Ly đã đầy đá, Hải Uyên bỏ lại muỗng xúc vào thùng, và đóng mạnh.
Đồng thời, cũng điềm đạm đáp lại một chữ: “Không.”
Hải Uyên không nói thêm lời nào, lặng người bỏ đi.
Khiến cho Hồng Khánh đinh ninh rằng, câu trả lời vừa rồi là miễn cưỡng đáp cho lấy lệ chứ không có ý định sẽ quan tâm đến anh.
Chớp mắt, Hải Uyên đã trở về phòng làm việc của mình.
Ở vị trí hành lang trước gian bếp và thang máy, chỉ còn Hồng Khánh đơ người như trời trồng ở đó.
Dần dần, cơ mặt của anh giãn ra, tròng mắt sâu hoắm nhìn về cảnh lặng phía trước.
Hồng Khánh sải bước về phòng làm việc của mình, và tự hỏi, cái cảm giác hụt hẫng, ngột ngạt trong anh lúc này là từ đâu mà có.
Anh nhìn cô qua tấm kính dày, lòng dạ càng thêm tò mò.
Qua lăng kính của mình, Tín thấy Hải Uyên như một con ma nơ canh.
Thì với Hồng Khánh, Hải Uyên là bản sao của một con rô bốt, vô tình, vô cảm, và máy móc.
Nói trắng ra, cô bạn phòng bên rất không bình thường.
Đồng hồ điểm 6 giờ 30 phút sáng, sau thời gian này, mọi người trong công ty sẽ đến đông đúc hơn.
Chuông báo thức điện thoại vừa reo, cây bút trên tay Hải Uyên ngừng chuyển động.
Cô thở hắt một hơi, nhẹ nhàng đặt bút lên mặt bàn.
Rồi liếc sang điện thoại, dùng ngón trỏ vuốt màn hình lên, chuông báo vì vậy mà tắt đi, cả căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Cô cúi người xuống, từ tốn đeo đôi giày búp bê màu đen tuyền vào chân.
Toàn bộ hành động tưởng chừng như không đáng quan ngại này được thu hoàn toàn vào tầm mắt của Hồng Khánh.
Bởi vì, Hồng Khánh chưa từng rời mắt khỏi cô.
Tự tin mà nói, không ai hiểu rõ Hải Uyên ở phương diện này hơn Hồng Khánh.
Cô ghét nhất là sử dụng giày búp bê mũi nhọn, không những đau nhức ở ngón chân vì phải chụm lại, mà viền giày cạ vào sau cổ chân cũng đau, thậm chí là rát vì trầy xước và rách da.
Cô cầm một tấm vải mỏng, đi lại giá đỡ tranh.
Nhìn khái quát một lượt bức tranh đang vẽ dở, rồi dùng tấm vải che nó đi.
Đồng thời dọn dẹp lại cọ và màu vào một góc, cả những cây bút chì gỗ đã được chuốt nhọn hoắc.
Cơ bản, cơn ác mộng đêm qua cơ hồ đã tàn, nên tàn tích của nó cũng không cần phải xuất hiện.
Hải Uyên quay trở về với trạng thái như những ngày trước, hòa nhã, và vui vẻ.
Tuy vậy, tâm tình Hồng Khánh không nhẹ đi mà còn nặng nề hơn.
Đến trưa, như thường lệ, Hải Uyên sẽ cùng Vân An, Đức Minh và Đăng Khoa xuống căn tin ăn trưa.
Vân An khoác tay Hải Uyên, hào hứng hỏi: “Hôm nay cậu muốn ăn gì? Kimbap? Bún bò? Hay cơm sườn?”
Những món ăn Vân An đề xuất đều là những món Hải Uyên thích, nhưng chẳng rõ vì sao mà hiện tại, cô không còn hứng thú với chúng nữa.
Phân vân một lúc thì đã đến lượt của mình.
Hải Uyên nhìn vào thực đơn cùng những món ăn trên quầy, không do dự mà chọn một phần cơm trắng kèm canh cua đồng.
Trở về bàn, trông thấy Hồng Khánh và Thiên Quân ngồi cùng bàn với mình, Hải Uyên không hề tỏ ra ngạc nhiên hay ghét bỏ.
Phản ứng duy nhất của cô là tự động rời sang vị trí trống, đối diện Hồng Khánh.
Đăng Khoa ngồi cạnh Hải Uyên, nên khi ghé lại gần một chút, lời thì thầm của cậu trọn vẹn lọt vào tai cô: “Anh Quân muốn ngồi chung với mình, anh Khánh đi cùng nên…chị có để ý không?”
Hải Uyên rũ mi, nhỏ nhẹ đáp: “Ừm, đồng nghiệp cả mà, không sao.”
Một lát sau, món ăn được nhân viên dọn đến.
Phân chia xong xuôi, ngó vào phần ăn của Hải Uyên, có đến hai người tối mặt tối mũi.
Vân An không nằm trong số đó, đơn thuần chỉ là có hơi ngạc nhiên nên hỏi: “Sao ăn mỗi canh thế?”
Hải Uyên bấm nút nguồn, nhìn nhanh đồng hồ hiển thị trên điện thoại, “Răng khôn mình mọc nên không ăn được thứ khác.”
“Vậy thì nên ăn cháo chứ sao lại ăn cơm? Với cả, cậu đâu có thích ăn…”
“Muốn đổi khẩu vị thôi.” Cô đặt muỗng và đũa đã lau sạch vào khay của Vân An, mỉm cười, “Ăn đi, tò mò không tốt cho trẻ nhỏ đâu.”
Không nằm ngoài dự tính, khi phần ăn vơi đi gần hết, bụng dạ Hải Uyên bắt đầu nôn nao khó chịu.
Cô nắm chặt muỗng trong tay, móng tay ngón cái bấm mạnh vào đầu ngón trỏ, tăng tốc dùng hết phần ăn.
“Xong rồi, mình lên phòng đi ngủ trước, mọi người cứ tự nhiên.”
Hải Uyên vừa khuất khỏi, Đức Minh lập tức ngừng động đũa.
Ngay khi cậu định đứng lên, Hồng Khánh ngồi bên trầm giọng, nói nhỏ với cậu: “Ngồi đó đi.”
Sau đó, Hồng Khánh cũng biện lý do để rời đi.
Hải Uyên ngồi xổm trong nhà vệ sinh, liên tục nôn mửa.
Mặt mũi cô trắng bệch, mồ hôi lấm tấm đầy trán.
Mãi đến khi bao tử rỗng tuếch, không còn lại bất cứ gì, cơn buồn nôn mới chấm dứt.
Hồng Khánh đứng trước nhà vệ sinh, anh dựa lưng vào tường, đầu hơi cúi xuống.
Có vẻ như, anh đã đợi ở đây được một lúc.
Hải Uyên đi đến cửa, nhìn thấy, tiếp tục lơ đễnh anh.
Vậy nên Hồng Khánh mới tiến lên một bước, chặn cô lại, hỏi: “Nôn ra hết rồi phải không?”
Bất chợt, mùi thuốc lá từ đâu thoảng quanh người Hải Uyên, vương qua mũi anh.
Anh chau mày, giọng nói nặng nề hơn: “Cô hút thuốc à?”
Mỗi một giây trôi qua, sự im lặng của người đối diện càng khiến Hồng Khánh mất kiên nhẫn.
Bất chợt, anh nhấn mạnh: “Trả lời!”
“Không sao.” Hải Uyên buộc lòng phải trả lời.
Từ đầu đến cuối, từ khi bị Hồng Khánh chặn đến khi thoát khỏi anh, cô vẫn luôn rũ mắt xuống đất, không nhìn anh, cũng không nhìn sang nơi khác.
***
Trạng thái mà Hồng Khánh cho là không ổn tiếp diễn đến ngày hôm sau.
Như ngày hôm qua, Hải Uyên tiếp tục ăn canh cua với cơm trắng, và nôn toàn bộ không lâu sau đó.
Hồng Khánh đứng trước cửa phòng của Hải Uyên, trên tay anh xách một túi đựng cháo thịt bằm nóng hổi được nấu loãng.
Không còn do dự như mọi lần, khi gõ cửa mà không có ai phản hồi, anh trực tiếp mở cửa đi vào.
Trước mắt anh vẫn là căn phòng với một khoảng sáng từ phòng anh hắt lại.
Hải Uyên né tránh khoảng sáng đó, co mình vào một góc tối trên sofa.
Đầu ngón tay Hồng Khánh lạnh dần đi, sau gáy bị gió từ máy lạnh thổi vào, nổi hết cả da gà da vịt.
Anh từ tốn đặt hộp cháo xuống bàn, thuận tay với remote, tắt máy lạnh đi.
Biết Hải Uyên đang đeo tai nghe, nên lời nói của anh không giữ trong lòng mà nhỏ nhẹ bộc bạch: “Mặc đã ít còn mở 14 độ, muốn chết cóng à?”
Hồng Khánh cởi áo khoác ngoài của mình, chậm rãi lại gần Hải Uyên.
Đột nhiên, trong khoảng tối, giọng nói cô gái cất lên: “Có việc gì?”
Hồng Khánh giật mình, thu lại bàn tay chuẩn bị khoác áo cho Hải Uyên về.
Anh nheo mắt, cố gắng nhớ lại hình ảnh của cô từ khi anh mới bước vào.
Rõ ràng, Hải Uyên vẫn luôn nhắm mắt và đeo tai nghe, màn hình điện thoại vẫn đang phát nhạc.
Hải Uyên xoay người vào trong, điệu ngái ngủ: “Không có gì thì ra ngoài đi.”
Hồng Khánh nghĩ rằng Hải Uyên lầm tưởng là người khác, nên anh không lên tiếng.
Nhưng, ngay giây phút anh xoay người muốn đi khỏi, giọng nói của cô lần nữa vang lên, đánh tan cái tĩnh lặng trong căn phòng lạnh lẽo.
“Tôi muốn chết cóng đấy, liên quan gì đến anh? Mở máy lạnh lên cho tôi.”
“Còn nữa, đồ của anh cầm về đi, tôi nuốt không trôi.”
“Hai hôm nay cô làm sao vậy?” Hồng Khánh mỗi lúc càng thêm bứt rứt, da thịt ở ngoài mát lạnh bao nhiêu, ruột gan trong lòng nóng bấy nhiêu, “Mặt nặng mày nhẹ, né tránh tôi thì không bàn.
Nhưng không ăn được canh cua, sao lại cứ cố ăn?”
“Không liên quan đến anh.” Hải Uyên giữ nguyên tư thế cũ, điềm đạm nói: “Tôi nhắc lại lần nữa, mở máy lạnh lên.”
“Không rảnh.” Cuối cùng, Hồng Khánh vẫn không chịu mở máy lạnh.
Trước khi ra khỏi phòng, rành mạch để lại cho Hải Uyên một câu, ngữ điệu có phần bất mãn: “Không ăn thì đổ đi.”.