Sao Cứ Ép Tôi Học? - Tây Mạn

Chương 41: Hiện trường thi



Đúng là Hạ Thanh Hồi đã không giữ lời hứa, người khác yêu cầu bồi thường là điều hợp lý.

Cậu trợn mắt, "Vậy tôi mua trà sữa cho cậu nhé?"

"Không đủ." Đan Vân Triệt rõ ràng là không hài lòng với khoản bồi thường này, "Nghĩ lại đi."

Hạ Thanh Hồi nghịch ngợm nói, "Vậy, dắt cậu đi ăn đồ nướng ha?"

"Hạ Thanh Hồi,"  Đan Vân Triệt siết chặt tay cậu, "Cậu biết rõ tôi muốn bồi thường cái gì."

Cậu biết rõ hả...ủa...cậu biết gì đâu.

Thôi được rồi.

Tốt xấu gì cũng quen biết lâu lâu một chút, có lẽ là cậu biết thật.

Không biết sao nghĩ tới cái này, dầu Hạ Thanh Hồi nóng bừng, nhẹ nhàng ôm eo anh, cằm tựa lên vai, "Xin lỗi cậu."

Một cái ôm.

Một cái ôm chủ động.

Thật ấm áp.

Đan Vân Triệt dừng một chút rồi cũng ôm chặt cậu vào lòng. Nhịn không được nhẹ hôn lên hõm vai cậu, rồi từ hõm vai hôn dần lên cổ, đến dái tai.

Hương vị... ngọt ngào.

Hạ Thanh Hồi giật mình lui về sau đối mặt với nụ cười không đứng đắn của anh.

"Móa, lưu manh à, " Cậu hơi xấu hổ, đỏ mặt lấy tay che đi làn da ẩm ướt, trừng mắt nhìn Đan Vân Triệt, "Giờ hài lòng chưa?"

"Thoả mãn."

Quả nhiên, biến thái mãi không thay đổi đấy.

"Tôi tôi tôi đi tắm..."

"Hạ Thanh Hồi."

Vừa chạy đến cửa phòng tắm, lại nghe thấy giọng nói của Đan Vân Triệt, "Ngày mai, có thể thấy cậu không?"

Ngày mai?

Hạ Thanh Hồi ngẫm một hồi mới hiểu được là có ý gì, kinh hỉ mà quay đầu lại, "Ý của cậu là... Ngày mai còn thi nữa hả?"

"Ừm, " Đan Vân Triệt ngồi ở trên bàn học, bắt đầu ăn táo đã được gọt, "Hôm nay loại hai đội, chỉ còn Tứ Trung và Bác Anh."

"Thật luôn?"

"Ừm."

Nói cách khác, có thể đền bù lời thất hứa hôm nay sao?

Thật tốt quá.

"Hừ, cậu chờ đó, Hạ Thanh Hồi tôi sẽ là khán giả nam đầu tiên!"

Khóe miệng nét cười rất sâu, anh nói, "Tôi đợi cậu."

Trước khi ngủ cài chuông báo thức, Hạ Thanh Hồi mới phát hiện Hà Tiêu Hàn gửi cho cậu vào tin nhắn.

[ Hà Tiêu Hàn ]: Này, Hạ Thanh Hồi, trận đấu sắp kết thúc rồi sao tôi không thấy cậu ở đâu vậy? [

Hà Tiêu Hàn ]: A Triệt thi mà sao cậu không tới xem vậy? [/ kỳ quái/ ]

[ Hà Tiêu Hàn ]: Cậu ấy hôm nay một mực đợi cậu, đợi cậu rất lâu mà không thấy mới chịu lên sân khấu đó.

[ Hà Tiêu Hàn ]: Hơn nữa tại sao không thấy một người nào của Tứ Trung đến cổ vũ hết vậy? Một người như A Triệt mà nói, cho dù mới chuyển trường  tới thì cũng không nên để cậu ấy lạc lõng như vậy chứ?

[ Hà Tiêu Hàn ]: Ặc, một chữ cũng không trả lời, cậu đang làm cái qué gì vậy?

Hạ Thanh Hồi xem thấy trời đã khuya lắm rồi, không biết bây giờ trả lời có thích hợp không, có khi là làm phiền người ta.

[Đại soái]: À thì, cậu còn đó không?

[ Hà Tiêu Hàn ]: Tui nè, rốt cục cũng chịu trả lời, có thấy một đống tin nhắn ở trên không?

[Đại soái]: Có thể nói cho tôi biết tình hình ngày hôm nay không? Tôi thật sự có việc nên trễ giờ không tới kịp.

[ Hà Tiêu Hàn ]: Được rồi.

Hà Tiêu Hàn huyên thuyên nói một tràng, giải thích đơn giản tình hình cho cậu nghe.

[Đại soái]: Cuộc thi ngày mai thì sao?

[ Hà Tiêu Hàn ]: Hình thức thi trận chung kết không giống hôm nay, là chuyên gia đặt câu hỏi tại chỗ, thí sinh bấm đèn trả lời.

[ Hà Tiêu Hàn ]: Khả năng Tứ Trung thắng không cao, Bác Anh hàng năm đều có rất nhiều người tham gia, hơn nữa đoạt huy chương vàng là điều không cần bàn cãi. Nhưng lần này...tui cũng không dám chắc, trường các cậu năm nay có người giỏi nhất thành phố.

Thì ra có nhiều chuyện mà Đan Vân Triệt chưa từng nhắc đến với cậu, thậm chí còn không kêu gọi mọi người đi xem mình thi đấu?

Trong tình huống giống như hôm nay, cậu không đến... vậy chẳng phải cậu ấy sẽ một mình đối mặt với các thí sinh và cổ động viên của bọn họ sao?

Cho dù Đan Vân Triệt có lợi hại như thế nào, trong lúc đối mặt đó tầng tầng lớp lớp phòng tuyến trong lòng lẽ nào không từng chút bị sụp đổ?

Huống hồ cậu ấy còn từng nói với cậu là huy chương vàng không dễ lấy.. Càng nghĩ Hạ Thanh Hồi càng tự trách.

Nhưng mà tình huống hôm nay khẩn cấp như vậy...cậu không thể đoán trước được, cũng không có lựa chọn khác, dù sao cũng là mạng người nguy cấp.

Nhất định! Ngày mai cậu nhất định phải là người đầu tiên đến sân khấu!

Trung tâm thành phố S.

Bởi vì ngày hôm qua đã loại được hai trường nên hôm nay sân khấu rộng rãi hơn nhiều, học sinh hai trường chia khán đài thành hai nửa, mỗi trường một bên.

Thực tế là Hạ Thanh Hồi không phải là người đầu tiên đến, cậu nhìn trên khán đài thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, Du Thần Thần với Tôn Y Na mỗi người cầm một cây gậy huỳnh quang, Lữ Văn Nghiệp với Từ Nguyên thì kéo lên một biểu ngữ màu đỏ tươi với dòng chữ in đậm dễ nhìn: Đại thần, Đại thần chúng tôi yêu cậu!! Cậu là giỏi nhất!!!

Hạ Thanh Hồi tuyệt đối không nghĩ tới, mình chính là người tới cuối cùng?!

Cậu nhìn Từ Nguyên, người đã mua sẵn bỏng ngô và khoai tây chiên, "Các cậu sao tới đây hết vậy?"

Từ Nguyên vừa ăn vừa nói, "Này Hồi ca, đại thần cuối tuần đi thi sao mày không nói với tụi tao? Tụi tao tự coi trên diễn đàng trường mới biết đó, hôm nay là trận chung kết sao không đi cổ vũ đại thần cho được."

Du Thần Thần hưng phấn mà cầm gậy huỳnh quang vẫy vẫy, "Đùa à, sao tụi tui có thể để đại thần lên sân khấu một mình được? Nhất định không để cậu ấy bị mất mặt!"

"Đúng rồi! Chúng ta nhất định cùng đại thần kề vai chiến đấu!"

"Tụi tui chưa bao giờ được xem trực tiếp mấy cuộc thi này, bây giờ tụi tui muốn được mở rộng tầm mắt."

Ngoại trừ lớp 8, còn có thêm nhiều người ở các lớp khác đến cổ vũ Đan Vân Triệt cố lên, Hạ Thanh Hồi lui về sau hai bước, đứng từ xa nhìn.

Băng đô đã đeo rồi nhỉ? 

Ổn hết rồi. 

Từ Nguyên, "Hồi ca, sao lại thất thần rồi? Tranh thủ lên tìm chỗ ngồi đi."

Hạ Thanh Hồi bước lên hai bậc thang, ngay bên cạnh Từ Nguyên vẫn còn chỗ, cậu ngồi xuống cùng cậu ta ăn khoai tây chiên. 

Gần đến thời gian thi cả hai đội mới bắt đầu lục tục lên sân khấu. Đan Vân Triệt cầm giấy thi nhìn về hướng bọn họ, trông thấy nhiều gương mặt quen thuộc như vậy, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc.

Tuy phòng đông người, nhưng anh vẫn có thể để ý thấy người mà mình quan tâm nhất. Hai người nhìn nhau cười cười.

Không biết từ lúc nào, bên cạnh Đan Vân Triệt xuất hiện một nam sinh. "A Triệt."

Lý Tử Dương vỗ vỗ vai Đan Vân Triệt, anh xoay người lại, nụ cười trên mặt vừa nhìn thấy cậu ta đã biến mất ngay lập tức, "Chuyện gì?"

"Không nghĩ sẽ gặp lại cậu trong tình huống này, A Triệt."

Cậu ta duỗi tay về phía anh, "Đã lâu không gặp."

Đuôi mắt anh tỏa ra sự lạnh lẽo, khẽ hừ một tiếng, "Đã lâu không gặp."

Từ Nguyên có thể mơ hồ cảm nhận được luồng sát khí giữa hai người xuyên qua một dãy khán phòng. Toàn thân run rẩy, "Má ơi,  sao tao thấy bầu không khí này... kỳ lạ vậy nhỉ."

Hạ Thanh Hồi nhìn chằm chằm vào hai người. Xem ra là trước đây từng quen biết?

Lý Tử Dương rất khinh miệt nhìn lướt qua bạn học dưới khán đài, lại nhìn về phía Đan Vân Triệt, "A Triệt, tôi thật sự không hiểu nổi cậu. Vì sao lại tình nguyện học cùng lớp với đám người này vậy?"

"Đám người nào?" Đan Vân Triệt tiến gần một bước, "Cậu nói cho rõ ràng."

Không biết vì sao mà trong lòng Hạ Thanh Hồi bỗng nhiên thấy rất bất an.

"A Triệt, cậu là đối thủ tôi tôn trọng nhất, tôi vẫn muốn đứng trên sân khấu cạnh tranh công bằng với cậu như trước đây." Lý Tử Dương không bị anh dọa sợ, "Cho nên, tôi rất hy vọng cậu có thể quay lại Bác Anh." 

A, thì ra là thực lực ngang nhau. Cách khinh thường người khác cũng rất điêu luyện. Lại đến để thuyết phục Đan Vân Triệt.

"Không cần. Cậu thi cho tốt, "Đan Vân Triệt nghiêng người đặt giấy thi lên ghế phía trước, "Đừng làm mất mặt Bác Anh."

Lý Tử Dương nắm chặt nắm đấm. Đan Vân Triệt đang nhắc nhở cậu ta, lần này Bác Anh có thể giữ vững thành tích huy chương vàng hằng năm hay không đều dựa vào năng lực của cậu ta.  

Đối thủ là Đan Vân Triệt. Người mà cậu ta chưa từng đánh bại được.

Lý Tử Dương cuối cùng cũng chịu đi, thần kinh căng thẳng của lớp 8 mới được thả lỏng. Quả nhiên là cuộc hội thoại của những kẻ mạnh, "óc chóa" như bọn họ không nghe thì tốt hơn.

Trọng tài đã gọi rồi mà Đan Vân Triệt vẫn còn chậm chạp không lên sân khấu. Anh nhìn chằm chằm vào Hạ Thanh Hồi. Lúc này cậu đang cùng Từ Nguyên ngồi một chỗ ăn khoai tây, không biết nói chuyện gì mà được cười nói rất vui vẻ. Quan trọng hơn nữa là cậu không hề nhìn anh một chút nào. 

Đan Vân Triệt cầm lấy điện thoại, muốn gọi điện cho Hạ Thanh Hồi. 

Điện thoại đặt ở bên tai, hai con mắt nhìn chằm chằm vào mặt cậu. Hạ Thanh Hồi vẫn lo cười, thấy màn hình điện thoại sáng lên, cũng không thèm xem người gọi là ai, cứ vậy bắt máy, "Alo, ai..."

"Hạ Thanh Hồi."

Giọng nói đầu bên kia rất quen thuộc, cậu không cười nổi nữa. Cầm điện thoại có chút lúng ta lúng túng đón lấy ánh mắt của Đan Vân Triệt.

Bọn họ chỉ cách nhau một dãy ghế ngồi, Từ Nguyên nhìn Hạ Thanh Hồi, lại nhìn Đan Vân Triệt cách đó không xa, trêu ghẹo nói," Hồi ca, cậu với đại thần làm gì vậy? Gần vậy mà cũng gọi điện thoại nữa?"

Đây là cách thức tán tỉnh mới hả?

Hạ Thanh Hồi nuốt nước miếng, không nói được chữ nào.

"Xuống đây." Hai chữ đơn giản phát ra từ miệng Đan Vân Triệt, như một mệnh lệnh không thể phản kháng.

Toàn thân Hạ Thanh Hồi run lên một cái, bỏ hộp khoai tây xuống, ngoan ngoãn mà bước xuống khỏi chỗ ngồi. Loạng choạng thiếu chút nữa ngã vào lòng anh.

Phù, may quá vẫn đứng vững. Nếu ngã thật... ở đây nhiều người nhìn như vậy, không chỉ trường mình mà còn trường khác nữa, khác gì hiện trường xử tử cậu không chứ.

"Kêu tôi xuống làm gì đó."

"Đừng ngồi phía trên."

Hạ Thanh Hồi có chút xem thường nhìn anh một cái, "Không ngồi trên đó thì ngồi đâu?"

Đan Vân Triệt kéo Hạ Thanh Hồi đến chỗ ngồi gần sân khấu nhất, ấn cậu ngồi xuống, "Ngồi ở chỗ tôi dễ nhìn thấy nhất."

"...Ừm."

Trọng tài, "Các thí sinh, các bạn học, trận chung kết chuẩn bị bắt đầu rồi. Lần này chúng ta có sự tham gia của chuyên gia XXXX, chúng ta hãy vỗ tay chào mừng nào! một tràng để cho chúng ta tiếng vỗ tay hoan nghênh! Sau đây, tôi yêu cầu các thí sinh của hai trường chuẩn bị tiến vào vị trí được chỉ định."

Đan Vân Triệt cùng đồng đội gật đầu, chuẩn bị lên sân khấu. Thừa dịp anh vừa mới chuẩn bị quay người, Hạ Thanh Hồi túm túm góc áo anh, ngẩng đầu, "Tôi, tôi cũng không biết nói cái gì cho đàng hoàng đâu nên...ờ thì...thôi cậu đi đi, cố gắng lên."

Thế là đủ rồi. Đan Vân Triệt mỉm cười, xoa nhẹ đầu cậu trước khi bước lên sân khấu. 

Sau khi nghe thấy hiệu lệnh bắt đầu cuộc thi, âm thanh ồn ào dưới khán đài dần hạ xuống rồi yên tĩnh hẳn. Tổng cộng có ba đề, mỗi đề năm câu hỏi, mỗi câu đều do các chuyên gia họp lại soạn ra.

Màn hình lớn ở giữa chiếu các câu hỏi lên.

"Mỗi thí sinh của cả hai trường đều có một màn hình viết chữ và bút điện tử trước mặt. Sau khi đọc câu hỏi trên màn hình, các em trả lời câu hỏi bằng cách viết quy trình giải và kết quả cuối cùng lên màn hình trước mặt. Viết xong phải lập tức bấm chuông phía bên trái."

Rất nhanh, trên màn hình xuất hiện đề thứ nhất. Từ Nguyên vừa ăn khoai tây vừa nhìn màn hình với ánh mắt trống rỗng, "Mẹ kiếp, cái đó là cái quần què gì vậy, một đống ký hiệu xem chẳng hiểu gì."

Lữ Văn Nghiệp ôm lấy vai cậu ta, không khỏi cảm khái nói, "Đúng vậy, tao cũng hoài nghi là mình chưa từng học hóa luôn á..."

Từ Nguyên, "Đáng sợ hơn là chưa xem được mấy giây mà đại thần bắt đầu viết rồi kìa." 

Màn hình chữ viết tay của cả hai bên được chiếu lên màn hình lớn trong suốt quá trình và mọi người có mặt ở đây đều có thể nhìn thấy cách làm của họ. 

Thanh Hồi nhìn chằm chằm vào mà hình của Đan Vân Triệt. Cho dù cậu xem không hiểu.

Có phải hơi quá rồi không, viết trên màn hình điện tử mà chữ cũng đẹp như thế? 

Mấy công thức rất trôi chảy mà viết ra, lời giải ngắn gọn, cô đọng súc tích, đến lúc cho ra đáp án gần như là được làm liên tục trong một lần. Và tất nhiên, mấy đề sau cũng giống như vậy.

Các chuyên gia tụ lại một chỗ thảo luận, nhao nhao gật đầu. Còn khán giả bên Bác Anh thì một mảnh tĩnh mịch nặng nề. Bọn họ đều lo lắng cho Lý Tử Dương. 

"Cậu nghĩ trường mình có cơ hội thắng không?"

"Cái này... Tui cũng không chắc, A  triệt học hóa giỏi thế nào không lẽ cậu không biết?"

"Đừng lo, Lý Tử Dương hiện tại đang vững hạng 1, nhất định có tự tin!"

"Ờ thì... Đó là sau khi Đan Vân Triệt chuyển trường thôi, lúc cậu ấy chưa chuyển đi, Lý Tử Dương vẫn luôn là hạng 2, chưa từng thi lần nào được hạng 1 hết á."

"Ôi thôi mà, dù sao thì Lý Tử Dương cố gắng lên!!"

"Ông trời phù hộ, Lý Tử Dương nhất định phải thắng! Bác Anh chúng ta nhất định không được thua!"

"Đúng đấy, thua Tứ Trung thì xấu hổ chết mất."

Còn bên Tứ Trung thì không khí khá thoải mái.

"Thì ra đại thần ở trình độ này, tui cảm thấy chúng ta không cần phải cố gắng cổ vũ nữa."

"Tha thứ cho "óc bã đậu" này, tui thật sự chưa từng thấy được cảnh tượng này, quá khủng rồi!!"

"Đại thần I love you!!"

Hà Tiêu Hàn không quen nhìn thấy mấy người của Bác Anh lúc nào cũng thấy mình ưu việt, cô nghe không quen, bực bội mà xoa xoa lỗ tai. Vừa lúc thấy Hạ Thanh Hồi ở đối diện.

Cậu ngồi ở hàng ghế đầu tiên, mà hình như...ghế bên cạnh còn trống. Cô nảy ra ý nghĩ, khom người chạy vào hậu trường, sau đó rẽ một đường vòng đối diện khán đài, lặng lẽ meo meo đến ghế bên cạnh Hạ Thanh Hồi ngồi xuống.

Hạ Thanh Hồi vẫn luôn nghiêm túc tập trung xem Đan Vân Triệt làm bài, không để ý đến bên cạnh nhiều thêm một người. 

Hà Tiêu Hàn phất phất tay trước mặt cậu, "Này,  Hạ Thanh Hồi!"

Hạ Thanh Hồi thiếu chút nữa bị cô dọa sợ la lớn, "Hả, cậu là Hà Tiêu Hàn đúng không?"

"Ha ha ha, cậu còn nhớ tôi à."

"À..Ừm..." Cậu hơi ngượng ngùng gãi đầu, "Ủa, cậu là học sinh Bác Anh mà, sao chạy qua đây rồi?"

"Tôi hả," Hà Tiêu Hàn cười tươi rói, "Đương nhiên là vội tới để cổ vũ cho A Triệt á!"

Hạ Thanh Hồi, "?"

"Ai nói là Bác Anh thì không được làm phản? Làm sao, không chào đón à?"

Hạ Thanh Hồi có chút dở khóc dở cười, "Tại sao?"

"Phải vậy thui, CP của tui ở đây mòa!"

"??"

"Tui là fan hâm mộ lớn nhất của CP "Triệt Hồi" đó! Cứ là Cp của tui thì tui ủng hộ  ha ha ha ha ha."

Nghe cô nói xong mặt cậu lập tức đen như đít nồi. Xem ra lại là họa từ diễn đàn trường mình mà ra.

"Đúng rồi, không phải cậu muốn tìm hiểu Đan Vân Triệt sao? Vậy thì tui giúp cậu được nè. Tại mẹ của tui với mẹ của cậu ấy là bạn đại học, mặc dù không nói chuyện nhiều với cậu ấy nhưng mà nhờ dì thì tui cũng biết được một ít~ "

Về Đan Vân Triệt thì quả thật cậu có rất nhiều chuyện muốn hỏi. Thế mà bây giờ lại không biết nên hỏi cái gì trước. Hạ Thanh Hồi, "..."

Hà Tiêu Hàn đảo mắt, "Thế này đi, để tui nói cho cậu một chuyện thú vị trước. Cậu thấy vẻ ngoài hoàn hảo đẹp trai lai láng của cậu ấy bây giờ không, nhưng thật ra hồi bé cậu ấy vừa béo vừa lùn á!"

Chấn động chưa.

Hạ Thanh Hồi, "??? Thật hả? Không thể nào? Thật hay giả vậy?? Tôi cảm thấy mình không thể tin được?"

Hà Tiêu Hàn, "Ha ha ha, lúc đầu tui cũng có phản ứng vậy đó, đến lúc dì gửi ảnh của cậu ấy hồi còn nhỏ tui mới tin. Đúng là không thể tưởng tượng đấy là cùng một người luôn."

Cái gì? Thật sự là vậy luôn? Đan Vân Triệt có thể thay đổi nhiều như vậy? Hạ Thanh Hồi còn tưởng rằng Đan Vân Triệt đẹp trai từ nhỏ tới lớn chứ. 

Hà Tiêu Hàn, "Để hôm nào tui tìm lại hình cho cậu xem, sự thật khủng khiếp he. Nhưng mà tốt nhất đừng để cho người khác biết, này có tính hủy diệt hình tượng cao lắm ha ha ha ha... "

"Dì còn nói trước lớp 4 cậu ấy vô cùng ghét học tập, thi lần nào cũng đứng cuối. Rồi vì học không tốt lại béo nên bị các bạn cùng lớp cô lập. Ha ha ha thế nào, có phải tam quan vụn vỡ rồi không?"

Đâu chỉ có vậy, Hạ Thanh Hồi cảm giác tam quan của mình biến mất mọe luôn.

Hồi còn bé của Đan Vân Triệt đều là lịch sử đen?? Hạ Thanh Hồi nhớ lại mình hồi tiểu học. Lúc đó cậu vừa đẹp trai vừa học giỏi, ngày nào giáo viên cũng khen ngợi cậu, thậm chí là lúc nào cũng có vài cô bé vây quanh. 

Nếu so sánh thế này thì.... hồi bé mình đúng là nam thần rồi còn gì!

Lập tức thấy tự tin hẳn.

Hạ Thanh Hồi một lần nữa nhìn Đan Vân Triệt trên sân khấu. Một Đan Vân Triệt hoàn mỹ.

Tâm trạng có chút phức tạp. Cậu ấy... rốt cuộc đã trải qua những gì?

Nhìn qua thì thấy đề đầu tiên đã kết thúc. Trọng tài, "Trận đầu tiên, Tứ Trung, thắng!"

Các học sinh lớp 8 kích động muốn bay lên trời. Đan Vân Triệt nhìn qua Hạ Thanh Hồi bên này, vậy mà lại cùng Hà Tiêu Hàn cười cười nói nói nữa đấy.

Anh bước đến gần hai người, bất giác cau mày.

Hà Tiêu Hàn đột nhiên cảm giác có một bóng người đi xuống, vì vậy ngẩng đầu nhìn, cười chào hỏi, "Hello A Triệt! Lâu rồi không gặp!"

Đan Vân Triệt chỉ hơi hơi gật đầu, sau đó hỏi Hạ Thanh Hồi, "Có quan hệ gì?"

Hà Tiêu Hàn, "Ôi ôi ôi!!!, cậu xem cậu kìa, đang ghen chớ gì. Được rồi, tui đi đây ~ tui đi tìm mấy chị em chơi ~ "

Cô nàng đứng lên đi xuống chỗ lớp 8, ngồi xuống cạnh Du Thần Thần và những người khác, "Xin chào Thần Thần ~ các cậu đang chơi gì vậy? Hehe tui cũng muốn chơi nữa ~ ý, bộ váy của Na tỷ xinh quá!"

Từ Nguyên, "Bạn nữ này là học sinh Bác Anh đúng không... Quen nhau hả..."

Du Thần Thần là tình báo tuyến đầu của CP "Triệt Hồi", trước khi thêm Hạ Thanh Hồi, các cô đã thêm bạn nhau trước rồi, họ biết nhau thông qua diễn đàn trường, đã thiết lập quan hệ tốt đẹp từ lâu.

Đan Vân Triệt ngồi xuống bên cạnh Hạ Thanh Hồi uống nước. Nước tràn ra chảy dọc theo yết hầu, anh kéo vạt áo lên lau, cơ bụng nhìn không sót một cái gì. Hạ Thanh Hồi không tự giác nuốt nước miếng.

Vẻ ngoài của Đan Vân Triệt thuyết minh hai chữ là đủ.

Gợi cảm.

Đối với chuyện lúc nãy Hà Tiêu Hàn nói, cậu không thể nào tin được. Chẳng lẽ... cơ bụng cũng giả được hả?

Cậu nghiêng người, duỗi một ngón tay ra chọc chọc cánh tay Đan Vân Triệt.

Cảm giác này.

Cứng ngắc hà.

Cơ bắp này hoàn toàn là hàng thật giá thật! Hạ Thanh Hồi muốn chọt một chút nữa, lại bị Đan Vân Triệt bắt được tay, "Làm gì đấy?"

Mãi đến khi chạm mắt nhau, Hạ Thanh Hồi mới ý thức về hành động kỳ cục của mình, "Ahem —— "

Cậu xấu hổ rút về tay, "Không có gì, không có gì."

Mặc dù Hạ Thanh Hồi rất tò mò, nhưng tự dưng hỏi về quá khứ đen tối của người ta thì lại không được lịch sự lắm, vì vậy cậu quyết định nhịn xuống.

Đan Vân Triệt cúi đầu nhìn cơ bụng của mình. Hạ Thanh Hồi vừa rồi...Là nghi ngờ cơ thể của mình? Khóe miệng anh khẽ cong, "Nếu cậu muốn thì lúc trở về từ từ xem."

Ơi là trời! Chủ đề này hơi bị mắc cỡ rồi đó!!!

"Ai muốn nhìn hồi nào? Có... cái gì đẹp đâu."

Hạ Thanh Hồi nhìn về phía trường Bác Anh, dường như tinh thần của bọn họ đã giảm đi rất nhiều so với lúc cậu đến. Trong lòng không hiểu sao cảm thấy vui vẻ. 

Không thể không khen ngợi Đan Vân Triệt một chút, "Cậu biểu hiện không tệ nha."

Hạ Thanh Hồi tự khen ngợi chính mình. Cho dù cậu ấy có nhận được vô số lời khen đi nữa, thì đây chắc chắn là câu đáng tiền nhất.

"Theo tình hình này thì hẳn là lấy được huy chương vàng nhỉ?"

"Không chắc chắn, "Đan Vân Triệt lại vặn mở nắp chai nước uống một ngụm, "Thời gian chuẩn bị của Lý Tử Dương lâu hơn tôi."

Đan Vân Triệt không phải đã chuyển trường rồi sao? Vậy làm sao cậu ấy biết Lý Tử Dương có thời gian chuẩn bị lâu hơn? "Cậu với tên Lý Tử Dương đó... rất quen thuộc sao?"

__Hết chương__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.