Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Chương 44



@Người bạn trai phù hợp@
Đường Chi suy nghĩ, thấy ống quần của Giang Chi dính đầy bùn đất, trong lòng cô rất áy náy.
Anh không hề tức giận khi cô nói tay anh bẩn, còn không ngần ngại giúp cô lau mặt.
Tục ngữ đã nói, duỗi tay không đánh kẻ tươi cười. Nếu anh hung dữ, cô có thể làm trời làm đất, nhưng anh dụ dỗ thì cô chỉ đành thuận theo thôi.
“Anh... có rửa luôn không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô dịu giọng, lúc đang do dự có nên phát huy tình cảm hữu nghị không thì Giang Chi đột nhiên đi ra ngoài.
Cô nóng nảy trừng mắt nhìn theo bóng dáng anh.
“A, anh làm gì vậy?”
Cô chưa đeo giày đâu?
Đường Chi rửa sạch chân, lúc này vẫn đang dẫm trên chiếc khăn lông tổ tiết mục cung cấp, đuổi cũng không đuổi theo được, cô tiếc bàn chân mới rửa sạch của mình lại bị bẩn nên chỉ có thể lo lắng nhảy trên khăn lông.
Cô nhìn Giang Chi đi thẳng ra ngoài, thầm nói không phải anh cố ý chứ!
Bởi vì vừa nãy cô trêu chọc anh nên bây giờ anh ném cô ở đây đúng không —-?
Nghĩ vậy Đường Chi thấy thoải mái hơn rất nhiều, chờ sau khi chỉ còn một mình thì cô sẽ đi nhặt giày.
Ai ngờ Giang Chi đi đến đúng chỗ cô ném giày, cúi người xuống và nhặt nó lên.
Đường Chi cho rằng mình nhìn nhầm.
Thế là cô lại trợn mắt há hốc mồm nhìn Giang Chi xách đôi giày kia về, suýt nữa không thốt nên lời!
Phần bình luận giống như phát cuồng—
[A a a, anh Chi nhặt giày cho Chi Chi!]
[Chúng ta còn không được nữa, vì sao anh Chi sủng ái Đường Chi thế? Thật lòng tôi bắt đầu đố kị rồi!]
[Rốt cuộc kiếp trước Đường Chi đã làm việc thiện gì mà được anh Chi ưu ái vậy? Hai chữ ghen ghét bổn cung đã nói đến mệt rồi!]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoàn cảnh đột nhiên đảo lộn khiến phỏng đoán ban nãy của cô có vẻ hơi tiểu nhân.
Hơn nữa mỗi lần cô phỏng đoán Giang Chi kiểu này, phản ứng của anh luôn là...
Tràn ngập năng lượng tích cực.
Hoàn toàn bộc lộ ra một điều—
Anh và cô không giống nhau.
Tâm địa gian xảo quẩn quanh trong lòng cô người ta nhìn thôi cũng thấy chướng mắt.
Biểu cảm của anh lại bình thản không gợn sóng, trong mắt không có lấy một tia ghét bỏ, chỉ đưa giày tới chỗ cô rồi trầm giọng nói: “Em tự rửa đi.”
Đường Chi không nhận, trong lòng cô dâng lên cảm giác chua xót vì thất bại, vì bị hào quang nam chính hoàn toàn nghiền áp.
Hơn nữa lúc nãy khi cô đá giày ra rất khí phách ngang ngược.
Bây giờ mà nhận...
Giống như bị vả mặt...
Chắc chắn sẽ có cư dân mạng tốt bụng làm video cô bị vả mặt cho xem.
Đường Chi lầm bầm: “Tự rửa rất mất mặt đó.”
“Anh có thể rửa cho em không?”
Đúng thật càng làm càng hăng.
Giang Chi nhướng mày.
Anh không nói câu nào có nghĩa là từ chối, Đường Chi đột nhiên nhanh trí nghĩ ra cách thoát thân.

“Anh nhìn coi Sắt Sắt nhà người ta còn tự rửa giày cho chị Vô Ưu kìa! Anh không đủ tư cách làm bạn trai!!”
Nói xong cô còn trộm nhìn biểu cảm Giang Chi xem anh có phản ứng gì.
Nhưng bộ dạng này trong mắt Giang Chi lại là khẩu thị tâm phi, chút tức giận chưa kịp dâng lên đã hóa thành ý cười bên khóe môi.
Anh không biết cơn tức giận của cô đến từ đâu nhưng cảm giác dung túng cô nháo loạn như vậy không tệ chút nào.
Anh không thảo luận vấn đề ngu xuẩn này mà đưa giày cho cô.
Đường Chi không nhận, cô cứ tiếp tục nói: “Nếu anh là một người bạn trai đúng mực thì đã rửa giày cho em rồi!”
Suy xét đến việc tổ tiết mục thường xuyên tổ chức mấy hoạt động cần thể lực nên lúc đó Đường Chi mang một đôi giày thể thao.
Đôi giày khá đẹp, thân giày màu hồng nhạt giờ đây lấm tấm bùn đất, thoạt nhìn rất dơ bẩn.
Cô phồng má bám riết đến cùng: “Nhặt cũng đã nhặt về rồi, giờ anh rửa luôn cũng có sao đâu.”
Giang Chi thấy bộ dạng bực mình của cô có chút đáng yêu, cong môi: “Giúp em rửa cũng được nhưng tôi có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Nghĩ ra thì nói sau.”
“Thế này không phải là chơi xấu à?” Đường Chi không thuận theo: “Em không ngờ anh là kiểu người vậy đấy, em bàn với anh về tình nghĩa, anh lại nói điều kiện với em!!”
Giang Chi cười như không cười nhìn cô rồi xoay người cầm giày đi.
Đường Chi nóng nảy vội “a a” gọi anh lại: “Anh quay về đây, em đồng ý là được chứ gì?”
Ý cười bên môi Giang Chi càng đậm hơn.
“Được thôi.”
“Nhưng đổi thành hai điều kiện.”
Hiếm khi anh thấy có chút thú vị khi đấu võ mồm với cô.
Nhìn đôi mắt hạnh của cô trợn tròn lên vì thêm điều kiện, khóe miệng mở to ra.
Đường Chi bất mãn, cô lớn giọng trách móc anh: “...chắc chắn anh cố ý lên giá! Quá lố rồi đấy!”
Giang Chi cũng không quan tâm chuyện khác, anh chỉ hỏi: “Muốn hay không?”
Đường Chi: “...”
Còn gì để nói nữa.
Tuy rằng yêu cầu của anh bất hợp lý nhưng lòng hư vinh bắt cô phải đồng ý.
Giang Chi rửa giày cho cô đó!
Đây chính là chuyện nở mày nở mặt, đảm bảo khiến nhóm fan only chán ghét cô cực độ tức đến mức xương gò má thăng thiên luôn!
“Vậy anh không được ra yêu cầu nào quá đáng, chuyện em không làm được thì em sẽ không làm đâu.” Cô giơ ngón tay ra điều kiện với anh, một hai ba bốn nói nhanh gọn lẹ.
Lúc Giang Chi thấy cô nói đến điều thứ năm còn dừng lại để suy nghĩ mới nhàn nhạt mở miệng: “Rốt cuộc em là người ra điều kiện hay là tôi?”
Đường Chi ngẩn người, trong đôi mắt đen nhánh của Giang Chi, cô không tình nguyện nói: “Là anh...”
Giang Chi lật lại chủ đề lúc nãy: “Vậy có muốn hay không?”
Đường Chi: “... muốn.”
“Nhưng chỉ đồng ý với anh một điều kiện thôi.”
Cô vươn những ngón tay nhợt nhạt đến chỗ anh, nhìn qua rất uất ức: “Đây là sự nhượng bộ lớn nhất rồi!”
Anh nhìn đôi mắt long lanh giảo hoạt của cô, trong lòng hơi dao động.
“Ừm.”
Bồn rửa tay vang lên tiếng nước, Giang Chi đang tỉ mỉ rửa sạch bùn đất trên giày Đường Chi.
Cuộc đối thoại của hai người được khán giả nghe không sót một chữ, phần bình luận ban đầu toàn là câu chúc phúc dần chua lè—
[Hu hu hu! Anh Chi thật sự... quá tốt.]

[Nói thật Chi Chi rất biết diễn, nhưng anh Chi quá sủng cô ấy!]
[Nếu đây mà không phải tình yêu...]
[Không quan tâm hai người họ có thật không, tôi cầu xin ai đó cho tôi một người bạn trai plastic như vậy đi! Tôi diễn được nhiều hơn Chi Chi mà.]
[Có một loại tình yêu, cho dù mọi người cảm thấy cô ấy hết thuốc chữa, tôi vẫn vui vẻ chịu đựng, hu hu hu ghen tị quá đi TAT]
[Thật muốn yêu đương với anh Chi!]
Đừng nói những suy nghĩ của khán giả trong phần bình luận, Đường Chi nhìn động tác nghiêm túc của Giang Chi cũng không nhịn được khen ngợi anh mấy câu trong lòng.
Tính cách ga lăng lễ phép này thật sự rất tuyệt.
Giang Chi lau giày sạch sẽ rồi đặt cạnh chân cô.
Đường Chi thay tất, theo thói quen xỏ chân vào giày, rồi lại theo thói quen thả rắm cầu vồng:
“Anh khá tốt đấy.”
Giang Chi đứng lên, ánh mắt nhạt nhẽo đảo qua người cô: “Đừng hở chút là phát thẻ người tốt cho tôi.”
“...”
Cái này đâu tính là phát thẻ người tốt.
Nhiều lắm chỉ coi là khen một câu thôi.
“Dù sao cũng phải trả lại.”
Giọng điệu Giang Chi dường như có hàm ý khác.
Đường Chi thầm nói đại gia nhà anh!
Anh luôn nói chỉ cần cho cô một chút màu sắc là cô có thể mở phòng nhuộm (1) , chính bản thân anh cũng không nhượng bộ chút nào không phải sao?
Khen thôi cũng phải há mồm.
Cô ngửa đầu nhìn bầu trời.
Khi hai người đến xưởng làm gốm thì Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi đang kéo phôi rồi.
Lúc Đường Chi đi qua phòng đơn có tấm bình phong ngăn cách của hai người họ thì thấy tư thế hai người hơi kỳ lạ.
Đôi tay Hạ Thu Thu mở ra, còn đôi tay Phó Hoàn Chi thò tay qua eo cô ta và đỡ lấy phôi gốm
Đây là kỹ xảo làm gốm đặc biệt sao?
Vẻ mặt Đường Chi ngu ngơ.
Thật ra không giống đang làm gốm lắm, ngược lại giống như đang diễn lại một đoạn trong [Titanic] hơn.
Thậm chí cô còn loáng thoáng nghe thấy Phó Hoàn Chi gọi Hạ Thu Thu là “Rose”
Bên kia, nhân viên công tác cũng mang ống thẻ đến để bọn họ bốc thăm tư thế nặn đất.
Thì ra có nhiệm vụ thật.
Đường Chi nhìn Hạ Thu Thu giơ hai tay lên, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy mệt rồi.
Cô lắc lắc cánh tay Giang Chi: “Em, em làm cho, vận may của anh kém lắm!”
Cô còn nhớ anh là cao thủ bốc được mười con cá.
Phần bình luận một dải ha ha ha.
Đường Chi trong ánh mắt chờ mong của mọi người bốc đoạn ngắn mà cô và Giang Chi phải diễn—
[Tình yêu chưa kết thúc của quỷ]
Đường Chi ngốc luôn.
Ánh mắt nhân viên công tác sáng lên: “Vận may của Chi Chi không tệ chút nào, đây là đoạn sát nhất với hoạt động làm gốm hôm nay!”

Đường Chi: “...”
“Là đoạn ngắn tôi đang nghĩ đến đúng không?!”
Oh my god không phải sự lựa chọn tốt nhất đâu.
Nhân viên công tác ra hiệu bọn họ nhìn màn hình lớn: “Mọi người xem đoạn ngắn đi!”
“Hai người phải hoàn thành động tác trong phim thì mới nhận được tư cách chế tác gốm!”
Đường Chi nhìn về phía màn hình—
Trong tiếng nhạc “Oh my love” nhẹ nhàng du dương, bàn gốm chậm rãi xoay tròn, nữ chính ngây thơ và nam chính gợi cảm bốn tay đan nhau, từ từ ôm hôn nồng nhiệt...
[Woa, kích thích quá đi!]
[Tôi có thể thấy “Kẹo Gừng” làm thế này trực tiếp ư?!]
[Tổ tiết mục chiếu tiếp đi, đoạn sau sao không chiếu nốt? Chỉ mỗi hôn thì không thú vị chút nào! Tôi không thiếu chút lưu lượng này!]
[Yêu cầu anh Chi thân trên trần trụi, ha ha!]
[Tôi thích ý tưởng của chị em lầu trên đấy!]
Bình thường đi xem phim mà nhìn thấy đoạn ngắn như vậy, chắc chắn Đường Chi sẽ kích động đến mức mặt đầy ý cười, nhưng biết mình và Giang Chi phải diễn đoạn đó...
Trong cuộc đời này, lần đầu tiên Đường Chi thấy tay bản thân thối vô cùng...
Đúng là sợ cái gì cái đó tới, cô với Giang Chi có thể ái muội như vậy sao!!
Tổ tiết mục cho bọn họ thời gian chuẩn bị mười phút.
Chủ yếu là người dạy làm gốm hướng dẫn Đường Chi cách tạo hình gốm sao cho bình gốm không bị hư hại do thao tác không đúng cách, Đường Chi lần đầu thất thần học tập.
Giang Chi đứng một bên, anh nhạy bén nhận ra cô đang rơi vào trạng thái tâm viên ý mã(2)
Do bố trí của tổ tiết mục nên hai người thường xuyên đi theo huấn luyện viên để học tập.
Khi cô làm việc rất chuyên chú, hiếm khi có trạng thái bối rối lo âu, không giống như bây giờ, hết sờ mũi lại vuốt tóc trên mặt chứ không tự nhiên, thậm chí không biết nghĩ đến chuyện gì mà tai hơi đỏ lên.
Cô đỏ mặt gì chứ?
Anh không nhịn được muốn cười.
Bởi vì lát nữa bọn họ phải quay đoạn ngắn ái muội?
Nhưng cho dù Đường Chi có lo lắng hãi hùng đến mức nào thì mười phút vẫn nhanh chóng trôi qua.
Bọn họ bắt đầu lần quay đầu tiên.
Cốt truyện bắt đầu, cô tự thao tác kéo nặn đất thành hình dạng chiếc bình.
Toàn thân cô căng chặt, ngón tay chạm vào gốm, bình đào vốn dĩ hoàn mỹ lập tức biến thành một cao một thấp.
Cô nhanh chóng tìm cách cứu vãn, đôi tay cố gắng đắp chỗ rơi ra về chỗ cũ thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.
Giang Chi đi đến từ phía sau cô bình thản ngồi xuống.
Khoảng cách chợt kéo gần, đầu ngón tay Đường Chi run rẩy.
Giống như đàn dương cầm, miệng bình đang một cao một thấp nhanh chóng biến thành nhiều hình dạng khác nhau.
Giây tiếp theo, cánh tay mạnh mẽ mang lại cảm giác vô cùng an toàn ôm cô vào ngực.
Thời gian dường như bị ấn nút tạm dừng ngay tại khoảnh khắc này, sự ồn ào náo nhiệt ẩn đi hết, trời đất chỉ còn thân thể ấm áp của người đàn ông và hơi thở anh phả bên tai cô.
Hơi thở che trời lấp đất, bao vây cô trong đó.
Cô trốn cũng không được, tránh cũng không xong.
Tay cô cứng đờ trong không trung nhìn tay anh tự nhiên vươn ra đỡ lấy bình gốm, ngón tay tinh tế trắng nõn bị đất làm bẩn tạo hình cho bình gốm của cô.
Chiêu đánh đòn phủ đầu này của Giang Chi cô không lường trước được.
Khi định thần lại mới phát hiện, cho dù cô duỗi tay kiểu gì cũng sẽ chạm vào tay anh.
--giống như trong phim, chậm rãi tiếp cận, sau đó bốn bàn tay cuốn lấy nhau.
Nhưng cô có xây dựng tâm lý thế nào đi nữa thì đôi tay vẫn do dự không chạm vào tay Giang Chi, thậm chí cô còn rụt rụt trong ngực anh, sợ lưng sẽ dán vào người anh.
Nhưng nhiệm vụ vẫn đang làm, Đường Chi đành do dự đặt tay lên đất sét trước mặt, bàn tay đặt phía trước, ngón tay duỗi thẳng.
--đây là cách tốt nhất cô nghĩ được để không chạm tay với Giang Chi mà không quá lộ liễu.
Nhưng người xem có thể nhìn thấy hết, nhìn tư thế Đường Chi lúc này bọn họ đều bật cười—
[Ha ha ha! Đang truyền công sao?]
[Chi Chi thật sự có độc, cảnh tượng mờ ám như vậy cũng làm thành trò cười được nữa!]

[Sao Chi Chi lại thế này? Nhan sắc của cô không phải dùng để làm trò cười đâu! Mau để lại cho tôi đi!]
Tuy phần bình luận tràn ngập tiếng cười nhưng tại hiện trường không khí rất ái muội.
Tay Đường Chi mới chạm vào đất nặn, anh lập tức nói: “Tôi có thể giúp em không?”
Cô tuân theo lời kịch, nói đương nhiên.
“Bàn tay đặt ở chỗ này, để đất sét tràn qua đầu ngón tay...”
Câu nói tiếp theo dường như cô không còn nghe được nữa.
Bởi vì tay Giang Chi, đôi tay dính đất sét trơn trượt ẩm ướt như nam chính phim điện ảnh đang không ngừng vuốt ve cổ tay cô.
Tay đang đỡ bình gốm của Đường Chi cứng ngắc, thật sự không còn cách nào cứu vãn, một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ đã biến thành cục đất sét dưới tay bọn họ.
Nhưng xúc cảm mềm mại ướt nóng vẫn dừng trên da thịt nơi cổ tay, ngón tay Giang Chi thon dài, khi mười ngón đan nhau, đầu ngón tay cô như bị một dòng điện lướt qua, đại não chết máy trống rỗng.
[A a a!! Gần quá!!]
[Rõ ràng bọn họ chỉ sờ tay thôi, sao tôi lại thấy có ý vị khác nhỉ...]
[Hu hu hu, cầu xin đó, diễn như trong phim đi!]
Một đoạn ngắn này chỉ cần diễn một phút nhưng Đường Chi cảm thấy như đã qua một thế kỷ.
Đây là một loại mập mờ không có từ ngữ nào diễn tả được, cô không có cách nào áp chế được sự run rẩy của mình, đây là lần đầu tiên cô và Giang Chi thân mật đến vậy nhưng rõ ràng hai trái tim gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
May mắn là nhân viên công tác kêu dừng đúng lúc.
Dù sao đây cũng là chương trình chiếu trên TV, tất nhiên đoạn ngắn không thể lộ liễu quá mức.
Đường Chi lập tức thở phào một hơi, cô nhanh chóng rút tay khỏi tay Giang Chi.
Người đàn ông chó chết này! Đừng mơ chiếm tiện nghi của bà đây lần nào nữa!
Nhân viên công tác cười tủm tỉm: “Được rồi, bây giờ mọi người có thể tự chế tác rồi!”
Hai người chính thức tách ra.
Trên cổ tay Đường Chi toàn đất sét, Giang Chi còn chu đáo đưa cô khăn ướt.
Cô cúi mặt để che giấu gương mặt đang đỏ ửng của mình, nhận khăn ướt.
Chuông cảnh báo dưới đáy lòng cô kêu to hơn, nguy hiểm nguy hiểm nguy hiểm!
Cô cảm thấy suy đoán của mình gần đúng rồi.
Giang Chi đối với cô... không đơn thuần!
Một mình cô mân mê đống đất sét, nhào nặn trong vô thức, không quan tâm nó đã biến thành hình dạng kỳ quái gì, chờ đến khi phục hồi tinh thần thì trước mặt là một bãi đất không thành hình.
Bên kia Giang Chi dưới sự hướng dẫn của thầy làm gốm đã bắt đầu tạo hình.
Đường Chi dừng lại việc đang làm, cô đi đến đứng cạnh người anh.
Nhìn đống đất sét trong tay anh, cô không có việc gì làm bèn mở miệng châm chọc: “Xấu.”
Thật ra kĩ thuật anh không kém nhưng cô sẽ không khen anh nửa câu.
Nghe vậy Giang Chi liếc mắt nhìn cô, rất có bản lĩnh làm người ta chết không đền mạng: “Làm gì có ai tự nói mình vậy.”
Này! Là cô?!
Cô không tin!!
Đường Chi chán nản, hận không thể quyết đấu sống còn với anh: “Nếu anh dám nói em...”
Đường Chi kéo dài nhưng vẫn không biết nên uy hiếp anh thế nào.
Đợi lúc lâu không thấy cô mở miệng, Giang Chi hơi ngẩng mặt lên—
“Chúng ta sẽ chia tay!”
Đúng!
Chia tay!
Một giây cũng không chờ nổi.
--------
(1) Cho chút màu sắc thì muốn mở phường nhuộm : là một câu nói chỉ việc mới hiểu được một chút đã nghĩ mình giỏi
(2)Tâm viên ý mã: là một cụm từ ý nghĩa tượng trưng và ẩn dụ trong triết lý của Phật giáo, Đạo giáo và Nho giáo của trường phái Tống Nho chỉ về tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát, tâm ý của chúng sinh cũng thường luôn hướng về ngoại cảnh, từ đó để đề ra sự tu luyện tĩnh tâm.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.