Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Chương 4: Chương 4:



Giang Chi cũng không sợ nhiệm vụ này.
Anh chỉ cảm thấy kỳ lạ.
Khi còn nhỏ anh đã từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên núi Trường Minh.
Lúc đó hai nhà họ Giang và Đường cùng nhau leo núi. Đường Chi mười bốn tuổi dáng dấp xinh đẹp, nhưng tính cách kiêu căng, thích làm mình làm mẩy đã có từ khi cô còn bé.
Năm đó, hoa đỗ quyên nở rộ cả núi Trường Minh, Đường Chi một hai đòi anh hái cho cô một đóa. Cô gái nhỏ liếc mắt, nhất định phải có được đóa hoa xinh đẹp nhất, đỏ nhất trên ngọn núi này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Chi không muốn, Đường Chi lại uy hiếp anh: “Nếu anh không hái cho em, em sẽ méc với dì Triệu rằng anh vừa mới hôn trộm em.”
Nếu ở hiện tại mà nói, sự uy hiếp này rất không có sức mạnh.
Nhưng với Giang Chi của lúc đó mà nói thì rất hiệu quả.
Nếu anh ghét cô làm nhiều việc xấu thì sao có thể hôn trộm cô?
Giang Chi cắn răng vì cô mà đi hái một nhánh đỗ quyên vừa xinh đẹp vừa rực rỡ nhất ở rìa núi. Đỉnh núi Trường Minh gió mát nhè nhẹ, đá vụn dưới chân anh bị giẫm lên mà phát ra những tiếng vang thưa thớt. Giang Chi cố gắng hái xuống một đóa hoa đỗ quyên, vừa quay người lại thì cục đá dưới chân đã trượt xuống, cả người anh cũng bị cục đá kia kéo theo lộn nhào xuống dưới.
Chờ đến khi người lớn hoảng hốt chạy đến thì bắp chân của anh đã bị cành cây trong rừng va quẹt làm cho bị thương, trên mặt cũng có vết máu, một đứa bé cả người đầy vết thương và bụi đất nhưng trong tay còn nắm chặt đóa hoa đỗ quyên mà Đường Chi muốn.
Vì vậy có thể thấy được những năm này anh không thích cô cũng đều có nguyên nhân cả.
Vì chuyện lần đó, ngoại trừ bắp chân của anh còn để lại một vết sẹo thì không còn bất kỳ ảnh hưởng nào.
Ngược lại chuyện đó đã trở thành khúc mắc trong lòng Đường Chi. Sau đó dù lôi kéo anh đi du lịch, Đường Chi sẽ luôn bỏ qua mấy danh lam thắng cảnh phải leo núi.
Lúc này, cô chủ động lựa chọn núi Trường Minh, xem ra cô rất chờ mong vào chiếc khóa đồng tâm đã ấp ủ trong lòng này.
Trong xe, hơi lạnh vừa đủ nhưng Giang Chi vẫn cảm thấy bực bội.
Anh xoa huyệt thái dương giống như muốn phình ra, mím môi lại.
Anh sẽ không phạm một sai lầm đến lần thứ hai.
Cuối cùng vẫn phải chia tay, dù khóa đồng tâm này có tốt cũng không thể thuộc về họ.
Đường Chi ngồi cạnh Giang Chi, cô không hề phát hiện sự khác thường của anh, chỉ tập trung ôm điện thoại lướt Weibo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên bản danh sách hot search, #Bao giờ Giang Chi và Đường Chi chia tay vững vàng đứng ở top 1.
Đường Chi nhấp vào, tất cả bên trong đều là fans đang đau lòng, bày tỏ bất bình thay Giang Chi.
Đối với những lời chửi mắng kia, Đường Chi nhìn nhiều đã quen, nhưng rất nhanh sau đó ánh mắt của cô đã lướt tới một bình luận “Chỉ cần không phải là Đường Chi thì ai cũng được” và dừng lại ở bình luận đó một lúc lâu.
Trong sách, sở dĩ tác giả sắp đặt thân phận bạn gái cũ cho con tốt Đường Chi này, chính là vì muốn kéo thấp sự mong chờ của fans Giang Chi, để cho sau này khi nữ chính xuất hiện, Giang Chi công khai chuyện hẹn hò sẽ nhận được sự chúc phúc của toàn dân.
Cô ngẩng đầu lên nhìn sang Giang Chi.
Người đàn ông từ từ nhắm hai mắt, giống như đang ngủ.
Không biết có phải do cô ngồi bên cạnh mà lông mày của anh đã nhíu chặt lại. Cô nhìn chằm chằm anh trong khoảng năm giây, anh vẫn cau chặt mày không hề thả lỏng.


Sau một giờ, xe đã đến dưới chân núi Trường Minh.
Đường Chi vừa xuống xe đã cảm nhận được thời tiết nóng bức ở đây, mặt đất như muốn bốc hơi, giống như một lò nướng khổng lồ.
Tổ quay phim đã bắt đầu nói chuyện với người phụ trách bên này từ trước, tại hiện trường còn có huấn luyện viên hướng dẫn bọn họ leo núi.
Cả người Giang Chi thoải mái khoan thai đứng đó, gương mặt trong trẻo nhưng biểu cảm vẫn lạnh lùng, giống như hình ảnh trên áp phích.
Vừa nghĩ đến một lúc nữa Giang Chi sẽ phải chịu khổ với vách núi này còn có thể gặp tai nạn thì tâm trạng của Đường Chi lại vô cùng thoải mái. Hài! Để xem lát nữa khi leo núi anh có còn bình tĩnh như vậy không.
Cứ hễ nghĩ đến gì xấu thì ánh mắt của cô lại càng linh động, giống như một chú chim nhỏ vừa được thả ra khỏi lòng, giọng nói cũng vô cùng nhẹ nhàng: “Cố lên nhé! Bạn trai!”
“Hạnh phúc của hai chúng ta đều đặt hết lên người anh đấy nhé!”
Cũng đã đến đây rồi, cô còn chưa biết rõ quy tắc.
Giang Chi liếc nhìn cô, thờ ơ nhắc nhở: “Đây là nhiệm vụ của hai người.”
“Hả?”
Ngay từ đầu Đường Chi đã không hiểu ý anh.
Mãi đến khi nhân viên công tác cầm theo bảng lưu ý khi leo núi và đơn đăng ký của du khách cho cô điền thông tin vào, mà cả khi Đường Chi cầm bút cũng không dám tin, nhỏ giọng hỏi: “Em cũng phải leo lên sao?”
Chẳng lẽ không phải cô đến để xem Giang Chi chịu khổ gặp nạn sao? Không phải thiết lập hình tượng bạn gái đến cổ vũ anh sao?
VÌ SAO CÔ CŨNG PHẢI LEO LÊN?
Nhân viên công tác hơi nghi ngờ: “Sao vậy?”
Một tiếng này cũng thu hút sự chú ý của Giang Chi.
Đường Chi cảm thấy không ổn lắm, cô vẫn chưa từ bỏ ý định muốn hỏi nhân viên công tác này: “Nhiệm vụ này không phải nhiệm để bạn trai thể hiện sức mạnh sao? Vì sao tôi cũng phải leo lên?”
“Đúng vậy!”
Nhân viên công tác cũng rất khó hiểu gật đầu: “Bởi vì nhiệm vụ năm sao có độ khó cao nhất, cho nên cho phép lựa chọn hai người, cô có thể leo núi cùng với anh Giang.”
Đường Chi: “…”
Hay lắm! Cái gì gọi là lấy đá đập chân mình, cái gì gọi là miễn cưỡng vui cười, cái gì gọi là nuốt hết mọi khổ cực, đắng cay của cuộc sống vào bụng, cay đắng hơn nữa, gian nan hơn nữa cũng phải ghi nhớ duy trì nụ cười.
Bây giờ cô đã có thể cảm nhận được tất cả điều đó.
Vì hướng dẫn cho họ, huấn luyện viên đã suy nghĩ đến việc bản thân họ chính là người mới nên đã giảng giải rất kỹ càng.
Đường Chi đứng bên cạnh Giang Chi mãi suy nghĩ viển vông nên không nghe lọt được chữ nào.
Cô có một nhược điểm khó mà mở miệng, chính là sợ độ cao.
Bây giờ bắp chân và bụng của cô đã bắt đầu không có khí phách mà run rẩy.
Dựa theo tính cách của nguyên chủ, nếu có cơ hội tốt thế này thì chắc chắn đã rất vui vẻ.
Đừng nói là leo núi, dù có lên núi đao biển lửa, chỉ cần có thể ở bên cạnh Giang Chi thì cô ấy đều cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ.

Cô không dám nói mình không thể, cô sợ Giang Chi sẽ nhìn ra sơ hở.
Chờ đến khi tất cả mọi người đều thay đồ bảo hộ xong xuôi thì mặt mày của Đường Chi đã cứng ngắc, hoàn toàn không còn cười nổi.
Hai người họ đứng ở nơi xuất phát. Giang Chi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh nhướng mày: “Sợ?”
“Cái này thì có gì phải sợ?” Đường Chi kéo khóe miệng lên, miễn cưỡng nở nụ cười: “Có thể làm nhiệm vụ chung với anh, em vui còn không kịp nữa là.”
Ánh mắt anh thờ ơ đảo qua đôi chân đang run rẩy của cô: “Thật sao?”
Giọng của anh vốn nhẹ hẫng, trông rất thản nhiên, nhưng lúc này lại nghe ra giống như đang châm chọc.
Đường Chi tức giận lườm anh.
Chần chừ cũng vô dụng, cô dứt khoát quyết tâm leo lên trên.
Chỉ cần không nhìn xuống dưới thì sẽ không sợ độ cao.
Đường Chi cắn răng, leo lên trên vài chục bậc.
Cô vừa dùng sức trên tay, vừa động viên trong lòng mình. Sau vài phút ngắn ngủi mà lại dài đằng đẵng như đã qua cả một đời người.
Sau đó, cổ tay đã bắt đầu mỏi nhừ, cánh tay giống như bị rót chì vào trong, Đường Chi chỉ ngừng lại trong chớp mắt, ánh mắt kịp liếc xéo qua, quan sát mấy người bên dưới. Đen nghịt! Tất cả đều là máy móc và đầu người. Trong thoáng chốc, sự dũng cảm vừa được đốt lên trong lòng cô đã lập tức biến mất không còn dấu vết, thậm chí đầu óc còn choáng váng…
Ban đầu bắp chân chỉ hơi run rẩy nhưng bây giờ đã run lên bần bật như một cái sàn. Cô cứ lúng túng đứng đó, lên không được mà xuống cũng không xong, giống như chim cút nhỏ tứ cố vô thân.
Má ơi!
Thế này cũng quá cao rồi!
Thế mà cô đã bò lên cao như vậy rồi sao?
Cách Đường Chi khoảng năm mét có hai người yêu thích leo núi đang leo thẳng lên, họ nhìn thấy cô lúng túng đứng đó thì một ông chú đã hô lên với cô.
“Cô gái nhỏ, sợ thì đừng lên nữa! Đi xuống đi!”
“Nếu tiếp tục trèo lên trên sẽ không có người giúp đỡ đâu, xung quanh đều là vách đá, bây giờ cháu muốn bỏ cuộc thì cũng còn kịp đấy.”
Trong thâm tâm Đường Chi đã giơ cả hai tay hai chân đồng ý với ông chú này.
Nhưng cô không thể từ bỏ, chỉ xấu hổ cười: “Không sao ạ. Cháu có thể.”
Ông chú kia cười lên: “Ha ha, vậy đợi một lát nữa thì cháu đừng có khóc!”
Đường Chi: “…”
Theo lý mà nói, trong tất cả các tiểu thuyết sảng văn, xuyên sách thì lúc này nữ chính hẳn nên tỏ ra thản nhiên mà cười lên, sau đó trong ánh mắt sửng sốt của mọi người, cô ấy sẽ ào ào trèo lên trên.
Nữ chính khi ấy gợi cảm và hấp dẫn không thua gì đàn ông, làm cho tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn thấy sự lôi cuốn không tầm thường của cô ấy.
Nhưng hiện thực lại là…
Hai tay của Đường Chi dùng sức nắm chặt vào vách đá, từng cơn choáng váng ập đến, trong lòng cô cảm thấy thật sự rất mất mặt.

Cô giương mắt nhìn đỉnh núi mịt mù vô hạn trên đỉnh đầu, lại nhìn xuống bên dưới…
Á…
Cô không dám nhìn.
Vừa nghĩ như vậy chân cô đã lập tức run lên bần bật, khuôn mặt nhỏ cũng bị dọa sợ đến trắng bệch. Đường Chi cắn môi, hai tay nắm chặt vách đá, bởi vì cố sức mà mười ngón tay thon dài tái xanh đã hằn rõ xương lên.
Nếu có thể, cô rất muốn thời gian quay lại lúc lựa chọn nhiệm vụ một lần nữa. Lúc đó có đánh chết cô cũng không lựa chọn nhiệm vụ năm sao hại người hại mình này.
Trong lúc còn do dự, Giang Chi đã đến bên cạnh cô.
Giang Chi chỉ dùng có nửa phút để đến gần Đường Chi.
Thoạt nhìn anh có vẻ gầy gò, nhưng bên dưới chiếc áo sơ mi mỏng là cơ bắp rất khỏe. Đường Chi phải mất hết nửa ngày, vô cùng tốn sức để leo lên, nhưng anh chỉ ung dung thoải mái đã đến bên cạnh cô.
Cô đã sợ gần chết, thế nhưng trong giọng nói của anh lại không hề có gì gọi là căng thẳng, thậm chí còn có lòng, thảnh thơi hỏi cô: “Chơi vui không?”
Đường Chi vẫn tỏ ra mạnh mẽ: “Vui, thật sự rất vui.”
Nếu còn chơi nữa thì đến mạng cũng không còn.
Giang Chi nói: “Được rồi, cùng nhau leo đi!”
“Được! Được!”
Đường Chi trả lời rất nhanh. Sau đó cô mới phát hiện mình căn bản đã không còn sức nhấc chân nữa rồi.
Lúc này, sức lực cả người đều tập trung ở các đầu ngón tay cả rồi.
Tuy nhiên trên người có buộc dây an toàn, dù chân có đạp hụt cũng sẽ không có chuyện gì. Nhưng với người sợ độ cao mà nói, một chiếc dây an toàn nhỏ bé này hoàn toàn không mang lại cho cô cảm giác an toàn nào cả, thậm chí còn làm tăng thêm nỗi sợ hãi trong lòng cô. 
Nếu một chút nữa bị đứt mất thì làm sao?
Nếu nhân viên công tác không giữ chặt được cô thì làm sao?
Một lát nữa lỡ mà mông cô chạm đất, liệt nửa người sao?
Càng nghĩ lại càng sợ, càng sợ lại càng không dám lên nữa.
Đường Chi đau lòng: “Không muốn bò lên nữa. Giang Chi, em muốn xuống dưới.”
Giang Chi bình chân như vại, hỏi: “Từ bỏ khóa đồng tâm sao?”
Mạng sắp không còn rồi, còn gì mà khóa đồng tâm!
“Còn nhiều thời gian, sau này chúng ta có thể làm lại.”
Đường Chi cố gắng hết sức khống chế sự run rẩy trong giọng nói của mình, thể hiện vẻ mỏng manh, yếu đuối: “Bây giờ em bò không nổi nữa rồi, chúng ta xuống dưới đi mà!”
Giang Chi từ chối cho ý kiến. Sau đó lại nghe cô hùng hổ ra lệnh: “Anh… Anh dẫn em xuống dưới!”
Anh nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú động lòng người đã đỏ bừng, trong mắt đều là sợ hãi, lại còn muốn cậy mạnh.
Hai người đối mặt nhau trong mấy giây ngắn ngủi mà giống như đã qua cả một thế kỷ.
Bàn tay Đường Chi siết chặt đến mức sắp mất hết lực, cô sắp không chịu nổi nữa rồi.
Bất chợt một hơi thở mát lạnh ùn ùn thổi đến, Giang Chi đã dẫm lên vị trí gần nhất phía trên chỗ chân cô đang đặt.
Một tay người đàn ông vòng sau lưng, giọng nói nhẹ nhàng rơi bên tai cô.
“Buông tay.”
Đường Chi ngây ra, cô ngạc nhiên nhìn sang anh: “Hửm?”

“Tôi bảo em buông tay.”
Một tay anh nhè nhẹ vỗ lưng cô: “Tôi đưa em xuống dưới.”
Đường Chi không chịu.
“Buông tay, lỡ như rơi xuống sẽ chết mất.”
Nước mắt cô đã tràn ra khóe mắt, cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
Giang Chi khẽ “xùy” một tiếng: “Vậy em cứ đứng đây.”
Nói xong, anh đã muốn leo lên trên. Đường Chi luống cuống, cô sợ anh thật sự bỏ cô lại ở đây một mình nên hớt hãi kêu lên: “A… Anh đừng đi!”
“Anh giúp em một chút đi chứ.”
Cô chớp mắt, hai giọt nước mắt đã lạch cạch rơi xuống, nhìn cô đáng thương như một chú mèo nhỏ không nơi nương tựa.
“Cầu xin anh.”
Lúc này cô đã cực kỳ sợ hãi, chẳng còn sức sống, cũng không còn điêu ngoa, ngang ngược như thường ngày. Một lọn tóc dính vào gò má càng làm cô trông có vẻ chật vật hơn nữa, thoạt nhìn cô đáng yêu hơn.
Giang Chi nhớ đến lời nhắc nhở của bà Triệu, anh bất đắc dĩ thở dài.
Anh khoác một tay lên vai cô, giọng nói vẫn lạnh lùng khiến người khác cách xa ngàn dặm như trước: “Vậy buông tay.”
Đường Chi hơi ngước mặt lên, chỉ có thể nhìn thấy góc cạnh của chiếc cằm rất rõ ràng.
Cánh tay của người đàn ông tuy gầy nhưng rất có lực, anh đứng bên cạnh cô, một tay còn nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô, giống như ôm cô vào lòng, nhiệt độ và hơi thở của anh cũng bao trùm lấy cô.
Dù vậy, Đường Chi vẫn chưa thể yên tâm.
Cô lắc đầu với anh: “Không được, em làm không được.”
Cô không dám đặt cược mạng sống của mình vào tay anh hay vào tay người khác.
“Sao em biết?”
Vẻ mặt anh thản nhiên, dửng dưng giống như đang nói một câu “Hôm nay thời tiết rất tốt”.
Trái tim Đường Chi đập rất nhanh, đột nhiên lỡ mất một nhịp. Giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến cô dự cảm được điều gì đó.
Lúc còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào…
Bàn tay đang siết chặt vào vách đá đã bị anh gỡ ra, đột nhiên cô không còn chỗ dựa, trong chốc lát cảm giác mất trọng lượng ập đến. Đường Chi còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, chỉ còn lại một tiếng thét chói tai, người cô đã bị Giang Chi ôm theo, rơi xuống dưới.
Bên tai là tiếng gió gào thét, tiếng thét chói tai còn lại bị gió chặn lại trong cổ họng.
Cảm giác rơi xuống rất khó chịu, mất trọng lượng làm trái tim cô như bị siết chặt, máu trong người như đã đông lại.
Trong khoảnh khắc dây an toàn đàn hồi lại, cô ôm chặt lấy Giang Chi, dạ dày cũng quay cuồng, cảm giác giống như sủi cảo lăn mình trong nồi nước sôi.
Trong đầu cô chỉ lập đi lập lại một câu.
A a a a…
Giang Chi, tên chó nhà anh…
Tôi giết anh!

 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.