt, chàng trai đó như một con robot, đầu anh ta từ từ di chuyển về phía cô.
Mà trong trí tưởng tượng phong phú của Hải Uyên, dường như cô còn nghe được tiếng máy móc chạy.
Không gian xung quanh vừa tối, vừa lạnh, vừa vắng.
Gương mặt chàng trai che lấp bởi nón lưỡi trai tối màu, chỉ có thể nhìn được môi mỏng của anh ta.
Người khác nhìn thấy cảnh tượng u ám này, e là sẽ bỏ chạy vì sợ mất.
Hải Uyên dừng chân, nhìn cái lưỡi nón chĩa vào người cô cũng đủ biết anh ta đang nhìn ai.
Cô có nên lấy điện thoại ra chụp một bức? Đề phòng sau này có án mạng hay đại loại như thế, có thể cung cấp bằng chứng cho phía cảnh sát.
Rồi bỗng nhiên, miệng anh ta mấp máy.
Nhạc dạo cuối phim có hơi lớn, làm ảnh hưởng đến thính giác của Hải Uyên, nhưng cô vẫn có thể nhìn khẩu hình miệng mà đoán được.
Anh ta vừa nói: “Nhìn đủ chưa?”
Hải Uyên hơi nghiêng đầu, cảm thấy câu nói này mang theo ngữ điệu rất quen thuộc.
Đầu óc của cô hiện tại bị bao trùm bởi những thước phim về các vụ án, vậy nên không thể nhớ nổi cái điệu bất cần đời kia mình đã gặp ở đâu.
Hải Uyên lấy hết dũng cảm cùng sự hiếu kỳ của mình, lấp lửng nói: “Anh…có định phạm pháp không?”
Chàng trai kia im lặng một lúc, sau một tiếng thở dài, khóe môi anh ta hơi cong, giọng điệu mang theo ý cười: “Không, không bao giờ.”
Không rõ vì sao khi nhìn vào khóe môi đó, Hải Uyên lại thấy mấy lời này của anh ta rất đáng tin.
Cô khẽ gật đầu, “Vậy thì tốt.
Tôi đi trước đây, tạm biệt.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Trong giây phút, hình như cô thấp thoáng nghe được một tiếng “ừm” trầm trầm của chàng trai đó.
Bóng người khuất hẳn khỏi lối ra vào, chàng trai nọ bật cười thành tiếng.
***
Giống như những năm trước, thời điểm sau khi xem phim xong rơi vào tầm chiều.
Chiều thứ bảy, đa số mọi người sẽ được tan làm sớm, nên đường xá lúc này khá đông đúc.
Trái ngược với dòng người tấp nập trên đường lộ, con phố phía sau trường đại học yên tĩnh hơn đôi chút.
Bóng hoàng hôn nghiêng ngả trên dãy cây hoa sấu mọc thành hàng dài, in bóng cây lên mặt đường đang vương đầy những bông hoa nhỏ xíu.
Hải Uyên ngồi trên băng ghế gỗ ở vỉa hè đối diện, chân vắt chéo, nhàn nhã ngồi ở đó, ngắm nhìn con đường thơ mộng như mấy cô cậu sinh viên kia.
Gió thu vờn qua da thịt, mái tóc, và quần áo, mang theo mùi hoa sấu dịu dàng đi qua cánh mũi.
Có gió, hoa sấu rơi nhiều hơn.
Màu hoa trắng bay bổng cả cung đường, đẹp như tranh vẽ.
Bản violin da diết phát qua tai nghe, càng làm khung cảnh tuyệt diệu hơn.
Xem cuộc đời như thước phim tua chậm, như tốc độ hoa rơi từ khi lìa cành đến khi chạm đất, như lúc hoàng hôn hôn lên màu tóc đến khi ánh đèn đường thay thế nó.
Tiếp tục dạo quanh con phố khác với những sạp hàng rong đầy rẫy mấy món ăn thơm lức mũi: hủ tiếu gõ, cơm tấm đêm, cá viên chiên, khoai lang nướng, bắp xào bơ…
Hải Uyên dừng chân, đứng đối diện một quán nhậu.
Cô muốn sang đó, mua một ít thịt xiên và lòng nướng về nhà ăn.
Bước chân chưa kịp di chuyển, tiếng thủy tinh vỡ dồn dập vang đến, theo sau là tiếng chửi rủa, náo động cả quán và những sạp gần đó.
Ánh đèn tô đậm cái sắc nhọn của chai bia bị vỡ, cùng những lời thô tục lớn tiếng, ánh mắt Hải Uyên càng thêm hoảng loạn.
Cảm giác đau đớn khi bị một chai rượu thủy tinh chưa bật nắp đập mạnh vào sau gáy, không bằng nỗi đau ở tim khi nhìn vào đôi mắt của người ném chai.
Rốt cuộc, vì lý do gì mà sau hơn 5 năm, nỗi đau thể xác lại có thể ùa về trong gang tấc?
Chuyện hoang đường đó vậy mà có thể khiến tâm trạng một người đột ngột trùng xuống.
Bàn tay phải loạng choạng sờ vào hình xăm đằng sau phía sau gáy.
Rồi như mất kiểm soát, ngón tay dứt khoát cào mạnh vào nó.
Khi móng tay như muốn gãy bị nhuốm ít máu đỏ, lớp da có hình xăm bị rách nhiều chỗ và lem nhem máu, thì một ai nắm chặt cổ tay cô.
Thời khắc giật mình, Hải Uyên cảm nhận được sự thô ráp ở da, và lực đạo mạnh mẽ của bàn tay to đó.
Thời khắc lo lắng vì sợ người biết thần hồn mình không ổn định, Hải Uyên nhìn thấy, màu đỏ giận dữ trong ánh mắt anh, cùng với hàng mày chau lại như thường lệ.
Hải Uyên ngụy trang rất giỏi, chỉ trong tíc tắc, ánh mắt cô có thể đổi từ run sợ, đau đớn, điên loạn, sang màu sắc tự nhiên thường thấy, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Hồng Khánh không kịp nhìn được ánh mắt phức tạp kia của cô, nên mới khó hiểu khi cô cứ mãi gãi vào hình xăm của mình.
Nỗi rạo rực, thất vọng, và phẫn nộ đang từng bước, từng bước nhấn chìm anh, làm anh không còn để tâm đến hành động kì lạ của cô nữa.
Hồng Khánh càng nắm chặt cổ tay Hải Uyên, như thể sợ cô sẽ rụt tay về, sau đó bỏ chạy.
Anh nói không lớn, âm lượng vừa đủ để cô nghe thấy, nhưng mỗi chữ, anh đều nhấn rất mạnh: “Ra đây nói chuyện.”
Hải Uyên hoàn toàn có năng lực phản kháng, cô có thể rụt tay lại, hoặc thậm chí là ẩu đả với anh một trận, nhưng tâm trí vừa bị ép buộc phải nhìn lại dòng ký ức không mấy tốt đẹp, khiến cơ thể như hóa thành một cái cây non, mặc người uốn nắn, nhổ, bẻ, và đem đi..