Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần

Chương 49



Bảo thời đại này không chú trọng danh tiết, tức không phải ý nói người bị nam nhân nhìn thấy cơ thể là nam, mà chính là về vấn đề bị nam nhân nhìn thấy cơ thể… Không gả cho người đó thì không cam tâm.

Mà La Linh Dư còn xui hơn, là vì nàng bị hai người nhìn cùng một lúc.

Nàng ôm y phục ngã xuống đất, gió lạnh từ ngoài thổi vào, đồng thời ánh trăng hắt lên mặt của hai người đứng ở cửa. Nàng run run nhìn sang, Lục tam lang tuấn tú còn Chu lang thanh tao, đều là mỹ nam thế gian khó cầu. Nàng bị dọa cho giật mình sợ hãi, mắt rưng rưng…

Nhưng nàng thấy, sắc mặt Chu lang chỉ thoáng ngạc nhiên, còn lại vẫn ổn; nhưng sắc mặt Lục Quân lại thay đổi rất ghê gớm. La thị nữ còn chưa kịp nhìn rõ vẻ mặt chàng thay đổi thế nào, thì đã thấy chàng đột ngột xoay người, đập cửa rời đi. Cánh cửa đập lên tường khiến bụi rơi xuống, càng khiến người trong nhà bị sặc khó chịu… Như trải qua sấm sét giữa trời quang, Lục Quân đột ngột bỏ đi như thế đã đem đến cho La Linh Dư đả kích lớn.

Nước mắt vốn sáu phần thật bốn phần giả, vào lúc chàng xoay người, thì đã biến thành chín phần thật.

La Linh Dư ấm ức: Chàng, chàng… chàng thấy hết nàng rồi, nhưng sao có thể bỏ đi như vậy được? Không nói câu gì, đến một lời an ủi cũng không có… Nam nhân khốn kiếp!

Lòng chua xót khó tả, trong chớp mắt làm La Linh Dư rất khó chịu, lỗ chân lông như bị lấp tắc. Nàng mong đợi Lục Quân còn nhiều hơn người ngoài. Rõ ràng lúc trước chàng còn hôn nàng, vậy mà bây giờ lại không để ý đến nàng. Nàng nhìn chằm chằm cánh cửa bị đá, quỳ sụp trên đất, hai hàng nước mắt lạnh lẽo rơi xuống… Chu Dương Linh bước đến đứng cạnh nàng, vừa có vẻ do dự thì thấy La Linh Dư òa lên, nhào vào lòng nàng nức nở khóc: “Hu hu hu… Muội biết làm thế nào…”

Chu Dương Linh bị nàng dựa chặt, trên cổ dính nước mắt của nữ lang. Nàng cứng người, sau đó ôm lấy vai của nữ lang trong lòng, dịu dàng an ủi: “Không sao đâu…”

La Linh Dư khóc không thở nổi: “Muội bị hai người thấy cả rồi! Hai người các huynh!”

Chu Dương Linh: “…”

La Linh Dư vốn định đi tắm, nhưng bỗng dưng có con rắn ở trên xà ngang rớt xuống, nàng sợ hãi nên hét toáng lên. Sau khi Lục Quân và Chu Dương Linh đi vào, nàng lại bị hai người này dọa. Lục tam lang đập cửa bỏ đi đã khiến nàng vô cùng khổ sở, Chu Dương Linh đành giúp nàng dùng gậy gỗ hất rắn đi, lại còn phải an ủi nữ lang khóc như mưa. Chu Dương Linh không thể bỏ đi, vì La Linh Dư không chịu buông nàng ra: Lục tam lang nói đi là đi, nàng không có chỗ dựa, sao có thể để Chu lang cũng đã thấy cũng rời đi được?

Lục Quân đi ra khỏi phòng nữ lang, im lặng không nói gì, nhưng trong đầu đều là hình ảnh vừa trông thấy. Trước khi nàng cầm y phục che mình, vì trực giác của nam nhân nên Lục Quân nhìn thấy rõ mồn một. Chỗ nào gầy chỗ nào mập, chỗ nào lồi chỗ nào lõm… Da nàng rất trắng, thậm chí còn có một lớp sáng dìu dịu phản chiếu, mái tóc dày đen nhánh xõa trên lưng, nhưng không che được trước người nàng.

Chân trần như lông hồng, nàng lập tức ngồi xuống, đôi mắt mở to đầy bất an sợ hãi, nhìn về phía chàng.

Trong khoảnh khắc đó, máu dịch toàn thân Lục Quân như đông lại, rồi đột ngột chảy xuống một cách mất khống chế. Chàng đã bị sắc đẹp mê hoặc, đôi mắt chàng không thể dứt khỏi nàng. Nàng trần truồng đứng trước mặt chàng, không một mảnh vải che thân, bỏ đi khuyết điểm nịnh nọt ích kỷ, thì ra nàng lại đẹp như thế. Đẹp đến mức làm chàng khó lòng kiểm soát, để trong đầu chàng nảy sinh suy nghĩ tà ác —— muốn nhào đến đè nàng xuống dưới người, mặc kệ tất cả chiếm đoạt nàng, xâm phạm nàng.

Trong chớp mắt đó, căn cơ của nam nhân đã để Lục Quân khó khăn ngoảnh đầu rời đi.

Chàng không dám đứng lại, chàng sợ mình không kìm nén nổi… Rõ ràng chỉ là một tiểu nữ đầy khuyết điểm, chàng nên ghét nàng chê bai nàng mới đúng. Nhưng chàng lại cứ liên tục để mắt đến nàng. Chàng còn không rõ mình đang nghĩ gì, không cam lòng bị lớp vỏ xinh đẹp của nàng lừa gạt. Nhưng chàng lại… Lục Quân ra khỏi nhà, dù đứng trong gió lạnh, nhưng bao suy nghĩ điên cuồng trong đầu vẫn chưa biến mất.

Vì chỗ của Vương tiên sinh khá ít phòng, nên Trần vương Lưu Thục và Lục tam lang ngủ chung phòng. Gánh nước giúp Chu lang xong mà vẫn không thấy Chu lang quay về, Trần vương bèn về phòng của mình và Lục tam lang trước. Lưu Thục vừa ngồi xuống thì thấy Lục Quân đẩy cửa đi vào. Vẻ mặt lang quân rất thảm hại, đi đứng không ung dung như thường, trái lại gấp gáp như bị ai đó đuổi theo. Thậm chí Lưu Thục còn thấy áng đỏ trên mặt chàng… Nhưng Lưu Thục còn chưa kịp nhìn kỹ, thì Lục tam lang đã nhấc bình trà lên, không thèm rót ra ly mà ngẩng đầu tu ừng ực.

Lưu Thục kinh ngạc: “…”

Lưu Thục xuất thân từ thế gia danh môn, chàng không chỉ giả thanh cao mà còn có bệnh quý tộc. Lần đầu tiên thấy Lục tam lang uống trà không phong độ như thế, Lưu Thục rất hứng thú.

Lục Quân uống xong một bình, cằm dính đầy nước, cổ áo ướt đẫm, trong mắt cũng như bị thấm ướt. Dáng vẻ thất hồn lạc phách này càng khiến gương mặt của Lục tam lang thêm câu hồn. Lục tam lang ngồi xuống, sau một hồi ngẩn người, chàng mới khàn giọng nói: “Chu lang vẫn chưa về phòng?”

Mấy căn phòng nằm gần nhau, nên bên ngoài có động tĩnh gì thì đều nghe thấy rõ. Lưu Thục chậm rãi đáp: “Vẫn chưa.”

Sắc mặt Lục Quân lại biến đổi. Trong lòng Lục Quân như nổi sóng, nghĩ bụng nguy rồi. Chàng biết Chu Dương Linh là nữ, nhưng La Linh Dư thì không. Chu Dương Linh có vẻ ngoài phi giới tính, với hiểu biết của chàng về biểu muội kia, lúc này chàng vừa đi, nói không chừng La Linh Dư sẽ khóc lóc đòi gả cho Chu Dương Linh… Lưu Thục còn chưa kịp hỏi han gì Lục Quân, thì đã thấy người bạn tốt của y đứng bật dậy, lại mở cửa ra ngoài. Nghe tiếng, hình như đi về phòng của biểu muội…

Lưu Thục như có cảm giác, cụp mắt xuống: hình như Lục Quân càng lúc càng để ý đến nàng biểu muội kia.

La Linh Dư đang ôm Chu Dương Linh mà khóc. Nàng được Chu Dương Linh đỡ từ dưới đất lên giường thấp, dùng áo ngủ trùm kín người nàng lại, La Linh Dư nhào lên giường nức nở. Thấy nàng khóc thảm thiết, Chu Dương Linh càng không thể rời đi được. Chu Dương Linh ngồi trên giường trấn an nàng một lúc lâu, nhưng La Linh Dư càng nhìn càng đau lòng. Quả thật hết cách, Chu Dương Linh quyết định tiết lộ: “Muội muội à, thật ra muội không cần phải khóc đâu. Vì ta không thể…”

“Rầm!” Cửa lại được đẩy ra.

La Linh Dư nằm trong chăn ngước đôi mắt đẫm lệ lên, nhìn thấy Lục Quân quay lại đứng ở cửa. Nàng thấy chàng thì càng thêm tủi thân, tấm tức xoay mặt đi, tiếp tục rơi nước mắt lã chã. Chu Dương Linh đứng dậy, thấy Lục Quân nhìn về phía mình, lạnh lùng nói: “Chu lang, ngươi ra ngoài trước đi. Để ta dỗ biểu muội của mình.”

La Linh Dư nghe thế, lập tức ngăn cản: “Đừng! Chu lang muội không muốn huynh đi…”

Lục Quân sầm mặt: “Đi ra ngoài.”

Chu Dương Linh thở phào nhẹ nhõm, nếu Lục Quân không quay lại, thì nàng chỉ đành phải tiết lộ thân phận thật của mình để dỗ La muội muội nín khóc. Lục Quân quay lại rất đúng lúc, Chu Dương Linh nhìn chàng, ý nói La muội muội yếu đuối, dặn chàng phải an ủi cho tốt. Chu Dương Linh rời đi dưới ánh mắt lưu luyến của La Linh Dư, Lục Quân đóng cửa lại, đi đến cạnh giường ngồi xuống. Lục Quân vươn tay ra, kéo nữ lang đang cuộn tròn trong chăn tới, La Linh Dư đẹp tuyệt trần, nước mắt lấm tấm rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Nước mắt lã chã, nàng còn ra sức trợn mắt nhìn chàng.

Nhất thời Lục Quân cảm thấy, nữ nhân ích kỷ này rất đáng yêu.

Biết nàng tức giận, Lục tam lang chỉ lời ít ý nhiều: “Chu lang xuất thân hàn môn.”

La Linh Dư: “…”

Quan hệ giữa người và người thật đúng là tương khắc tương sinh. Lục Quân chính là khắc tinh của La Linh Dư. Chu Dương Linh vỗ về nàng lâu như thế, nhưng càng lúc nàng càng khóc lớn; vậy mà chỉ một câu của Lục Quân đã đâm trúng yếu điểm của nàng, để nàng há mồm cứng lưỡi, nước mắt ngừng rơi.

Lục Quân nhếch mép, dùng tay áo lau nước mắt cho nàng. Không cần để lộ thân phận nữ tử của Chu Dương Linh, chỉ cần để La Linh Dư biết Chu Dương Linh xuất thân hàn vi là được, vị biểu muội ghét nghèo yêu giàu của chàng sẽ không muốn gả cho Chu Dương Linh nữa. Chuyện bị hai nam nhân cùng nhìn thấy mình lõa thể… hẳn biểu muội của chàng có thể điều chỉnh lại tâm trạng.

La Linh Dư chậm rãi ngồi dậy, trợn mắt nhìn chàng: “Sao huynh biết huynh ấy xuất thân hàn môn? Chu lang chưa nói với muội bao giờ.”

Lục Quân chỉ bảo: “Nếu muội không tin thì có thể đi hỏi.”

La Linh Dư thấy Lục Quân không muốn nói nhiều, nên lần này không thể không tin. Nhất thời nàng bị đả kích rất lớn, Chu lang có khí chất như thế, có tài học tích cách tốt như vậy, nhưng nhà lại nghèo… Còn nam nhân xấu xa như Lục Quân lại là lang quân thế gia danh môn. Ông trời thật quá bất công! Đương nhiên nàng rất muốn được gả cho thế gia, có bị người ta thấy hay không không quan trọng, phải xem đối phương là ai… Lập tức, từ hai lựa chọn, La Linh Dư lại quay về một lựa chọn.

Lục Quân nửa cười nửa không, tay áo lướt qua khóe mắt nàng. Chàng giơ tay kéo gương mặt xinh đẹp của nàng, trêu: “Không muốn gả cho y à?”

La Linh Dư kêu lên, đẩy tay chàng ra. Mặt nàng bị chàng véo đau, cứ có cảm giác chàng đang phát tiết. La Linh Dư chột dạ “hu hu” hai tiếng, không muốn thảo luận vấn đề “ghét nghèo yêu giàu” với Lục Quân nữa. Trong lòng nàng bắt đầu xoắn xuýt, bàng hoàng: Thật ra rất dễ đối phó với Chu lang, nhưng Lục Quân thì không như vậy.

Lục Quân là nam nhân khiến nàng khó khăn nhất từng gặp.

Thậm chí nàng nghĩ nếu huynh hôn muội, huynh đã thấy hết muội, huynh nên cưới muội… Có điều, La Linh Dư xấu hổ không dám mở miệng. Cứ cảm thấy chỉ cần nàng lên tiếng, nàng sẽ bị Lục Quân đánh bại. Như thể nàng sử dụng thủ đoạn dùng với nam nhân khác để đối phó chàng vậy, mọi điều nàng làm là vì muốn gả cho chàng. Đúng là nàng không phủ nhận chuyện đó, nhưng nàng không muốn bị Lục Quân xem thường.

Không muốn bị Lục Quân nhìn với ánh mắt “quả nhiên vì gả cho ta mà muội không từ thủ đoạn nào”.

Nàng không quan tâm người ngoài nghĩ gì về mình, rõ ràng nàng đã liên tục để lộ bộ mặt thật trước mặt Lục Quân… Nhưng nàng vẫn cố kìm nén, không chịu thừa nhận mình chính là tiểu nhân như chàng nghĩ.

Ngoái đầu lại, Lục Quân không nói cưới nàng, La Linh Dư cũng không hỏi. Được lang quân lau nước mắt cho, La Linh Dư cúi đầu, không khóc tiếp ở trước mặt chàng được nữa. Nhưng cảm giác được Lục tam lang ôm vẫn rất tốt, chàng lau nước mắt cho nàng, rồi đắp chăn cho nàng nghỉ ngơi. La Linh Dư thấy gương mặt chàng gần kề, đến nỗi có thể thấy được dịu dàng trong mắt. Bàn tay nữ lang siết chặt góc chăn, bị chàng nhìn đến mức đỏ mặt. Nàng có cảm giác chàng đang cưng chiều nàng, cảm giác này vừa để nàng đắc ý lại sung sướng…

Suy cho cùng vẫn là nữ lang hư vinh. Có thể để Ngọc lang nổi tiếng khắp Kiến Nghiệp nhìn mình như vậy vào lúc không có ai, La Linh Dư cảm thấy mình đến Kiến Nghiệp thật không phí công.

Tấm màn rủ xuống, bao lấy nữ lang trên giường. Trước khi Lục Quân rời đi, tay áo chàng bị bàn tay đưa ra từ trong màn níu lại. La Linh Dư không nhịn được, gò má đè trên mu bàn tay, nàng ấp úng hỏi: “Tuyết Thần ca ca, huynh nhìn thấy người muội rồi.. Yêu cầu thứ ba của huynh, thật sự không định dùng bây giờ sao?”

Lời của nàng quá đầy ám chỉ.

Lục Quân vừa nghe đã hiểu ngay.

Chàng quay đầu lại, vén màn lên cúi người xuống, đưa tay xoa khắp mặt nàng. Đầu ngón tay mịn màng, mùi hương trong đêm lơ lửng, là hơi thở của nàng. Lòng chàng rung động, sâu xa nói: “Không vội… Dư Nhi muội muội, chúng ta… tương lai còn dài.”

Tương lai còn dài?

La Linh Dư rụt mặt vào trong chăn, Lục Quân tắt nến, nữ lang nhắm nghiền hai mắt —— tương lai còn dài… Chàng đã thừa nhận cảm xúc của mình rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.