Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Chương 20



Trông rất giống như tình yêu đơm hoa kết trái mà rung động lòng người nhất
[ Anh Chi: Các người đã đưa ra yêu cầu như thế, vậy thì chiều lòng các người luôn! ]
[ Ha ha ha ha ha haa, “Nhan Sắc” với “Vãn Thu”: Thứ lừa lọc! Một bữa lẩu mà muốn 2 sao của chúng tôi, bớ người ta ăn cướp! !]
Đám khách mời lại hướng tầm mắt về phía đạo diễn:
“Đạo diễn, như thế này hợp lý không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đạo diễn sớm đã cười tươi roi rói vì mánh khoé không ngờ tới của Đường Chi và Giang Chi nên trong lòng thầm nghĩ ‘Phần trọng tâm của kỳ này chẳng phải quá nhiều sao’.
“Đương nhiên là hợp lý. Nếu như các bạn chấp nhận, thì ekip chương trình sẽ tự tính số sao của các bạn đưa cho CP ’Kẹo Gừng’.”
Đám khách mời:…
Ma quỷ, đúng là ma quỷ mà!
Nhan Vô Ưu ngay tức khắc bỏ cuộc giữa chừng: “Vậy thì vẫn 1 sao thôi, tôi cảm thấy quá hợp lý rồi.”
Đường Chi ở bên cạnh nhìn tới há mồm trợn mắt.
Việc mặc cả của Giang Chi vậy mà thâm độc hơn cả cô!
Quả nhiên chuỵ vẫn còn quá hiền lành.jpg
Nhan Vô Ưu cùng Thẩm Trác Sắt không hề do dự mà cho ngôi sao.
Dù sao nếu không có Đường Chi, cô ấy vốn dĩ đã sắp không hoàn thành được nhiệm vụ này, thế nên vẫn trừ đi một sao thôi.
Dù thế nào cũng bị trừ ngôi sao, vậy chắc chắn vẫn tính vào cả việc ăn lẩu cùng nhau rồi.
Một sao thôi, chốt!
Ăn lẩu trước rồi hẵng nói tiếp!
Hạ Thu Thu cùng Phó Hoàn Chi nuốt nước miếng, khua tay nói không cần.
Hạ Thu Thu tuy trên miệng nói lâu đài băng đó rất đẹp, nhưng mà ai có thể chịu đựng được căn phòng tuyết kia, thứ thực sự phù hợp nhất vẫn là căn phòng có giường lớn kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có thể nói, những ngôi sao thật sự hết sức quan trọng, vị trí hiện tại của bọn họ vừa vặn, cũng không thể cho đi được.
 Cứ như vậy, 4 người Đường Chi bắt đầu đánh chén nồi lẩu thơm phưng phức.
Có thêm cả Nhan Vô Ưu cùng Thẩm Trác Sắt, nên nồi lẩu được cho thêm hai món, có thể nói là mỹ mãn.
Nguyên liệu thức ăn mà chương trình cung cấp cũng đều vô cùng tươi mới, những lát thịt bò cũng được cắt vừa phải, sau khi thả vào nồi lẩu chần vài giây đã có thể vớt lên ăn.
Đường Chi vội vã cúi đầu cắn một miếng, lát thịt bò vớt lên từ trong lẩu cay mang theo vị cay nồng, kích thích đầu lưỡi, cô ăn xong lại rít “shhh” lấy một hơi: “Cay quá.”
Nhan Vô Ưu bật cười đưa nước cho cô: “Em không biết ăn cay thì ăn lẩu xương hầm đi.”
Đường Chi không chịu.
Lẩu mà không có vị cay thì có linh hồn gì? !
Cô uống một ngụm nước để giảm bớt cay, rồi lại tiếp tục gắp đũa thứ hai lên một cách không chút lưỡng lự: “Một mặt em xin tuyên bố lẩu cay mãi mãi là đỉnh của đỉnh!”
Cánh môi cô bởi vì ăn cay mà bỗng trở nên sưng đỏ lên, sau khi uống nước, đôi môi đỏ lại ươn ướt, nhìn trông sáng bóng long lanh, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nóng mà trở nên càng xinh đẹp hơn, bởi vì nguyên liệu cay, nên lúc ăn cứ luôn dừng lại liên tục hít lấy hít để.
So với cách ăn uống của nữ minh tinh nhã nhặn như Nhan Vô Ưu ở bên cạnh, Đường Chi khi ăn trông tuỳ ý nhiều hơn nhưng lại cực kỳ chân thực, khiến cho cơn thèm ăn trong bụng của những người khác liên tục ứa ra ngoài.
Bình luận live sắp sửa thèm ăn tới phát điên:
[ Chi Chi ăn đồ ăn đúng là rất khiến cho người ta thèm rỏ dãi á!]
[Shhhh… Tôi cũng muốn ăn lẩu.]

[ Thịt viên nổi lên rồi! Ăn thịt viên xem nào! Tôi thích nhất là ăn thịt viên đấy hu hu! ]
Giống như nghe thấy tiếng lòng của bình luận live, giây tiếp theo, Đường Chi bèn vớt lên một cục bò viên nhân sốt bò (1), rồi đưa đến trước miệng thổi, đang muốn cắn nhưng vừa dán lên cánh môi thì lại thấy quá là nóng, đành phải tiếp tục thổi, đôi môi đỏ hơi chu lên nhìn đáng yêu quá trời.
Rất nhiều fan của Đường Chi điên cuồng chụp màn hình lại làm kỷ niệm:
[ Chi Chi cũng quá ư là dễ thương!]
Đường Chi cuối cùng cũng thổi nguội bò viên, trực tiếp mở miệng rồi nhét vào trong mồm, má trái bỗng chốc phồng to lên như con chuột hamster vừa mới trữ xong thức ăn trong túi má.
Cô tiếp tục cắn, bò viên dai mềm thơm ngon thoáng chốc trào ra nước sốt bên trong miệng, hai mắt của Đường Chi chợt sáng lên: 
“Bò viên nhân sốt bò này tuyệt quá đi! Siêu siêu ngon lắm luôn!”
Cô vớt lên cục thứ hai, nghĩ tới Giang Chi lại quay đầu hỏi anh: “Giang Chi, anh ăn không?”
Nếu như là trước đây, Giang Chi chắc chắn sẽ không ăn.
Anh là ca sĩ, vì bảo vệ cổ họng, bình thường đều ăn những đồ thanh đạm, hoàn toàn không thể dính dáng tới đồ cay dầu mỡ.
 Nhưng kỳ diệu thay, nhìn thấy Đường Chi ăn tới say mê thích thú như vậy mà anh cũng muốn nếm thử mùi vị của món bò viên này.
“Có.”
Đường Chi vớt riêng ra cho anh cục thịt viên ở trong nồi lẩu nước hầm.
Lúc đặt bò viên vào trong bát của Giang Chi, còn tiện thể nháy mắt với anh một cái: “Ăn bò viên em đưa thì chính là người của em đoá!”
Dù trong lòng Đường Chi có chút cứng nhắc, thì cũng không thể nghiêm mặt ngay lúc này được.
Một trận la hét bay qua trên khu bình luận live~~
[Cho em ăn với cho em ăn với! Em cũng là người của chị mà!]
[ Cái nháy mắt này thật là khiến cho tim tôi bay tới 9 tầng mây! Chi Chi quyến rũ quá đi mất thôi! ]
Cùng lúc đó, bụng của Hạ Thu Thu cũng kêu “ùng ục” phát ra tiếng, nổi lẩu trước mặt bọn họ đã sôi sùng sục, những miếng khoai tây cũng đã cho vào một ít, hai người ăn được một chút, mới đầu ăn còn cảm thấy tạm được, đợi đến khi ăn tới miếng thứ hai đã bắt đầu cảm thấy nhạt thếch, đặc biệt là nhìn thấy bàn bên cạnh có Đường Chi đang ăn ngon nghẻ thế kia…
Trong nháy mắt cảm thấy bụng càng đói hơn…
Phó Hoàn Chi thì đang hối hận.
Không phải chỉ là một ngôi sao thôi sao?
Bây giờ bọn họ dẫn trước các nhóm còn lại nhiều ngôi sao như vậy, căn bản không thể bị đuổi kịp, không cần phải keo kiệt bớt đi một ngôi sao.
Đúng lúc thấy được ánh mắt ghen tị liếc nhìn của Hạ Thu Thu, bèn nhân cơ hội mà nói: “Thu Thu, nếu không thì chúng ta cũng… đi ăn chực đi?”
Hạ Thu Thu đỏ mặt, gật đầu: “Xem ra cũng chỉ có thể như vậy thôi…”
[ Hahahaha cặp “Vãn Thu” này giải thích hoàn hảo nè: “Miệng kêu không cần nhưng cơ thể lại rất thành thật.]
[ Chỉ một đĩa khoai tây mà nhục quá đi mất, mọi người ăn lẩu vui quá vui quá trời!]
[ Ha ha ha này đúng là, nồi lẩu càng nhiều người ăn thì mới càng có nhiều trò vui mà!]
Đường Chi cùng với Giang Chi cứ như thế mà thu về được thêm 2 sao.
Đợi tới khi mọi người ăn xong nồi lẩu, nhóm đạo diễn bèn cho mọi người xem một lượt tình hình thu thập ngôi sao của 3 nhóm hiện tại:
CP “Nhan Sắc”: 9 ngôi sao;
CP “Vãn Thu”: 16 ngôi sao;
CP “Kẹo Đường”: 14 ngôi sao.
Nhan Vô Ưu xem xong bảng thu thập ngôi sao thì thẳng thừng vứt đi.
Xem ra thật sự phải cùng Sắt Sắt ngủ qua đêm trong căn phòng không có lò sưởi rồi.
Trước mắt vẫn là CP “Vãn Thu” dẫn đầu.

Đường Chi xem xong, cảm thấy tình hình vẫn rất khốc liệt.
Nếu như cô muốn lấy phòng có lò sưởi và giường lớn, thì hai nhiệm vụ còn lại không thể thiếu cảnh giác đi được.
Hơn nữa, bởi vì thời điểm xuất phát mà nhóm đạo diễn giao cho không giống nhau, cho đến hiện tại, toàn bộ nhiệm vụ 5 sao đều đã bị giành hết.
Hai đợt nhiệm vụ sau, chỉ có thể kéo khoảng cách bằng cách tranh giành 3 sao của nhiệm vụ thứ hai.
Phương tiện đi lại của nhiệm vụ thứ ba là xe ô tô.
Mà nhiệm vụ trên xe chính là tính nhẩm trong 40 giây, chỉ cần có một trong hai người là có thể trả lời, thì coi như nhiệm vụ thành công.
Điều này đối với Giang Chi mà nói chẳng khó một chút nào, hai người thuận lợi tới điểm nhiệm vụ thứ ba.
Nơi đây là một trại nuôi ngựa, nhân viên của trại ngựa dắt ra một con ngựa màu nâu đỏ, con ngựa này nhìn trông rất cao, lúc dừng ở bên cạnh hai người, móng ngựa dẫm vài bước trên mặt đất, Đường Chi cũng theo bản năng mà núp ra sau lưng Đường Chi.
Nhân viên đó cười với cô: “Đừng sợ, con ngựa này ngoan lắm.”
Đường Chi lúc này mới tiến lên phía trước, dựa theo sự chỉ dẫn của nhân viên, đi lên trước dưới sự dẫn dắt của anh ta, sờ vào cái cổ của nó, con ngựa này quả thực rất ngoan, một chút cũng không hề có ý chống cự.
Nhân viên nhét dây cương vào trong tay cô: “Các bạn có thể đưa anh chàng đi xung quanh sân một vòng để bồi dưỡng tình cảm.”
Đường Chi cảm thấy vô cùng mới lạ, cô dẫn con ngựa đi về phía trước, còn Giang Chi thì tụt lại ở đằng sau lưng cô một khoảng.
Cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, bước chân ngừng lại rồi gọi anh: “Giang Chi.”
Giang Chi: “Ừ?”
Con mắt phấn kích của Đường Chi sáng lên: “Em nhớ đến một bài hát…”
Ngay khi cô nhắc đến bài hát, anh bèn nhíu mày theo phản xạ.
Nhưng nhìn thấy biểu cảm ‘anh mau hỏi em là bài gì đi’ của cô, lại do dự nhưng vẫn phối hợp mở lời:
“Bài nào?”
Đường Chi hắng giọng, đối diện với người đàn ông cũng coi như một nửa của mình, cảm xúc ấp ủ dồn nén hết mức, mà bắt đầu hát:
“Người gồng gánh, ta dắt ngựa~~~” (2)
Giọng này có bốn con ngựa cũng không kéo lại được, lời hát còn sai vài chỗ, khiến cho lông mày của Giang Chi nhíu lại càng chặt, anh kiềm chế sự thôi thúc của bản thân cố gắng không uốn nắn lại cô, rồi lại nghe cô hát: “Đón ánh bình minh, tiễn đưa ánh chiều tà~~~”
Trên bình luận live vẫn là một trận gào thét:
[ Sư phụ, sao người lại hát! ]
[ Đừng niệm nữa đừng niệm nữa, đồ đệ biết sai rồi!  ]
[ Xin hãy cứu rỗi bóng ma trong lòng anh Chi với!]
[ Hát hay quá, lần sau đừng hát nữa. ]
Đợi tới khi chữ “tà” ngân dài được kết thúc, Đường Chi ngừng hát mà còn cảm thấy chưa đủ, rồi hỏi một cách hưng phấn:
“Anh nói xem bài hát này có phải là rất thích hợp với chúng ta bây giờ không?”
Thật sự thích hợp.
Khoé mắt Giang Chi khẽ giật, dửng dưng nhìn cô: “Đúng, em là đồ con lợn.”
Đường Chi chưa nghe hiểu, lại đứng đờ người ra.
Sao cơ? Bài này có liên quan gì tới lợn?
Sao người này đang yên đang lành lại công kích cá nhân thế?
Phản ứng của khu bình luận live ngược lại còn vui hơn cả cô:

[Ha ha ha ha anh Chi ảo vãi lúa! Người gồng gánh chính là Trư Bát Giới.]
[ Ha ha ha ha ha ha ha từ ngày hôm nay bắt đầu, chính thức đổi thành: Đường·Trư Trư·Chi. ]
[ Hu hu hu, tôi cũng muốn được anh Ca gọi là đồ con lợn!]
[ Tôi phát điên mất thôi, tôi lại nhìn thấy chút cưng chiều rồi.jpg ]
Bắt đầu từ lúc sáng sớm, trong livestream của “Kẹo Gừng”, từng bông hoa hồng đã đua nhau nở trên màn hình livestream. 
Cho đến giờ, điểm âm của bọn họ đã biến thành -550 000.
Các fan đang xem tới mức hăng say, livestream nhóm lại vì hết giờ mà tự động đen màn hình.
Trên bình luận live hiện ra một đám dấu hỏi…
[ Xảy ra chuyện gì vậy? Đang xem hay cơ mà? Sao cho ngắt luôn rồi? ! ]
[ Tôi hận ekip chương trình, đồ không phải người! ]
[ Tức chết đi mất thôi ! ]
[ Cầu xin đấy, để anh Đường và Chi Chi của tôi xuất hiện đi! ]
Nhưng cho dù than khóc thế nào cũng không có tác dụng, ekip chương trình đã sớm trình bày một cách rõ ràng những quy tắc ở trong đó, một nhóm fan không nhìn thấy được tình cảnh chỉ có thể đau khổ mà than vãn: “Cho nên nhiệm vụ của nhóm thứ ba là cái gì hả?!”
“Chỉ một con ngựa, liệu có phải Chi Chi cùng anh Chi sắp cùng nhau cưỡi ngựa rồi không?!”
“Cùng nhau cưỡi á! Nghĩ thôi mà lãng mạn ghê, tại sao không cho chúng tôi xem hu hu hu!”
Nhiệm vụ thứ ba thực sự yêu cầu hai người cùng nhau cưỡi một con ngựa, đi xung quanh một vòng, giành lấy tất cả 5 quả bóng đang treo trên không trung, là xem như thành công, thời gian giới hạn là 5 phút.
Nhiệm vụ này kỳ thực đơn giản, chỉ cần không phải là cưỡi ngựa đi dạo, mà là thúc ngựa chạy, rồi nhanh tay nhanh mắt bắt lấy toàn bộ quả bóng, hệ số độ khó không lớn.
Đường Chi vừa nghe điều kiện phải lên ngựa lại hết sức chống đối, nội dung dạy học sau đó cô một chữ đều nghe không lọt.
Con ngựa này dù có ngoan ngoãn nhưng cũng vừa cao vừa to.
Nhiệm vụ này hoàn toàn chính là địa ngục của người mắc bệnh sợ độ cao, cô sợ tới nỗi không dám nói chuyện, kinh hãi đứng ở một bên hỏi một cách yếu đuối: “Cần phải có hai người cùng lúc lên ngựa sao? Không có nhiệm vụ thay thế nào khác để làm sao?”
Giống như lần đó câu cá, cho một nhiệm vụ khác, mà loại nhiệm vụ cô có thể hoàn thành…
“Không có.”
Nhân viên cổ vũ cho cô: “Nhiệm vụ này rất đơn giản, nhóm đầu tiên bọn họ làm nửa tiếng đã xong rồi, bạn cứ thả lỏng đi.”
Đường Chi vẫn lùi lại, kẻ nhỏ mọn trong lòng đang điên cuồng la hét.
Tôi không ổn đâu, tôi sẽ ngủm đấy.
Tôi chỉ nghĩ đến việc ngồi trên lưng ngựa đã cảm thấy quá khủng khiếp rồi.
Khuôn mặt cô sợ tới tái mét, vừa nãy vẫn còn đắc ý, trong ánh mắt lúc này toàn là nỗi sợ hãi.
Giang Chi nhìn thấy phản ứng của cô, bèn nhớ đến trạng thái của cô vào cái hôm leo núi gần giống như với hiện tại.
Anh ở một bên đợi một lúc, thấy cô dường như đã hoá đá, đành mở miệng hỏi cô: “Sợ à?”
Trong lòng Đường Chi như đang đấu tranh nội tâm với nhau.
Cuối cùng là vượt qua nỗi sợ, can đảm giành phòng có lò sưởi giường lớn, hay là dũng cảm nói lời từ chối, tới đây mà từ bỏ nhiệm vụ, phân đoạn phía sau tất nhiên khỏi phải nghĩ nhiều nữa, căn phòng giường lớn được chèn thêm đôi cánh đang hướng về phía cô vẫy vẫy tay áo mà thoải mái rời đi (3)…
Vậy rõ ràng sự lựa chọn lần đầu tiên có chiều hướng khá tích cực.
Cô lắc đầu, môi răng lập cập: “Không… không sợ.”
Lưng ngựa dù có cao cũng không cao bằng độ cao leo núi hôm đó.
Đến cả cao như thế kia mà cô cũng lên được thì sao có thể sợ cưỡi ngựa được?!
Giang Chi còn nghi ngờ câu nói “không sợ” của cô, lại xác nhận lần nữa: “Thật không?”
“Thật mà thật mà.” Đường Chi hạ quyết tâm, giẫm lên cái thang nhỏ đã được đặt sẵn, một chân đạp vào bàn đạp, hai tay đặt lên yên ngựa, đang muốn mượn sức nhưng cánh tay mềm oặt như sợi mì, chẳng những không có lực mà còn liên tục run lẩy bẩy như cái rây lọc.
Thậm chí lên ngựa cũng không lên được.
Giang Chi hơi nhướng lông mày, khẽ cười rồi lại hỏi lần nữa: “Không sợ thật à?”
Sao người này còn thích đổ thêm dầu vào lửa cơ chứ?
Đường Chi vừa tức vừa xấu hổ, trên khuôn mặt ửng lên một màu hồng nhàn nhạt: “Em chỉ là cảm thấy con ngựa này hơi cao thôi…”
Cách khích tướng rất hữu dụng với Đường Chi, cô giải thích xong thì thử lại lần nữa, cuối cùng cũng lên được ngựa.

Còn chưa kịp thở ra một hơi, ánh mắt đã lướt qua mặt đất, đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Cô nắm chặt dây cương trong tay, toàn thân cứng đờ, cứ lẩm bẩm lặp đi lặp lại 3 lần “con ngựa này ngoan lắm” trong đầu để tẩy não bản thân, khắc phục sự hoảng sợ.
Nhưng đợi đến khi Giang Chi lên ngựa, loại sợ hãi này lại bị loại sợ hãi khác thay thế.
Anh anh anh…
Bọn họ cũng ngồi quá gần rồi đấy!
Mùi thơm sạch sẽ thơm mát trên người đàn ông cứ như thế mà từ đằng sau bay tới, hai tay anh luồn qua dưới khuỷu tay cô, kéo lấy dây cương đang bị cô nắm chặt một cách rất tự nhiên, còn cô thì giống như đang được anh ôm lấy.
Cánh tay anh cũng chỉ thoáng kề sát qua eo cô, giữa bọn họ căn bản không có bất kỳ tiếp xúc qua lại, nhưng cảm giác liên quan tới động chạm thế này vẫn cứ khiến cho lòng người ta bồn chồn hơn cả chạm hẳn vào nhau.
Sống lưng Đường Chi cứng ngắc, cử động cũng không dám cử động, chỉ sợ bản thân hơi hơi tựa về sau một chút là có thể chạm vào lồng ngực của anh.
Cô cúi đầu xuống, nhìn thấy bàn tay hiện rõ những khớp xương của người đàn ông, cánh tay anh rắn chắc vòng qua bên người cô như đang bảo vệ.
“Xuất phát?”
Giọng nói của anh đang rất gần với cô, trầm thấp lôi cuốn, mà lại không mất đi sự trong sáng của người trẻ tuổi, trong lòng Đường Chi lại run rẩy.
“Ờ…”
Cô chần chừ đáp lại, Giang Chi mới thúc thúc ngựa đi về phía trước.
Lúc mới bắt đầu con ngựa chầm chậm bước đi, hai nỗi sợ trong lòng của Đường Chi dần xen lẫn vào nhau, khắp người đều cảm thấy không ổn cho lắm.
Lúc sắp suy sụp, cô nghe thấy giọng nói của Đường Chi: “Thả lỏng.”
Nói kiểu này không thấy vô dụng sao?
Cô thở sâu hơn mấy cái rồi đấy!
Nhưng giờ này mà Giang Chi muốn nói chuyện cùng cô thì đúng là cảm tạ Bồ Tát, Đường Chi hu hu một cái, thẳng thắn trả lời lại: “Em… em có hơi sợ.”
“Sợ thì nắm lấy dây cương cẩn thận vào, đừng để mắt liếc lung tung rồi tự mình dọa sợ lấy mình.”
Người này lắp camera trên người cô hả? Sao đến cả cái này cũng biết?
Đường Chi dẩu môi, tìm chuyện để nói với anh: “Trong lúc này anh nên nói ‘Đừng sợ, có anh ở dây.’ hoặc là ’Sợ cái gì chứ, anh sẽ bảo vệ em.’. Anh làm bạn trai của em đúng thật là chẳng xứng đáng gì hết!”
Nói xong lại nghe thấy tiếng cười nhạo sau lưng.
Đúng là người được đằng chân lên đằng đầu lại còn lên án.
Đường Chi làm như chưa nghe thấy, tiếp tục càm ràm lảm nhảm nói chuyện với anh.
Lúc nói chuyện, dường như cảm giác sợ sệt đã không còn dữ dội nữa.
Cô đang nói đến “Một số phẩm chất tốt đẹp mà người bạn trai hoàn hảo nên có”, thì con ngựa ở dưới thân bỗng nhiên tăng tốc, Đường Chi run lập cập, trọng tâm không vững thỉnh thoảng ngả về phía sau, nặng nề áp sát vào trong ngực Giang Chi.
Ui!
Chuyện lo lắng nhất không ngờ xảy ra mất rồi!
Đường Chi sợ tới mức lúng ta lúng túng, ngọ ngoạy muốn ngồi yên, hai tay không có sức lực khua hai lần trong không trung, cuối cùng dứt khoát chống tay lên đùi của anh, mong mượn sức để mau mau thoát khỏi.
Một bàn tay còn chưa đủ thì dùng cả hai.
Ai ngờ lúc cô vất vả dịch người ra được một chút thì con ngựa lại giậm chân, làm cho cả người cô cũng nảy theo, lúc nãy vừa mới xê dịch ra được chút thì lại bị kéo về một cách không đỡ nổi, lại còn đặt mông ngồi lên đùi anh nữa chứ!
Đường Chi: “……!@#¥%&*()”
Tuyệt vọng, giờ phút này chính là vô cùng tuyệt vọng.
Con ngựa vẫn đang chạy, buộc bọn họ phải xóc nảy cùng nhau , trông rất giống như tình yêu đơm hoa kết trái mà rung động lòng người nhất.
———

(2)Nhạc phim Tây du ký 1986: Xin hỏi đường ở phương nào - Tưởng Đại Vi.
(3)Vẫy vẫy tay áo mà thoải mái rời đi (Nguyên văn 她挥一挥衣袖不带走一片云彩): Được trích từ trong thơ Tạm biệt Khang Kiều của Từ Chí Ma. Mây vốn là không thể mang đi (不带走一片云彩), câu thơ có một mục đích nhấn mạnh một sự thực tự nhiên, thoải mái, nhẹ nhàng như nó vốn có. Ý nhấn mạnh một sự việc, hành động trước đó.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.