Đứng từ ngoài cửa có thể thẳng được ra hướng ban công, nhưng bây giờ cửa ban công đang đóng, hơn nữa lớp rèm cửa màu ghi có vẻ khá dày, che hết toàn bộ ánh sáng có thể lọt vào.
Thành ra việc đầu tiên khi Hồng Khánh đặt chân vào nhà là tìm công tắc bật đèn.
Căn hộ của Hải Uyên không lớn, cũng không nhỏ.
Lấy tông màu trắng làm chủ đạo, cách bày trí vật dụng bên trong không quá đơn điệu, trông vô cùng bắt mắt.
Bên tay phải từ cửa đi vào lần lượt là nhà vệ sinh, bếp, phòng khách.
Bên tay trái có đến hai căn phòng, nhưng đều đang đóng cửa.
Không nhìn được bên trong, Hồng Khánh không đoán được phòng nào là phòng ngủ, nên mới hỏi Chíp và Chum: “Phòng nào là phòng mẹ hai đứa?”
Cả hai đứng trước cánh cửa sát ban công, sủa hai tiếng.
Hồng Khánh khẽ vặn tay nắm cửa bước vào, rồi nhẹ nhàng đặt Hải Uyên xuống giường.
Cẩn thận vun vén chăn xong xuôi, áp trán mình đo nhiệt độ cho cô thêm lần nữa.
Nhiệt độ hình như đã tăng lên, nếu còn khoác cái áo dày cộm này, e rằng sẽ ủ bệnh mất.
Vậy nên Hồng Khánh mới giúp cô cởi áo khoác ngoài.
Sau đó mới đi lại mở rèm cửa, tay bên cầm điện thoại nhấn vào một dãy số.
[Chị nghe đây Khánh.]
“Chị Hoài, bây giờ chị đến chỗ em khám bệnh một lát được không?”
Hồng Khánh gửi địa chỉ cho Hoài xong, chừng hơn 10 phút sau thì Hoài đến.
Trước mắt, anh phải đứng ở ngoài đợi để Hoài lau người, thay đồ cho Hải Uyên, vì bộ quần áo cô mặc hiện tại có hơi bí bách.
“Xong rồi, vào đi Khánh.”
Vừa đặt chân vào cửa, anh cảm giác trong phòng thông thoáng hơn, còn có chút gió len qua.
Anh trông Hải Uyên mặc bộ đồ ngủ tay cộc có họa tiết quả cherry, đáng yêu, nhưng nó làm lộ ra những vết bỏng đã cũ rải rác đầy hai cánh tay cô, khiến tâm trạng anh xấu đi vài phần.
Hồng Khánh lạnh giọng như đang chất vấn: “Sao chị lại mở cửa sổ, cô ấy mặc áo cộc, gió vào cảm lạnh thêm thì làm sao?” Anh ngồi xuống giường, đắp chăn cho Hải Uyên.
“Phòng thoáng thì bệnh mới giảm.” Mọi hành động lẫn biểu cảm và thái độ của Hồng Khánh làm Hoài không nhịn được mà mỉm cười, “Bạn gái em à? Chẳng trách lại gọi chị chứ không gọi Phương nhỉ?”
Chạm vào cánh tay đang bị kim truyền nước đâm vào, cử chỉ của anh càng nhẹ nhàng hơn.
Anh trả lời: “Tạm thời thì chưa, nhưng rất nhanh thôi, cô gái này sẽ là bạn gái em.
Hơn nữa, chị là chị họ em, đương nhiên em sẽ tin tưởng chị hơn thằng lang băm kia rồi.”
Hoài “ồ” một tiếng dài, nén giọng cười, “Sốt 39 độ 3.
Cho ngủ thêm một lát rồi gọi dậy ăn nhé, nếu không uống thuốc ngay sẽ bị phản tác dụng.
Đến trưa mai mà không hạ sốt thì gọi chị đến, hoặc là trực tiếp đưa đi bệnh viện.
Người ta không muốn đi cũng bắt phải đi, chuyện quan trọng, không được nuông chiều.”
Dặn dò thêm mấy thứ, trước khi ra về, Hoài nán lại, vẻ mặt có chút nghiêm trọng, “Trên người con bé có rất nhiều vết thương, ở hai tay, sau gáy, đùi đều có.
Là bị ai bạo hành sao?”
“Là cô ấy tự làm.”
Hoài nom sắc mặt của Hồng Khánh khi trả lời câu hỏi không được tốt, vậy nên không tò mò thêm.
Nhìn hai chú chó dưới chân Hồng Khánh, Hoài chỉ vào Chíp, hỏi: “Cậu bạn kia nhỏ xíu mà trông dữ dằn gớm nhỉ?”
Quả thực, khi nãy Chíp chặn Hoài trước cửa nhà, gầm gừ cho đến khi Hồng Khánh gọi mới hết.
Suốt quá trình thăm khám cho Hải Uyên, cậu ta đứng ở ngoài canh gác như một người lính.
Và khi Hoài chẩn bị ra về, Chíp vẫn nhe răng, đau đáu quan sát, canh chừng Hoài.
Hồng Khánh cũng bất ngờ không kém, anh bế Chíp lên ôm vào lòng.
Chọt chọt vào mũi Chíp, Chíp liền tỏ ra thân thiện vờn tay anh.
Anh khẽ cười: “Lạ thật, cậu bạn này không cảnh giác em.”
“Lần đầu gặp à?”
“Ừ, hôm nay là lần đầu.”
“Chắc do chủ dạy.”
Lời Hoài vừa dứt, Chíp lên sủa lên một tiếng và vẫy đuôi liên tục như đang hưởng ứng.
Hoài và Hồng Khánh đồng loạt kinh ngạc.
Tiễn Hoài xong, Hồng Khánh trở về phòng Hải Uyên.
Anh tắt đèn lớn trong phòng, chỉ để lại đèn ngủ, đủ để cô thấy an toàn, cũng đủ để anh ngắm gương mặt cô.
Hồng Khánh vén chăn ra một chút, nhìn hai cánh tay của Hải Uyên, mi tâm anh khẽ động.
“Nghịch ngợm thật.” Hồng Khánh nói với âm lượng rất nhỏ: “Buồn bực cũng cố gắng cười, bị bệnh cũng chẳng nói ai, không biết tự chăm sóc mình, em là trẻ con sao?”
Hồng Khánh cúi thấp đầu, áp môi mình lên môi cô.
Trong ánh đèn vàng nhạt phảng phất chiếu lên hai bóng người, khóe mắt chàng trai long lanh một thứ nước.
Có lẽ cảm nhận được chủ nhân không được khỏe, nên Chíp và Chum không quấy phá như thường ngày, chỉ ủ rũ nằm gọn một góc trong phòng.
Cảnh tượng nhuốm màu bình dị, ảm đạm, và xen lẫn màu buồn.
Đột nhiên nhớ lại khung cảnh khi mới bước vào, căn phòng thoang thoảng mùi tràm trà, tranh ảnh các nhân vật hoạt hình và thần tượng dán đầy góc làm việc, và chiếc giường đơn chứa đựng cả gia tài của cô – gấu bông, khiến Hồng Khánh vô thức mỉm cười.
Bất giác nghĩ về câu nói cuối cùng của Hoài trước khi ra về, Hồng Khánh nhìn đến Chíp, do dự chốc lát mới hỏi: “Uyên nhắc đến anh mới mày à?”
Chíp đứng dậy vẫy đuôi, với với vào ngăn kéo tủ đầu giường.
Hồng Khánh hiểu ý, anh mở ngăn kéo tủ ra.
Bên trong chỉ có duy nhất một món đồ, là một khung ảnh.
Ảnh của anh.
Trong ảnh, Hồng Khánh đang đứng dựa vào bức tường gạch, đầu hơi ngẩng lên, nắng vàng mỏng manh chiếu xuống thân hình anh, làm rực lên mái tóc sáng màu.
Anh mặc áo cổ lọ màu đen, bên ngoài khoác thêm blazer màu nâu sẫm, hai tay xỏ vào túi quần tây.
Ký ức trong tâm trí cuộn trào trong khoảnh khắc, bức ảnh được chụp vào mùa đông đầu tiên, cũng và mùa đông duy nhất hai người ở bên nhau.
Thời điểm trong bức ảnh là lúc anh đang nhìn cái cây phía trước, đến số lá còn sót lại trên cây trong khi đợi cô tan học.
Hồng Khánh thấy chóp mũi mình có chút cay, khóe mắt cũng nóng.
Sau đó, có vài giọt nước rơi lên khung ảnh, anh đưa tay lau nó.
Chíp kéo ống quần anh, rồi chạy ra phía cửa.
Hồng Khánh dặn dò Chum: “Ở lại trông mẹ nghe chưa?”
Chíp dẫn anh đứng trước căn phòng, anh mở cửa, cùng Chíp đi vào.
Bên trong không có cửa sổ, cũng chưa mở đèn, nhưng nó có một cái ô thông gió ở trên cao, ánh sáng ngoài ngoài gian bếp thông qua đó mà rọi vào, rọi lên ba bức tranh nằm góc cuối phòng.
Chíp kéo tấm vải phủ lên bức tranh đầu tiên và thứ hai, tranh vẽ Hồng Khánh, là khi anh làm người mẫu quảng bá cho trường đại học.
Bức thứ ba là hình ảnh một chàng trai ngồi một mình giữa quán nước.
Anh ta mặc chiếc áo hoodie tối màu, tóc tẩy sáng.
Tư thế ngồi của anh ta khá phóng khoáng: chân vắt chéo, lưng tựa ghế, tay đang bấm điện thoại.
Có điều, gương mặt của anh ta không hoàn chỉnh.
Nói đúng hơn là chỉ có chân mày và đôi mắt màu hổ phách.
Người trong tranh là anh, nhưng thời điểm là khi nào, anh không rõ.
Hoặc có thể là do Hải Uyên tưởng tượng ra.
Nhưng dù thế nào, trái tim Hồng Khánh chắc chắn một điều, Hải Uyên còn yêu anh.
Lý do tại sao cô một mực chối bỏ, sớm muộn gì anh cũng sẽ tìm được nguyên do.
Bỗng nhiên, Chum lật đật chạy vào.
Đứng trước Hồng Khánh, nó mới sủa lên một tiếng.
Thân hình mập mạp này dường như đang rất khẩn trương.
“Sao…” Hồng Khánh ngờ ngợ ra chuyện, anh trừng mắt với nó: “Uyên?”
Lập tức, cả người lẫn chó rối rít chạy về phòng..