Sao Cứ Ép Tôi Học? - Tây Mạn

Chương 18: Tổng vệ sinh



Giáo viên Ngữ Văn đứng trên bục giảng thao thao bất tuyệt giảng dạy, mà ở bên dưới các học sinh bắt đầu lơ là. Hạ Thanh Hồi nghĩ quá đơn giản rồi, chuyện vừa rồi có lẽ còn chưa kết thúc.

Bạn cùng bàn của cậu vẫn còn một mực quan tâm đến chuyện cậu thảo luận với Cao Bằng.

"Cậu hỏi cậu ta cái gì?"

Hạ Thanh Hồi nhìn nhìn ghi chép trong tay. Đây là một câu hỏi ví dụ mà Cao Bằng đã ghi lại trong tiết toán với độ khó trung bình. Cao Bằng viết quá cẩu thả, lại nhảy bước quá nhiều, cậu xem không hiểu.

Nhưng cậu không muốn hỏi Đan Vân Triệt, chỉ đơn giản là không muốn. Cậu thà lên QQ tìm Cao Bằng hỏi.

"Tôi không có hỏi gì hết. Này, cậu làm..."

Đan Vân Triệt không nói hai lời giật lấy tờ giấy trong tay cậu, nhìn thấy một vòng tròn lớn được cậu khoanh lại bằng bút chì "Ví dụ 6".

Anh nhìn thoáng qua câu hỏi, xé một tờ giấy nháp, nhanh chóng, rõ ràng, mạch lạc viết ra bốn phương pháp giải khác nhau, sau đó kẹp vào ghi chép trả lại cho cậu, "Bốn giải pháp, cậu hiểu cái nào thì dùng cái đó."

Hạ Thanh Hồi: "..."

Sau khi nghe anh nói vậy, Từ Nguyên chảy nước miếng thèm thuồng, ghen tị rơi những giọt nước mắt không thể kiềm được, "Anh Hồi, anh đã tu mấy kiếp để nhận được phước lành này thế hả! Hay chúng ta đổi chỗ cho nhau nhé, ôi ôi ôi..."

Hạ Thanh Hồi: "Được!"

Đan Vân Triệt: "Không."

Hai giọng nói khác nhau. Hai người không khỏi nhìn nhau.

"Đừng quên thỏa thuận của chúng ta."

Hạ Thanh Hồi sờ sờ mũi nói: "...Tôi biết rồi, không cần nhắc."

Cứ như vậy, cậu đã xem đi xem lại ghi chép của Cao Bằng trong khoảng một tuần, đọc trong lớp, tan học về ký túc xá cũng đọc, truyện tranh đều được cậu gom lại ném vào hộc bàn. Nhờ vậy cuối cùng cậu cũng miễn cưỡng nhớ được các công thức, còn những câu hỏi ví dụ cậu ta ghi quá xấu, quá lộn xộn và phức tạp, cậu thực sự không thể đọc được.

Đến lúc này cậu đã sâu sắc thấu hiểu được tâm lý lúc chấm bài của các giáo viên.

Ngày Quốc Khánh đã đến gần, Hạ Thanh Hồi đem trả lại tất cả các ghi chép cho Cao Bằng đúng hạn, "Cảm ơn cậu, tôi phải khen một câu là chữ viết của cậu cũng đẹp như của tôi ấy."

Cao Bằng: "Tớ không nghĩ đây là một lời khen..."

Vì ngày hôm sau được nghỉ nên tiết tự học tối chắc chắn sẽ bị hủy bỏ, cả một ngày nay, mọi người không ai có thể học hành đàng hoàng được, trong đầu chỉ nghĩ mau mau đến buổi chiều.

Tiết học cuối cùng của buổi chiều là tiết học toán của thầy Phan, còn khoảng mười phút nữa là hết giờ ra khỏi lớp, mọi người đã thu dọn cặp sách xong hết.

Phan Trung Thắng đặt sách giáo khoa xuống, chỉ vào những chỗ ồn ào nhất: "Này này này, sao mấy em không biết kiềm chế gì hết vậy hả? Nhìn xem bây giờ đã hết giờ học chưa? Ngồi yên một lát cũng không được, dù là mấy phút thì cũng ở dưới mí mắt tôi đấy! Tâm không tịnh, để coi mấy em làm được chuyện lớn gì."

Cả lớp yên tĩnh sau khi nghe thầy Phan trách mắng. Mấy chục con người nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trước mắt, cuối cùng cũng vượt qua được vài phút này, bây giờ có thể tự do đóng cặp ra về.

"Trời ơi, thi tháng sắp đến nên tớ phải đem toàn bộ vở, bài tập, bài kiểm tra về nhà theo... Ahhh, khó chịu quá. Balo của tớ không thể chứa nổi nữa! Nặng chết tớ!!"

"Chưa kể trong kỳ nghỉ này tớ còn phải học bù! Kỳ nghỉ thật cô đơn lạnh lẽo!"

"Không phải chứ? Này còn đau đớn hơn đi học nữa!"

Thầy Phan như chợt nhớ ra điều gì đó quan trọng, vội vàng vỗ vỗ lên bục: "Chờ một chút, các em quay lại đi. Suýt nữa tôi quên mất. Yêu cầu mỗi lớp trước khi nghỉ học phải tổng vệ sinh. Chủ nhiệm sẽ đi kiểm tra đấy, không thể trốn đâu. Nhóm nào trực nhật sẽ ở lại làm, các học sinh khác thì tan học đi, ai là phó lao động thì ở lại giám sát các bạn."

Hạ Thanh Hồi và Đan Vân Triệt tình cờ được phân vào cùng một nhóm, chịu trách nhiệm sắp xếp bàn ghế và lau cửa sổ trên cao.

Hạ Thanh Hồi cực kỳ thành thạo công việc này, cậu nhanh chóng sắp xếp bàn ghế thành hàng, khiến anh gần như không có cơ hội đụng vào cái gì.

"Chà, một thiếu gia như cậu chắc không thể làm được công việc nặng nhọc như vậy phải không? Sao cậu không quay về đi? Tôi có thể tự mình lau cửa sổ."

Vừa nói cậu vừa nhặt miếng giẻ lau lên, đứng trên bậu cửa sổ.

Tôn Y Na đang quét sàn ở gần đó, nhìn thấy tư thế của cậu, cô không khỏi lau mồ hôi, ân cần nhắc nhở: "Hạ Thanh Hồi, cẩn thận, nếu ngã xuống xem cậu còn cười được không."

Cậu vừa lau vừa nói: "Lớp trưởng, cậu nói vậy là không được, sao có thể trù ẻo tôi? Hơn nữa, tôi "Một bước lên mây" không phải nói đùa.

Còn rất giỏi...lạm dụng thành ngữ.

Đan Vân Triệt càng nhìn càng lo lắng, tiến tới nắm lấy bắp chân của cậu, "Hạ Thanh Hồi, cậu bước xuống."

Bị anh nắm chân như vậy cậu không khỏi run rẩy: "Cậu đang làm gì vậy? Coi thường tôi à? Tôi nói cho cậu biết, chuyện lau cửa sổ này thì không được coi thường tôi. Năm đó tôi còn bay trên mái hiên..."

Khoác lác còn chưa xong, cậu đột nhiên bị trượt chân, chiếc giẻ lau trong tay bay ra, lao thẳng về phía Đan Vân Triệt.

"Ah--"

Khi nhìn thấy cậu thật sự ngã xuống, Tôn Y Na sợ hãi đến mức che hai mắt lại, tự nguyền rủa mình trong lòng.

Hạ Thanh Hồi gần như tưởng rằng mình sắp rời khỏi thế giới này, rất lâu sau mới từ từ mở mắt.

Khuỷu tay của cậu chống ở hai bên sườn Đan Vân Triệt, eo bị trói chặt, đầu cũng được anh dùng sức ấn vào trong ngực mình.

Có lẽ răng cậu đã đập vào xương đòn của anh, trên đó còn để lại vết ướt. Đan Vân Triệt phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp.

Tôn Y Na từng chút một mở ngón tay, phát hiện ra cảnh đẹp trước mắt này nên cô bước đi rất tự giác.

"Có bị thương không?"

Cả người Hạ Thanh Hồi nằm đè trên người Đan Vân Triệt, không hề chạm vào mặt đất.

...Nếu bị thương thì người bị sẽ là cậu ấy mà, đúng không?

"Tôi không sao." Hạ Thanh Hồi không dám ngẩng đầu, vội vàng đứng dậy, ngồi sang một bên, "Còn...còn cậu?"

Anh vẫn nằm thẳng dưới đất, mắt nửa nhắm nửa mở nhìn cậu, "Đau."

Hạ Thanh Hồi căng thẳng: "Thật hả? Cậu không sao chứ?"

Cậu ấy sẽ không bị cậu đè bại liệt đó chứ.

"Không ổn lắm." Anh chậm rãi đưa tay ra, vừa đủ chạm tới đầu gối của Hạ Thanh Hồi, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ: "Rất đau."

"Bị đau ở đâu?"

"Chỗ nào cũng đau."

"..."

Đầu gối cậu bị anh chạm đến ngứa ngáy, tim cũng đập ngày càng nhanh.

Cậu nghĩ nghĩ, có chút ngơ ngác: "Vậy tôi nên làm gì bây giờ? Hay để tôi đưa cậu đi phòng y tế..."

"Giúp tôi." Anh giơ cánh tay về phía cậu.

Nếu không có Đan Vân Triệt, Hạ Thanh Hồi đã sớm bị ngã vỡ mặt rồi. Vốn là cậu đuối lý, đỡ người ta đứng dậy là chuyện nên làm.

Cậu do dự một lát mới nắm lấy tay anh, không kịp đề phòng bị kéo vào trong ngực.

"Tôi không--"

Hai khuôn mặt chỉ cách nhau vài cm.

Đan Vân Triệt hơi nhếch khóe môi, "Cậu phải chịu trách nhiệm."

Một đám mây hình nấm đột nhiên nổ tung trong đầu Hạ Thanh Hồi, "Cậu đang muốn đánh nhau phải không?"

"Cậu đánh," Anh nói với nụ cười bình tĩnh trên khuôn mặt, "Tôi sẽ không đánh trả."

Hạ Thanh Hồi: "..."

Thành thật mà nói, với tư thế dùng một tay hạ gục tên côn đồ trong ngõ lần trước, nếu cậu ấy muốn đánh trả, cậu không chắc là thắng được.

Kiểm tra vệ sinh xong, Kiều Trạch thò đầu qua cửa sổ, hô: "Đan Vân Triệt, lão Phan kêu cậu tới văn phòng có việc."

"Đã biết."

Văn phòng Nhóm Toán.

Cốc cốc.

"Thầy tìm em."

Phan Trung Thắng đang dọn dẹp đống giáo án trên bàn, sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, ông tăng tốc động tác, gật đầu với Đan Vân Triệt: "Em đến rồi. Cũng sắp hết giờ rồi. Thừa dịp này thầy muốn hỏi em một vài việc."

Anh đến gần hơn và nói: "Thầy nói ạ."

"Đã gần một tháng kể từ khi em được chuyển về đây. Thích ứng với mọi thứ được chứ?"

"Tốt cả ạ."

"Ừ, haha, bầu không khí ở trường của chúng ta khá khác so với Bác Anh. Thầy luôn lo lắng em sẽ không thích nghi được. Nếu được vậy thì tốt quá rồi."

Sau vài câu chào hỏi đơn giản, thầy Pahn dừng lại một lúc, quyết định bày tỏ sự nghi ngờ trong lòng, "Ừm... Thực ra, thầy có biết một chút về chuyện của em. Thầy luôn thấy rất kỳ lạ. Em có được điều kiện rất tốt, sao lại cố chấp vào lớp 8 vậy? Không chỉ chủ động xin ở trong ký túc trường, còn muốn ngồi cùng bàn với Hạ Thanh Hồi..."

Anh hơi cụp mắt xuống.

"À, thực ra thầy chỉ tò mò thôi. Nếu em không muốn nói gì thì cứ coi như thầy chưa hỏi đi..."

"Bởi vì tiếc nuối."

"...?"

"Bởi vì không muốn mất đi."

Thầy Phan càng nghe càng bối rối, không biết phải tiếp tục trò chuyện như thế nào.

Đan Vân Triệt tiến thêm một bước và nhìn thẳng vào mắt thầy Phan, "Thầy, xin hãy đáp ứng em một việc."

"Em nói đi?"

"Giao Hạ Thanh Hồi cho em."

__Hết chương 18__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.