Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Chương 27



Giang Chi rất hiếm khi bất lịch sự như vậy.
Thậm chí có thể nói, kể từ khi Tô An Nghi quen biết Giang Chi tới nay, cô ta chưa từng thấy bộ mặt này của anh.
Cảm giác anh với người khác luôn rất lạnh nhạt, không có chút cảm xúc nào trong giọng nói, khiến người khác đoán không thấu, sờ không được, thần bí và xa cách.
Nhưng cô ta không ngờ có một ngày, Giang Chi lại mắng cô ta vì Đường Chi… Còn dùng giọng điệu như vậy.
Cô ta hơi đau lòng lùi lại hai bước, trong tầm mắt, là bóng dáng của Giang Chi đang đi càng lúc càng xa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ta nghiến răng, trong lòng có vô số nghi vấn.
Tại sao anh ấy lại bảo vệ Đường Chi?
Chẳng lẽ anh ấy đã nảy sinh cảm giác khác với Đường Chi rồi sao?
Không, không thể nào.
Sao Giang Chi có thể thích Đường Chi được.
Rõ ràng người anh ghét nhất chính là Đường Chi.
...
Giang Chi nói được làm được, ngày hôm sau đã cho người đưa album đến công ty Đường Chi.
Sau khi Đường Chi lấy được album, cũng nhanh chóng mượn hoa hiến phật cho người chuyển album đến tay Tần Miểu.
Sau khi Tần Miểu nhận được album thì phát điên một trận, hét “Aaa” như tiếng gà kêu vào điện thoại mấy giây, cuối cùng lại hơi tiếc nuối thở dài một hơi: “Nếu anh Chi thật sự thích cậu thì tốt quá rồi.”
Như vậy thì cô có thể dựa vào việc đi cửa sau, đến gần idol hơn một chút nữa!
Đường Chi thầm nói cậu đừng phá tớ nữa, tớ còn đang mong đợi chương trình kết thúc rồi đi tới một thế giới mới đây.
Cô trả lời một cách chậm chạp, cuối cùng bật ra bốn chữ: “Tớ cũng mong vậy.”
Nói xong cũng cảm thấy mình thật hèn mọn khô khan.
Quả nhiên đầu dây bên kia cũng trầm mặc, giống như cảm nhận được vết sẹo của cô bị vạch ra, Tần Miểu vừa áy náy vừa nói xin lỗi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Chi nói không sao, lúc đặt điện thoại xuống, cô nghĩ: Yêu đơn phương đúng là một cách tự ngược khiến mình cảm động mà.

Phía bên kia, tập thứ hai của “We are in love” cũng đã bắt đầu ghi hình.
Lâm Tần xem cuộn phim đã biên tập xong, đôi mắt sáng lên:
“Đường Chi trong tập này đúng là đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn của tôi! Cô ấy thật đáng yêu!”
Chúc Hành cũng tiếp lời: “Đúng vậy, thực ra cô ấy cũng không phiền phức như vậy, cho dù bị ngã xe đạp giữa tuyết, cũng không hề kêu đau.”
“Cô ấy bình thường rất làm màu, nhưng lúc gặp vấn đề lớn này, cũng không để xảy ra sơ sót .” 
Nhìn thấy Lâm Tần và Chúc Hành cũng bắt đầu khen ngợi Đường Chi, trong lòng Lương Tinh Tinh rất khó chịu.
Khi tập đầu tiên phát sóng, cô ta gặt hái được tiền thưởng từ việc mắng Đường Chi, lượng fan weibo tăng vọt lên mười vạn, còn thu được rất nhiều tài nguyên.
Thấy tình hình không ổn, cô ta lập tức nói: “Nhưng Đường Chi cũng quá xảo quyệt rồi!”
“Mọi người đều biết, ngôi sao này quan trọng như thế nào đối với mỗi tổ, nếu Đường Chi thật sự thuần khiết hiền lành như cô ấy thể hiện, vậy tại sao không trực tiếp mời mọi người cùng đi ăn lẩu chứ?”
“Lúc trước hai tổ khác thất bại, đã rất chật vật rồi, cô ta còn phải dùng ngôi sao trao đổi, đây không phải là họa vô đơn chí thì là gì?  Đường Chi thật sự rất đáng ghét!”
Cô ta chỉ có một con đường có thể đi.
Cược là có rất nhiều người ghét Đường Chi.
Nếu một ngày nào đó, Đường Chi hoàn toàn được tẩy trắng, hút fan, được công chúng càng ngày càng yêu thích.
Vậy thì người bị lật xe, sẽ là cô ta.
… Nhưng, các “Diều Giấy” nhìn nhận thế nào về Đường Chi, thì hoàn toàn được quyết định bởi Giang Chi.
Giang Chi không thể nào thích Đường Chi được.

Như vậy thì, Đường Chi cũng sẽ không bao giờ có cơ hội trở mình.
Cô ta nắm chắc phần thắng, trợn to mắt nói bậy, muốn khơi mào lửa giận của các fan “Vãn Thu”: “Nếu cô ta không tước đi một ngôi sao của tổ “Vãn Thu”, vậy thì cho dù bọn họ có thắng trận đấu ở vòng thứ tư, cũng không thể vượt qua số ngôi sao của “Vãn Thu”. Hạ Thu Thu và thầy Phó đúng là quá đơn thuần rồi, nếu không giao ngôi sao đó ra, thì bọn họ đã trực tiếp giành được thắng lợi rồi!”
Lâm Tần khó hiểu: “Nhưng, đây vốn là trận đấu “Kẹo Gừng” thắng được, tại sao không thể nhận ngôi sao chứ? Tổ đạo diễn cùng đồng ý mà…”
Lâm Tần không hiểu, nhưng trong lòng Chúc Hành lại hiểu rõ, vừa nhìn đã nhận ra suy nghĩ của Lương Tinh Tinh.
Ở tập đầu tiên có thể nói cô ta là người có tính cách ngay thẳng, nhưng hai tập liên tiếp thì rất khó xử, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Lương Tinh Tinh muốn giẫm lên Đường Chi để thượng vị, thậm chí còn dẫn dắt dư luận, tiến hành công kích Đường Chi ở trên internet.
Chúc Hành hòa giải mang theo lời cảnh cáo nhỏ: “Chúng ta là người quan sát, mọi người không nên đánh giá bằng cảm xúc cá nhân nhiều, thực ra cặp đôi nào cũng rất ngọt, chương trình của chúng ta, cũng là một chương trình thực tế cho mọi người thấy vị ngọt của tình yêu...”
Lúc nói ra câu này, vừa bắt đầu cũng tính là hài hòa.
Nhưng rất nhanh, vào hôm sau khi chương trình phát sóng, bởi vì Đường Chi bị cảm, lúc đang sai khiến Giang Chi, đôi mắt của Lương Tinh Tinh lại sáng lên mang theo nhịp điệu: “Cái loại tâm tư giả bệnh lừa đàn ông phục vụ mình này, tôi thật sự thấy quá nhiều rồi!”
“Chỉ có tổ bọn họ ngủ trong phòng có hệ thống sưởi, nhưng hết lần này tới lần khác, chỉ có Đường Chi bị cảm! Đây không phải giả vờ thì là gì?!”
Nhưng tại sao Đường Chi lại cần phải giả bệnh mới có thể nhận được một chút tình thương của Giang Chi, thông qua “hành động” để thổ lộ sao? Bởi vì cô ta chưa từng nhận được một chút yêu thương nào của Giang Chi!
Phát hiện này, khiến Lương Tinh Tinh mừng rỡ như điên, không chú ý tới Chúc Hành ở bên cạnh đang liều mạng liếc mắt nhìn cô ta, phấn khởi nói: “Nhưng Đường Chi không biết là, cô ta càng “hành động”, thì càng đẩy Giang Chi ra xa hơn mà thôi!”
“Ai lại thích một kẻ mắt mù lại còn thường xuyên gây rối như vậy chứ?!”
Cuối cùng, cô ta còn đứng trên góc độ của các “Diều Giấy” than thở: 
“Chỉ thương Giang Chi, người tốt như vậy, lại bởi vì hẹn ước “đính hôn từ bé” mà bị liên lụy, buộc phải thể hiện tình yêu không thể chịu đựng được này ra trước mặt công chúng. Nếu có thể, thì thật hy vọng anh ấy sẽ không bao giờ bị Đường Chi quấn lấy, cũng hy vọng Đường Chi nói được làm được, sau khi chương trình tạp kỹ này kết thúc, sẽ chia tay với Giang Chi!”
Trong giới, Chúc Hành cũng được coi là một nghệ sĩ có tính cách rất tốt, anh ta là diễn viên hài hước, bình thường không kiêu ngạo chút nào.
Nhưng nghe xong giọng điệu mang theo điên cuồng này của Lương Tinh Tinh, anh ta trầm mặt xuống, mắt thường cũng có thể thấy là đang hơi tức giận, rất thẳng thắn hỏi Lương Tinh Tinh:
“Tôi muốn biết, tại sao cô lại có ác ý lớn như vậy với Đường Chi? Chẳng lẽ trước đây các người có khúc mắc gì ư?”
Lương Tinh Tinh sửng sốt: “Không có. Tôi chỉ là...”
Cô ta vừa bắt đầu đã hơi lúng túng, không ngờ Chúc Hành lại mắng cô ta để giúp Đường Chi, nhưng rất nhanh, Lương Tinh Tinh đã lập tức đứng trên phương diện đạo đức, bắt đầu đáp trả: “Tôi chỉ nói thật mà thôi! Chúng ta là người quan sát, chẳng lẽ không thể nói gì sao? Sự tồn tại của chúng ta, không phải là nói ra những gì khán giả muốn nói sao?”
Lời nói này cực kỳ chanh chua.
Miệng lưỡi trơn tru như Chúc Hành, cũng nhất thời bị cô ta chặn họng, ném ánh mắt cầu cứu qua tổ đạo diễn.
Tổ đạo diễn lại không hề đưa ra bất kỳ ý muốn tạm ngừng nào.
Các cặp đôi trong chương trình không đối chọi nhau chút nào, vừa hay hai phe đối lập của nhóm quan sát có thể tạo nên điểm thú vị.
Tổng đạo diễn càng ngày càng cảm thấy, Đường Chi đúng là đại bảo bối.
Đề tài có độ tiêu chuẩn nhất định, bây giờ đã dẫn tới sự đối chọi giữa mấy vị khách quý vì cô.
Đúng là chủ đề nghệ sĩ trăm năm khó gặp!
Ông ta có dự cảm!
Khi tập này được phát sóng, tỷ lệ người xem nhất định sẽ đạt được mức cao mới!
Đương nhiên, đúng là không thể để mặc Lương Tinh Tinh bôi đen Đường Chi như vậy được. Đợi sau khi chương trình phát sóng, thu hút đủ chủ đề, thì tung một loạt video ra giúp Đường Chi đính chính, chìa khóa lưu lượng này có thể coi như bị ông ta nắm chắc rồi.
Buổi chiều hôm nay, lại tiếp đón để ghi hình tập ba lần nữa.
Đường Chi và Giang Chi gặp nhau ở sân bay, bọn họ lại cùng ngồi máy bay đi tới thành phố Hải.
Hơn một ngày không gặp, Đường Chi hiển nhiên cảm nhận được thái độ của Giang Chi đối với cô đã lạnh nhạt hơn.
Nhưng người này lạnh nhạt với cô cũng không phải là một ngày hai ngày, không có máy quay đi theo, không có người ngoài quan sát, cô cũng lười để ý, sau khi lên máy bay thì lấy cái gối hình chữ U ra chuẩn bị ngủ bù.
Giang Chi chú ý tới quần áo mỏng manh của cô: “Cảm cúm đã ổn chưa?”
Đường Chi đến cả mắt cũng lười mở ra: “Ổn rồi.”
“Cũng may hôm đó được anh chăm sóc cẩn thận, lúc trở về em đã khỏe hơn nhiều rồi!”
Đường Chi nói xong, đột nhiên cảm thấy việc nịnh nọt như đã khắc vào trong đầu cô, hình thành ký ức mạnh mẽ, nếu không thì sao lại nói thuận miệng như vậy?
Cô lén hí mắt, trộm liếc Giang Chi, muốn xem anh nghe xong sẽ có phản ứng như thế nào.
Nhưng khi mở mắt ra, cô nhận ra mình lại tự mình đa tình rồi.

Giang Chi đang nhếch môi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Dường như anh luôn thích quay mặt đi nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Luôn khiến cô có ảo giác, giống như con thú bị nhốt trong lồng giam, mong đợi một bầu trời tự do.
Cô không muốn để ý đến anh nữa, dứt khoát nhắm mắt lại, tìm tư thế ngủ thoải mái, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Địa điểm ghi hình lần này là ở thành phố Hải, là một thành phố gần biển, ở bên bờ biển lúc nào cũng có gió rất to, nhưng nhiệt độ lại ấm hơn thành phố Băng.
Mở đầu buổi ghi hình, tổ chương trình đã ném ra một cành ô-liu hấp dẫn.
“Có rất nhiều hoạt động vui chơi ở thành phố Hải, mọi người có thể tham quan, nếu thu thập đủ ngôi sao để đổi, thì ước hẹn của ngày cuối cùng, sẽ tiến hành trực tiếp tại khu vui chơi của thành phố Hải, nếu không, thì chỉ có thể tiếp tục trải qua cuối tuần ngọt ngào trên đảo nhỏ thôi.”
Lần ghi hình này kéo dài hai ngày hai đêm, tổ chương trình chọn đảo nhỏ ở thành phố Hải, tìm đường sinh tồn trong vùng hoang dã.
Ngôi sao mà bọn họ góp nhặt được trước đó, cũng trở thành công cụ quan trọng nhất bây giờ khi trao đổi vật liệu.
Nhan Vô Ưu nắm bắt hai chữ “trao đổi” trong miệng đạo diễn: “Nói cách khác, bọn tôi làm gì, cũng phải dùng ngôi sao để trao đổi?”
“Đúng vậy.” Đạo diễn gật đầu: “Bao gồm cả đêm nay, phòng mọi người ngủ tối nay, cũng phải sử dụng sao để đổi!”
Bão bình luận của phát sóng trực tiếp vốn đang hoan hô, kết quả sau khi nghe nội dung diễn thuyết của đạo diễn, thì lại thành một tràng trêu chọc:
[Khá lắm, tổ đạo diễn đúng là cừ quá đi!]
[Tất cả đều phải dùng sao để đổi! Đây thật sự biến thành sinh tồn trên đảo hoang rồi!]
[Ha ha ha ha! Chín chín tám mươi mốt khó khăn trong tình yêu, xem ra thật sự rất khó nha! Cảm thấy mấy cặp đôi này, hoặc là nảy sinh mâu thuẫn trong quá trình sống chung rồi chia tay, hoặc là càng ma sát càng tốt, cuối cùng bên nhau trọn đời!]
Tổ đạo diễn công bố ngôi sao của ba tổ
“Nhan Sắc”: 8 ngôi sao;
“Vãn Thu”: 19 ngôi sao;
“Kẹo Gừng”: 20 ngôi sao;
[Vãi, “Nhan Sắc” thấp quá đi mất!]
[“Nhan Sắc” hoàn toàn tụt lại phía sau rồi! Nếu tập nào cũng tích sao, thì khả năng xoay chuyển của “Nhan Sắc” là rất khó!]
[Sao tổ đạo diễn lại đối xử với “Nhan Sắc” của tôi như vậy, nữ minh tinh và nghệ sĩ dương cầm không xứng sao?]
Trong nhiệm vụ ở tập trước, “Nhan Sắc” và “Vãn Thu” đều không chịu đựng được căn nhà không có lò sưởi, nên đều lựa chọn chi trả 10 ngôi sao để đổi lấy việc ở trong phòng có hệ thống sưởi.
Sau đó trong hoạt động của ngày tiếp theo, số lượng ngôi sao được kéo lại thông qua các nhiệm vụ.
Bởi vì không tham gia nhiệm vụ ngày thứ hai nên “Kẹo Gừng” vẫn còn 20 ngôi sao.
Đường Chi không ngờ, cô và Giang Chi không tham gia nhiệm vụ ngày thứ hai, vậy mà lại có số lượng ngôi sao dẫn đầu.
Các nhiệm vụ kiếm sao được công bố tiếp theo cũng đa dạng
Chia thành câu cá biển, tìm bảo vật trên cát, lặn và lướt sóng trên biển.
Mỗi hạng mục đều phải chi trả 5 ngôi sao để thuê dụng cụ, đương nhiên, không muốn mất phí thuê dụng cụ, thì có thể mua hạng mục, 30 sao một hạng mục, nếu mua lại, thì lúc những khách quý khác làm nhiệm vụ này, thì phải trả ngôi sao cho bọn họ để thuê.
Cái này không phải giống hệt như chơi Richman sao?!
Quả nhiên, tổ chương trình lấy ra một tấm bản đồ, bên trên có lối đi giống hệt Richman, còn thẻ bài cơ hội và lá bài vận mệnh ban đầu, thì được đổi thành thẻ bài hẹn hò.
Nhan Vô Ưu đặt câu hỏi: “Thẻ bài hẹn hò là gì?”
Đạo diễn: “Thẻ bài hẹn hò là thẻ may mắn nhất, không cần chi ra bất cứ ngôi sao nào, hoàn thành nhiệm vụ hẹn hò còn có thể nhận được 10~30 phần thưởng ngôi sao ngẫu nhiên.”
[Ôi vãi, tổ chương trình biết chơi thật đấy!]
[Vậy chẳng phải thẻ bài hẹn hò này sẽ được đảm bảo ít nhất 10 ngôi sao sao?]
[Cuối cùng đạo diễn cũng nhớ, đây là chương trình tình yêu rồi ư!]
[Muốn xem ba đôi hẹn hò quá đi!]

Đạo diễn: “Được, tiếp theo tổ đội “Kẹo Gừng” có xếp hạng cao nhất, mời hai người tiến lên trước để ném xúc xắc.”
Đúng thật là Richman, nhiệm vụ cũng không thể chủ động lựa chọn, toàn dựa vào xúc xắc.
Đường Chi cũng hỏi một câu rất quan trọng: “Vậy sau khi bọn tôi hoàn thành một vòng quay lại điểm xuất phát, thì sẽ được phát sao ư?”
Đạo diễn: “Đúng vậy, hoàn thành một vòng, sẽ được thưởng 10 ngôi sao!”
Nhưng muốn hoàn thành một vòng thì rất khó khăn, cho dù lần nào cũng ném xúc xắc được sáu, chạy thật nhanh, thì ít nhất cũng phải làm ba vòng nhiệm vụ.
[Tôi có dự cảm, có thể sau khi mọi người làm xong những nhiệm vụ này, sẽ bị trừ sao!]
[Một vòng, đừng nói là kiếm sao, có thể còn không thu hồi được vốn gốc.]
Đường Chi và Giang Chi ném được 3.
Nhiệm vụ tương ứng, là tìm bảo vật trên cát.
Tổ đạo diễn phổ biến quy tắc cho bọn họ: “Tìm bảo vật trên cát —— Các bạn có thể tìm kiếm vỏ sò có in LOGO của chương trình chúng tôi ở trên cát, mỗi vỏ sò đại diện cho một ngôi sao, thời hạn là mười phút. Phí thuê cát là 5 sao.”
Nói cách khác, nhất định phải tìm đủ năm vỏ sò, mới không thua lỗ.
[Đạo diễn gian thương!]
[Năm cái mới không lỗ, cái này con mẹ nó... Thà không làm còn hơn?!]
Giống như nghe được tiếng lòng của bão bình luận, đạo diễn lại nói: “Chủ động từ bỏ tổn thất 5 sao.”
[... Quả nhiên là nhiệm vụ lừa sao mà!]
[Chi bằng tổ chương trình nói, muốn nhìn tất cả các cặp đôi ngủ trong lều vải luôn đi ha ha ha ha ha!]
[Tôi đã bắt đầu mong đợi hình ảnh ba tổ đều ngủ trong lều vải...]
Đây mới là tổ đầu tiên, làm gì có đạo lý từ bỏ.
Đường Chi khoe khoang: “Tìm đồ là sở trường của ta!”
Một giây sau, có nhân viên công tác lấy dây thừng tới, buộc chân của Đường Chi và Giang Chi lại với nhau.
Đường Chi bối rối: “Sao còn phải chơi hai người ba chân vậy?”
Trên bình luận cũng bùng nổ một trận 6666.
[Độ khó này lại tăng thêm rồi!]
[Vốn đã vất vả rồi, còn bị buộc lại!]
[Hu hu hu, các người chỉ quan tâm bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, còn tôi chỉ quan tâm… “Kẹo Gừng” ngọt quá đi.]
Cảm cúm của Đường Chi đã khỏi, cô xuất phát trước kiểm tra thời tiết của thành phố Hải, đang là không khí trong lành vào cuối thu, vết sẹo lập tức tốt lên cũng đã hết đau, mặc một cái quần dài đỏm dáng.
Nhưng bây giờ, bắp chân của cô bị dây thừng trói chặt vào chân của Giang Chi.
Hơi nóng trên chân của người đàn ông, liên tục truyền qua lớp vải mỏng.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên tiếp xúc thân thể với anh...
Nhưng vừa nghĩ tới việc phải duy trì như vậy mười phút, thì trong lòng cô khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng.
Nhân viên công tác bấm giờ: “Thời gian bắt đầu!”
Giang Chi khẽ nâng mi mắt: “Đi.”
Đường Chi ngơ ngác đi theo anh, đi bước đầu tiên.
Cô đặt hai tay che trước ngực, cẩn thận bước theo bước đi của anh.
Nhưng bị buộc sát vào nhau, mỗi bước đi, cô đều sẽ bị kéo về phía anh.
[Sao cứ cảm thấy, hôm nay Chi Chi hơi cẩn thận?!]
[Tôi cũng thấy vậy, hình như hơi căng thẳng!]
Qua một phút, bọn họ vẫn chưa thu hoạch được gì.
Có lúc rõ ràng cô muốn đi sang bên trái, nhưng Giang Chi cứ khăng khăng đi bên phải.
Sức lực nam nữ trời sinh chêch lệch, cảm giác thăng bằng cả cô lại kém, lúc nào cũng lo lắng đề phòng mình ngã vào ngực Giang Chi, căn bản không đặt tâm tư lên cát.
Có lẽ đã phát hiện ra cô đang lơ đãng, Giang Chi khẽ nhắc nhở cô:
“Nhìn tôi làm gì? Nhìn dưới chân.”
Đường Chi thầm nói, tôi cũng muốn nhìn dưới chân đấy chứ.
Nhưng đây không phải là, điều kiện không cho phép sao?
Sự ăn ý giữa hai người bọn họ hết sức tệ hại, nhưng hễ cô vừa phân tâm, thì anh lại cất bước đi, cô cũng phải loạng choạng bước theo, có lúc suýt chút nữa thì đụng đầu vào lưng anh.

[Ha ha ha ha, anh Chi: Tôi đang chuyên tâm tìm vỏ sò, em lại mê muội sắc đẹp của tôi!]
[Chi Chi cố gắng lên, nếu không muốn mất ngôi sao nha!]
Qua năm phút, hai người chỉ tìm được một vỏ sò.
Giang Chi đứng yên, khẽ liếc nhìn cô: “Muốn thắng không?”
Đường Chi đỏ mặt: “Đương nhiên muốn!”
Cô còn muốn ở trong biệt thự khách sạn sang trọng nữa kìa!
“Muốn thắng thì giữ lấy tôi.”
Anh tỉnh bơ, đưa cánh tay tới gần cô, ra hiệu cô nắm lấy.
Ánh mắt Đường Chi sáng lên.
Ai nha.
Vì để thắng, lề lối của Giang Chi cũng lập tức mở ra.
Những chi tiết cô rất chú ý, dường như không phải là vấn đề gì lớn trong mắt anh.
Rõ ràng lúc trước ngay cả lưng của anh mà cô cũng dám nhảy lên, còn từng ôm cổ anh
Nhưng có thể là do hôm đó lúc anh chăm sóc cô rất ân cần, khiến trong lòng cô nảy sinh một chút yêu thích, không muốn giày vò anh, ai biết rằng anh lại tự mình đưa tới cửa.
Đường Chi lập tức vươn tay nắm lấy cánh tay của anh, dồn hết sức lực của mình lên người anh.
Tay của Giang Chi buông giữa không trung, cuối cùng cũng đặt lên bả vai cô.
Cô cố gắng không chú ý tới sự căng thẳng đang nổi lên trong lòng, lúc này mới thật sự có thể tập trung dồn hết lực chú ý xuống chân, vừa nhìn đã thấy một vỏ sò chôn dưới cát, hơi chói sáng dưới ánh mặt trời.
Vỏ sò có khắc logo của tổ chương trình, sáng hơn vỏ sò bình thường một chút.
Đường Chi kéo Giang Chi, kích động nói: “Hình như em tìm được một cái rồi, chúng ta qua đó xem thử.”
Giang Chi đồng ý.
Lần này bọn họ bước rất ăn ý, không cần lo sẽ ngã xuống và xảy ra điều bất trắc.
Đường Chi khom người, nhặt vỏ sò đó lên.
Cô phủi cát trên vỏ sò đi, quả nhiên lộ ra logo của tổ chương trình!
Cô quay mặt sang, đôi má bị ánh tịch dương nhuộm đỏ ửng, đôi mắt bởi vì phấn khởi, lộ ra rất linh động.
“Giang Chi, đúng là vỏ sò chúng ta cần tìm!”
Anh dường như bị cô lây nhiễm, khóe miệng xuất hiện ý cười lờ mờ.
“Ừm.”
Đường Chi thắng ngay trong trận đầu, lại bắt đầu được nước lấn tới yêu cầu được khen thưởng: “Có phải em rất lợi hại không!”
Gió biển nổi lên, thổi tung mái tóc cô.
Giọng nói của anh hòa vào trong gió, vừa lạnh nhạt, lại vừa mang theo chắc chắn vô hạn.
“Ừm.”
Bão bình luận sắp phát điên rồi… 
[Aaa, “Kẹo Gừng” đúng là ngọt quá đi!]
[Cảm giác anh Chi thật sự không chút sức đề kháng nào đối với Chi Chi!]
[Bây giờ tôi cảm thấy giữa hai bọn họ đã bắt đầu có một chút mập mờ! Không biết bọn họ có cảm nhận được không…]
Đã qua mười phút, Đường Chi và Giang Chi vừa tìm được thêm tám cái vỏ sò, nhiệm vụ lần này kiếm được 3 ngôi sao.
Bên phía Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt đã ném xong, là nhiệm vụ lướt sóng, hai người cũng đi làm nhiệm vụ rồi.
Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi thử nhiệm vụ lặn xuống nước, cuối cùng chưa học đã từ bỏ, lần này cũng quay lại, chuẩn bị ném lượt thứ hai.
Bây giờ đến lượt Đường Chi và Giang Chi ném xúc xắc.
Đường Chi lại ném xúc xắc, là 4.
Cô quay đầu nhìn: “Bây giờ là cái gì?”
Hạ Thu Thu hét chói tai: “Thẻ bài hẹn hò!”
“Con mẹ nó, hai người may mắn quá đi mất!”

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.