Sao Băng Không Xuất Hiện

Chương 51: 51: Biến Số Lớn Nhất Của Hồng Khánh




“Chị Hoài, em muốn xin ba Uyên cho em được ở cùng để chăm sóc cô ấy.

Để Uyên sống một mình, em thật sự không thể yên tâm nổi.”
Hồng Khánh mới chỉ gặp ác mộng duy nhất một lần mà hồn vía đã bị treo lên cây, còn Hải Uyên thì một mình chịu đựng nó quanh năm suốt tháng.
Ông trời thật chẳng biết cân bằng nhân thế, cũng chẳng cho ai hoàn hảo hay toàn vẹn.
“Không phải còn có hai con chó ngoài kia sao?”
Hồng Khánh thở dài, trả lời: “Nó là chó, không phải người.

Nó thông minh, nó biết bảo vệ chủ nhân, biết bảo vệ nhà của nó.

Nhưng lòng người quá tàn nhẫn, hai con chó làm sao đủ sức chống đối lại được?”
Hồng Khánh tự lập từ bé, tự mình lăn lộn từ trường học ra đến xã hội, từ trong nước đến khi ra nước ngoài.

Gần như chứng kiến rất nhiều cuộc cãi vã, ẩu đả, nghiệm ra được rất nhiều chân lý, bài học.
Người lạ hy sinh để cứu người lạ có, người nhà tận tay bày mưu dụng kế sát hại người nhà có.
Con người lúc nào cũng có ít nhất hai mặt, mặt tốt và mặt xấu.

Khi mặt tốt bị bào mòn sạch sẽ, mặt ác sẽ biến thành con quỷ nuốt chửng người đó, nuốt vào rồi rất khó nhả ra.


Còn nếu đủ mạnh mẽ, mặt xấu sẽ tuyệt nhiên không có cơ hội phát triển.
Nhưng trong một tập thể, một xã hội, chẳng thể nào chỉ tồn tại toàn người tốt.
Và nếu người tốt cứ mãi tốt, người thiệt lúc nào cũng là họ.

Rồi sẽ vì túng quẫn mà dung túng cho cái ác sinh sôi, trở thành người xấu.

Tuần hoàn như đêm và ngày, hết sáng rồi tối.
Mà Hải Uyên lại tốt, lại ngoan quá mức cho phép, đến độ Hồng Khánh chỉ muốn ngày ngày kè kè bên cô, giúp cô đá bay những kẻ sẽ làm cô tổn thương, hoặc có nguy cơ làm cô tổn thương.
Hải Uyên từng nói, anh là người cô yêu, cô không muốn để anh chịu thiệt.
Hồng Khánh cũng vậy, anh sẽ không để cô phải chịu thiệt.
Đột nhiên Hồng Khánh suy nghĩ sâu xa quá, khiến Hoài có chút không quen và gượng gạo.
Hoài bằng tuổi Hoàng Tuấn, nên chứng kiến toàn bộ quá trình Hồng Khánh từ thuở mới lọt lòng đến lúc trưởng thành là chuyện hiển nhiên.
Hồng Khánh biết điều từ khi nào, Hoài cũng chẳng thể nhớ rõ nữa.

Có lẽ là từ lúc Hoài nhận ra, dù là anh em ruột nhưng hai người này có rất nhiều điểm khác nhau.

Thằng em bồng bột hơn thằng anh rất nhiều, thằng anh thích lo chuyện vặt rãnh của người khác, còn thằng em, nếu không phải người nhà hay bạn bè thân thiết của nó, nó chắc chắn sẽ làm lơ.
Vốn tưởng Thụy Sĩ là nguyên nhân khiến Hồng Khánh thay đổi, nhưng nhìn sâu vào đôi mắt mê hồn màu hổ phách, Hoài mới hiểu.
Người đang nằm trên giường kia mới chính là biến số lớn nhất của đời Hồng Khánh.
Cũng tốt, trong nhà cũng phải có người trị được bản tính cọc cằn, khó ở của chàng trai này.
“Vậy nên em muốn xin ý kiến của chị, làm sao có thể thuyết phục bác trai?”
Hồng Khánh gật đầu, Hoài nheo mắt, ngờ ngệch hỏi tiếp: “Vì chị từng thuyết phục được ba chị cho anh rể em ở cùng khi tụi chị chưa kết hôn?”
“Chị biết mà chị Hoài, em không phải người giỏi ăn nói, càng không có thói quen nhượng bộ lấy lòng người khác.”
Hoài không bày cho Hồng Khánh bất kỳ phương pháp nào để thuyết phục ba Hải Uyên, ngược lại chỉ ngắn gọn nói: “Người lớn ai cũng thích người chính trực, ngay thẳng.

Trùng hợp, em chính là kiểu người như thế.

Vậy nên đừng lo lắng, rồi bác cũng sẽ thích em thôi.”
Dẫu rằng không dài dòng, cũng chẳng phải lời khen khoa trương quá mức, nhưng nó tiếp cho Hồng Khánh một lượng dũng khí rất lớn.
Đến mức…
[Cậu là ai vậy? Tại sao lại nghe điện thoại của con gái tôi?] Giọng ông Tú lớn thêm một chút, pha trộn lẫn lộn giữa lo sợ và tức giận, [Con gái tôi đâu?]
Hồng Khánh theo thói quen đưa tay lên nới rộng cà vạt, nhưng chợt nhận ra mình đang mặc áo thun, làm gì có cà vạt mà nới?
Tuy nhiên, dù có hơi căng thẳng nhưng Hồng Khánh không làm mất đi phong độ của mình.


Anh xỏ một tay vào túi quần, điềm đạm trả lời rành mạch từng câu hỏi một: “Cháu chào bác, cháu là bạn trai của Uyên.

Uyên đang ngủ nên cháu nghe giúp em ấy thưa bác.”
[Bạn trai?] Ông Tú nhíu chặt mày, nói tiếp: [Cậu, đưa điện thoại cho con bé ngay cho tôi.]
“Xin lỗi bác, cháu không thể.”
[Lý do?]
“Khó khăn lắm Uyên mới vào giấc được một lúc, cháu sẽ không đánh thức Uyên dậy đâu ạ.”
Nghe câu này, sự tức giận trong người đàn ông đứng tuổi đột ngột suy giảm, thay vào đó là nỗi bất an càng tăng cao, [Sao lại ngủ giờ này? Không phải con bé đang ở công ty sao?]
Bình thường vào thời điểm này Hải Uyên bắt đầu giờ nghỉ trưa, nên ông mới dám gọi điện hỏi thăm con gái.
“Uyên bị sốt từ hôm qua đến giờ, bác sĩ vừa đến khám cho em ấy xong.”
[Sốt? Nghiêm trọng không?]
“Bác yên tâm, có cháu ở đây, em ấy sẽ không sao đâu ạ.”
Đám học trò cuối cùng trong lớp trước khi rời khỏi định nán lại chào thầy giáo mới cho tử tế, nhưng chúng thấy mắt thầy đỏ quá, khóe mắt nhăn lại lộ rõ vết chân chân, thầy chống tay lên bàn đỡ trán mình.

Dường như đoán được thầy đang có chuyện nên chẳng còn cách nào ngoài lặng lẽ cúi đầu chào thầy.
Ông Tú im lặng một khoảng rất lâu, tưởng rằng người ở đầu dây bên kia không đợi được nên đã gác máy, thật không ngờ rằng, thanh niên bây giờ rất giỏi chờ đợi.
“Bác Tú, bác không sao chứ?”
[Ừ, tôi ổn.] Ông Tú đưa tay gạt nước mắt, trầm lắng nói: [Tôi vẫn chưa biết tên của cậu.]
“Cháu tên Khánh, Hồ Hồng Khánh, cháu hơn Uyên 3 tuổi.”
[Cậu Khánh, tôi có thể làm phiền cậu…quan tâm đến con gái tôi một chút, được không?]
Chỉ có ông Tú mới biết được, khi thốt lên câu này, ông đang bất lực đến nhường nào.
Từ ngày Hải Uyên lên Ưng Châu cho đến bây giờ, thấp thoáng đã hơn 4 năm trôi qua, cô chưa một lần than vãn hay tiết lộ cho ông biết rằng cô có đang cảm thấy không khỏe chỗ nào hay không, vậy nên quả bom trong ông vẫn luôn âm ỉ cháy ở một chỗ.
Hôm nay nó nổ rồi, mà người làm ba như ông lại chẳng thể làm gì được.

Hồng Khánh nhẹ nhõm thở một hơi dài, ôn tồn đáp: “Vâng, tất nhiên rồi ạ.”
[Có điều, tôi cần phải cảnh cáo cậu.

Nếu cậu cả gan động vào một sợi tóc của con gái tôi, thì cho dù cậu có chui rúc ở xó xỉnh nào, tôi cũng sẽ tìm được cậu.

Đến lúc đó, đừng trách tôi ra tay độc ác.]
Giọng điệu của ông Tú không hùng hồn đanh thép, nhưng nó mang một màu rất huyền bí và nguy hiểm, để đối phương dù ngu dốt đến mức nào cũng sẽ hiểu được lời ông nói.
Hồng Khánh không sợ ông Tú, nhưng anh rất nể phục ông, phân minh rõ ràng và minh bạch giữa chuyện này và chuyện kia.
“Vâng, cháu hiểu.”
“Anh ơi.” Hải Uyên khó khăn trở mình, mắt nhắm mắt mở, âm giọng pha tạp chút uể oải, “Khánh ơi.”
“Ơi, anh đây, không ngủ nữa à?” Hồng Khánh đi vội vào phòng, ngồi xuống giường rồi sờ lên trán cô.
Là đau người quá nên bị tỉnh giấc giữa chừng, nên muốn mè nheo với anh một chốc.

Nhưng khi thấy Hồng Khánh đang nghe điện thoại, hơn nữa còn là điện thoại của mình, nên mới hơi ngạc nhiên một chút, chậm rãi cất giọng: “Ai vậy anh?”
“Ba em.”
Một tiếng sấm gầm lên sượt ngang qua đầu óc Hải Uyên, cô mờ trừng mắt, lảo đảo ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của Hồng Khánh.
Anh đưa lại điện thoại cho cô, nói: “Em nói chuyện với bác, anh ra ngoài lấy nước ấm cho em uống.”
Hải Uyên cầm lấy điện thoại, nuốt khan một ngụm nước bọt, mặt mũi tái thêm chút ít, rón rén lên tiếng: “Ba ạ, con chào ba.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.