Sao Băng Không Xuất Hiện

Chương 39: 39: Thuốc An Thần Là Em




Gần 12 giờ đêm, không riêng gì công ty, mà cả tỏa nhà đều đã chìm vào giấc ngủ.
Tính chất công việc của công ty anh đặc biệt, nên khi nhân viên đã về cả, thang máy sẽ ngừng hoạt động, kể cả thang bộ cũng được khóa cửa, mục đích là đề phòng nhưng kẻ có ý đồ xấu lẻn vào ăn cắp dữ liệu công ty.
Ngoại trừ Phong là chủ, thì những vị giám đốc dưới trướng Phong, trong đó có Hồng Khánh có thể dùng thẻ nhân viên để quét thiết bị nhận diện trước khi dùng thang máy sau giờ đóng cửa.

Đương nhiên, điều đó cũng kèm theo thông tin của người đó quét vào ngày giờ nào sẽ được chuyển đến máy chủ của Phong.
Thang máy “ting” một tiếng, hai bên cửa chầm chậm hé, mở ra một lối đi.

Hồng Khánh hiên ngang bước đi, nhưng từ khi ánh sáng sau lưng anh lùi dần về, cả người anh hòa theo bóng tối, bước chân anh chậm rãi và nhẹ dần.
Hải Uyên rất sợ ma, nên anh không muốn làm cô giật mình.

Mà nếu cô đang say giấc, anh càng không thể để mình phá tan giấc ngủ của cô.
Căn phòng đầu tiên Hồng Khánh bước vào là phòng của anh, vì thông qua nó, anh có thể biết được Hải Uyên đã ngủ hay chưa.

Anh sợ nếu cô còn thức, có lẽ cô sẽ giật mình khi thấy anh, rồi nói: “Anh đến đây làm gì?”
Một góc phòng của Hải Uyên có gắn một cái đèn ngủ bé bằng một nửa lòng bàn tay anh, ánh sáng màu trắng ngà tỏa ra vô cùng yếu ớt.

Nhưng thị giác con người rất đặc biệt, khi đã quen với bóng tối thì chỉ cần một tia sáng nhỏ thôi vẫn có thể nhìn được những gì mà tia sáng đó đi qua.

Càng huống hồ, thị lực của Hồng Khánh rất tốt.
Căn phòng vắng tanh không một bóng người, gánh nặng trong lòng anh theo đó vơi đi, may mắn rằng giấc mơ vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng.
Hồng Khánh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, lạnh quá.

Nhiệt độ trong phòng rất lạnh, nhưng khác với trong mơ là 0 thì điều hòa lúc này lại hiển thị 14 độ C.
Hồng Khánh nheo mắt nhìn khắp gian phòng.

Trên bàn có hộp cháo ban sáng của anh, nhưng nó trống rỗng, có lẽ là Hải Uyên đã ăn.

Bên cạnh là một túi ni lông đựng toàn là thuốc và một dải băng gạc trắng nằm loạn.
Anh nghi hoặc cầm dải băng lên, đặt đến nơi gần ánh sáng nhất.

Trên dải băng nổi bật một mảng nhỏ có màu cam vàng xen lẫn hơi đỏ, là mùi thuốc sát trùng.
Ngoài ra, còn có một bao thuốc lá rỗng, một chiếc bật lửa cùng hai lon bia bị nóp nhàu nát nằm sát nhau trên bàn.
Nỗi bất an, lo lắng lẫn sợ hãi bao trùm Hồng Khánh ngày một dày đặc.

Đến nỗi đôi đồng tử cũng mất bình tĩnh mà đảo loạn mấy vòng khắp phòng.
“Uyên.” Hồng Khánh nhỏ tiếng gọi, nhưng chẳng có ai đáp lời anh.
Bên cạnh ghế xoay mà Hải Uyên hay ngồi có một giá vẽ tranh, kích thước áng chừng hệt như trong mơ.
Trong giấc mơ, bức tranh được phủ kín bằng một màu đen đặc quánh.

Ngoài đời thì không, nhưng sợ rằng ẩn tình trong tranh còn đen tối hơn như vậy.
Tranh vẽ hoàn toàn bằng bút chì, trong tranh dường như là một cô gái.

Tóc cô ấy dài ngang eo lưng, hơi rối một chút, tóc mai che đi một phần tư gương mặt cô.

Cô gái mặc một cái bra hai dây tối màu, da thịt cô theo đó lộ nhiều hơn.
Hồng Khánh không nhìn tiếp, anh thấy cây bút chì có đầu nhọn hoắc mà Hải Uyên hay dùng để búi tóc lăn lóc dưới sàn.

Anh cúi người xuống nhặt, vừa định đứng dậy, người anh muốn tìm lọt vào mắt anh.
Bàn làm việc của Hải Uyên khá rộng, ngăn kéo xếp thành hai hàng, chừa lại một khoảng trống với chiều rộng gần một mét ở giữa.
Hải Uyên thu mình lại, trọn vẹn lọt vào khoảng trống đó.
Đầu gối cô cong, dựng lên như hai cây trụ.

Hai tay làm gối, gối đầu lên trên.
Hải Uyên khoác một cái hoodie rộng thùng thình, cô kéo áo che phủ cả đầu gối.
Mùa đông 4 năm trước, khi Hải Uyên đợi Hồng Khánh, cô cũng bày ra tư thế như vậy.

Hình ảnh ngẫu nhiên hiện về, bất giác khiến tâm trạng của anh hòa hoãn hơn đôi chút.
“Uyên, ngủ rồi à?” Hồng Khánh khẽ tiếng gọi.


Đáp lại anh vẫn chỉ là sự im lặng, nhưng trong lòng không còn hỗn loạn như vừa rồi.
Hồng Khánh nhẹ nhàng đỡ cằm Hải Uyên, gỡ tay cô ra.

Anh cúi người hướng vào trong, kéo hay tay cô đặt lên vai mình.

Sau đó cẩn cận đưa cô ra khỏi không gian chật hẹp đó, không quên dùng một tay đặt lên đầu cô tránh, tránh để cô bị đụng đầu.
Chàng trai ôm cô gái đứng dậy.

Thân hình nhỏ bé chìm trong chiếc áo rộng thùng thình, chìm trong cả vòng tay lớn của chàng trai.

Có thể so sánh cô gái với một chú gấu vì cách ôm của chàng trai, hoặc là một nàng công chúa trong ánh nhìn trìu mến của hoàng tử.
Hải Uyên mặc quần đùi, nên khi hai bàn tay ôm vào bắp đùi của cô, làn da lành lạnh làm Hồng Khánh chau mày theo thói quen.

Anh không hài lòng, nhưng chẳng dám lớn tiếng, chỉ dám thì thầm: “Nếu không phải em biết tự khoác một cái áo dày ở bên ngoài, anh sẽ gọi em dậy mà mắng đấy biết chưa.”
Hồng Khánh lặng người đứng trước sofa.

Anh còn muốn ôm Hải Uyên thêm một lúc nữa, nhưng nếu để cô ngủ trong tư thế này, lúc tỉnh dậy sẽ rất đau người.
Vậy nên rất nhanh sau, trong đầu Hồng Khánh lóe lên một tia sáng.
Hồng Khánh không thường mặc áo khoác ra ngoài đường, đặc biệt là lúc vội vã lại càng không nhớ để mặc.

Nhưng từ lúc quen Hải Uyên, chưa bao giờ bước chân ra khỏi cửa mà anh quên mang áo khoác.

Một vì che nắng cho cô, hai vì sợ cô lạnh sẽ có thêm áo, cuối cùng là vì anh sợ cô mặc đồ ngắn.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, Hồng Khánh phải cảm ơn thói quen đó của mình.
Anh vừa ôm Hải Uyên, vừa dùng một tay cởi áo blazer của mình.

Bản chất áo blazer vốn không dài, nhưng có thể che đi đôi chân lạnh của cô.

Hiện tại, anh chỉ có duy nhất một nguyện vọng, đó là vào sáng mai, Hải Uyên có thể sẽ vì quá khích mà tẩn anh một trận, nhưng ngàn vạn lần tuyệt đối đừng bài xích, tiếp tục cự tuyệt anh.
Trên chiếc sofa dài, Hồng Khánh để Hải Uyên nằm lên người anh, còn anh thì vòng tay vừa ôm, vừa xoa nhẹ mái tóc cô, rồi ngờ nghệch cười như một tên tâm thần.
Anh vén bên tóc của Hải Uyên, muốn cúi đầu hôn lên vầng trán đó.

Nhưng vết thương mép trán lọt vào tầm mắt, con ngươi của Hồng Khánh lập tức tối đen lại.
Hơn nữa, từ góc độ này, Hồng Khánh lờ mờ cảm nhận được, hai bên mi mắt của Hải Uyên phồng lên nhẹ, khóe mi còn ẩm một chút.
Chắc chắn cô đã khóc, còn là khóc một khoảng thời gian dài.

Vết thương này, Hồng Khánh không tin là do cô bất cẩn tạo thành, ngược lại càng giống như vừa bị ai đó đụng chạm hơn.
Kể từ khi con ngươi tối sầm, nét mặt trở lạnh, Hồng Khánh tưởng rằng hôm nay anh sẽ vì lo âu, suy nghĩ nhiều mà thức trắng như mọi lần.

Nhưng cảm giác ấm áp thân quen mà người trong lòng mang lại như một liều thuốc an thần, dù tác dụng chậm nhưng vẫn giúp anh đánh được một giấc ngon.
Vốn dĩ khi ngủ Hồng Khánh khá tỉnh, nên xung quanh có động tĩnh, đa phần anh đều cảm nhận được.

Huống hồ, cô gái anh đang ôm run rẩy đến vậy.
Hồng Khánh sờ lên trán và má cô, nhiệt độ cơ thể rất ổn định.
Bàn tay đặt trên ngực anh nắm chặt hết mức có thể, đến nỗi móng tay găm sâu vào da, làm vết dao cứa bị rách thêm.

Cái nhớp nháp của máu khiến Hồng Khánh hoảng hồn bửng tỉnh.
Hải Uyên đang khóc, chân mày cô nhíu chặt lại, có lẽ là gặp ác mộng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.