Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần

Chương 41



Cứ làm như y thích nam nhân vậy.

Trần vương xấu hổ lúng túng.

Trần vương nói rằng lang quân thiếu niên kia là nam tử, không chỉ mỗi Lục nhị lang Lục Hiển ngạc nhiên, mà còn có cả Hành Dương vương Lưu Mộ – người vốn chẳng để tâm đến tuyển chọn Hoa thần lần này – không hoàn hồn kịp, cả hai cùng tò mò nhìn sang vị thiếu niên họ Chu kia. Ánh mắt thăm dò của hai nam tử trông lại, khả năng sự thật bị nhìn thấu phanh phui sẽ tăng cao… Chu Dương Linh lùi về sau một bước, cúi đầu xuống, mượn Trần vương ngăn lại cái nhìn của Hành Dương vương và Lục nhị lang.

Thực ra lúc này Chu Dương Linh đã đoán được thân phận của bọn họ. Khi nàng và La Linh Dư đến đây, trong lòng đã biết nơi này toàn là con em thế gia danh môn, nhân sĩ hoàng thất. Có khả năng rất lớn là đi trên đường sẽ toàn gặp phải các quý công tử. Nhưng có điều, Chu Dương Linh chau mày, nàng vừa mới đến, còn chưa rõ tình hình ở Kiến Nghiệp, nên tạm thời không muốn quay về thân phận con gái.

Chu lang vóc dáng gầy gò lùi về sau một bước, đứng ra sau lưng Trần vương Lưu Thục. Trần vương run lên, cảm thấy vị thiếu niên này tin tưởng mình cũng như đang xin mình giúp đỡ. Lưu Thục thoáng trầm ngâm, sau đó mở miệng nói: “Tuy, Chu lang, có cùng họ Chu… giống Chu nữ lang, nhưng hắn, là nam. Hai vị, càn rỡ rồi.”

Lưu Thục y thẳng không thể thẳng hơn được nữa.

Y không hề nhận ra Chu lang xinh đẹp tuyệt trần là nữ tử. Bởi vì chính y cũng môi đỏ răng trắng, lông mi dài, dung mạo thiên về nét đẹp đằm thắm, từ nhỏ đã bị nhiều người chế giễu là “nữ tử”.

Thấy Hành Dương vương nhướn mắt không tin mình, Lưu Thục lại nói thêm: “Hắn do, La nương tử, dẫn đến.”

La biểu muội dẫn đến?

Hành Dương vương Lưu Mộ lập tức nhìn đi nơi khác, hắn hơi sợ họ hàng của La Linh Dư, ví dụ như Lục nhị lang. Hễ có liên quan đến La Linh Dư, hắn đều muốn tránh xa chín mươi dặm.

Sắc mặt Lục nhị lang Lục Hiển thay đổi liên tục: Lại khác với trong mơ rồi? Giấc mơ kia của chàng… Sao có nhiều chỗ khá khớp với thực tế, nhưng đến lúc đối chiếu lại trở nên kỳ lạ vậy?

Vì sao La biểu muội của chàng không chỉ dần ít liên quan với Hành Dương vương, mà ngày càng có nhiều mỹ nam qua lại bên cạnh vậy? Chuyện này, chuyện này, chẳng lẽ… Lục nhị lang cảm thấy mình cần phải chứng thật kỳ tuyển chọn Hoa thần, chứng minh giấc mơ của mình là sai hoàn toàn. Trong chốc lát, Lục nhị lang cũng im lặng, bầu không khí trở nên ngột ngạt. Đúng lúc này có một giọng nói ân cần vang lên: “Lục nhị lang, huynh ở đây hả.”

Lục Hiển ngoái đầu, thấy Tề tam lang Tề An sải bước đi nhanh lại đây. Lang quân đội ngọc quan đeo thắt lưng, người mặc cẩm bào dệt từ tơ lụa, bước nhanh đi tới, trên mặt là vẻ ngạc nhiên hân hoan thấy rõ. Lục nhị lang sửng sốt một lúc lâu, vì trước kia hắn đi học vẽ tranh cả ngày nên cũng không thân thiết với Tề tam lang cho lắm. Về sau giấc mơ kia đã để hắn thay đổi bản thân, cố gắng tham gia công việc thế gian, nhưng hắn tin chắc, mình vẫn không hề quen Tề tam lang. Vậy vì sao Tề tam lang lại nhiệt tình với mình đến vậy?

Tề tam lang đi đến, mong ngóng nhìn quanh: “Lục nhị lang, La muội muội không có ở đây hả? Hôm nay có muội ấy có vòng thi, huynh không đi xem muội ấy ở đâu à?”

Lục nhị lang: “…”

Hành Dương vương ở cạnh hừ giễu, phất tay áo muốn bỏ đi: “Lục nhị lang ngươi nhìn đi, có rất kẻ thích biểu muội nhà ngươi còn gì, cô…”

“Công tử!” Tay áo bị Lục Hiển níu lại.

Lục Hiển tha thiết: “Ngài đã hứa gì với ta rồi? Ngài đã hứa nhất định sẽ đến xem biểu muội ta thi đấu mà!”

Tề tam lang bất giác sờ đầu, không biết bọn họ dây dưa cái gì: Hành Dương vương bị Lục nhị lang làm cho lúng túng, hung dữ trợn mắt nhìn hắn, cắn răng nén giận thốt ra một câu “biết rồi”; Trần vương bình tĩnh nhường đường, thấy vẻ mặt nghiền ngẫm của Chu lang, chẳng biết vì sao, y chợt cảm thấy tình cảnh này có hơi mất mặt. Hành Dương vương và Lục nhị lang cãi nhau, Tề tam lang lại đến vì La Linh Dư… Trần vương điện hạ mím chặt môi, lạnh giọng nói: “Đi.”

Chu Dương Linh nhìn xoáy vào y, sau đó chắp tay nói: “Cáo từ công tử, sau này sẽ gặp lại.”

Nàng xoay người đi ngay, bước chân gấp gáp vội vã, nhưng chỉ nhìn mỗi bóng lưng thì lại thấy có vẻ phong lưu, vô cùng hoạt bát. Vị lang quân thiếu niên này thật sự phất tay rời đi, không bị ai chặn lại. Trần vương Lưu Thục cứ có cảm giác kỳ dị xóa mãi không tan, y nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Dương Linh, cứ cảm thấy hình như mình đã lơ là điều gì đấy. Vị lang quân thiếu niên này không giải thích, cũng không phản bác… Tề tam lang: “Công tử đang nhìn gì vậy?”

Lưu Thục hoàn hồn: “Không. Cứ cảm thấy, sẽ còn, gặp lại.”

Đám đông không quá để tâm đến chuyện vừa rồi. Bọn họ rủ nhau đi tìm La Linh Dư, định phô trương thanh thế ủng hộ cho La Linh Dư. Sau khi biết tác phẩm của La Linh Dư được đuổi sang buổi tối, mọi người lại đi hỏi La Linh Dư, nhưng La thị nữ bận rộn, không có thời gian gặp khách. Mọi người đành hậm hực bỏ đi, ai làm việc nấy. Hễ Hành Dương vương muốn đi, là lại bị Lục nhị lang mặt dày kéo lại.

La Linh Dư điều chỉnh tâm trạng, nếu đến tối mà Liên Thất nương vẫn không dậy được, thì nàng phải chuẩn bị sẵn sàng tự mình ra trận. Tài múa của nàng không giỏi, phải nhờ đến thứ đồ khác hỗ trợ. Tới chiều, Chu Dương Linh dẫn người hầu đưa dàn chuông đến, La Linh Dư đến xem, vừa thấy đồ thì hớn hở không thôi. Dàn chuông có nhiều tổ, mỗi tổ lại có chuông lớn nhỏ khác nhau, âm thanh cũng khác nhau. Lúc Chu Dương Linh cầm dùi gỗ gõ xuống, âm vang rất hùng hồn, khí thế ngút trời.

La Linh Dư lẩm bẩm: “Ngày xưa dàn chuông dùng để tấu nhạc cung đình, chưa bao giờ thấy dân gian dùng lần nào. Mà bây giờ nhã nhạc cung đình đã dần bị suy lạc, hiện tại bất kể là cung đình hay dân gian, đều thịnh hành lấy Thanh Thương nhạc làm chủ. Ngay đến trong cung cũng không còn dùng dàn chuông nữa… Chu lang huynh có thể phục hồi được dàn chuông kiểu cũ, lại còn cho muội mượn dùng?”

Chu Dương Linh khiêm tốn mỉm cười: “Không phải ta phục hồi. Phụ thân ta là đương kim danh sĩ, thích nhất là nghiên cứu những món đồ cổ này, nên mới muốn phục hồi nó lại như cũ.”

Hiện tại đang thịnh hành Thanh Thương nhạc, chuông nhạc là thứ trang nghiêm, Chu lang muốn hai thứ này hợp nhất lại… Đôi mắt La Linh Dư lấp lánh như ngàn vạn vì sao, nàng nghĩ nếu bọn họ thành công, ắt hẳn cảnh tượng tối nay sẽ đẹp đến nao lòng.

La Linh Dư kéo mở cửa, lặng lẽ lùi ra, vỗ ngực nói: “May mà Chu lang là nam tử, không dành phiếu bầu Hoa thần với mình. Nếu không, e là mình thua trước Chu lang mất…” Sợ chết đi được, thanh thế dàn chuông lớn như thế mà xuất hiện, bất kể nàng có thi thố cái gì thì cũng bị lép vế thôi. May quá may quá, may mà Chu lang đến giúp nàng.

Chu lang tài giỏi như thế.

Lại càng muốn gả cho Chu lang rồi…

La Linh Dư vỗ mặt, vỗ đến mức lòng tràn đầy sùng kính, ngồi dưới hành lang ngoài phòng. Chu Dương Linh cho nàng một viên thuốc an thần để nàng tỉnh táo lại, có thể ngẫm nghĩ kỹ nên làm thế nào với điệu múa tối nay.

Mặt trời lặn giờ Dậu, nắng vàng kéo dài rơi xuống chân trời, tinh không dần tối, khắp Hoa Viên lâm được thắp lồng đèn đỏ, đèn đuốc như rắn như rồng, cả hoa viên sáng tựa ban ngày. Mà đến bây giờ còn có nhiều lang quân và nữ lang đi dạo trong vườn hơn. Người đông tấp nập, tiêu sáo náo nhiệt, vừa hay hoa rơi rực sáng nơi nơi, dạ tiệc long trọng như dòng nước chảy.

Các thị nữ chạy đi chạy lại trong vườn, phục vụ rượu, trà, bánh, bơ cho lang quân nữ lang. Ở mỗi vòng thi, bên dưới đãi tiệc đến mấy chục bàn, các lang quân nữ lang ngồi xuống, có thể vừa ăn tối vừa xem tỷ thí. Vì hôm nay tỷ thí ca múa, nhưng chưa bao giờ có nữ lang danh môn nào đích thân lên tấu nhạc. Điệu nhạc bài múa do nữ lang danh môn soạn được biểu diễn trước mặt mình, còn bọn họ ngồi bên dưới, ngó nhìn phản ứng của mọi người xung quanh.

Trong cảnh phong lưu của các thế gia, mọi người ghé tai thảo luận ——

“Vòng thi tiếp theo là của ai thế?”

“Là La nương tử đấy. Hình như nàng ta mời vũ nữ Thất nương gì đó ở Thành Ngọc phường, ta có đến Thành Ngọc phường rồi, nhưng chưa từng nghe nói Thành Ngọc phương có ai nhảy múa xuất chúng cả.”

“Để xem La nương tử làm thế nào… Ớ, các huynh có ai thấy La nương tử ở đâu không? Hình như cả ngày nay không thấy nàng ấy xuất hiện.”

Trần Tú sáng nay còn thấy La Linh Dư cười nói với một thiếu niên, hiện tại đang đoan trang ngồi trước bàn, tao nhã thưởng thức trà, nghe các lang quân thảo luận “La nương tử” thế này thế nọ. Trần Tú hừ lạnh trong bụng, bỗng nghe thấy xung quanh thấp giọng ồn ào, lúc ngước mắt nhìn lên thì thấy Lục tam lang chậm rãi đi phía sau mấy ông lão, phong nhã hào hoa.

Lục tam lang cúi đầu, tuy không làm gì nhưng ánh mắt của các nữ lang cứ bám dính vào chàng, cho tới khi mọi người nghe thấy tiếng nhạc vang lên mới hoàn hồn, nhìn thấy một tấm bình phong lớn dài chừng tám trượng được bày ra trước mặt. Bình phong làm từ lụa trắng, từ trên xuống dưới không hề dính lấy một chấm mực, hoàn toàn trắng tinh, khác hẳn những bình phong màu sắc sặc sỡ đang thịnh hành. Các thị nữ đi đến đứng dưới bình phong, thắp sáng từng ngọn đèn một. Ánh nến lay lắt, lướt qua vạt váy thị nữ. Bình phong hai bên lại được chỉnh theo góc độ thích hợp, hắt ánh nến đến chỗ bình phong chính diện.

Làm như thế thì bốn phía đều tối om, chỉ có thể thấy mỗi bình phong trắng phau phía trước.

Lục tam lang hất vạt áo ngồi xuống, thấy bình phong này thì thuận miệng hỏi: “Tác phẩm của ai vậy? Cũng thú vị đấy.”

Trần vương điện hạ Lưu Thục: “La biểu muội.”

Lục Quân nhìn y.

Lưu Thục thắc mắc nhìn lại, thấy Lục tam lang cụp mắt, tay chống cằm, giọng nặng nề: “Biểu muội của ta.”

Lưu Thục: “…”

Không biết tranh nhau cái vấn đề này làm gì.

Lưu Thục vốn là đến chơi với Lục tam lang, vì Lục tam lang đã sang đây ba ngày, đã quá mệt về mặt tinh thần. Cho nên với việc La Linh Dư tham gia tuyển chọn Hoa thần, bản thân Lưu Thục chẳng hề để ý. Nhưng khi thị nữ người hầu đem dàn chuông ra, đôi mắt Lưu Thục mở to, ngạc nhiên: “La… biểu muội của ngươi, nàng ấy, còn có bản lĩnh này sao?”

Hiện tại ngay đến trong cung cũng không thường xuyên thấy được dàn chuông. Lục Quân nhìn thẳng dàn chuông, sau đó nhìn đi nơi khác, không lên tiếng.

Cũng trong lúc đó, Tề tam lang Tề An cùng bạn mình, Hành Dương vương Lưu Mộ và Lục nhị lang Lục Hiển… đều đang chú ý đến bình phong và dàn chuông này.

Hoa đăng đã điểm, nhưng Liên Thất nương vẫn chưa đỡ. La Linh Dư không thể dựa dẫm vào nàng ta được, vừa không bằng lòng lẫn mất mát nấp trong phòng, tự mình trang điểm biến bản thân thành một vũ cơ. Giữa chừng có thị nữ thiếp thân của Bình Ninh công chúa Lưu Đường và mấy người Hàn thị nữ đến, hỏi vì sao La nương tử không đi xem cuộc thi với các nàng. La Linh Dư nói là mình phải chăm sóc Liên Thất nương, song thực chất nàng chẳng hề đoái hoài gì đến Liên Thất nương, Liên Thất nương do muội muội chăm sóc.

La Vân Họa nghiêm túc chăm sóc Liên Thất nương trên giường bệnh, khiến Liên Thất nương lấy làm kinh hãi. Không ngờ đại nương tử La gia dữ như vậy, mà tiểu nương tử lại tốt bụng đến thế. Liên Thất nương lo lắng không thôi: “Tiểu nương tử, không bằng nương tử đi nói với La nương tử, là để tôi đi đi? Tôi có thể…”

La Vân Họa đặt bàn tay bé nhỏ lên trán nàng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Tỷ không được đâu. Tỷ yên tâm, tỷ tỷ của ta rất giỏi lừa người khác…”

“Họa Nhi, muội lại nói xấu gì sau lưng tỷ đấy?”

La Vân Họa co rụt cúi đầu, nghịch ngợm le lưỡi với Liên Thất nương nằm trên giường, sau đó mới ngoái đầu lại. Vốn muốn cười hì hì làm nũng với tỷ tỷ, nhưng khi thấy dáng vẻ của tỷ tỷ bây giờ, La Vân Họa không kìm được mà oa lên, chỉ thấy y phục của La Linh Dư… còn nhẹ nhàng phóng khoáng hơn ngày xưa.

Nữ lang chải búi tóc Phi Thiên, váy dài quét đất, lúc tay áo vung lên, vòng tay trân châu nằm trên cánh tay lộ ra. Một thân gấm vũ ti, váy bích la, nếp gấp trông tựa sóng nước. Ruy băng dài đến tận hông được buộc quanh bộ ngực đầy đặn, vòng eo thon thả của nữ lang… Y phục múa vừa người như thế, càng khiến La Linh Dư thêm phần phong lưu uyển chuyển, kiều diễm đa tình.

Có lẽ là do bề ngoài của nàng quá chói lọi, cho nên rất thích hợp với cách ăn vận trang điểm như thế.

Các nữ tử trong nhà nhìn đến ngẩn ngơ.

La Linh Dư trợn mắt với họ, trong lòng thấy rất xấu hổ, cầm áo khoác trên tay phủ lên người, thúc giục bọn họ: “Đỡ Liên Thất nương dậy, cải trang đóng giả thành ta, cùng đi ra phía sau với ta. Chúng ta phải diễn cho khéo… Ta không thể để người khác biết mình lên biểu diễn được.”

Nàng là nữ lang sĩ tộc, không muốn để người khác bình phẩm, làm mất mặt cha mẹ.

Đương nhiên các nữ tử khác cũng không nhiều lời.

***

Các lang quân, nữ lang hoài nghi nhìn, cũng đang chờ màn biểu diễn của vũ cơ do La Linh Dư mời đến. Mấy nữ lang có quen biết như Hàn thị nữ muốn tìm La Linh Dư nhưng lại không tìm được, đến khi tiếng nhạc réo rắt ngăn tiếng người lại, các nàng mới đưa mắt nhìn lên trên đài.

Chỉ thấy từng vòng sáng hắt lên trên bình phong to lớn, đàn sáo ống trúc du dương vang lên. Tiếng nhạc lay lắt, tất cả đều bị thu hút. Giai điệu nhẹ nhàng như niềm vui thấy ngày xuân đến, hoa rơi rực rỡ… Chợt trong đám đông truyền đến âm thanh xôn xao, mọi người nhìn chằm chằm bình phong, thấy bóng của những cánh hoa rơi xuống in trên bình phong.

Ào ào tự nhiên, như mưa lại như châu.

Tất cả đều được in lên bình phong trắng muốt.

“Muốn mượn bình phong để biểu diễn tài múa sao? La nương tử thú vị thật đấy.”

Phía dưới có người đoán được thì càng thêm hứng thú, bất giác nghiêng người tới trước. Còn bên phía Lục nhị lang, Lục Hiển cứ nhìn chằm chằm sắc mặt của Hành Dương vương. Thấy ban đầu Hành Dương vương còn thờ ơ, nhưng khi cánh hoa rơi xuống, Lưu Mộ ồ một tiếng nhướn mày, ánh mắt dừng lại trên bình phong.

Lục Hiển vui vẻ: biểu muội, tiếp tục đi!

Chung quanh ồn ào lên tiếng thảo luận. Năm danh sĩ ngồi ở hàng đầu ngắm nghía, trên mặt mấy ông lão đều có vẻ khen ngợi, thảo luận cách thức của La Linh Dư. Bọn họ xem múa chán rồi, một chút mánh khóe mới lạ có thể quét sạch mệt mỏi của mọi người, như thế rất tốt. Trong đám đông, chỉ có Lục tam lang Lục Quân là mặt không cảm giác.

Lục tam lang nhấp một hớp rượu, lơ đãng viết xuống giấy  chữ”hạng ba” rồi đặt bút xuống. Nếu như chỉ mới lạ mà giành được thắng lợi, thì cũng không đủ để đả động được người nghiêm khắc như chàng. Lục tam lang bình tĩnh nhìn múa, bất chợt con ngươi chàng co lại, trông thấy bóng người của một nữ lang hắt lên bình phong, nhanh nhẹn nhảy múa.

Nữ lang đi vào từ bên trái bình phong, trong chớp mắt tiết tấu âm nhạc trở nên nhanh hơn. Nàng múa đơn dưới hoa rơi ngày xuân, váy múa vừa người, cánh tay nữ lang nâng lên, đầu ngón tay trông như hoa thật, nhẹ nhàng điểm hai cái lên bình phong trắng muốt. Eo thon nhỏ, bộ ngực lả lướt, lúc tay áo bay lên, nhịp trống càng lúc càng nhanh…

Rồi cánh hoa ít dần, bên trên bình phong xuất hiện chiếc bóng như mặt trăng tròn, điệu múa xoay nhanh của nữ lang từ từ dừng lại, đổi sang điệu múa nhẹ nhàng chậm rãi…

Sương khói mênh mông hòa cùng nước hồ. Tiếng nhạc trở nên buồn bã, trên bình phong sóng nước dập dềnh, hình tượng nước hồ lầu các đều xuất hiện dưới chân nữ lang. Mọi người nhìn thấy rất rõ, vị nữ lang này cứ mua quanh nóc nhà, lặng yên đầy trong sáng, lại một thân một mình. Dưới bóng trăng, nàng điểm chân nhún người, sợi dây bên hông tung bay, tay áo bay lên, vòng eo nhỏ nhắn nâng lấy thân hình bé nhỏ, bay về phía trăng tròn.

Mà lúc này, âm thanh của dàn chuông nhẹ nhàng tham gia. Mới đầu rất chậm rất khẽ, thậm chí mọi người còn không để ý có tiếng nhạc xen vào. Lúc nữ lang trên bình phong múa điệu Bôn Nguyệt, âm thanh của dàn chuông trở nên hùng hậu, khí thế hoành tráng, át đi mọi tiếng nhạc. Thế nhưng các nhạc cụ khác cũng không dừng, vẫn tiếp tục nâng tiếng dàn chuông. Mọi âm thanh hợp lại với nhau, như khói sương ôm lấy Hằng Nga trên bình phong, đẩy từng đợt sóng thanh thế lên đến cao trào…

Mọi người bên dưới đã nhìn đến ngẩn ngơ.

Hơi thở Tề tam lang dồn dập, hai mắt nóng bỏng;

Bên cạnh Lục nhị lang, trong mắt Hành Dương vương lóe lên tia sáng, đột nhiên hỏi hắn: “Hiện tại biểu muội của ngươi đang ở đâu?” Lục nhị lang rất vui, nhưng đương nhiên hắn cũng không biết biểu muội đang ở đâu…

Trần vương ngồi cạnh Lục tam lang, nghe thấy tiếng dàn chuông thì vô cùng kinh hãi. Biểu muội của Lục tam lang thật sự biết chơi chuông, nàng thật sự khôi phục được âm nhạc của cung đình tiền triều, hợp nhất âm thanh trang trọng của dàn chuông và sự vẻ nhẹ nhàng tươi trẻ của Thanh Thương lại thành một… La Linh Dư! Trần vương bất chợt nhìn sang Lục tam lang, giọng dồn dập: “Tuyết Thần, biểu biểu biểu…”

Biểu muội của ngươi không phải là người thường đâu!

Trần vương kích động nên nói lắp mãi. Bình thường y một mực che giấu sự thiếu sót của mình, không muốn để người ta biết được, nhưng lúc này vì kích động mà vô tình bật ra cà lăm. May mà người cạnh y đều đang chìm trong khúc nhạc điệu múa, không ai để ý đến sự khác thường của y. Nhưng lúc Trần vương nhìn Lục tam lang, lại phát hiện sắc mặt Lục tam lang trở nên thất thường.

Lưu Thục: “Sao thế?”

Tâm trạng Lục Quân như sóng trào cuồn cuộn, mắt lạnh lùng nhìn chằm chặp nữ lang đang múa sau bình phong. Eo thon không nắm chặt, thướt tha bậc nào; từng bước đi theo tiếng nhạc, tư thế nhảy múa vừa đẹp lại rất đúng mực, còn mang theo mấy phần hoài cổ; và cả bộ ngực của nàng ta… Bộ ngực đó, bộ ngực đó…

La Linh Dư!

Chàng đứng bật dậy, mặt đầy kinh hãi: La Linh Dư… người múa chính là nàng! Nhất định là nàng rồi! Một nữ tử sĩ tộc như nàng lại chạy đi múa cho kẻ khác xem, vũ cơ của nàng đâu rồi, nàng…

Lục tam lang đứng bật dậy làm đáng đông ngạc nhiên, tất cả đều nhìn sang: “Lục tam lang sao vậy?”

“Điệu múa này có gì không ổn sao?”

“Lục tam lang?”

Bốn danh sĩ còn lại cũng nhìn đến, nhìn đến mức làm Lục Quân bối rối. Thấy người ta hỏi mình, Lục Quân chậm rãi ngồi xuống, trấn định tâm trạng, bình tĩnh nói: “Không có gì.” Chàng nhìn chằm chằm lên vũ đài, lại nhìn chằm chằm vòng eo và bộ ngực của người kia. Khi những người khác đang thảo luận Liên Thất nương là ai, thì chỉ có mình Lục tam lang là nở nụ cười như có như không.

Lục tam lang mệt mỏi mấy ngày, lúc này đã khôi phục hứng thú: La muội muội của chàng, thật là một người biết chơi đấy… mang lại cho chàng không ít ngạc nhiên. Đồng thời, chàng lại thấy nàng quyến rũ nam nhân, mặc dù có thể lần này là vô tình…

Lục Quân sầm mắt.

Những danh sĩ khác bình luận: “Điệu múa này rất mới mẻ, Lục tam lang cảm thấy thế nào?”

Lục Quân hất cằm, lạnh lùng nói: “Bình thường.”

Những người khác: … Chỉ đánh giá mỗi thế trước tác phẩm của biểu muội, yêu cầu của Lục tam lang đúng là nghiêm khắc.

Điệu múa vừa kết thúc, bên dưới đã vỗ tay rào rào ủng hộ. La Linh Dư lui ra ngoài từ sau bình phong, múa nhiều tới mức toàn thân đổ đầy mồ hôi, trên trán cũng toàn mồ hôi. Sau khi nàng rời khỏi bình phong, đứng trong góc khuất được thị nữ phủ thêm áo khoác vào, che đi y dung bên trong. Liên Thất nương tái nhợt run lẩy bẩy được các thị nữ đỡ dậy, La Linh Dư chạy lên nắm lấy cánh tay nàng ta: “Nhanh nhanh nhanh, mau đổi lại!”

Bên này vừa đáp lời, thì các nữ lang bên kia đã đi tới: “La nương tử…”

La Linh Dư siết chặt tay Liên Thất nương, mặt đầy vui vẻ ngạc nhiên lẫn hài lòng, dịu dàng nói: “Thất nương à, cô nhảy tốt quá! Vất vả cho cô rồi! Bất kể kết quả ra sao, trong lòng ta cô cũng là người nhảy đẹp nhất.”

Liên Thất nương: “…”

Các thị nữ: “…”

La Vân Họa đã quen với việc tỷ tỷ thay đổi vẻ mặt xoành xoạch mọi lúc mọi nơi, nên nên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé vẫn rất bình tĩnh. Liên Thất nương nhìn lướt qua cô bé, dùng ánh mắt hỏi “bình thường tỷ tỷ của nương tử đều vậy sao?” La Vân Họa đau xót che mặt gật đầu: Kỹ thuật biểu diễn của tỷ tỷ ta xưa nay đều vậy, phát huy bình thường…

Một giọng nam lang giễu cợt vang lên.

Sống lưng La Linh Dư cứng đờ, nàng ngoái đầu, thấy bóng dáng Lục Quân chợt xuất hiện, cùng mấy ông lão đi đến cuộc thi tiếp theo. Ánh mắt lướt qua bình phong, chàng nhìn nàng với ánh mắt đầy chế giễu. La Linh Dư phớt lờ chàng, lại thấy chàng giơ tay chạm vào trán mình, nhẹ nhàng gạt một cái. La Linh Dư ngẩn người, lập tức chụp lấy trán, thấy trán mình đang đổ mồ hôi.

La Linh Dư: “…”

Lục Quân cứ thế rời đi, nhưng trong lòng La Linh Dư lại nặng nề hẳn. Chàng thấy mồ hôi trên trán nàng, chàng biết người múa chính là nàng… Nàng lại mất thể diện trước mặt chàng rồi. Người này vẫn đáng ghét như thường!

Đành tự an ủi mình là Lục tam lang chẳng liên quan gì đến buổi thi đấu của mình, chàng chỉ giở trò thế thôi, có biết cũng vô ích. Đến tận lúc này, cũng vì quá say mê với điệu múa của mình mà hai tai nàng không nghe thấy người ngoài nói chuyện, không biết một trong năm danh sĩ là Lục Quân.

Vì khúc nhạc đệm này, La Linh Dư chỉ lấy lệ với lời khen của các nữ lang. Đề phòng lại có một người như Lục Quân nhận ra vấn đề, La Linh Dư lấy lý do cơ thể khó chịu mà vội vã rời đi, vào phòng thay y phục. Trút bỏ bộ vũ y trên người thì nàng mới có thể yên tâm. Soạt soạt soạt, lén lút trốn vào phòng, khép cửa lại, chỉ có ánh trăng tù mù bên ngoài hắt vào.

La Linh Dư vừa đi vào thì cổ tay đã bị chụp lấy. Tiếng thét của nàng bị một bàn tay bịt lại, người bị đẩy đến trên tường. Đương lúc kinh hãi, La Linh Dư lại nghe thấy âm thanh lành lạnh của Lục tam lang dán vào bên tai nàng: “Đừng hét, là ta.”

La Linh Dư trợn to mắt, mượn ánh trăng nhìn lại, quả nhiên thấy rõ nam tử đè nàng là ai.

Lục Quân cúi đầu nhìn La Linh Dư, thấy gò má nàng đỏ ửng như ráng mây, cánh môi xinh xắn ướt át. La Linh Dư hoài nghi không biết chàng đến làm gì, có phải lại cười nhạo mình không. Nhưng hai mắt lang quân tối đi, Lục Quân đưa ra một câu đánh giá: “Biểu muội đã múa vất vả rồi…”

La Linh Dư chần chừ, run run nói: “Không cực…”

Lục Quân nhìn nàng một lúc lâu, thấy La Linh Dư căng thẳng thì giơ tay bóp vào mặt nàng. Da thịt dưới tay mềm mại, khiến lòng ta rạo rực. Lúc cả người La Linh Dư cứng đờ muốn nổ tung, thì nghe thấy chàng thấp giọng cười nói bên tai nàng: “Dư Nhi muội muội… da mặt vẫn dày như thế.”

La Linh Dư: “…?!”

Cái gì? Chàng nói gì? Ai là “Dư Nhi muội muội” hả?

Không, không đúng… Dựa vào đâu mà chàng bóp mặt nàng…

Thật ra thì Lục Quân vừa xuất hiện, La Linh Dư không còn thấy sợ. Nàng ghét Lục Quân, nhưng nàng không sợ chàng. Nhìn trái không nhìn phải, La Linh Dư bị Lục Quân trêu ghẹo làm cho lóng ngóng tay chân. La Linh Dư giơ tay che tai, né tránh âm thanh dịu dàng vờn bên. Nàng ưỡn người lùi ra sau, né tránh ngón tay chàng đang bóp mặt mình. La Linh Dư hung dữ quắc mắt nhìn chàng, rất không phục Lục tam lang.

La Linh Dư cảm thấy đây là cơ hội tốt, nàng ra oai nói: “Biểu ca, huynh đừng có táy máy tay chân với muội nữa. Muội và huynh là tình huynh muội…”

Lục Quân miễn cưỡng ngắt lời: “Ai là huynh muội với muội? Được rồi, không có người ngoài, không cần diễn trò trước mặt ta.”

La Linh Dư: “…”

Ánh sáng mờ mờ bị lang quân che đi, người bị đè trên tường không thoát được, nữ lang thấp giọng giận dữ hỏi: “Vậy rốt cuộc vì sao huynh lại nhận ra ta?”

Lục Quân cúi đầu nhìn ngực nàng, mỉm cười: “Muội… mập như thế, sao ta có thể không nhận ra?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.