Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Chương 36



Nếu Giang Chi đã thành tâm thành ý đặt câu hỏi…
Đường Chi quyết định đại phát từ bi mà nói cho anh biết: “Đúng rồi, sao hả? Em vẽ đẹp đúng không?”
Trả lời còn nhanh hơn cả Giang Chi chính là các netizen trong phòng phát sóng trực tiếp:
[Cái lùm mía tui cười văng luôn ha ha ha ha vẽ cái quái gì thế hả trời!]
[Cứ tưởng mi là cao thủ, kết quả má nó mi chỉ là đồ cùi bắp?!]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Cái ông sinh viên mỹ thuật hồi nãy bước ra đây tui hỏi cái! Này, ông nói cho tui biết đi, đây mà là phác họa đó hả?!]
[Không hổ là Chi Chi. Tui phục, tui phục thật luôn!]
Bức tranh này quả thật đã không phụ sự kỳ vọng của mọi người.
Người đàn ông trên tranh có kiểu tóc HKT, khuôn mặt gồ ghề, đôi mắt hẹp dài nhưng vị trí của hai mắt lại không cân xứng, lệch kiểu một trên một dưới, lông mi vừa dài vừa thô giống như chân nhện, mỗi bên gương mặt đều có một cái hình tròn như là đánh má hồng, mũi là một đường thẳng tắp, miệng nghiêng đến dưới mi mắt, vì để thể hiện đôi môi mỏng của Giang Chi, cô cực kỳ tỉ mỉ dùng ba đường thẳng và mảnh, kề sát vào nhau, giống như ba con sâu lông bò sát song song với nhau.
Có thể nói là Picasso đương đại.
Giống như để thể hiện sự yêu thích của cô đối với người được vẽ trong tranh, cô thậm chí còn vẽ một đống trái tim vào các chỗ trống bên cạnh.
Một bức tranh như thế, lại còn phối với ánh mắt tràn ngập mong chờ, câu hỏi vẽ có đẹp không của Đường Chi kia…
Quả thật là chim sẻ mổ mông trâu.
Quá là trâu bò.
Mặt Giang Chi cũng trầm xuống bằng tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, đôi mắt đen láy vẫn lạnh nhạt bình tĩnh giống như ngày thường, nhưng ngón tay rũ xuống đang run nhè nhẹ lại lặng lẽ bóc trần sự yếu ớt dưới bề ngoài bình tĩnh đó của anh.
Thậm chí cả bình luận live cũng không nhìn lọt mắt nổi, nhao nhao nói đau lòng cho Giang Chi.
[Anh Chi của tui từng này tuổi mà từ trước đến giờ cũng chưa phải chịu uất ức như thế này…]
[Tay run hết cả lên rồi, thật sự bị Đường Chi làm cho câm nín luôn.]
[Ha ha ha ha xin lỗi nha, lúc xem bức tranh kia tui không cười, nhưng mà nhìn thấy phản ứng này của anh Chi tui đã cười ra tiếng.]
[Đường Chi thực sự là do ông trời phái xuống hành hạ anh Chi đúng không? Thương anh Chi mười giây…]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thực ra Giang Chi cũng chẳng nuôi bất kỳ hy vọng gì với tác phẩm hội họa của Đường Chi.
Người bình thường không có chút nền tảng mỹ thuật, cũng không thể vẽ đẹp được đến đâu.
Nhưng nếu vẽ không đẹp là do vấn đề kỹ thuật…
Nếu vậy thì hiển nhiên Đường Chi vẽ anh thành ra như thế là vấn đề về thái độ rồi.

Suy nghĩ này khiến cho lòng anh lại trầm xuống, thật sự hận không thể túm người đến ngay chỗ mình, bắt cô chấn chỉnh lại thái độ, sửa lại bức tranh như đầu trâu mặt ngựa kia cho anh…
Nhưng Đường Chi còn chẳng hề nhận thấy anh đang không vui, lúc này còn cầm mái chèo, còn ngân nga một điệu hát dân gian.
“Thuyền nhỏ trôi à trôi, ai đang chèo mái chèo…”
“Gió khe khẽ gõ cửa sổ, hoa cải dầu vàng ươm…"
Giọng phương Nam khe khẽ, cố tình kéo dài giọng kia còn lạc tông, cùng với bức tranh xấu đau xấu đớn kia hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, khiến cho huyệt thái dương của Giang Chi giật giật lên.
Đây không phải là ngày đầu tiên anh biết con người dở hơi này có năng lực khiến người ta tức chết không cần đền mạng.
Nhưng đây lại là lần đầu tiên anh cảm nhận được rõ ràng…
Nếu như không trị cái tính được đà lấn tới này của cô, chỉ sợ sau này anh sẽ còn bị cô chọc tức chết nữa.
[Ha ha ha, anh Chi quạu rồi!]
[Lần đầu tiên tui thấy anh Chi cọc như vậy á, lúc tức giận cũng đẹp trai quá đi!]
[Nếu mà là tui tui cũng tức chết, Chi Chi vẽ xấu thật sự luôn á, tui là Đường Bột nhưng mà tui cũng thấy nó xấu thiệt kkk!]
Trong suốt hành trình kế tiếp, Giang Chi vẫn luôn cực kỳ im lặng.
Anh không nói lời nào, lái thuyền vô cùng nhanh.
Lúc trả lời câu hỏi cũng nghiêm mặt, trả lời nhanh câu hỏi rồi nhanh như chớp chở Đường Chi đi hoàn thành nhiệm vụ.
Đường Chi vốn tưởng rằng anh chỉ là hăng hái, đợi đến khi thuyền đi qua hai trạm rồi, cô mới chậm chạp ngờ ngợ có gì đó sai sai.
“Nè, anh sao thế? Giận rồi hả?!”
Dù là bức tranh kia vẽ có phần buồn cười, chính cô cũng không nhịn được.
Nhưng anh cũng đâu có thích cô, vậy anh để ý đến bức tranh kia làm gì chứ.
Không phải cô chỉ muốn giải trí một chút thôi sao.
Hơn nữa ngoại trừ phong cách vẽ có phần hơi kỳ dị một chút, những chỗ khác đều là tả thực mà, mắt đào hoa, môi mỏng mũi cao, có chỗ nào mà không nghiêm ngặt dựa theo diện mạo của anh mà vẽ cơ chứ?
Anh là loại người có gánh nặng thần tượng, sẽ vì cô vẽ anh xấu mà tức giận hay sao?!
Giang Chi không để ý đến cô, chèo thuyền thật nhanh.
Đường Chi đợt một lát nhưng không thấy anh đáp lại, liếc nhìn một cái, quả thực thấy anh đang treo một khuôn mặt diêm vương người sống chớ lại gần, thối giống như tảng đá ở chỗ đó đó (1).
Cô không nhịn được mà bị cái so sánh tào lao mà mình nghĩ ra trong đầu chọc cười, khóe môi hơi tràn ra một chút cười trộm.
Quả nhiên mặt Giang Chi càng đen thêm.
[Quả nhiên, không có làm màu nhất, chỉ có làm màu hơn!]

[Thực ra tui thấy giận dỗi giữa người yêu với nhau đáng yêu lạ kỳ luôn á. Ngoan ngoãn.jpg]
[Đường Chi bị gì hả! Anh Chi đã giận rồi mà cô ta còn cười được, vậy mà nói thật sự yêu anh Chi, tui cũng cạn lời luôn, ghét cô ta quá!]
[Lạnh lẽo quá, mấy bạn Đường Bột mau về chuẩn bị đi, tui có dự cảm, lát nữa sẽ bắt đầu xé nhau đấy.]
[Chi Chi rõ ràng dễ thương quá trời, mấy người mắng Chi Chi có độc hay gì!]
Đường Chi vốn còn tưởng rằng Giang Chi đã đổi tính, mối quan hệ giữa hai người trong mấy ngày này đã hòa hoãn, cũng thường thấy anh hay cong môi cười, không còn lạnh như băng vậy nữa.
Hay lắm, chỉ vì một bức tranh mà giờ anh kéo thẳng cô vào blacklist luôn!
Chờ hai người hoàn thành nhiệm vụ rồi cùng xuống thuyền, trả lại sổ ký họa và bút cho nhân viên công tác, Giang Chi cũng không quay đầu lại mà đi nhanh về.
Đường Chi đuổi theo hai bước, cảm thấy bức tranh kia của mình quả thật bêu xấu hình tượng của anh, chột dạ an ủi anh: “Nè, anh đừng giận mà, lát nữa khi trưng bày thì anh sẽ thấy, sẽ có bất ngờ đó.”
Nhưng có lẽ là cảm thấy danh dự của mình bị hao tổn, dù cho cô có nói hay thế nào đi nữa Giang Chi cũng không dao động, bước chân như gió, đi cực kỳ nhanh.
Đường Chi chạy chậm đuổi theo bên cạnh anh, thấy anh sống chết cũng không để ý đến cô, cô mới giận dỗi véo cánh tay anh một cái, lông mày Giang Chi cũng không nhăn lấy một chút.
Tức giận thật rồi.
Đường Chi dẩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em vẽ anh đẹp như thế mà anh còn giận em.”
Giang Chi quả thật bị cô chọc tức đến muốn cười.
“Đẹp à?”
Đẹp ở đâu?!
Đẹp ở chỗ đôi mắt giống hình tam giác lệch lên lệch xuống kia à?!
Hay là cái cằm thiếu một miếng, cùng với cái miệng sắp nghiêng tới tận mang tai kia?!
Đường Chi vội nói: “Đương nhiên là đẹp rồi, em có đặt tâm tư nhỏ bé ở trong đó mà.”
Nghe vậy độ cong bên môi Giang Chi càng lớn hơn nữa, thực sự là tức đến phát cười.
Trước khi lên thuyền uy hiếp anh, buộc anh phải vẽ cô cho đẹp, cô lại vẽ anh thành cái quỷ yêu kia… 
“Em không lừa anh thật mà.” Đường Chi cảm thấy phản ứng của anh thật lớn, quả nhiên tính tình nhạt nhẽo, trời sinh lạnh lùng bạc tình gì đó chẳng qua cũng chỉ là hình tượng mà thôi, là người ai cũng sẽ để ý hình tượng của mình là tốt đẹp hay xấu xí, cô hừ hai tiếng: “Cái đồ không có tế bào nghệ thuật nhà anh, không thưởng thức được tranh em vẽ. Sau này em mở triển lãm tranh sẽ không mời anh!”
Anh không để ý đến cô, đi nhanh về phía trước.
Không khí đột nhiên chuyển biến một cách bất ngờ, giữa hai người chỉ còn lại tiếng bước chân anh đi cô đuổi mất trật tự.
Đường Chi hiếm khi có tâm tình tốt, cũng thật sự hổ thẹn trong lòng, vì muốn hòa hoãn bầu không khí nên lấy một câu chuyện cười mình mới đọc trước đó chọc anh: “Tôi thường xuyên sắm vai một người coi nhẹ tình yêu, giống như có được hay mất đi đối với tôi mà nói đều chẳng quan trọng, nhưng thực tế thì sao, thực tế thì tôi là một tên ngốc sẽ tan vỡ một vạn lần vì tình yêu.” 
Bước chân của Giang Chi không hề ngừng lại, chẳng có chút phản ứng nào.

Cô lại tiếp tục nói lời khiến người khác chán ghét: “Khi chúng ta là quan hệ người yêu, anh lạnh nhạt với em. Khi chúng ta là quan hệ bạn bè,…”
Nói đến đây, cuối cùng Giang Chi cũng đứng lại, lạnh lùng liếc qua.
Khuôn mặt từ trước tới nay vốn lạnh nhạt của anh giờ đây lại vô cùng nghiêm túc, ngũ quan anh tuấn nhuốm chút sương khói của tháng mười ở thành phố Nam, môi mím chặt thành một đường thẳng. Bị anh nhìn như vậy làm Đường Chi bất giác cảm thấy tim mình lạnh buốt, không hiểu sao lại nảy ra ý nghĩ có phải mình thực sự làm sai hay không.
Nhưng cô biết thứ anh quan tâm bây giờ là lời mình nói, lập tức nuốt câu “mập mờ không rõ” vốn định nói tiếp vào bụng, tỏ vẻ tươi cười nói ra một câu: “... Anh cũng không nhìn em.”
Giang Chi không để ý đến cô nữa, tiếp tục sải bước đi về phía trước.
Đường Chi dốc hết cõi lòng, chỉ còn một câu cuối cùng thôi.
Cô nhắm mắt theo đuôi đi sau lưng anh thở dài: “Haiz, những thứ cảm xúc em khó mở miệng, không nói ra mà tự mình tiêu hóa đều không thu hút được sự chú ý của anh.”
Lạnh lẽo.
Vô dụng thôi.
Nói gì cũng khó xóa mờ sự oan ức của anh.
Cô nổi giận đùng đùng: “Bỏ đi, anh không biết thưởng thức tranh của em, anh không xứng có được nó!”
Uổng công lúc nãy khi vẽ tranh, cô còn thầm nghĩ tới biểu cảm bất ngờ của Giang Chi khi thấy nó được bày ra.
A a a… Tên đàn ông chó chết không xứng!
Cũng không biết đi theo bao lâu, bước chân của Giang Chi bỗng chốc dừng lại.
Đường Chi bước nhỏ theo sát phía sau, suýt chút nữa đã đâm đầu vào ngực anh. Cô vội ngừng bước chân, ngoan ngoãn lùi về sau hai bước, đầu hơi hơi cúi xuống như một học sinh ngoan làm sai bị thầy giáo phạt.
Khi nãy thì gây sự, bây giờ lại ngoan ngoãn muốn chết, khiến người ta cảm thấy lớn tiếng trách móc cô cũng là một sai lầm.
Ngực Giang Chi phập phồng dữ dội vài cái, khó khăn mở miệng: “Trong lòng em, tôi…”
Đường Chi rất phối hợp ngẩng mặt lên, một đôi mắt hạnh trong veo sáng rực: “Ừ ừ?”
Giang Chi tức khắc lại thấy như bị mắc nghẹn.
Anh nhịn xuống cơn tức, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
“Ê, sao anh nói có một nửa vậy!”
“...”
“Rốt cuộc khi nãy anh muốn nói gì?! Nói lấp lửng làm người khác khó chịu lắm đấy!”
“...”
Đường Chi đuổi theo đến mức thở hổn hển, dứt khoát không đuổi nữa.
Giang Chi có độc a a a!
Khó khăn lắm mới mở miệng lại bỏ lửng!
Cô không dỗ anh nữaaa!
Cô dứt khoát quay về, dù sao vẫn còn sớm, định tìm Bạch Bạch hỏi xem cô ấy có muốn đi dạo xung quanh không. Vừa rồi cô trông thấy một quán có bán kẹo đường (2), đang nghĩ xem có nên mua một cái về dỗ Giang Chi không.
Giang Chi đi được một đoạn dài, tiếng bước chân nhỏ lộn xộn đằng sau đã biến mất. 

Anh lạnh mặt, chợt dừng bước.
Người đáng lẽ phải đuổi theo anh lại không thấy bóng đâu.
Anh bình thản sải bước trở lại, trước khi đi vào homestay, khó lắm mới liếc mắt nhìn sau lưng.
Đằng sau không một bóng người.
Hơi thở trên cơ thể người đàn ông bỗng trở nên lạnh lẽo, trái tim nặng nề chìm xuống như rơi vào đáy vực.

Do nhóm của Đường Chi kết thúc công việc sớm nên mấy nhân viên đi theo cũng được rảnh rỗi.
Tất nhiên là Bạch Bạch trực tiếp đồng ý yêu cầu của Đường Chi, hai người cùng đi tìm người làm kẹo đường.
Bây giờ công nghệ làm kẹo đường cũng đã cải tiến, không cần dùng sức người thổi hơi nữa, máy móc cũng có thể làm được. Trên quầy hàng của người làm kẹo đường bày những con vật nhỏ đã làm xong.
Đường Chi nghĩ một lúc, muốn một con hươu cao cổ.
… Ít nói, cao cao tại thượng, muốn khiến nó hạ chiếc đầu cao quý xuống đúng là khó như lên trời!
Quá hợp với Giang Chi luôn!
Về phần mình, Đường Chi chọn một chú thỏ.
Còn tại sao lại chọn thỏ ấy hả… Mong rằng anh nhìn vào sự nhỏ bé, đáng thương, bất lực của cô mà không giận nữa!
Bạch Bạch ở bên cạnh sắp gặm đường đến mức phát điên rồi.
Hu hu, đây là sự vui vẻ khi trực tiếp đẩy thuyền sao?!
Hươu cao cổ kiêu ngạo với chú thỏ đáng yêu vừa nhát gan vừa dũng cảm!
Đây là câu chuyện tình yêu đồng thoại đẹp đẽ gì vậy!
Đang đẩy thuyền hăng say, Đường Chi bỗng hỏi cô ấy: “Cô muốn cái gì?”
Bạch Bạch: “Cái gì cũng được, tôi không kén chọn đâu!”
Đường Chi chọn cho cô ấy một con cá voi nhỏ.
“Tôi thấy cái này đáng yêu nhất đó!”
Bạch Bạch sắp hạnh phúc chết rồi.
(1) Cục đá lót WC xổm thời xưa
(2) Hình ảnh minh họa kẹo đường
  

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.