Sao Băng Không Xuất Hiện

Chương 6: 6: Boy Kinh Tế




Tình yêu giống như một viên kẹo, người mang lại cái hương vị ngọt ngào khiến Hải Uyên hết lòng trân trọng, giữ gìn, và không muốn đánh mất là Hồng Khánh.
Trong tất cả chúng ta, không phải ai cũng có thể nhận ra rằng, chỉ một lời, một câu ba hoa ở bên ngoài, viên kẹo đó sẽ không còn ngọt như thuở ban đầu nữa.

Có tự đánh lừa, có tự động viên, có tự cổ vũ bản thân bỏ ngoài tai những lời không hay kia, cũng không thể đổi lại được sự thật rằng nó vẫn đang nằm gọn một góc khuất nào đó trong trái tim, trong tâm trí, nơi mà đến chính mình cũng không thể thấy được.
Một điều mà chính Hải Uyên không thể phủ nhận đó là cái đầu hay suy nghĩ lung tung của cô đang không ngừng văng vẳng mấy câu từ mà hai chị gái hôm đó nói.
Quay về khoảng thời gian cuối tháng 11 vừa rồi, thời điểm Hồng Khánh và cô vừa chính thức quen nhau được hơn một tuần.
Hải Uyên có đăng tải bức tranh vẽ một đôi tình nhân, tượng trưng cho cô và anh, kèm theo dòng caption: Tháng 11 đầu tiên em có anh.
Không lâu sau, Boy Kinh tế bình luận bên dưới bài viết: [Thần tượng của tôi có người yêu rồi sao? Chúc mừng nhé.

Nhưng tôi không sợ phải ăn cơm chó của cô đâu vì tôi cũng có người yêu rồi.]
Nàng Quýt thả biểu tượng haha vào bình luận ấy, và trả lời: [Vậy à? Tôi cũng chúc mừng anh nhé.]
Chuyện sẽ không có gì xảy ra nếu như không có một tài khoản khác vào thảo luận tiếp.
[OMG!!! Để xem mối tình giữa hai người ai sẽ lâu dài hơn nhé.]
Boy Kinh tế: [Tất nhiên là Nàng Quýt sẽ dài hơn rồi.


Mấy người không biết sao? Tôi chưa từng quen ai dài hơn một tháng cả.]
[Really??? Mà một tháng thì gọi là thích hay là yêu nhỉ?]
Boy Kinh tế: [Tất nhiên không yêu, nhưng cũng không hẳn là thích.

Chỉ là cảm thấy có chút hứng thú, chán thì bỏ thôi.]
[Red flag to vậy cha nội! Vậy cô gái lần này cũng thế à?]
Boy Kinh tế: [Tuy rằng cô nhóc đó đặc biệt hơn những người trước, cụ thể là ngoan hơn rất nhiều.

Nhưng tôi nghĩ chắc cũng nhanh thôi.]
Cuộc trò chuyện đã diễn ra từ lâu, gần như không thể nhớ rõ chính xác khoảng thời gian là vào ngày mấy.

Chuyện của Hồng Khánh khiến Hải Uyên bỗng nhiên nhớ lại, và cô muốn hỏi thử Boy kinh tế xem sự khác nhau giữa cảm nắng thông thường và thật sự rung động là như thế nào.

Đó là lí do có đoạn tin nhắn:
[Tôi với cô ở cùng thành phố, hay là gặp nhau đi, tôi cũng muốn biết thần tượng mình mặt mũi thế nào.]
[Được, địa chỉ anh chọn nha, tôi không rành đường xá ở Ưng Châu cho lắm.]
***
Một chiều của tháng ba, vừa nghe nói phim điện ảnh Conan mà Hải Uyên thích chiếu lại, Hồng Khánh không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đặt hai vé dành cho cặp đôi.
Trước giờ Hồng Khánh không thích xem phim, đặc biệt là hoạt hình, vì anh nghĩ hoạt hình thì nội dung đều giành cho lứa nhi đồng như nhau.

Vậy nên lúc đặt vé anh cười không nhặt được mồm, bạn gái anh mười tám tuổi rồi nhưng vẫn thích xem hoạt hình như con nít.
Mãi đến lúc tận mắt thưởng thức, Hồng Khánh mới trầm trồ, từ cách dựng phim chỉnh chu đến nội dung quá xuất sắc, thảo nào Hải Uyên lại mê đến thế.
Đoạn chiếu đến nhân vật Hải Uyên thích, Hồng Khánh vẫn dán mắt lên màn hình, hơi nghiêng đầu sang cô, thấp giọng: “Này, hay là anh đổi sang màu tóc giống vậy nhỉ? Liệu em có mê anh như mê anh chàng FBI đó không?”
Chờ đợi một hồi mà chưa nhận được câu trả lời của Hải Uyên, Hồng Khánh rời tầm mắt sang nhìn cô, rồi cong môi cười.
Học kỳ một và học kỳ hai của năm nhất, lượng kiến thức còn nhẹ, lịch học cũng giãn, vì vậy Hải Uyên đăng kí học vượt.

Tuần này nằm trong đợt thi giữa kỳ, phải ôn liên tục những mấy môn liền, thời gian ngủ eo hẹp nên mới thành ra bộ dạng ngủ gật như hiện tại.

Đèn từ màn hình lớn chớp nháy, soi chiếu lên gương mặt thanh thuần của Hải Uyên, khiến dáng vẻ lúc ngủ của cô tựa như một thiên thần.
Một nàng thiên thần âm thầm reo rắc tương tư vào lòng ai.
Vươn người định vén tóc cho Hải Uyên, ánh mắt vừa vô tình rơi vào mảnh vai nhỏ nhắn lộ khỏi áo khoác jeans liền lập tức xoay chuyển sang tên con trai ngồi ghế bên cạnh.
Anh ta vẫn chăm chăm dõi theo bộ phim, nhưng ai biết được tương lai đôi mắt kia có va vào Hải Uyên hay không?
Đôi chân mày chau lại, đáy mắt tựa hồ như vương một mảng tối, Hồng Khánh nhanh chóng kéo áo khoác lên cho cô, rồi luống cuống cài lại nút áo.
Cho tới khi xong chuyện, Hồng Khánh ngẫm lại loạt hành động buồn cười vừa rồi của mình mà rơi vào trầm tư.
Tại sao anh lại cư xử một cách hấp tấp vội vàng như ma dí vậy nhỉ?
Những cô gái từng cặp với anh nếu không phải áo không dây thì là quần đùi ngắn cũn cỡn, Hồng Khánh không cảm thấy quá phản cảm, mà cũng không hay để tâm.
Vậy mà tại sao khi nhìn da thịt của Hải Uyên từng tấc, từng tấc bị ánh đèn rọi xuống, anh lại thấy có điểm gì không đúng.

Thứ cảm xúc khó tả mà lâu nay anh chưa từng trải qua.

Phải chăng, Hải Uyên đơn giản chỉ là một làn gió mới, sẽ đong vào anh cảm giác mới như một lẽ thường tình?
Dòng suy nghĩ cùng mớ cảm xúc lộn xộn ấy tưởng chừng chỉ thoáng qua tại thời điểm đó, bất chợt lại gợn về như bọt sóng tan vào thềm cát khi Hải Uyên nói: “Ngày mai em đi gặp bạn, là con trai, anh có muốn đi với em không?”
Chớp nhoáng như tia sét rạch một vệt dài qua màn đêm, Hồng Khánh buột miệng hỏi: “Mai em mặc đồ gì?”
“Hả?” Hải Uyên ngẫm nghĩ rất nhanh, bình thản trả lời: “Áo phông với quần jeans ống rộng.

Nếu không nóng thì sẽ có thêm áo khoác bên ngoài nữa.”
Hồng Khánh trầm giọng ậm ừ hài lòng, sau đó là vì anh cũng có hẹn nên không đi với cô được.
Cuộc hẹn của Hải Uyên không đề cập đến chuyện sẽ dẫn theo bạn trai hay bạn gái hai bên, nhưng chính vì một nam một nữ, vẫn nên nói qua với anh trước, tránh gây hiểu lầm không đáng có.

***
Sáng hôm sau, Hải Uyên lần theo địa chỉ Boy Kinh tế gửi.

Bước vào trong quán, men qua lối cầu thang lên sân thượng, tìm chàng trai có quả đầu màu bạch kim với áo hoodie tối màu.
Nắng mai vươn mình trải dài một khoảng, chạm lên mái tóc sáng màu, chạm lên màu áo, chạm lên gương mặt anh tuấn, và chạm cả lên tư thế phóng khoáng quen thuộc của anh: chân vắt chéo, khuôn vai rộng nhàn nhã tựa lưng ghế, ánh mặt trời tô sáng cho con ngươi màu hổ phách hướng vào màn hình Iphone.
Giây phút trái tim bị giật mạnh bởi dòng bình luận: [Tất nhiên không yêu, nhưng cũng không hẳn là thích.

Chỉ là cảm thấy có chút hứng thú, chán thì bỏ thôi.] Hải Uyên muốn căng mắt ra nhìn, muốn xác thực lại một lần nữa, liệu có phải trùng hợp không?
Khu trên sân thượng này không quá nhiều người, giống như lời Boy Kinh tế: [Tầng thượng yên tĩnh hơn.]
Đảo mắt ước chừng cũng hơn một chục người, nhưng sao chỉ có mình anh có màu tóc đặc biệt đó? Còn có chiếc áo và ngón tay đeo nhẫn bạc.
Thấp thoáng nhìn bàn tay anh động đậy như gõ phím, điện thoại Hải Uyên rung lên.
[Cô tìm thấy chưa? Tôi ngồi ở bàn 05 đấy.]
Tất thảy những hoài nghi mà Hải Uyên lo sợ khi nghĩ đến, nó đã trở thành sự thật sau dòng tin nhắn đó.
[Xin lỗi anh, tôi có việc đột xuất, không thể đến được.].



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.