*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Vy MèoBeta: Cyane–
Trong phòng rơi vào trạng thái yên lặng hồi lâu.
Nhan Lộ Thanh quan sát nét mặt của Cố Từ, lúc đầu cô vẫn còn có thể quan sát được vẻ mặt không nói nên lời tương đối rõ ràng, nhưng chưa qua được bao lâu lại trở thành vẻ mặt vô cảm.
Biểu hiện này xác suất cao là không hài lòng đúng không?
Ngoài ra, nghĩ đến phản ứng của Cố Từ trong lần sinh nhật đó, sau khi cô gọi anh là vợ cũng có thể biết được anh nhất định không thích bị gọi như vậy.
Nhưng Nhan Lộ Thanh thật sự không muốn bỏ cách xưng hô này, “Vợ” đối với cô mà nói là thể hiện mức độ thân mật rất cao.
Trước đó trong lòng cô đã gọi Cố Từ là vợ, lần đầu tiên chỉ là trêu chọc, nhưng cứ trêu chọc nhiều lần như vậy lại thành nghiện, màn kịch chủ nhà và vợ ở trong đầu rất vui, càng gọi càng thích.
Nhưng lúc đó chỉ có thể kìm nén lại không thể nói ra, bây giờ đã thành vợ thật rồi, lẽ nào vẫn không thể mở miệng gọi sao?
Ngay khi Nhan Lộ Thanh bắt đầu suy nghĩ phải thuyết phục anh như thế nào thì Cố Từ lại đột nhiên cong môi, từ từ lặp lại nửa câu đầu của cô: “Vừa nãy em nói… vạn vật đều là vợ em à?”
“…”
Nhan Lộ Thanh “A” một tiếng, mới ý thức được câu nói này của mình là không đúng lúc, hình như hơi giống tên cặn bã. Cô vội vàng giải thích: “Trong vạn vật này không có khác giới! Với lại…”
“Vợ là xưng hô thân mật nhất mà em có thể nghĩ ra, cho nên mới muốn gọi anh như vậy mà.” Nhan Lộ Thanh liều mạng bày tỏ lòng trung thành của mình: “Từ trước đến giờ em chưa từng gọi bất kỳ một nam sinh nào là vợ hết, em thề!”
“…”
Không có người hơi bình thường nào có thể nói ra lời này.
Cố Từ dừng lại hồi lâu, rồi mới đánh giá nói: “Hừm, điều này thật sự kỳ lạ.”
Nhan Lộ Thanh: “…”
Hình như vốn không nên kêu một nam sinh là vợ.
Cô nghẹn họng, buồn chán nhìn Cố Từ, cũng không nghĩ ra còn có thể làm anh cảm động bằng cách nào.
Nếu như Cố Từ thật sự không đồng ý, cô cũng chỉ có thể…
Chỉ có thể tiếp tục giấu cách xưng hô này dưới tận đáy lòng rồi.
Vừa nghĩ như vậy xong.
Cố Từ lại mở miệng hỏi: “Xưng hô này em gọi bao lâu rồi?”
“…” Chắc chắn anh đang nghĩ đến lần gọi vợ lúc trước, cho nên mới hỏi như vậy.
Nhưng bất kể nói như thế nào, chỉ cần anh đã chủ động hỏi, điều này chính chứng tỏ vẫn còn có hy vọng! Nhan Lộ Thanh lập tức lấy lại tinh thần, thành thật nói: “Lâu lắm rồi.”
Không đợi Cố Từ nói thêm gì, cô đã nghĩ ra một ý tưởng, lại bắt đầu điên cuồng tấn công bằng những lời ngon tiếng ngọt.
“Không phải em vừa mới nói với anh là em không muốn mổ xẻ chính mình sao, một mặt là bởi vì quá xấu hổ, mặt khác thì thực ra là bởi vì em cũng không biết em đã bắt đầu thích anh từ lúc nào nữa.” Cô tổng kết nói: “Em chỉ biết là khi nào em nhận ra tình cảm của mình thôi.”
Cố Từ không nói, nhưng từ sắc thái chân mày, có thể nhìn ra được anh rõ ràng đã bị thuyết phục.
“Nhưng bây giờ nghĩ lại…” Nhan Lộ Thanh tiếp tục tiến lên, vừa nói còn vừa chớp mắt: “Có thể bắt đầu từ khi em vô thức gọi anh là vợ thì đã thích anh rồi.”
Cô đưa hai tay vào trong chăn, kéo tay của anh và nắm lấy tay anh, chân thành nói: “Xưng hô này rất có ý nghĩa với em, bây giờ anh đã hiểu chưa? Đây xem như là nơi tình yêu của em chớm nở…”
“…”
Cố Từ không khỏi mỉm cười khi nghe câu nói cuối cùng: “Được rồi.”
“A…?” Nhan Lộ Thanh mở to mắt, bất ngờ truy hỏi: “Gì mà được rồi? Anh đang nói là sau này có thể gọi…”
“Ừ.” Cố Từ ngắt lời cô, vẻ mặt nhàn nhạt mà đặt ra quy tắc: “Ở trước mặt người khác không gọi như vậy là được.”
Nhan Lộ Thanh hạnh phúc chết đi được, ngay lập tức phát ra lời thề (flag): “Anh yên tâm, nhất định sẽ không đâu!!”
Trong xe, Nhan Lộ Thanh biết lắng nghe mà gọi anh là “bạn trai”, lại nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đủ thân mật, xưng hô này đặt giữa hai người bọn họ có chút không xứng.
Chỉ có vợ là xứng đáng nhất!!!
Nhưng cô lại cảm thấy Cố Từ không thể đồng ý, ít nhất không phải vào ngày đầu tiên, cho nên định cứ từ từ, sau này lại nhắc đến yêu cầu này.
Thật không ngờ cô nhất thời bị mê hoặc bởi sắc đẹp của đại mỹ nhân mà đưa ra yêu cầu, vậy mà thật sự đã thực hiện được rồi.
Đây thật sự là niềm vui bất ngờ.
Nhan Lộ Thanh vừa lòng thoả ý mà nằm xuống một lần nữa, cô và Cố Từ lại trở thành tư thế nằm nghiêng mặt đối mặt.
Không ai nói gì.
Hình như đã trở lại đêm xem phim đó, Cố Từ vừa đi công tác trở về, bọn họ vừa ngủ cùng nhau. Khoảnh khắc họ vừa xem phim vừa cười nói và nhìn nhau, xung quanh giống như là đã tự động ngăn cách ra một không gian.
Sau đêm hôm đó, Nhan Lộ Thanh đã muốn rõ ràng hơn nữa, cô đã có suy nghĩ muốn quang minh chính đại cùng anh tiến xa hơn.
Khoảnh khắc này khác với bốn mươi phút của vài giờ trước vừa trải qua cùng Cố Từ.
Lúc đó tim đập lúc nhanh lúc chậm, giống như sắp phát bệnh vậy, hôn đến chỗ kích động dường như toàn thân từ trên xuống dưới chỗ nào cũng mất kiểm soát, đầu cũng thiếu dưỡng khí, muốn quay đầu cũng không quay được.
Bây giờ chính là trạng thái không hề trầm bổng tí nào, nhìn thì có vẻ bình tĩnh, thực ra là rất ấm áp lạ thường, lòng ngực như muốn căng đầy.
Đã nhìn nhau rất lâu rồi, Cố Từ đưa tay sờ lên mắt của cô trước: “Không buồn ngủ à?”
Nói thật thì đã trải qua một đêm như vậy, cô thật sự vẫn chưa buồn ngủ, nhưng đến giờ phải đi ngủ vẫn phải đi ngủ, cô không thể kéo theo Cố Từ thức khuya được.
Nhan Lộ Thanh nghĩ một lúc: “Vậy em gọi anh một tiếng, anh phải trả lời, anh trả lời xong em sẽ đi ngủ liền.”
“Được.”
Nhan Lộ Thanh đã ấp ủ hồi lâu, lần đầu tiên quang minh chính đại nhanh chóng mở miệng gọi: “Vợ ngủ ngon.”
Ánh mắt của Cố Từ rất dịu dàng: “Ừ, ngủ ngon.”
Cô nhận được phản hồi, tức khắc cảm thấy mỹ mãn rồi nhắm mắt lại.
Dường như đêm này tinh thần Nhan Lộ Thanh đã quá kích động, ngủ đến nửa đêm lại bắt đầu nằm mơ.
Kỳ lạ nhất là cô lại biết rõ ràng bản thân đang nằm mơ, cảnh trong mơ hiện ra một giường bệnh, người nằm trên giường bệnh không nhìn rõ mặt và dáng người, chỉ có thể khẳng định giới tính người đó là nữ.
Dường như đã dùng photoshop xử lý hiệu ứng pixel*. Cô ở trong mộng còn mắng một câu.
(*)Những người xung quanh nhìn cũng không rõ mặt, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm rồi nói chuyện với Pixel, may mà vẫn có thể nghe rõ lời nói.
“Có chuyện gì vậy?”
“Vẫn chưa tỉnh sao? Nhưng đây chỉ là do não bị chấn động một chút thôi mà.”
“Lúc đưa đến tôi còn tưởng là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi, tôi nghĩ nếu như là tai nạn máy bay thì tin tức cũng phải đưa tin, ai ngờ cô gái này hóa ra là… Ha ha ha, cô gái này sao lại mê man đến mức lạ lùng như vậy chứ?”
Cuộc trò chuyện dừng ở đây, đã xuất hiện một cảnh tượng khó hiểu như vậy, cảnh trong mơ lại kết thúc một cách không giải thích được.
Nhan Lộ Thanh vẫn chưa mở mắt, cạn lời một lúc lâu: “…”
Cho nên cô gái đó rốt cuộc có chỗ nào lạ lùng chứ?? Thật không hiểu ra sao cả, cũng không nói rõ ràng với mọi người nữa chứ??
Nhưng bộ não của con người phức tạp như vậy, bình thường Nhan Lộ Thanh cũng có những giấc mơ không bình thường, những giấc mơ bình thường đều sẽ không lưu lại trong ký ức trong thời gian quá lâu.
Hơn nữa… vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt của vợ, cho nên cô đã nhanh chóng quên giấc mơ này.
Nhan Lộ Thanh giữ nguyên tư thế ôm anh, nhưng lần này chân cũng không quá mức như lần trước, an phận ở trong phạm vi của mình, chỉ có tay là ôm eo của vợ.
Vợ vẫn còn nhắm mắt, cô thuận tiện quan sát lông mi của anh.
Lông mi của Cố Từ rậm và mảnh, đồng thời dài đến nỗi còn có thể phân biệt được với lông mi giả hoàn mỹ, dường như được in một vài ký tự lớn “Vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết”, thật khiến người khác ghen tị không thể tả được.
Cô nhìn trái nhìn phải, cuối cùng phát ra một tiếng “Chậc”.
Lông mi chậm rãi nhếch lên, lộ ra một đôi mắt đen, còn mang theo một chút mơ màng khi vừa tỉnh dậy.
Cô mất cảnh giác mà nhìn Cố Từ.
Anh nghe được giọng nói từ trước đó của cô, mở miệng nói: “Sao vậy?”
“…Không sao.” Nhan Lộ Thanh bị ánh mắt này giật điện đến mức có chút không chịu nổi mà vòng tay ôm anh, đầu lao vào hõm vai của anh, lẩm bẩm nói: “Em đang nghĩ, người thật quả nhiên đẹp hơn cái gối rất nhiều.”
Thời gian đầu, mỗi ngày thức dậy cô đều nhìn thấy mặt trên cái gối, tâm trạng khoan khoái.
Bây giờ nhìn mặt người thật, tâm trạng không chỉ là khoan khoái đơn giản như vậy.
Nào ngờ những gì cô vô ý nói ra cũng chuẩn xác đã làm hài lòng ai đó.
Hai người dính lấy nhau rất lâu, cho nên đi ra ngoài ăn sáng muộn hơn bình thường.
Khi hai người đi ra từ một phòng, Tiểu Hắc đang từ hành lang đi qua, dắt theo Sói chuẩn bị dẫn nó đi dạo thì nhìn thấy hai người đồng thời xuất hiện ở trước cửa phòng của Cố Từ. Cậu ta sững sờ một lúc, sơ suất bị Sói làm cho vấp ngã.
Lúc Nhan Lộ Thanh đi qua bên cạnh cậu ta, Tiểu Hắc mới đứng lên. Cô nhìn thấy mặt cậu ta lúc đen lúc đỏ, trong miệng làu bàu: “Bây giờ Nhan tiểu thư đã hoàn toàn không giả vờ nữa rồi…”
“…”
Hôm nay là chủ nhật, vốn dĩ hình như Cố Từ phải đi đến chỗ của cậu anh, bây giờ cũng bởi vì tai nạn đèn treo tối hôm qua mà được dặn dò phải nghỉ ngơi thật tốt.
Hai người ăn xong bữa sáng, Tiểu Hắc dẫn theo Sói trở về, cậu ta thở hổn hển với bộ dạng trông như sắp chết, còn Sói lại rất vui vẻ mà chạy đến bên bọn họ.
Nhan Lộ Thanh mở tivi trước, sau đó tham gia với Cố Từ cùng răn dạy chú chó. Răn dạy một lúc, Cố Từ nhận được một cuộc điện thoại của cậu anh, mặc dù không đi nhưng vẫn phải thảo luận một số việc.
Nhan Lộ Thanh bèn nhìn Sói đang nằm bên cạnh chân của bọn họ mà chơi đồ chơi của nó.
Đó là khối đồ chơi bằng gỗ với các chữ số và chữ cái.
Không biết Cố Từ huấn luyện như thế nào, làm sao dạy dỗ nó, thêm nữa loài Border Collie cũng thông minh, bây giờ nó không chỉ biết sắp xếp chữ cái và chữ số, mà còn có thể làm các phép tính cộng trừ đơn giản trên ứng dụng video ngắn Doumou nữa.
Trước khi Nhan Lộ Thanh nhìn thấy Sói đếm số, luôn cho rằng chó Border Collie làm phép tính cộng trừ trên ứng dụng Doumou đều là chỉnh sửa, sau khi nhìn thấy mới phục thật sự.
Phải nói Border Collie là Border Collie còn chó là chó, ngay cả chơi đồ chơi cũng không giống chó chơi, ngược lại giống như em bé chơi vậy.
Cách chơi của nó chính là kết hợp những dãy số này lại, Nhan Lộ Thanh tùy ý liếc nhìn nó, chữ số đầu tiên mà Sói hợp lại là 30.
Cô nhìn được một lúc liền di chuyển ánh mắt, lấy điện thoại ra, cảm thấy chuyện lớn như vậy cũng phải thông báo cho Bánh Quai Chèo một tiếng.
[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Bánh Quai Chèo!!]
Nhan Lộ Thanh vừa mới gửi ba chữ, đang chuẩn bị tiếp tục gõ, lại bị tin nhắn trả lời trong tích tắc của Bánh Quai Chèo Nhỏ chặn lại.
[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Đợi đã, trước hết cậu đừng nói gì cả!]
Nhan Lộ Thanh dừng lại.
[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Để tớ phân tích thử hai dấu cảm thán này.]
Nhan Lộ Thanh: “?” Phân tích gì?
[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Cậu từng nói cuối tuần này cậu phải chủ động nghĩ ra cách để tỏ tình, tối hôm qua vẫn không có động tĩnh gì, khả năng cao là đã thực hiện rồi, nếu như thất bại thì chắc chắn cậu sẽ không dùng giọng điệu này để gọi tớ…]
[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Tóm lại, có phải cậu đã hẹn hò với đại mỹ nhân rồi không!!!]
Nhan Lộ Thanh: “…” Xem thế là đủ rồi.
Thật sự rất biết phân tích, chả trách một người lại có thể cung cấp bài đăng đu couple.
Nhan Lộ Thanh đã gửi lại rất nhiều icon “Đỉnh” và “Rượu”, sau đó Bánh Quai Chèo Nhỏ nhận được câu trả lời khẳng định, đột nhiên liền phát điên lên, gửi cho cô có lẽ là khoảng vài trăm chữ “A”.
Nhan Lộ Thanh bỗng nhiên không ngăn được nụ cười của mình, cô vừa xem tin nhắn trên màn hình vừa cười. Cố Từ vừa nghe xong điện thoại thì quay trở lại, đúng lúc liền nhìn thấy cảnh này.
Đôi mắt của cô gái cong thành vầng trăng khuyết, mỗi lần nụ cười như vậy xuất hiện trên mặt cô, người khác bất giác nhìn thấy thì tâm trạng cũng theo đó mà trở nên tốt hơn.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì mà vui vẻ thế?.”
“Em nói…” Nhan Lộ Thanh đảo mắt: “Em nói em tỏ tình với anh thành công, bây giờ chúng ta đã hẹn hò rồi.”
“…” Cố Từ liếc cô: “Không phải anh trước sao?”
Nhan Lộ Thanh sững sờ, mới ý thức được chuyện anh nói đến là thứ tự tỏ tình.
Anh hôn trước, đúng vậy, nhưng Nhan Lộ Thanh không cảm thấy chủ động tỏ tình là chuyện mất mặt. Cô cảm thấy tỏ tình với người mình thích, hơn nữa còn tỏ tình thành công, sự vui vẻ như vậy không có bất kỳ chuyện gì xứng đáng hơn được nữa.
“Chuyện này mà anh cũng phải giành với em à?” Cô hừ hừ hai tiếng, cố ý nói: “Mặc dù là anh hành động trước, anh mở miệng trước, nhưng anh lảm nhảm một tràng vẫn chưa nói đến trọng điểm!” Nhan Lộ Thanh nghiêm túc đóng dấu: “Chính thức bày tỏ, rõ ràng chính là em nói trước!”
Tại sao ai cũng muốn tự cho mình cái danh hiệu tỏ tình trước hết vậy?
Cố Từ cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng Nhan Lộ Thanh cũng không nhắc lại chủ đề này nữa, ngược lại còn đưa màn hình điện thoại đến trước mắt anh, ánh mắt của Cố Từ thuận tiện rủ xuống.
[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Aaaaaaaaaa hai người cứ ân ái dài lâu cho tớ, sớm sinh quý tử, ba năm ôm hai đứa! Khóa cả đời lại cho tớ, còn chìa khóa thì tớ nuốt rồi!!!]
“…”
Nhan Lộ Thanh cười vì đọc tin nhắn này, cô nhìn Cố Từ: “Này, anh có gì muốn trả lời gì không?”
Cố Từ cầm điện thoại của cô, vẻ mặt hờ hững mà gõ chữ.
[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Cảm ơn, sẽ thế.]
Sau đó điềm nhiên như không mà đưa điện thoại lại cho cô.
Nhan Lộ Thanh: “…”
Vốn dĩ chỉ muốn xem xem dáng vẻ không nói nên lời của Cố Từ, hoàn toàn không ngờ anh sẽ trực tiếp gõ chữ trả lời.
Lần này, cô đột nhiên bị hành động khó hiểu của Cố Từ làm cho bối rối.
Lỗ tai cô nóng bừng một lúc, không nhịn được mà gõ bàn phím, gõ sau câu của Cố Từ thêm một câu.
[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Câu trước là đại mỹ nhân gửi, không phải tớ gửi.]
Câu nói này dường như là liều thuốc mạnh cuối cùng.
Bánh Quai Chèo Nhỏ ngay lập tức hóa thân thành Điển Vi*, hoàn toàn điên cuồng.
(*Điển Vi là tướng phục vụ dưới quyền quân phiệt Tào Tháo thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc)*
Sau một buổi sáng, Nhan Lộ Thanh không ngờ anh cả nhà họ Nhan lại đến biệt thự.
Trải qua tối hôm qua, cảm xúc của Nhan Lộ Thanh đối với người này thực sự có chút phức tạp. Anh trai này quả thật không thể gọi là đáng ghét, suy nghĩ trong lòng còn khá dễ thương, nhưng anh ta lại hiểu lầm cô quá sâu rồi thì phải.
Chuyến này Nhan Phong Minh đến rõ ràng không chỉ là đến thăm cô, cũng là đến để bày tỏ một chút thăm hỏi với Cố Từ vì tai nạn đêm hôm qua.
Bởi vì Nhan Phong Minh là vai phụ ngoài lề, Nhan Lộ Thanh cũng không biết anh ta và Cố Từ rốt cuộc có thân quen hay không. Lần này hai người gặp mặt, cô ở bên cạnh quan sát tỉ mỉ, mới phát bọn họ quả thực là quen biết nhau, nhưng có lẽ là mức độ quen sơ thôi.
Nhan Phong Minh và Cố Từ đang nói đến cậu của anh, vậy thì tự nhiên sẽ nói đến những chuyện mà Nhan Lộ Thanh nghe không hiểu lắm, cũng không muốn nghe hiểu.
Vốn dĩ Nhan Lộ Thanh đã ở cùng một chỗ với Cố Từ cả buổi sáng, nhưng vì sự xuất hiện của Nhan Phong Minh nên mọi tiếp xúc thân thể đều bị giảm bớt. Cô đang nghĩ, vẫn không nên kích động suy nghĩ trong lòng của người anh cả giàu có này, anh ta cũng thật lòng quan tâm cô, nói đến chuyện yêu đương này chắc anh ta cũng sẽ không tin.
Thế nên bọn họ ở bên đó nói chuyện, còn cô ở bên cạnh chơi game.
Trong lúc đang chơi game, cô nghe được một vài từ quan trọng trong cuộc trò chuyện của hai người.
“Ở”, “Đi”, “Rời khỏi”, “em gái tôi”.
Có lẽ cũng tương tự như kiểu nói “Cậu muốn đi lúc nào thì đi, bên em gái tôi để tôi giải quyết”… này à?
Nhan Lộ Thanh lập tức không tập trung chơi game nữa, phân ra một chút lực chú ý vào hai người họ.
Nghe thấy câu hỏi của Nhan Phong Minh, Cố Từ đã nhớ đến ngày mười bảy đó, vẻ mặt Nhan Lộ Thanh tủi thân nói, có rất nhiều người nói với cô là anh sắp đi.
Ước chừng không chỉ là “Nói anh sắp đi” đơn giản như vậy, đoán chừng… còn có rất nhiều điều mà cô chưa nói.
Cố Từ gật đầu nói: “Xem ra anh vẫn chưa biết.”
“Biết gì?”
Anh nhìn Nhan Phong Minh: “Tuần trước, em gái anh nhân lúc tôi không có ở nhà, đã đóng gói hành lý của tôi xong xuôi hết rồi đặt ở trước cửa.”
Nhan Phong Minh: “?”
Đợi đã, ai đóng gói hành lý của ai???
Cố Từ vẫn bình tĩnh nhìn anh ta, giọng nói ôn hòa như đặt bom anh ta: “Bây giờ quan hệ của chúng tôi là người yêu của nhau.”
“Mặc dù không lên tiếng, nhưng quả thật tôi đã thích cô ấy được một thời gian rồi.” Anh vẫn chưa đặt bom xong: “Cho nên hi vọng anh đừng để bụng việc tôi sống ở đây.”
Nhan Phong Minh: “???”
“Nếu như anh thật sự để bụng.” Cố Từ chân thành nhìn anh ta lần nữa, giống như thật sự đang trưng cầu ý kiến của một người anh cả: “Vậy thì tôi có thể đón cô ấy đến nhà tôi ở không?”
Nhan Phong Minh: “…???”