Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Chương 21



Đường Chi cảm thấy người mình không được ổn lắm.
Trong năm phút xóc nảy này, cô vừa ảo tưởng vừa hổ thẹn.
Giang Chi đen mặt lập tức dừng lại.
Đường Chi nhanh chóng bật khỏi người anh nhảy xuống dưới, ngồi cũng không được mà xuống cũng không dám.
Cô chỉ có thể miễn cưỡng thẳng lưng, hai tay đặt trên yên ngựa, không dám động đậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng nói châm chọc quen thuộc một lần nữa truyền đến từ phía sau lưng: “Suốt ngày em suy nghĩ trò nhảm nhí gì trong đầu vậy?”
Đến rồi! Đến rồi! Anh lại mắng chửi, trút hết cơn phẫn nộ của mình rồi.
Đường Chi đuối lý, nuốt lời muốn nói xuống, uể oải nói tiếng xin lỗi.
Giang Chi: “Em nói cái gì? Tôi không nghe thấy.”
Đường Chi thở ra một hơi bị dồn nén trong lồng ngực. Buồn bực chết mất!
Cô cảm thấy xấu hổ, giọng nói cũng lên cao hơn, nói to rõ ràng: “Em xin lỗi!”
Một tiếng xin lỗi này nói ra giống như một câu khẩu lệnh trong quân đội, vừa vang vừa to.
Lúc này anh còn không nghe được thì chỉ có thể đi khám lỗ tai.
Con ngựa bên dưới bị cô làm cho giật mình, nó điên cuồng vẫy đuôi .
Cảm giác mất trọng tâm ập đến, đáy lòng Đường Chi run lên, tim sắp vọt lên tận cổ họng.
Sau này, cưỡi ngựa gì đó sẽ không nằm trong danh sách những việc muốn làm trong phần đời còn lại của cô.
Vốn dĩ Giang Chi rất giận.
Nhưng lúc này lại bị dáng vẻ xuống nước nói tiếng xin lỗi của cô khiến cho cơn tức giận trong lòng anh tiên tan đi hơn một nửa.
“Nói lớn tiếng như vậy sao? Em cảm thấy rất vinh quang sao?”
Vốn dĩ Đường Chi còn cảm thấy cực kỳ xấu hổ, chỉ ước gì tìm được một cái lỗ nào chui xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà con người đã mất mặt nhiều lần thì cũng thành thói quen mà thôi.
Cô mặt dày mày dạn, quyết định vò đã mẻ cũng không sợ nứt: “Đúng vậy! Chính là em ham muốn cơ thể của anh, ngồi lên bắp đùi anh đấy. Anh nói đi! Giải quyết thế nào?”
Khá lắm! Rất có mùi của kẻ cặn bã không thừa nhận sau khi xong chuyện.
Sự khác nhau giữa cô bây giờ và kẻ đồi bại bá đạo vô tình chính là trong tay cô không có điếu thuốc.
Giang Chi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô một lúc rất lâu, anh không nói gì, chỉ im lặng, sau đó lại thúc ngựa tiến lên một lần nữa.
“Bây giờ ngồi cho vững.”
Đương nhiên cô biết phải ngồi vững .
Đường Chi còn mượn lực ở yên ngựa, kéo bản thân mình dịch chuyển về phía trước nhiều hơn.
Quá khó! Quá khó khăn! Làm nhiệm vụ thật sự quá khó khăn!
Trong đầu là đầy rẫy hình ảnh xấu hổ vừa rồi, đến độ cao cũng không còn sợ nữa.

Họ thuận lợi qua cửa này, lấy được phần thưởng ba ngôi sao.
Vốn dĩ chiến thắng luôn khiến cô vui vẻ, nhưng lúc này lại không.
Sau khi xuống ngựa, cô mệt mỏi, bước từng bước chân nhỏ sau lưng Giang Chi, trái tim bất ổn đập loạn xạ.
Dù da mặt cô có dày nhưng những gì đã xảy ra trên lưng ngựa được cô ghi nhớ rất rõ ràng.
Màn vừa rồi đã trực tiếp lấy được vòng nguyệt quế hạng nhất trong số những trò xấu hổ của cô. Trước mặt người cưỡi ngựa lợi hại thế này lại làm ra mấy chuyện xấu hổ, trò đùa trẻ con như thế.
Thật sự là tạo nghiệt mà.
Lúc Giang Chi phát hiện cô chưa bước lên bằng mình, giữa hai người đã tạo thành một khoảng cách lớn.
Anh đứng tại chỗ đợi cô đi lên. Thấy cô cúi đầu giống như rất mệt mỏi, tựa như đã bị rút hết linh hồn, vẻ ủ rủ rất rõ ràng, anh “chậc” một tiếng hỏi: “Khóc?”
Đường Chi không muốn để ý đến anh.
Bây giờ gặp anh, trong đầu cô lập tức hiện ra mấy thứ màu vàng vứt đi kia, lại thêm vừa rồi còn đấu tranh nội tâm một lúc thì sự xấu hổ càng tăng lên nhiều hơn.
Tuyệt đối sẽ không có lợi cho sự phát triển của thể xác và tinh thần của cô.
Cô không nhìn anh, cứ thế cúi đầu đi về phía trước.
Cô như thế này là rất khác thường, Giang Chi kéo cô lại: “Thật sự khóc sao?”
Đường Chi muốn bước đi, nhưng cổ tay đã bị anh lôi kéo, một bước vừa bước lên liền phải lùi về.
Lần này thì thẹn quá hóa giận.
Cô tức giận, hung dữ lườm anh: “Không có.”
“Em lợi dụng cơ thể anh, cho dù có khóc thì đó là vui mừng mà khóc.”
Giang Chi buông tay cô ra: “Có thể nói chuyện cẩn thận được không?”
“Em không nói chuyện cẩn thận chỗ nào?” Đường Chi tiếp tục trừng mắt nhìn anh: “Vậy anh có dám thề đã quên hết hình ảnh vừa rồi không?”
Thì ra là còn để ý đến chuyện vừa rồi.
Giang Chi đồng ý: “Được.”
Đường Chi lại không tin: “Thật sao?”
Thật là dễ hài lòng.
Giang Chi không để ý đến cô, anh lách qua người cô đi thẳng về phía trước.
Sự ủ rũ của Đường Chi giảm đi chút ít, cô vội vàng bước lên đuổi kịp anh, nhất định phải nghe thấy câu khẳng định của anh: “Thật sao? Thật sao?”
Vô cùng quấn người.
Bước chân của Giang Chi đột nhiên ngừng lại, giọng điệu hờ hững, chán nản, đầy vẻ trào phúng: “Không quên được, vẫn còn lưu lại dư vị?”
Cách này ngược lại rất phù hợp với mong muốn trong lòng Đường Chi.
Tâm trạng xấu hổ vừa rồi của cô đã hoàn toàn biến mất, “Ồ” lên một tiếng, cô rất phối hợp trả lời anh: “Xem ra chỉ có một mình em nhớ.”
Miệng lưỡi dẻo quẹo.
Thật sự rất muốn phát triển chút gì đó với cô, nhưng lại sợ bị chọc ghẹo.
Người chỉ thích tán tỉnh.

Giang Chi mặc kệ cô.
Lúc hai người tiến đến nhiệm vụ thứ tư, Hà Thu Thu và Phó Hoàn Chi cũng vừa xuống xe.
Khi nhìn thấy Đường Chi, Hà Thu Thu sửng sốt, cả kinh nói:
“Chi Chi, các em cũng quá nhanh rồi!”
Khi xuất phát vào buổi chiều phải dựa theo số lượng ngôi sao nhiều thế nào để sắp xếp thứ tự xuất phát.
Hà Thu Thu và Phó Hoàn Chi xuất phát trước nhất, sớm hơn Đường Chi và Giang Chi mười phút. Đến đoạn thoát khỏi mật thất, cô ta vẫn dựa theo nhắc nhở của bão bình luận, nhanh chóng dẫn theo Phó Hoàn Chi qua cửa.
Lúc đầu còn cho rằng họ sẽ thuận lợi về nhất, ai ngờ Đường Chi và Giang Chi còn nhanh hơn họ rất nhiều.
Đây là trò chơi cho Đường Chi hố đen sao?
Đúng là hack mà!
“Đúng vậy.”
Đường Chi cười, trong lòng cô tự nhủ nếu không có tình tiết xấu hổ chịu không nổi kia thì cô và Giang Chi còn có thể nhanh hơn nữa kìa.
Bên kia, nhân viên công tác đã lấy ra bảng tính số lượng sao, trên đó viết đúng số ngôi sao của hai đội.
CP “Kẹo Gừng”: Mười bảy ngôi sao.
CP “Vãn Thu”: Mười chín ngôi sao.
Nếu Đường Chi và Giang Chi có thể dẫn đầu hoàn thành nhiệm vụ thứ tư này thì họ sẽ nhận được ba ngôi sao nữa, với hai mươi ngôi sao, họ có thể chiến thắng Hà Thu Thu và Phó Hoàn Chi. Thực hiện đột kích và vượt lên lần sau cùng.
Máu trong người Đường Chi đều nóng lên.
Cố gắng cả một ngày, thắng thua đều nằm trong vòng này.
Đạo diễn công bố nhiệm vụ thứ tư là cuộc đua xe trượt tuyết tốc độ .
Hà Thu Thu vừa nghe đến nhiệm vụ này thì thoáng chốc đã vui mừng mà nhướng mày. Cô ta tự hào nói: “Thầy Phó của chúng ta đã từng lấy được giải thưởng trong một cuộc đua xe mô tô, nhiệm vụ lần này, chúng ta chắc chắn là người thắng cuộc!”
Phó Hoàn Chi khiêm tốn sờ mũi cười một cái: “Nghiệp dư, nghiệp dư thôi. Mà xe trượt tuyết và xe mô tô cũng khác nhau, chưa chắc anh có thể lái nhanh.”
Anh ta nói xong thì nhìn sang Giang Chi: “Cậu thấy thế nào?”
Giang Chi thản nhiên: “Tôi cũng đã từng chơi trò này một chút, không tính là tốt.”
“Không có việc gì, đợi lát nữa anh sẽ nhường cậu.” Phó Hoàn Chi nở nụ cười, giọng nói kèm theo sự tự tin.
Giang Chi vừa nói, ánh mắt lại liếc xéo thoáng qua Đường Chi đứng một bên, đang cười trộm.
Đường Chi tự nhủ trong lòng rằng, thầy Phó thật sự quá khinh địch rồi!
Nếu đây là nhiệm vụ cho hai người thì việc có thể thắng bại hay không còn có điều lo lắng.
Nhưng nếu đây là nhiệm vụ cho một người, mà đặc biệt là một mình Giang Chi thì nhiệm vụ lần này chắc chắn sẽ không thua.
Bởi vì…
Nam chính là người toàn năng!
Thắng lợi ở vòng này, họ mới là đội chắc chắn sẽ thắng.
Giang Chi hỏi cô: “Em cười cái gì?”

“Hả?”
Đường Chi không nghĩ đến sẽ bị anh bắt được, cô chần chừ ngẩng đầu lên, không ngờ lời này của Giang Chi là đang hỏi mình.
Cô thành thật trả lời: “… Em cảm thấy thầy Phó quá coi thường anh rồi.”
Giang Chi nhướng mày.
Dù sao cô cũng không thích hạng mục không có cảm giác an toàn thế này, cô định bảo anh thả chậm tốc độ: “Anh cứ phát huy năng lực thường ngày là được rồi, tuyệt đối đừng vượt quá xa thường ngày.”
Nếu phát huy vượt quá xa so với thường ngày chắc chắn sẽ phá vỡ kỷ lục gì đó.
Vậy thì cô ngồi ở vị trí cạnh ghế lái làm một món trang trí có thể sẽ run chân không xuống được mất.
Giang Chi chấn động khi cô tín nhiệm anh: “Tin tưởng tôi vậy sao?”
Đường Chi chớp mắt với anh: “Bạn trai của em là người lợi hại nhất trên thế gian này rồi!”
Mặt mày Giang Chi vẫn bình tĩnh, anh thật sự đã miễn dịch với mấy trò nịnh nọt của cô.
"Vãn Thu" vẫn đang phát sóng trực tiếp, khán giả nghe nói Phó Hoàn Chi đã từng lấy được giải thưởng trong một cuộc đua mô tô thì đều nhao nhao thán phục nói:
[Thầy Phó đa tài đa nghệ như thế sao?]
[Nhận giải thưởng trong cuộc đua xe mô tô thì kỹ thuật chắc chắn là không tệ! Thầy Phó cũng quá khiêm tốn rồi!]
[Thật sự rất mong chờ! Rất muốn "Vãn Thu" sẽ về nhất. Đi chọn pháo đài thủy tinh. Công chúa Thu Thu chỉ muốn ở bên trong pháo đài thủy tinh.]
["Vãn Thu" nhất định phải vượt qua "Kẹo Gừng"!]
Hai đội mặc đồ bảo hồ vào cùng một lúc, họ cũng nói chuyện phiếm, bầu không khí rất nhẹ nhàng, nhưng trong vô hình, không khí cạnh tranh cũng vây quanh đó.
Vừa rồi Đường Chi vừa đội nón bảo hộ vào thì không thể cài chốt được.
Không biết vì sao mà chốt này cực kỳ nhỏ, hơn nữa có lẽ vì thiết kế để bảo vệ phần mặt, nên hai bên dây cũng không quá dài, muốn kéo dài hơn cũng kéo không được.
Hai tay cô với lấy hai bên dây, chiếc nón bảo hộ to che chắn cực kỳ chặt chẽ bên dưới tầm mắt, Đường Chi cúi đầu, muốn thử cài chốt lại cho đúng nhưng tầm mắt đã bị cản trở, bất kể hai cánh tay cô đã dán vào nhau, cài chặt lại, nhưng tình trạng tốt nhất cũng chỉ là cài được một nửa, nửa phần còn lại vẫn ở bên ngoài.
Bên kia Hà Thu Thu chỉ hô một tiếng “Thầy Phó” Thì Phó Hoàn Chi đã lập tức đón nhận sự nũng nịu của cô ta.
Anh ta bận rộn, cẩn thận từng li từng tí che chở cho tóc của cô ta, đội nón bảo hộ lên cho cô ta, lại nhẹ nhàng cài chốt lại giúp cô ta.
Bão bình luận lại là một trận điên cuồng ["Vãn Thu" siêu cấp ngọt ngào. "Kẹo Gừng" lại có thêm tài liệu sống.]
Đường Chi bị hiện trường khoe ân ái này làm cho ngây ra.
Lúc còn đang ngây người thì Giang Chi bên kia đã mặc đồ bảo hộ xong xuôi. Thấy cô vẫn còn ngơ ngẩn đứng đó thì quét đến một ánh mắt chán nản: “Nhanh lên!”
Đường Chi: “…”
Đây chính là một sự đối lập thậm tệ.
Cặp đôi thật sự với cặp đôi giả vẫn rất khác biệt.
Khán giả trong phát sóng trực tiếp của "Vãn Thu" cũng xem một màn này, họ nhao nhao phỉ nhổ nói:
[Không ngọt ngào chút nào.]
[Trước kia tôi thấy rất nhiều fan CP của họ, còn tưởng là rất ngọt ngào.]
[Nhìn thế này thì đúng là không thể nào so sánh với "Vãn Thu" được.]
Đường Chi lại cố gắng thêm một chút nhưng vẫn không có cách nào cài vào được. Ban đầu cô còn muốn đi tìm nhân viên công tác giúp đỡ, nhưng suy nghĩ một lát lại thấy Giang Chi đang đứng gần cô nhất nên đành quay sang hỏi Giang Chi: “Anh giúp em một chút!”
Anh đến giúp cô.
Đường Chi bị chiếc nón bảo hộ to lớn chụp lên chỉ có thể hơi ngước đầu nhìn anh.
Làn da của anh cũng thuộc kiểu trắng trẻo trong suốt, trong một mảnh tuyết trắng mờ mịt thế này, làn da anh càng hiện ra vẻ chói mắt hơn nữa. Lông mi dài rủ xuống, ánh mắt anh rơi vào phần cổ của cô, ngón tay thon dài nắm vào đầu dây hai bên nón đã cài vào một nửa, lúc kéo dây, đầu ngón tay anh không cẩn thận chạm lên cằm của cô.
Một tiếng “cùm cụp” vang lên, chốt đã được nhẹ nhàng cài vào.
Đầu ngón tay vừa chạm vào thì lập tức rời ra.

Nhưng nơi mà anh vừa chạm phải lại giống như bị một mảng lông tơ nhẹ nhàng quét qua. Không biết có phải do đầu bị bao bọc trong chiếc nón bảo hộ hay không mà xúc giác, thính giác đều trở nên nhạy cảm vô cùng, hai tai của Đường Chi không kịp đề phòng đã nóng lên.
Chờ đến khi tất cả mọi người đã mặc quần áo bảo hộ xong thì cả hai đội đều ngồi vào xe.
Dường như đàn ông trời sinh đã có tính hiếu chiến, chỉ nghe thấy hai tiếng nổ vang, thì lập tức bày ra tư thế anh rượt tôi đuổi, áp chế lẫn nhau.
Tiếng xe trượt tuyết vang lên ầm ĩ, không biết có phải bởi vì thêm một đội cạnh tranh hay không mà tế bào trong cả người Đường Chi đều đang kích thích kêu gào không ngừng.
Trọng tài đứng một bên, đếm ngược.
“Ba.”
“Hai.”
“Tích.”
Theo tiếng còi ngắn ngủi đầy lực kia, hai chiếc xe trượt tuyết nhanh chóng phóng ra, chỉ trong chớp mắt có thể nhìn thấy hai hình ảnh nho nhỏ đã đi rất xa bên trong một vùng tuyết mờ mịt.
Khán giả xem phát sóng trực tiếp của "Vãn Thu" vô cùng thỏa mãn.
[Khá lắm! Cái này cũng giống như tôi từng lái xe leo núi.]
[Cái này còn điên cuồng hơn xe leo núi rất nhiều]
[Ài, lái chậm một chút! Thầy Phó thật sự rất mạnh mẽ, tôi đã không còn nhìn thấy đội Đường Chi và Giang Chi ở đâu nữa rồi.]
[Bị thầy Phó hất văng rồi sao?]
[Thầy Phó cũng quá trâu bò rồi!]
Chờ đến khi màn hình không còn lung lay nữa, trong phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu cá cược.
[Tôi cược thầy Phó! Căn bản là không nhìn thấy đội Giang Chi nữa rồi.]
[Bởi vì đây là phát sóng trực tiếp của "Vãn Thu", màn hình không thể chiếu đến đội “Kẹo Gừng” kia]
[Tôi mặc kệ. Tôi cảm thấy chắc chắn là thầy Phó sẽ thắng!]
Hà Thu Thu bị xóc nảy đến mức loạn tùng phèo cả lên, người cũng sắp ngất đi rồi.
Lúc này, cô ta cúi xuống nhìn thấy bão bình luận bên dưới, trong lòng cô ta thầm nhủ “tùy mấy người vậy”.
Trước đó, cô ta cũng tưởng rằng Giang Chi không phải xuất thân chuyên nghiệp thì có thể có bao nhiêu lợi hại chứ?
Giang Chi lái xe đến nhất kỵ tuyệt trần (1) , đuổi cũng đuổi không kịp.
Không phải nói chỉ từng chơi qua một chút thôi sao? Thầy Phó người ta từng tham gia đua xe mô tô còn đuổi không kịp anh.
Thế này còn gọi là từng chơi một chút thôi sao?
Mẹ nó! Phiền nhất là người khiêm tốn.
Cô ta vừa phỉ nhổ xong thì phần phát sóng trực tiếp cũng vừa kết thúc. Tổ tiết mục thấp thỏm không thôi, bộ phận phía sau còn muốn lấy phim ra xem.
Đường Chi vẫn còn ngồi trên xe, trong lòng sợ hãi, hai tay ôm ngực, kích thích sắp chết rồi. Khoái cảm phóng như bay kia khiến cô có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị hất văng ra ngoài, chân tay đều mềm nhũn cả ra.
Giang Chi cũng rất nể mặt Phó Hoàn Chi, hai người họ gần như đồng thời về đích, chỉ thua kém nhau có hai giây.
Đường Chi ngồi bên trong xe trượt tuyết, cô co quắp như cá ướp muối.
Chỉ vì phòng ngủ có giường lớn, có lò sưởi mà một ngày nay cô đã bỏ ra quá nhiều.
(1) Nhất kỵ tuyệt trần : phóng như bay 

 

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.