Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần

Chương 14



Đến khi La Linh Dư định thần nhìn kỹ thì chỉ thấy mỗi bóng trúc la đà bên cửa sổ, gió thổi màn trướng bay lên, cái lạnh thấm người. Đằng sau song cửa xanh biếc, chẳng còn bóng hình của ai, như thể đôi mắt hoa đào nàng vừa thấy chỉ là một giấc mơ.

La Linh Dư như rơi vào mê man.

Lục phu nhân ra đến bên ngoài trướng, liền lên tiếng thúc giục, “La nương tử?”

La Linh Dư đáp lại, nhanh bước đi theo ra ngoài.

Ra đến đại sảnh, đông đảo các lang quân cùng nữ lang đang vây quanh Lục tứ lang Lục Sưởng nói chuyện. Giữa đám đông, La Linh Dư mơ hồ trông thấy muội muội nhà mình đứng trong đó nhảy lên nhảy xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn. Nhưng vì vóc dáng tiểu nương tử La Vân Họa quá bé nhỏ nên La Linh Dư không nhìn rõ, mà ánh mắt lại rơi lên người Lục Anh – bà đang cười nhìn nàng và Lục gia đại phu nhân.

Lục Anh mặc áo khoác ngắn màu xanh xám, đi hài cao cổ, chải kiểu tóc lưỡng bác tấn. Đây là trang phục nữ nhân hay mặc vì nó tiện việc xuất hành, rất phổ biến ở Kiến Nghiệp, có điều bà lại điểm một vết son đỏ ở giữa trán, tóc mai vén ra sau tai. Các tiểu bối thỉnh an Lục Anh, Lục Anh lại nhìn Lục phu nhân và La Linh Dư, đồ trang sức hình lá vàng xanh cài trên mái tóc đen kia đã đem đến cho người khác cảm giác quyến rũ của thiếu phụ.

Cách ăn mặc này của Lục Anh, trông... rõ ràng là đi chơi.

La Linh Dư khom người, chân thành thỉnh an: “Chào đại bá mẫu ạ!”

Chồng mất sớm, con trai đi khắp nơi học tập, một mình Lục Anh trở lại nhà mẹ Lục gia ở Kiến Nghiệp, ngày thường đôi chân không hề rảo bước ở nhà mà thường xuyên chơi đùa bên ngoài. Ngay cả cháu gái La Linh Dư đến nhà làm khách, cũng không thấy Lục Anh quan tâm nhiều. Tác phong này của Lục Anh đã làm đại phu nhân Lục gia chuyên tuân thủ nghiêm ngặt lễ quy không thích nổi; còn Lục phu nhân cả ngày ngồi nhà không ra cửa, Lục Anh lại bĩu môi chê bai. Hai người cô – tẩu tính tình tương khắc nên bình thường ít khi tụ tập với nhau. Đêm nay nếu không phải tiểu nương tử La Vân Họa nhanh chân gọi Lục Anh đến cứu thì còn lâu Lục Anh mới muốn nói nhiều với vị tẩu tẩu này.

Lục phu nhân trầm ổn: “Chỉ là ít lời ong tiếng ve mà thôi.”

La Linh Dư nhìn khí thế hai người không hợp nhau, vội vã cười mở miệng, nói lảng sang chuyện khác: “Bá mẫu vừa từ bên ngoài về ạ? Là đi cưỡi ngựa sao?”

Lục Anh: “Cưỡi ngựa đánh bóng, đến uống nhiều mấy chung rượu nên mới về trễ, bỏ lỡ bữa tiệc của Linh Dư các con. Nếu không ta cũng muốn đến góp vui rồi. Ngày khác ta sẽ dẫn Linh Dư con đi chơi cưỡi ngựa đánh bóng.”

Nụ cười trên mặt La Linh Dư thoáng cứng đờ: Cưỡi ngựa đánh bóng? Thôi đi vậy... sợ là nàng không giỏi trò này.

Lục phu nhân giễu cợt: “Làm khó cô còn nhớ mình có nàng cháu gái này.” Ánh mắt bà quét qua gương mặt xinh đẹp của La Linh Dư, vừa nãy bị nàng làm tức nín một bụng, hơn nữa vốn bà chẳng thích hai người này nên giọng hết sức khó nghe, “Khách đến như ở nhà, thật sự không xem mình là người ngoài.”

Lục Anh xem thường: “Đây vốn là nhà ta. Không phục thì tẩu đi mà nói với mẫu thân ta.”

Lục phu nhân bị chặn họng, cánh môi run lên.

Vì Lục phu nhân làm ầm chuyện lên, giờ thêm cả Lục Anh đến, cho nên bữa tiệc này rất đầu voi đuôi chuột, kết thúc khá vội vàng. Những người tham gia tiệc đều có tâm trạng không tốt, sau khi tạm biệt chúng lang quân, các nữ lang đều âm thầm nghĩ, ngày mai sẽ cáo từ về nhà, Lục gia có Lục phu nhân, tạm thời các nàng không muốn đến để người ta ghét.

Thấy sắc mặt của các biểu tiểu thư, trong lòng Lục phu nhân phần nào hối hận, lúc này mới phát giác dường như mình đã đắc tội với không ít các thế gia. Vì sự day dứt này mà khi La Linh Dư nói muốn đích thân đưa Lục phu nhân và Lục Anh trở về, Lục phu nhân không phản bác.

La Linh Dư đưa hai vị phu nhân quay về mà lại chẳng được cám ơn tử tế một câu.

Lục phu nhân và Lục Anh không hợp nhau, thích lấy La Linh Dư ra nói chuyện. Trên đường về, vì muốn áp chế vị tiểu cô này mà Lục phu nhân cứ liên tục châm biếm Lục Anh không ngó ngàng gì đến nàng cháu gái đến ở nhờ này, nói gì mà Bắc quốc và Nam quốc khác nhau, Nhĩ Dương và Kiến Nghiệp cũng không như nhau. Hơn nữa hôm nay gây nên hiểu lầm thế này đều do Lục Anh nuông chiều cả.

Sắc mặt Lục Anh hơi ngượng ngập, bởi vì quả thật tình cảm giữa bà và La Linh Dư không sâu, bà đồng ý để tỷ muội La Linh Dư đến ở nhờ Lục gia cũng chỉ vì người chồng quá cố. Lục phu nhân nói bà không quan tâm La Linh Dư thật sự không sai. Thật ra tối nay Lục Anh cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì và La Linh Dư đã làm gì, cho nên lúc bị Lục phu nhân xỉa xói như thế, khí thế của bà giảm đi khá nhiều.

La Linh Dư cúi thấp đầu đi theo hai người, chẳng nói một lời.

Mấy người thị nữ Linh Ngọc đi theo sau, thấy rõ biểu tiểu thư trong phủ trở thành nơi phát tiết của hai người cô tẩu Lục Thị, lại nhìn bóng lưng bé nhỏ thẳng tắp của La Linh Dư, các nàng thở dài nghĩ thầm, rõ ràng chuyện tối nay biểu tiểu thư vô tội, lại còn bị tấn công tới tấp. Nhất định ngày mai các biểu tiểu thư sẽ cáo từ về nhà, để lại một mình La nương tử... Khốn khổ thế này, La nương tử đúng là đáng thương.

Vất vả đưa tiễn hai người rời đi, bước trên đường mòn quay về sân, La Linh Dư buồn bực không lên tiếng. Thị nữ Linh Ngọc xách đèn lặng lẽ nhìn theo, thấy đôi con ngươi nữ lang có ánh sáng rực rỡ như sao, lảo đảo chực tuôn rơi. Ý lệ đong đầy trong mắt nàng, lấp la lấp lánh như nước hồ, yếu đuối xinh đẹp...

Bước lên hành lang đá, bên trái là một hàng tùng bách, nước hồ ngoài kia trong vắt óng ánh, ánh sáng lơ lửng phản chiếu lên gò má như ngọc của nữ lang. Nữ lang giương mắt, thấy khoảng sân trước mắt có ánh đèn. La Linh Dư chợt mở miệng hỏi: “Đây là con đường phải đi qua nếu muốn từ Tuyết Tố viện đến các viện khác đúng không?”

Linh Ngọc không hiểu vì sao nàng lại hỏi thế, song vẫn cung kính đáp: “Vâng ạ... Nhưng có hơi xa. Nương tử, vì sao chúng ta phải đi vòng đến đây?”

La Linh Dư bèn nói: “Ta có hơi mệt, chúng ta ngồi xuống nghỉ chân đã.”

Đêm nay nữ lang đã chịu đựng nhiều rồi, trong lòng thị nữ cũng rất thương nàng, thế nên khi La Linh Dư nói vậy nàng cũng không nghi ngờ gì. Linh Ngọc cùng những thị nữ xách đèn đứng cách mười bước không xa không gần, thấy La Linh Dư vịn lan can ngồi xuống, dựa vào hành lang ngắm khói nước bên ngoài, trong nháy mắt một giọt lệ trong suốt rơi xuống.

Nàng nghẹn ngào run lên.

Các thị nữ Linh Ngọc cúi gằm mặt không dám nhìn lâu.

La Linh Dư vừa mặc cho nước mắt lăn dài trên má, vừa nhẩm tính thì giờ. Nghĩ trên đoạn đường nàng đưa Lục phu nhân về, không biết mấy vị lang quân ở xa đã đi qua đây chưa. Chưa đến là hay nhất... Như thế bọn họ có thể thấy dáng vẻ mình ngắm hồ rơi lệ, đáng thương động lòng người.

Im lặng nuốt lệ không để ai biết, há chẳng phải như thế càng tỏ ra nàng ấm ức hơn sao?

La Linh Dư nằm trên lan can khóc liên tục. Bả vai nàng run lên, cổ họng phát ra tiếng nấc tức tưởi yếu ớt.

Gò má xinh đẹp vô cùng.

...

Tiệc ở Tuyết Tố viện còn chưa tan, Lục Anh mới đến thì Lục tam lang và Lưu Thục đã rời đi, không cho phép người làm bép xép chuyện này với bất cứ ai. Lục tam lang dẫn Lưu Thục đi đào vò rượu mình chôn hơn mấy năm, lại đến giữa hồ lớn ở trong nhà mình nối liền với nước sông Tần Hoài. Cột dây thuyền lên cọc gỗ trên bờ, Lục tam lang ôm vò rượu lên thuyền ngồi, Lưu Thục theo sát đằng sau.

Hai vị lang quân ngồi trên thuyền, bên trên có bóng tùng che khuất, nghe tiếng ngắm trăng, uống cạn bát lớn, thỏa chí đời người cũng chỉ đến thế là cùng.

Lục Quân nhìn Lưu Thục ngồi đối diện, rót rượu cho đối phương. Gương mặt của Lưu Thục khuất trong bóng tối sau bụi cây, vẻ mặt có phần không bình tĩnh. Lục Quân xì một tiếng, gập đầu gối lại, khuỷu tay chống lên đầu gối ngả ra sau. Mùi thơm rượu bay khắp nơi, Lục tam lang quan sát Trần Vương một hồi, đột nhiên giọng trở nên quái dị: “Chẳng lẽ huynh cũng vừa ý La biểu muội kia của ta?”

“Từ khi rời khỏi Tuyết Tố viện, trông huynh cứ mất hồn mất vía.”

Lưu Thục chỉ đứng ngoài cửa sổ với chàng, cũng chỉ thấy được bóng dáng mờ mờ của La Linh Dư thế mà thôi.

Lưu Thục hoàn hồn: “Không, không... chỉ là... trông quen mắt.”

Lục Quân nửa cười nửa không: “Mỹ nhân thế gian đều quen mắt.”

Người ngoài thôi mà, Lưu Thục lại để ý như vậy... Lục Quân nhấp một ngụm rượu, ngực dấy lên phiền não, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng. Vào lúc này, nhìn chàng có chút cao ngạo lạnh lùng như băng tuyết trên núi.

Lục Quân thờ ơ nói: “La Linh Dư thì mỹ nhân cái gì... Có điều cái lần huynh bảo ta đến Nghi thành tiếp xúc với các thứ tộc, ta có gặp một mỹ nhân đấy. Tài năng học vấn của danh sĩ Chu Đàm truyền khắp thiên hạ, nhưng chỉ là một thứ tộc, trước nay hay bị sĩ tộc xem thường. Lúc ta gặp ông ấy, thấy dưới trướng ông ấy có một cô con gái tên Chu Dương Linh. Nếu huynh muốn hợp tác với các thứ tộc thì không thể bỏ qua danh sĩ Chu Đàm được, vậy cô con gái Chu Dương Linh của ông ấy là một lựa chọn tốt.”

Lưu Thục đột nhiên “a” lên, nhớ ra rồi. Y lập tức đứng lên, con thuyền nhỏ hai người ngồi chòng chành song Lưu Thục chẳng để tâm, giọng đầy kích động: “Ta ta ta nhớ ra rồi... Ngươi ngươi ngươi...”

Lục Quân cụp mắt: Lưu Thục vì nói lắp nên không hay nói nhiều, càng không biết để mình kích động.

Lưu Thục bình tĩnh lại, nối đầu đuôi câu chữ: “Ta đã gặp La biểu muội. Nàng ấy, lúc mới đến Kiến Nghiệp, ta đánh ngựa đi qua.”

Hôm đó nắng xuân sáng như áng mây, ngũ công tử trẻ tuổi - Trần vương Lưu Thục cùng mười lang quân danh môn ở Kiến Nghiệp cưỡi ngựa phóng qua bến thuyền. Nữ lang trẻ tuổi xinh đẹp như tranh bước xuống thuyền, tay áo bồng bềnh trong gió, nàng đưa mắt nhìn quanh đầy mong chờ. Giai nhân như ngọc kinh hồng tuyệt thế, có ai không nhớ?

Con ngươi Lục Quân đen đi, khẽ co lại. Giọng chàng bình tĩnh: “Là biểu muội của ta.”

Lục Quân há mồm định nói thêm thì lỗ tai chợt động, nghe thấy tiếng nghẹn ngào thút thít của nữ lang từ bên trên. Chàng ngẩng đầu nhìn, nhưng do bóng cây rậm rạp, ánh trăng lạnh lẽo, nên chỉ thấy mờ mờ thân hình nữ lang ngoài kia.

Lục Quân và Lưu Thục ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng dấy lên nghi ngờ, không biết bọn họ nói chuyện có bị nghe lỏm không. Hẳn là không đâu, bởi vì giọng hai người rất nhỏ, lại không nói mấy câu, hướng gió lại thổi xuống dưới... Nhưng để đề phòng, hai vị lang quân không lên tiếng nữa, kéo dây thuyền cập bờ.

...

Qua một hồi lâu, La Linh Dư nghe thấy tiếng động nhỏ ở sau lưng, là giọng nam như than như không: “Biểu muội à...”

La Linh Dư đang khóc như hoa lê trong mưa, vừa mới thầm vui vì cuối cùng cũng có lang quân ra về đi qua đây bắt gặp nàng. Nhưng cái chữ “à” cuối câu kia, lại để nàng cảm thấy âm thanh như châu ngọc này khá quen tai. Không kịp suy nghĩ nhiều, nàng vội gạt lệ đứng lên, dùng hình tượng đẹp nhất ngoảnh đầu, sợ hãi yếu đuối nhìn lại. Đôi mắt ngấn lệ của La Linh Dư chớp chớp ——

Lục tam lang.

Dung mạo của chàng đúng là như ngọc bạch, quá ưu tú... Nhưng từ sau chuyện xảy ra giữa hai người... cả vừa rồi chàng còn rình xem nàng. Không phải mới mắng nàng sao, sao giờ chàng còn xuất hiện trước mặt nàng?

La Linh Dư dè dặt: “Biểu ca... huynh thật sự... cảm mến muội tới vậy luôn sao?”

Nàng hoàn toàn không trông thấy Lưu Thục đang thắt dây thừng ở sau lưng Lục Quân.

Lục Quân nhướn mày: Ai cảm mến muội hả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.