Sao Cứ Ép Tôi Học? - Tây Mạn

Chương 42: Cầu cứu



Đan Vân Triệt sửng sốt một lúc, như thể rất ngạc nhiên trước câu hỏi này của cậu, khẽ cười một tiếng, "Sao lại quan tâm chuyện này?"

"Tôi..." Hạ Thanh Hồi bị anh hỏi ngược lại thì luống cuống, "Hỏi một chút không được à?"

"Nếu tôi nói rất thân thiết thì sao."

Rất thân thiết?

Không đúng, Hà Tiêu Hàn tình báo cho cậu là Đan Vân Triệt không thân thiết với bất kỳ ai mà?

Chẳng lẽ Lý Tử Dương là cá lọt lưới?

Tại sao lại là cá lọt lưới?

Rõ ràng vừa nãy hai người nói chuyện, cảm giác không phỉa là quan hệ tốt đẹp mà?

Hạ Thanh Hồi nhịn không được thăm dò, "Thân... thân tới mức nào rồi?"

Đan Vân Triệt chậm rãi tới gần cậu, "Cậu muốn tới mức nào?"

Đan Vân Triệt càng như vậy cậu lại càng hiếu kỳ. Nếu như không có cái gì thì tại sao không nói rõ ra đi, còn mập mờ chi nữa?

Định đánh đố gì đây.

Nụ cười với ngữ khí cảu Đan Vân Triệt làm cho Hạ Thanh Hồi càng lúc càng bối rối, "Có... giống hai chúng ta không?"

Nhìn thấy Hạ Thanh Hồi như vậy, trong lòng Đan Vân Triệt đừng hỏi là có bao nhiêu vui vẻ, "Cậu nghĩ tôi sẽ hôn cậu ta à?"

Suy nghĩ trong nháy mắt trở về buổi tối hôm qua. Vốn chỉ định cho ôm một cái, kết quả người này lại không biết xấu hổ được một tấc lại muốn tiến một thước, hết hôn cổ rồi lại hôn tai cậu. Nếu không đẩy ra... không biết cậu ấy còn muốn hôn tới đâu nữa? 

Trời ạ!

Hạ Thanh Hồi xấu hổ muốn độn thổ. Hỏi vấn đề này đúng là sai lầm! Sai lầm lớn luôn!

Mẹ nó, mặt cậu lại bắt đầu nóng bừng bừng nữa rồi.

Hừ, thật không biết xấu hổ!

Rất nhanh, trọng tài lại gọi người đi.

"Hạ Thanh Hồi."

Hạ Thanh Hồi quay mặt qua chỗ khác, "Cậu đừng có nói nhảm nữa, nhanh lên sân khấu đi. Đi nhanh đi nhanh đi nhanh."

Nếu có thể Đan Vân Triệt chắc chắn sẽ không đi chỗ khác. Cứ ngồi đây chọc ghẹo Hạ Thanh Hồi.

"Băng đô của cậu đâu?"

Băng đô?

Hạ Thanh Hồi móc móc túi quần, đưa băng đô tới trước mặt anh, "Cậu muốn làm gì?"

Đan Vân Triệt cầm lấy nó, sau đó buộc lên cổ tay mình hai vòng, hôn nhẹ lên nó một cái, "May mắn."

Lên sân khấu.

"Này, cậu không sợ..."

Không sợ mang xui xẻo lây cho cậu à....

Lần trước thi thì dùng bút mà cậu mua cho, bây giờ cũng thế. Đan Vân Triệt sao lại tin tưởng cậu nhiều như vậy chứ?

Trận đấu thứ hai, độ khó của đề bài tăng lên một bậc. Lý Tử Dương vốn đang ở thế bất lợi, trong trận này đã dần dần khôi phục lại điểm số, hiện tại đang san bằng tỷ số từng chút một.

Học sinh lớp 8 cảm thấy vô cùng lo lắng.

Lý Tử Dương này không phải là đèn cạn dầu nha, ra đáp án cuối còn nhanh hơn đại thần."

"Không thể nào, không thể nào, không thể nào, chẳng lẽ đại thần sắp bị vượt mặt rồi sao??"

"Hô, quá kích thích. Trái tim của tui muốn nhảy ra ngoài rồi nè!!"

Hạ Thanh Hồi rất muốn xông tới bắt lấy cổ áo của anh hỏi: Cậu thấy chưa, tôi nói rồi mà không tin, xui xẻo tới rồi nè thấy chưa???

Hà Tiêu Hàn cầm bắp rang đứng dậy khỏi chỗ ngồi hô to, "Ah ah ah ah ah!!! A Triệt cố lên!!! Hủy diệt cậu ta đi!!"

Học sinh Bác Anh nhìn Hà Tiêu Hàn đang đứng bên khán đài của đối thủ:???

Lý Tử Dương đang giải đề muốn sứt đầu mẻ trán, sự tập trung của cậu ta đột nhiên bị Hà Tiêu Hàn trên khán đài làm nhiễu loạn,  mạch suy nghĩ trong đầu vừa mới xuất hiện đã quên hết không còn một mảnh.

"Đinh —— "

Du Thần Thần cũng kích động theo mà nhảy dựng lên, "Đại thần bấm chuông trước rồi!"

"Hú hú hú!!" Hà Tiêu Hàn và Du Thần Thần kích động ôm nhau.

"Cái Lề Gì Thốn!"

Người rất ít khi văng tục như Lý Tử Dương mà lần này cũng không kiềm chửi một câu.

Câu hỏi cuối cùng một chữ cũng không viết được, màn hình trước mặt trống rỗng.

Từ Nguyên, "Hà tiểu thư, cậu đúng là có năng lực tạo phản..."

Hà Tiêu Hàn, "Đương nhiên, tui nói rồi, CP của tui ở đâu thì tui ở đó mà ~~ "

Vì câu hỏi này mà điểm số sắp cân bằng lại tiếp tục bị kéo xa. Trường Tứ Trung vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối.

Hạ Thanh Hồi trong lòng dù cảm thấy nhẹ nhõm một chút, nhưng cũng lo lắng, sợ trận tiếp theo sẽ xảy ra chuyện, Đan Vân Triệt sẽ bị Lý Tử Dương vượt mặt.

Rất sợ.

Đan Vân Triệt đã nói lấy huy chương vàng không phải dễ thì nhất định không phải là nói suông. 

Thời gian nghỉ của trận này, Đan Vân Triệt đi xuống một câu cũng không nói, lập tức cầm lấy sách ôn tập lên xem để chuẩn bị cho đề thi cuối cùng.

Đề cuối này thật sự rất quan trọng với cậu ấy.

Huy chương vàng rất quan trọng.

Tại sao lại quan trọng như vậy? Hạ Thanh Hồi không biết.

Nhưng cậu cũng không dám quấy rầy anh, chỉ có thể yên lặng ngồi một bên cầu nguyên thay.

Trọng tài, "Khoảnh khắc hồi hợp nhất đến rồi! Chỉ còn một đề bài cuối cùng, một câu hỏi nhưng giá trị 50 điểm."

"50 điểm?! Hai đề trước mỗi câu chỉ có 10 điểm! Áp lực quá!"

"Đề cuối này hẳn rất khó nhỉ?"

"Lý Tử Dương so với Đan Vân Triệt chênh lệch 30 điểm, nhưng chỉ cần lần này cậu ta lấy được 50 điểm chẳng phải sẽ thắng sao?"

"Nghe nói đề cuối độ khó biến thái lắm!"

Trọng tài, "Chuẩn bị xong chưa? 3, 2, 1, mời xem đề!"

Thời gian giới hạn là nửa giờ.

Đề bài lần này không dài nhưng thật sự quá khó hiểu. Nhiều học sinh trên khán đài bắt đầu mở điện thoại kiểm tra.

"Không, không có câu hỏi nào tương tự với câu này trên Baidu!"

"Khủng khiếp thật! Đề này là được làm riêng cho bọn họ luôn á hả?"

Đan Vân Triệt đọc xong câu hỏi, cúi đầu xuống.

Lý Tử Dương bên kia gấp đến độ ứa ra đổ mồ hôi. Không suy nghĩ được gì cả.

Cứ đứng yên cầm bút điện từ đâu đó 15 phút, một chữ cũng không viết nổi.

Đến khi gần 20 phút đồng hồ rồi, cậu ta mới cầm bút lên điên cuồng giải đề. 

Đan Vân Triệt dường như chỉ liếc nhìn câu hỏi, sau đó thậm chí ngay cả bút cũng không cầm, đứng yên 15 phút đồng hồ, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.

Học sinh lớp 8 đứng ngồi không yên như kiến trên chảo nóng, "Xảy ra chuyện gì vậy, sao đại thần ngay cả bút cũng không cầm lên vậy?"

"Đại thần làm sao vậy? Không phải là bỏ cuộc rồi chứ?"

"Có phải độ khó vượt khả năng của đại thần rồi không?"

"Gấp chết tui rồi ah ah ah!! Sao cậu ấy cứ đứng yên hoài dạaaaaa!!"

Hạ Thanh Hồi quả thực muốn lao tới đánh cho anh tỉnh lại. Có biết là mình đang thi đấu không? Đứng bất động ở đó làm gì? Lý Tử Dương đã viết một đống rồi!

10 phút đếm ngược

Lúc này Đan Vân Triệt xin trợ giúp từ bên ngoài.

Gọi điện thoại xin giúp đỡ là được cho phép. Anh nhấc máy gọi cho Hạ Thanh Hồi.

Hạ Thanh Hồi tức giận đến thiếu chút nữa ngay cả điện thoại cũng không cầm chắc, nhấn nút nghe bắt đầu hô, "Đan Vân Triệt cậu điên à? Cậu đang thi đấu đó! Làm gì vậy hả? Viết nhanh lên, sắp không kịp rồi!"

Đan Vân Triệt giọng điệu lại cực kỳ bình tĩnh, nghiêm túc gọi tên cậu, "Hạ Thanh Hồi."

"Đã là lúc nào rồi? Đừng quậy nữa! Tôi làm gì biết giải mà cậu gọi cho tôi?"

"Nếu lấy được huy chương vàng, cậu có thưởng gì cho tôi không? "

Hạ Thanh Hồi thật sự cảm thấy đầu mình nóng vô cùng.

10 phút cuối cùng mà chưa cầm bút lên viết, còn dám nhắc huy chương vàng với cậu? Còn có thời gian gọi điện thoại cho cậu?

"Con mẹ nó cậu điên rồi! Đang nói cái gì vậy hả?? Nhanh lên..."

"Nếu như có thể," Đan Vân Triệt nhìn về phía khán đài, nhìn vào mắt Hạ Thanh Hồi, "Tôi muốn một nụ hôn."

__Hết chương__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.