Trân cứ thế mà ngây ngô nghe theo lời cậu, tay nắm thật chặt lấy cuộn dây, căng thẳng đến độ mồ hôi cũng đổ ra.
‘ Không cần phải như thế.’ Cậu lau mồ hôi cho bé.
‘…’
‘ Vui chứ’
Bé gật gật đầu rồi lại lắc đầu.
‘ Con này nó có phép thuật à cậu, tại sao nó lại bay được.’
-----------------
‘Này hai người đi chơi mà chả thèm rủ tui luôn kìa. Còn không nói một tiếng để chị Mai phải đợi.’
Trân với cậu vừa vào nhà thì tiếng của Ngọc An đã vọng ra. An nói xong thì nhìn chầm chầm vào sinh vật lạ trên tay Khải.
‘ Oa, oa, anh mua diều mà chả cho An chơi gì cả, anh ác độc, em mét bố cho coi, oa oa.’
‘ Tại em ngủ thôi, nín đi mai anh mua cho tạp chí thời trang số mới nhất.’
‘Thật’
‘Thật’
Cô gái tên Mai từ nãy đến giờ vẫn bị bỏ quên đi một cách vô ý, vì không muốn mình bị nhạt nhòa đi nên Mai lên tiếng góp ý.
‘ Hay giờ mình chơi đóng giả gia đình nhé.’
‘Được đấy’ cả ba con người còn lại đều đồng thanh.
----------------------
‘Nào nào, xem xem Khải vai gì?’
Ngọc An nhanh chóng giựt lấy tờ giấy phân vai của Khải, vội vàng mở ra.
‘ Há há, Khải men lì vai vợ phú ông, ha ha.’
Khải ngại ngùng đỏ hết cả mặt, nhanh tay lấy lại tờ giấy nằm trong tay đứa em gái.
‘ Của Trân là con gái phú ông.’
‘Ơ, thế còn phú ông đâu?’
Mọi ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Mai, con người yên lặng từ lúc ban đầu bóc thăm.
‘ Tớ..tớ…, hay bóc lại đi!’
‘Không, chơi là chơi, hiếm lắm An mới được làm mẹ của anh Khải, em phải hành hạ ông anh già này cho hả dạ.’
Thế là cả bọn đã nhập cuộc chơi với những vai hết sức kì cục kẹo. An là mẹ chồng của Khải, Khải ‘đỏng đảnh’ là vợ của Mai. Trân lại là thành quả tình yêu của cha Mai và mẹ Khải.
‘ Này, con dâu đâu, xuống nhà bếp lấy cho tao hũ sữa chua.’ An ngồi vắt vẻo trên cái ghế, ra dáng đúng chuẩn bà mẹ chồng khó tính.
‘ Thích thì tự xuống mà lấy.’
‘Anh trai à, đang chơi đó nha.’
‘ Dạ vâng, con đi ngay.’
-----
‘Vợ ơi, chồng về rồi nè.’
Mai đội cái mũ lưỡi trai, xách túi hệt như đi làm về.
‘ Chồng về rồi à, mau đi tắm đi rồi vào ăn cơm.’
‘Này này, chồng đi làm về phải thơm vợ giống như bố mẹ em vậy mới đúng.’
Mai nghe xong thì mặt đỏ còn hơn tôm luộc. Ai đời lại để con gái chủ động bao giờ, cơ mà thôi cũng được, nhân cơ hội này xem thử má cậu ấy như thế nào.
‘chụt’
Mai hôn vào má Khải một cái kêu tiếng thật to, còn người được hôn thì cũng lại đứng bất động, tay chân chả hoạt động, mắt cũng chả chớp.
‘ Eo, bố mẹ mày tình củm quá Trân nhể?’
----------
Thời gian trong trò chơi của bọn trẻ nhanh lắm, thoắt cái đã tối rồi. Bà An sau khi đã được ăn no nê, hành hạ con dâu Khải xong rồi thì leo lên giường ngủ. Bố Mai thì còn phải đi ‘xã giao’ nên vào phòng bếp ngồi. Nhà chỉ còn lại mẹ Khải và con gái.
‘Mẹ ơi, khi nào thì bố về.’
‘ Trân ngủ đi rồi thì bố về.’
‘ Mẹ, mẹ kể chuyện cổ tích cho con nghe được không?’
Trân nhìn cậu với ánh mắt thành khẩn và mong chờ. Thật ra Trân luôn cảm thấy ghen tị với An. Bé ghen tị vì mỗi buổi tối bà chủ luôn kể chuyện cổ tích cho An nghe. Trân cũng muốn chạy vào xin bà nghe cùng lắm, nhưng An lại ngủ nhanh lắm, chả nghe được tẹo nào. Nhiều lúc Trân cũng muốn xin bà kể chuyện cho bé nghe nhưng ông lại bảo đừng làm phiền bà, bà còn nhiều việc. Bé cứ như thế đành cố gắng thức thật khuya để nghe chương trình cổ tích phát lúc 11 giờ. Nhiều lúc cứ gật gà gật gù rồi ngủ ngoài sopha khi nào không hay.
‘Mai ơi, về thôi con.’
‘Dạ vâng, con về ngay.’
Mai vội vàng vẫy tay chào các bạn rồi chạy vụt về nhà.
Cậu nhìn thấy rất rõ ánh mắt hối tiếc của Trân. Nhưng cậu cũng chả làm gì được, thôi thì đành đi hỏi mẹ vậy.
An cũng vì tới giờ xem phim mà đi mất hút, chỉ còn lại Trân giữa đống đồ chơi. Bé cẩn thận cất từng món vào giỏ đồ rồi nhanh chóng vào phòng làm bài tập.
-----------------------
" Ơ, cậu không làm bài tập à, xuống đây làm gì?"
" Anh đâu có như em, làm xong từ khi nãy rồi."
" Em còn chưa viết xong bài, còn nửa trang nữa."
Bé luôn luôn như thế, làm việc gì cũng từ từ chậm chạp. Nhưng không phải là bé không sửa, hễ cứ cố gắng làm nhanh thì lại phá hoại tất cả mọi thứ. Bà bảo bé sinh ra đã vậy rồi, chậm mà chắc còn hơn nhanh.