Sao Cứ Ép Tôi Học? - Tây Mạn

Chương 37: Đi làm



Hạ Thanh Hồi cúi đầu xuống, phát hiện nắm đấm của Đan Vân Triệt đỏ đến mức như sắp chảy máu, còn đang run rẩy.

Ánh mắt của Đan Vân Triệt nói cho Hạ Thanh Hồi biết, anh muốn giết chết tên họ Đường đang đứng trước mặt này.

Ngay bây giờ, lập tức, làm liền.

Ngay lúc Đan Vân Triệt chuẩn bị giơ tay lên, Hạ Thanh Hồi nhanh lẹ cầm tay anh. Như một con mãnh thú đột nhiên bị thuần phục, nắm đấm tức khắc buông lỏng rất nhiều.

"Đừng đánh nó, làm dơ tay mình không đáng."

Đan Vân Triệt trái lại cầm chặt tay Hạ Thanh Hồi, kéo cậu đến trong vòng bảo vệ của mình. Cậu bị kéo bất ngờ không kịp chuẩn bị đâm thẳng vào lòng ngực của anh.

Đường Bân cầm lấy giấy ăn trên bàn, chật vật lau khô mặt, lúc này mới nhìn rõ người làm hại mình, "Đan... Đan Vân Triệt? Sao lại là cậu?"

"Cho cậu ba giây, "Đan Vân Triệt cố gắng để cho chính mình bình tĩnh trở lại, nói, "Cút ra khỏi đây."

Cuộc cãi vã ồn ào này cuối cùng cũng mời được quản lý ra. Dì hùng hùng hổ hổ từ bên trong đi ra, "Cậu là khách hàng kiểu gì vậy hả? Nhân viên của tôi chọc đến cậu khi nào? Còn ở chỗ này lãng phí trà sữa của tôi, nhiều người vây xem như vậy không thấy ngại à? Đi nhanh lên, đi nhanh lên, không để người ta làm ăn nữa hả?"

Đường Bân hoàn toàn không còn lời để giải thích, đành phải tức giận liếc nhìn hai người, "Đi, tụi mày chờ đó cho tao."

Hạ Thanh Hồi ngại ngùng xin lỗi dì quản lí, "Xin lỗi chị, em..."

"Haizz, đứa nhỏ này, chị nhìn thấy hết rồi. Em đúng thật là, chuyện này không liên quan  đến em. Lần sau lại gặp phải loại khách phiền phức như vậy nữa thì tìm chị, chị giúp em."

Hạ Thanh Hồi lập tức cảm thấy trong lòng ấm áp. Tay...lại càng ấm hơn.

Vì thể hiện lòng cảm ơn, quản lý miễn phí cho Đan Vân Triệt một ly trà sữa.

Hai người đối diện nha ngồi trong quán, trong tay mỗi người cầm một ly nước. Hạ Thanh Hồi hai tay cầm ly, miệng ngâm ống hút, không dám ngẩn đầu lên.

Sợ nhất là không khí đột nhiên yên tĩnh.

"Hạ Thanh Hồi."

Nghe thấy Đan Vân Triệt gọi, Hạ Thanh Hồi thân thể không tự giác run lên một cái, sau đó lựa chọn giả chết, tiếp tục uống trà sữa.

"Thật sự phải kiếm tiền bằng cách này sao?"

Hạ Thanh Hồi dừng một chút, lén lút ngước lên nhìn anh một chút, rồi lại lập tức cúi đầu.

"Hạ Thanh Hồi, nói chuyện đi."

"Thì...thật sự là tôi cũng đầu còn cách nào, cũng không thể... thật sự tới công trường chuyển gạch được mà?"

"Tuyệt đối không được." Đan Vân Triệt thiếu chút nữa bóp náy ly nước trong tay. 

Hạ Thanh Hồi rốt cục cũng phải mở to đôi mắt ngay thơ nhìn anh, "Sao...sao cậu kích động quá vậy?"

Đan Vân Triệt muốn nói kiếp trước cậu cũng vì đi làm công trường để rồi xảy ra chuyện, mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong, máu anh cho cậu cũng chẳng đủ, làm sao anh có thể không kích động được chứ. Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng trong phòng phẫu thuật lúc đó, cảm giác máu huyết không đủ ấy lập tức trở lại.

Đan Vân Triệt buông ly nước ra, xoa xoa thái dương đễ bình tĩnh lại.

Hạ Thanh Hồi không biết canh đang nghĩ gì.

"Ờm thì, Đan Vân Triệt."

"Nói."

"Xin lỗi."

Đan Vân Triệt dừng xoa đầu, "Chuyện gì?"

"Tôi làm dơ bộ đồ cậu mua cho."

Anh chưa thấy Hạ Thanh Hồi ngoan ngoan nghe lời như vậy bao giờ. Lại nghĩ tới việc một Hạ Thanh Hồi ngoan xinh yêu như vậy đứng trong quán trà sữa để mọi người cùng ngắm, thậm chí có lúc còn gặp phải mấy tên khốn như Đường Bân, trong lòng liền cảm thấy không yên.

Dù sao đi nữa cũng phải tìm cách giải quyết mới được.

* Giữa trưa, Hạ Thanh Hồi cùng Phùng Duệ tới cantin ăn cơm.

Phùng Duệ, "Này Hồi ca, học ở lớp cô Tưởng thế nào rồi? Mày theo kịp không?"

"Ờ, ổn lắm."

"Vậy được rồi, quá dữ, "Phùng Duệ nhấp một hớp canh, "Mà, mẹ mày biết chuyện này chưa?"

Muỗng cơm chưa kịp vào miệng khựng lại, "Tao không nói với bà ấy, học phí tự lo được."

"Hả, vậy chẳng phải sẽ cực lắm sao? Bố mày có nhiều tiền lắm mà..."

"Phùng Tử."

Phùng Duệ biết mình nói sai lập tức im miệng, "Xin lỗi xin lỗi Hồi ca, tao nói bậy."

Hạ Thanh Hồi buông bát đũa, "Ông ta không phải bố tao."

Bố cậu mất lâu rồi.

Bố không cao, cũng không đẹp trai và nghèo lắm.

Nhưng bố sẽ nấu cho cậu thiệt nhiều đồ ăn ngon.

Bố thích dắt tay cậu chạy bộ cùng.

Bố thích buổi tối ngắm sao trời cùng cậu.

Bố nói tiếng phổ thông không chuẩn, bố kể hết câu chuyện cười này đến câu chuyện khác.

Bố có rất nhiều nếp nhăn.

Bố thích bế cậu lên cao rồi để cậu ngồi trên vai.

"Nói cho bố biết con muốn uống gì nào."

"Quả dâu tây."

"Này, cậu đẹp trai, cậu đẹp trai ơi, tôi muốn sinh tố dâu." 

"Cậu đẹp trai? Cậu đẹp trai gì ơi?"

Hạ Thanh Hồi đang lau ly thì ngẩn người, người đàn ông trung niên kia gọi cậu mấy lần mới định thần lại, "À, được rồi, tôi xin lỗi."

Người đàn ông kia đan để đứa bé ngồi trên vai mình. Hạ Thanh Hồi đem nước đã đóng gói đưa cho ông ấy.

"Tiểu Viễn, nói cảm ơn anh trai đi."

Bé trai kia nở nụ cười rạng rỡ, trước khi đi vẫn không quên vẫy vẫy tay với cậu, "Cảm ơn anh trai, tạm biệt anh trai."

Hạ Thanh Hồi miễn cưỡng cười với thằng bé. Đôi mắt chậm rãi cụp xuống. Xung quanh hết thảy đều trở nên thật yên tĩnh. Yên tĩnh đến lòng người khó chịu. Mũi đau xót, trước mắt là một mảnh mơ hồ.

Thẳng đến khi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi tới gần, trong tầm mắt là một chiếc áo màu xanh đậm.

"Xin hỏi quý khách muốn uống gì..."

Ngẩng đầu, đối diện là một đôi trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Nước mắt tích tụ nãy giờ thuận thế trơn trượt xuống dưới. Đan Vân Triệt giơ lên một ngón tay giúp cậu nhẹ nhàng lau đi.

Hạ Thanh Hồi chưa từng khóc trước mặt người khác. Lần nào cũng là trốn vào một góc khóc một mình.

Nhưng bây giờ, đứng trước mặt người này, cậu đã không thể giấu giếm điều gì nữa. 

"Ê, tôi không có khóc nha." Hạ Thanh Hồi tức giận nhìn chỗ khác, khóe mắt ửng hồng, "Cậu muốn uống gì, chọn nhanh lên đấy."

"Trà kim quất, 100% đường."

"... Qua bên kia đợi một lát đi, tôi đem tới ngay."

Hạ Thanh Hồi xoay người bắt đầu pha chế.

Đan Vân Triệt đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn nghe lời như vậy. Anh im lặng xốc tấm màn che chỗ quầy pha chế ra, nhìn Hạ Thanh Hồi nghiêm túc cắt chanh.

Hiển nhiên Hạ Thanh Hồi hoàn toàn không có chú ý tới anh. Chỉ cảm thấy đột nhiên như có cái gì đó dán chặt phía sau lưng rất ấm áp, tay cầm dao cũng bị người cầm chặt, tiếp tục công việc cắt chanh.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, mùi bạc hà thơm ngát mát lạnh quen thuộc xông vào khoang mũi. Chuyện quái quỷ gì thế này?

"Tôi tự cắt được mà."

Đan Vân Triệt cố tình không nghe thấy. Động tác của anh rất nhẹ nhàng và tinh tế. Đốt ngón tay hơi xanh nhẹ.

"... Đan Vân Triệt, cậu làm sao đấy?"

"Làm việc."

"Này, đây là công việc của tôi mà."

"Cũng là của tôi."

"?"

Hạ Thanh Hồi quay lại, thấy trên ngực anh cũng có gắn nhãn hiệu đầu thỏ hồng của quán. Ai là nhân viên thì đều có hết. 

Hạ Thanh Hồi lúc này mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đây là muốn cùng cậu... làm việc chung?

"Đừng nói với tôi là cậu muốn..."

"Ừm."

Trời ạ, sao một thiếu gia như cậu ấy có thể đứng chung một chỗ bán trà sữa với mình chứ?

Hai ngày trước.

"Ai nha, đây không phải là cậu bạn đẹp trai hôm bữa sao! Muốn uống chút gì không?"

"Tôi đến xin việc."

Chủ quán cười một cái thật tươi, "Đương nhiên là được! Tới đây tới đây đăng ký thôi!"

Một nam sinh đang đứng bên cạnh ép nước trái cây nói, "Chủ quán, không phải buổi sáng dì mới từ chối mấy người, nói trong tiệm đủ người rồi sao..."

Chủ quán, "Đi đi đi đi qua một bên, dì nói lúc nào? Soái ca này đừng nghe cậu ta nói bậy, đi vào đi."

Hai người vừa vào làm đã trở thành gương mặt đại diện cho quán trà sữa, cả cửa hàng như mới hồi sinh, làm ăn ngày càng phát đạt. Quản lí biết rõ chìa khóa cho sự đông khách này chính là hai nhân viên mới này, nên nhân lúc bọn họ đang pha chế chị liền mở điện thoại phát trực tiếp.

Màn hình tràn ngập bình luận, quà tặng cũng không ngừng được gửi tới.

[Ah ah ah ah ah đây là quán trà sữa nào vậy! Tui muốn đặt 100 ly]

[Cmn, cmn, chủ quán chắc phải hạnh phúc tới chết mất.]

[Là hai bạn nam trong  video mới nổi lên trên trạm D gần đây mà! ]

[Mấy má ơi, lần trước tui đi quán này, chỉ thấy có một người thôi hà, giờ là cả hai luôn??Mẹ ơi con muốn đi nữa! ]

Chị quản lí cầm điện thoại lên quay mặt mình, "Mấy đứa ơi, để chị đến gần quay cho bây nhìn kỹ họ một chút ha~"

Nói xong nàng đưa điện thoại qua hướng Hạ Thanh Hồi, "Soái ca, phối hợp với máy quay chút nè, người hâm mộ nhiệt tình lắm."

Hạ Thanh Hồi vẻ mặt mơ màng ngẩng đầu, vừa vặn quay trọn khuôn mặt. 

[AHHHH chị ơi chị đúng là người tốt mà!! Còn một người đâu ạ? ]

[Chúng iêm cũng muốn xem người kia nữa á!]

Đan Vân Triệt mất một lúc lâu mới phát hiện có một cái camera đang chĩa vào bọn họ. Hạ Thanh Hồi lại giống như rất hứng thú?

Anh cúi người, tựa cằm lên vai Hạ Thanh Hồi, "Không cho bọn họ xem."

Hạ Thanh Hồi vốn cảm thấy không có vấn đề gì, bị Đan Vân Triệt nói như vậy, cậu lập tức cầm lấy điện thoại của quản lí quay chính mình, rất nhiệt tình nói, "Xin chào mọi người. Hoan nghênh mọi người đến quán trà sữa Sweer Rabbit!"

[Nhìn kỹ cậu ấy được rồi nè!! ]

[Cười rộ lên còn có lúm đồng tiền nữa!! Tui không có!! ]

[Ah ah ah cảm giác anh đẹp trai này đang ở kế bên luôn!]

Đúng, Hạ Thanh Hồi chính là muốn chọc tức Đan Vân Triệt một chút. Bởi cậu luôn gọi cậu ấy là một tên biến thái, rõ ràng là ngang ngược, độc đoán như vậy mà.

Biết ngay là sẽ đạt được mục đích mà. Nhân lúc Hạ Thanh Hồi không chú ý, Đan Vân Triệt tóm eo cậu kéo vào trong lòng ngực của mình, "Tôi đã nói là không được cho bọn họ xem mà, cậu không nghe hửm?"

Nhìn thấy vẻ mặt u ám của anh, Hạ Thanh Hồi nảy ra một ý tưởng, cậu xoay ngang điện thoại để đảm bảo là cả hai đề lọt vào máy quay. 

Lúc này cậu và anh đang đứng rất gần nhau.

[Ah ah ah lại thấy một gương mặt đẹp trai khác nữa rồi! ]

[Đẹp trai quá đi! Đẹp trai quá đi! Đẹp trai này có thật hông dạ?! ]

[Nhan sắc tuyệt cmn đỉnh!! ]

Hạ Thanh Hồi muốn nghịch ngợm một chút, vì vậy bắt đầu giơ tay véo mặt Đan Vân Triệt, một bên véo một bên nhìn màn hình, "Nói nhỏ cho mọi người nghe, người này lạnh lùng như cục đá vậy đó, mọi người đừng chấp nhất nhé ha ha ha ha ha..."

Đan Vân Triệt nghe vậy thì ôm eo cậu chặt hơn nữa, "Vui không?"

Hạ Thanh Hồi thật sự cảm thấy thú vị, cười đến hoàn toàn không dừng lại được. Ai kêu ngày nào cũng véo mặt cậu, giờ thời cơ tới phải trả thù thôi chứ sao nữa!

Hạ Thanh Hồi còn chưa cười xong, hai má lại bị nhéo nữa rồi! Mẹ kiếp, lần này cậu tuyệt đối không thể thua được! Vội vàng trả lại điện thoại cho chị quản lý, bắt đầu dùng cả hai tay véo mặt anh, "Ah ah ah Đan Vân Triệt cái tên khốn kiếp này, lần này coi tui có..."

Quản lý nhanh chóng chạy tới lấy điện thoại lại.

[Có chuyện gì vậy?? Tui muốn xem hậu trường! ]

[Chị ơi đừng quay màn hình tùm lum nữa, mau quay hai người họ cho em xem. ] 

[Chị quản lí đâu rồi?? Mau nói cho tui biết xảy ra chuyện gì đi!]

Quản lý bị dọa đến mức phải tắt sóng trực tiếp, chạy tới "giải tán đám đông", "Hai soái ca mau dừng tay! Mặt hai người là thứ cần phải cẩn thận bảo vệ đó, không được tùy tiện véo đâu mà!"

Huyên náo lớn quá làm khách hàng cho rằng cửa hàng có chuyện gì, sợ đến độ phải cầm trà sữa chạy ra ngoài trước. 

"Ngại quá, xin lỗi fan và tất cả mọi người, quán chúng tôi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Hẹn các bạn lần sau nhé! Mong các bạn sẽ tiếp tục quan tâm và ủng hộ trà sữa Sweet Rabbit của chúng tôi. Cảm ơn mọi người rất nhiều."

Sau khi cuộc chiến kết thúc, hai người đỏ mặt ngồi song song trên ghế sofa. Tóc hai người đều bị đối phương làm cho rối tung lộn xộn như tổ quạ. Quản lý ôm cánh tay nhìn người này một cái, người kia một cái, "Vừa lòng chưa?"

Hai người chậm rãi quay đầu nhìn vẻ mặt chật vật của đối phương, không hẹn mà cùng cười ra tiếng.

Đan Vân Triệt, "Muốn tiếp tục à?"

Hạ Thanh Hồi, "Được rồi, lần này tha cho cậu một mạng."

__Hết chương__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.