Sao Em Đỏ Mặt Rồi

Chương 54: Ngoại truyện 1



Tô Đào truyền đạt lại lời của bà Cảnh Mai với Trần Gia Hữu.

Trần Gia Hữu tỏ ý dạo này anh khá rảnh, có thể đến nhà thăm ba mẹ cô bất cứ lúc nào.

Trông thấy vẻ mặt có phần nghiêm túc của cô, anh tiến tới, khẽ hỏi, “Sao thế, em không đồng ý à?”

“Không phải.” Cô rầu rĩ làu bàu, “Đây là lần đầu tiên em đưa bạn trai về ra mắt ba mẹ, nên có hơi căng thẳng một chút.”

“Đừng căng thẳng.”

“Mấy chuyện này cứ giao hết cho anh.”

Đến ngày về thăm nhà.

Bà Cảnh Mai và ba Tô đã chuẩn bị sẵn sàng những thứ cần thiết để đãi khách.

Không để hai ông bà đợi lâu, tiếng chuông cửa ở bên ngoài đã vang lên.

Bà Cảnh Mai vội vàng đi ra mở cửa.

Vừa trông thấy Trần Gia Hữu đứng ngoài cửa, bà Cảnh Mai không sao giấu nổi nụ cười tươi rói trên môi, vui vẻ lên tiếng, “Cuối cùng cũng đến rồi, chờ hai đứa nãy giờ đấy.”

Trần Gia Hữu tay xách nách mang toàn là quà ra mắt, phải nhờ người mang vào giúp.

Tô Tranh từ trong phòng bước ra giúp anh mang quà vào nhà.

Nhìn thấy Tô Tranh bây giờ đã có thể đi đứng bình thường, Trần Gia Hữu quay sang quan sát cậu một lúc, lại hỏi, “Em đã quen chưa?”

Tô Tranh gật đầu, “Vẫn ổn ạ, chút chuyện nhỏ này em vẫn có thể chịu được.”

Trần Gia Hữu rất chu đáo, gần như anh đều chuẩn bị quà đầy đủ cho cả gia đình cô.

Bà Cảnh Mai thở dài, “Con cũng thật là, đến nhà chơi thôi mà lại mua nhiều quà như thế, chúng ta đâu phải người ngoài.”

Ba Tô, “Đúng thế, sau này đến chơi đừng mua quà nữa nhé.”

Trần Gia Hữu mỉm cười đưa tay tháo cúc tay áo, “Đây là chút lòng thành của con, mọi người không chê là con vui rồi ạ.”

Bà Cảnh Mai vội mời anh ngồi xuống, “Luật sư Trần mau ngồi đi, con muốn uống trà gì? Dì đi lấy cho con.”

“Dì ơi, dì đừng gọi con là luật sư Trần nữa ạ. Con và Tô Đào hiện giờ đã là người yêu, cũng là phận con cháu trong nhà, dì cứ gọi Gia Hữu là được rồi.”

Bà Cảnh Mai không ngớt lời, “Được được được, con với chú Tô ngồi đây uống trà nhé, cơm sắp có rồi.”

Ánh mắt ba Tô đảo một vòng trên người Trần Gia Hữu.

Trách sao từ trước tới nay Tô Đào không chịu yêu ai.

Hoá ra là con bé thích trai đẹp.

Con gái ông nên ông hiểu, Tô Đào rất kén chọn. Lúc trước đâu phải không có người ngỏ ý giới thiệu bạn trai cho con bé, nhưng Tô Đào chẳng thèm để ý.

Tuy nhiên, chàng trai trước mặt đây trông dáng lưng thẳng tắp, khí chất phi phàm, đứng cạnh con gái ông lại rất xứng đôi.

Ba Tô khá hài lòng.

Trần Gia Hữu và ba Tô nói chuyện với nhau mấy câu. Sau đó, ba Tô nhìn sang Tô Đào, hỏi, “Hai đứa yêu nhau bao lâu rồi?”

Trần Gia Hữu cụp mắt khẽ cười một tiếng, “Tuy chỉ mới xác định quan hệ, nhưng bọn con đã quen nhau lâu rồi ạ.”

Ba Tô hắng giọng rồi nói tiếp, “Yêu đương không phải trò đùa, thấu hiểu đối phương mới là điều quan trọng.”

Trần Gia Hữu dịu giọng đáp, “Chú nói đúng lắm ạ.”

“Bình thường con bé có hay kiếm chuyện với con không?”

Tô Đào đánh mắt sang, mím môi khẽ nhắc, “Ba à…”

Trần Gia Hữu nhướng mày, “Không ạ, cô ấy ngoan lắm.”

Nghe thế, Tô Đào lại chủ động nhoài đến kề sát tai anh, cố ý nói, “Đó là vì chúng ta đang trong thời kỳ mặn nồng thôi, sau này kiểu gì em cũng sẽ kiếm chuyện với anh cho xem.”

Trần Gia Hữu nắm lấy cổ tay cô, khoé môi vẽ lên một nụ cười, “Thế thì em cũng chỉ có thể kiếm chuyện với anh thôi.”

Nói rồi, dường như sợ ba Tô phát hiện, anh đưa tay gãi nhẹ lên cổ tay của cô, rồi nói, “Được rồi, đừng nghịch nữa, coi chừng bị chú nhìn thấy.”

Những dịp nghiêm túc thế này, Trần Gia Hữu lúc nào cũng bày ra dáng vẻ đứng đắn nghiêm chỉnh.

Có điều, người lớn đều thích kiểu người như anh.

Nhìn thấy ý cười đong đầy trong ánh mắt của ba mẹ mình, cô có thể nhận ra Trần Gia Hữu chưa kịp tung “skill” thì đã thắng được một nửa rồi.

Lúc ăn cơm, bà Cảnh Mai thấy Tô Đào không chịu tháo chiếc khăn lụa đang buộc trên cổ thì nói, “Đã ăn cơm rồi mà con còn đeo cái đó làm gì, mau tháo xuống đi.”

Ánh mắt Tô Đào hơi dao động, cô lấp liếm, “Đây là phụ kiện phối với trang phục hôm nay, không thể tháo được.”

Cảnh Mai nhìn cô như sinh vật lạ, cũng mặc kệ cô.

Tô Đào không cầm lòng được nhìn sang người đàn ông đang ngồi bên cạnh, bất ngờ bắt gặp nụ cười tủm tỉm của anh.

Mặt Tô Đào đỏ bừng lên.

Cũng tại anh mà ra cả.

Hôm ấy ở nhà anh, cô đã phát hiện ra mấy dấu vết trên cổ của mình. Dù đã qua mấy ngày nhưng nó vẫn chưa tan đi hết, thế nên hôm nay cô chỉ đành thắt một chiếc khăn lụa để che đi dấu hôn trên cổ. Nếu để ba mẹ nhìn thấy thì thật sự không biết phải giải thích thế nào.

Trên bàn cơm, ba Tô mang ra một chai rượu ngon, Trần Gia Hữu bèn uống cùng ông vài ly.

Sau khi ăn xong, Tô Đào ngồi ngay bên bàn lúi húi bấm điện thoại.

Một nhân viên nam trong studio của cô vì có chút chuyện riêng nên đã xin nghỉ, thế nên cô cần phải tìm thêm một nhân viên mới thế chỗ.

Tuy nhiên, tuyển dụng không phải là chuyện đơn giản, ứng viên cần phải có kiến thức cơ bản về ngành này. Hơn nữa, vì trong studio chủ yếu là nhân viên nữ, thế nên cô cần tìm một nhân viên nam có sức khoẻ tốt để đảm nhận các công việc vận chuyển.

Cô xem một lượt thông báo tuyển dụng, nhưng vẫn không tìm được ứng viên thích hợp.

Lúc ngước lên, ba Tô đã ngà ngà say.

Bà Cảnh Mai khuyên ông, “Được rồi, biết hôm nay ông vui lắm rồi, nhưng cũng uống ít thôi, ngày mai Gia Hữu còn phải đi làm nữa.”

Ba Tô khoát tay, “Có sao đâu, đàn ông uống thêm vài ly nhằm nhò gì.”

Tô Đào nhìn sang.

Sắc mặt Trần Gia Hữu cũng chẳng thay đổi nhiều, anh vẫn ngồi đó với vẻ bình tĩnh và tao nhã.

Cô đưa sang cho anh một ly nước lọc, hỏi thăm, “Anh say rồi hả?”

Trần Gia Hữu cúi mắt nhìn sang, ánh mắt quá đỗi dịu dàng, “Không có.”

Dù gì anh vẫn là thanh niên, ba Tô tuy thích uống rượu, nhưng tửu lượng làm sao có thể đọ lại được với sức trẻ.

Trông thấy Tô Đào chạy đến hỏi han Trần Gia Hữu, cũng nghe rõ mồn một đoạn đối thoại của hai người, ba Tô ghen tỵ nói, “Có bạn trai rồi nên chỉ biết quan tâm đến bạn trai, chẳng thèm hỏi thăm xem ba nó có say hay không.”

Tô Đào, “Ba say là cái chắc rồi, còn cần con phải hỏi sao. Lúc nãy mẹ cũng đã nhắc ba uống ít một chút, nếu không lát tối sẽ khó chịu rồi mà.”

Hiển nhiên, lời của Tô Đào cũng không thể khiến ba Tô vui vẻ. Trông ông vẫn còn đang ghen tỵ dữ lắm.

Tô Đào kề bên tai Trần Gia Hữu, khẽ nói với anh, “Ba em càng già càng giống như con nít, nhưng mà vẫn đáng yêu.”

Không khí của gia đình bọn họ vô cùng ấm áp, tuy cãi vã nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm lẫn nhau.

Cơm nước xong xuôi, Tô Đào ngỏ ý mời anh, “Muốn lên phòng em xem thử không?”

Trần Gia Hữu, “Phòng em sao?”

Tô Đào, “Đúng vậy.”

Hai người bước vào căn phòng mà cô từng ở khi xưa.

Cả căn phòng ngập tràn hơi thở thiếu nữ, bên trong còn trưng một vài tấm ảnh và bằng khen trước đây của cô.

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.

Trần Gia Hữu đưa tay nhẹ nhàng chạm vào khung hình thời cấp ba của Tô Đào, “Gia đình em rất tốt, rất thân thiện.”

Tô Đào, “Bọn họ lúc nào cũng thế, gặp khách đến nhà là nhiệt tình mến khách thế đấy, nhưng cũng rất chân thành.”

Trần Gia Hữu, “Em cũng được thừa hưởng phẩm chất ấy từ bọn họ.” Dứt lời, anh lại ngắm nhìn khung ảnh trên tay.

Tô Đào hồi cấp ba trông ngây thơ hơn bây giờ, nhưng lại thiếu đi vẻ ngọt ngào quyến rũ.

Tuy nhiên, anh có thể nhìn thấy cô khi ấy vô cùng vui vẻ, hình ảnh cô đánh cầu lông trong bộ đồ thể thao màu trắng trông rất có hơi thở thanh xuân và tràn đầy năng lượng.

Tô Đào vốn định rướn người sang xem anh đang làm gì, không ngờ Trần Gia Hữu đột nhiên quay lại, hai người bất cẩn va vào nhau.

Tô Đào ngã vào lòng anh, Trần Gia Hữu trở tay đón lấy rồi ôm cô vào lòng vô cùng tự nhiên.

“Đang ở nhà em mà cũng muốn anh ôm đến thế à?” Giọng người đàn ông vô cùng dịu dàng, lại mang theo ý cười trêu chọc.

Tô Đào xấu hổ, vội vàng định lùi ra sau, nhưng Trần Gia Hữu lại chẳng có ý định buông tay.

“Giỡn nữa là hết vui đấy.”

“Sao lúc trên đường đến đây em bảo anh là vị khách quan trọng nhất?”

Tô Đào hấp háy đôi mắt, “Khách mời có quan trọng thế nào cũng không được đùa giỡn lưu manh với con gái người ta như thế.”

Ý cười sáng bừng trong đôi mắt anh, “Ở chỗ của em cũng không được sao?”

“Đương nhiên là không rồi.” Tô Đào hạ giọng, “Hơn nữa đang ở nhà em, chẳng may bị ba mẹ nhìn thấy thì sao?”

Thế nhưng, cửa phòng đã đóng lại rồi.

Nếu người nhà cô có muốn vào cũng sẽ không thể xộc thẳng vào phòng, chắc chắc sẽ phải gõ cửa hỏi thăm trước.

Trần Gia Hữu đẩy cô ngã xuống giường, buộc cô phải đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của mình.

Trong lúc vần vò môi lưỡi, chiếc khăn lụa trên cổ Tô Đào dần dần tuột ra, để lộ dấu hôn anh lưu lại vào đêm ấy.

Ánh mắt Trần Gia Hữu sẫm lại, nhìn đăm đăm vào dấu hôn giữa cổ cô.

Đêm ấy, anh đúng là hơi quá đáng.

Tô Đào vẫn như tối hôm đó, dáng vẻ hệt như bị người ta ăn hiếp, vùi mặt vào hõm cổ của anh.

Trần Gia Hữu đưa tay xoa nhẹ lên cổ cô, cất giọng, “Chỗ này…”

Tô Đào bực bội lên giọng trách móc, “Cũng tại anh cả đấy.”

Trần Gia Hữu đặt lên trán cô một nụ hôn xin lỗi.

“Anh xin lỗi.”

“Sức quyến rũ của em quá lớn, thế nên anh nhất thời không kiểm soát được.”

Tô Đào nhớ đến đêm đó, hơi thở bắt đầu dồn dập.

Cô chợt nhớ đến một chuyện khá quan trọng, “Cái kia… xài hết chưa anh?”

“Cái nào?”

Tô Đào phụng phịu, “Thì cái hôm bữa anh mua ấy.”

Trần Gia Hữu bỗng hiểu ra ngay cô đang ám chỉ cái gì.

“Ừm, xài hết rồi.” Anh thản nhiên đáp lại.

“…”

Quả nhiên.

Đêm ấy, tên này đúng là cầm thú.

Ga giường trong phòng cũ của Tô Đào vẫn là ga giường hình dâu tây mà ngày xưa cô rất thích, toả ra hương thơm tươi mát, nhẹ nhàng của thiếu nữ.

Trần Gia Hữu nắm lấy lòng bàn tay của cô, âu yếm vuốt ve.

“Em thích vị gì?”

“Sau này anh sẽ mua theo ý em.”

Tô Đào không kìm được bật cười, đẩy mạnh vào lồng ngực anh, nói, “Em không mắc mưu của anh đâu.”

Hai người ở trong phòng rủ rỉ với nhau một lúc, Tô Đào thấy nếu cứ tiếp tục thế này thì có lẽ sẽ không thể kiểm soát được tình hình.

Trần Gia Hữu ở ngay bên cạnh, chốc chốc cô lại cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.

Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, làm thế nào cũng không xua đi được bầu không khí mập mờ xung quanh.

Bất thình lình, tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào.

Bà Cảnh Mai đứng ngoài cửa hỏi, “Tô Đào, tối nay bạn trai con ngủ lại đây hay là về nhà? Giường của Tiểu Tranh lớn, nếu không phiền thì Gia Hữu có thể ngủ cùng thằng bé.”

Trần Gia Hữu đứng dậy, sửa sang lại cổ áo, sau đó bước ra mở cửa, nói với bà, “Thưa dì, con về luôn đây ạ.”

Bà Cảnh Mai cười hỏi, “Không ngủ lại sao?”

Dù sao thì hai người vẫn chưa kết hôn, Trần Gia Hữu cũng không thể ngủ lại phòng của Tô Đào được.

Trần Gia Hữu, “Dạ thôi, lát nữa con sẽ gọi tài xế thuê, không có gì đâu ạ.”

Tô Đào tranh thủ thắt lại khăn lụa, đứng dậy nói thêm vào, “Con cũng về đây.”

Bà Cảnh Mai trừng mắt nhìn cô, “Lâu lắm mới về thăm nhà, trễ vậy rồi con còn về làm gì, tối nay ngủ lại đây đi.”

Tô Đào, “…”

Trần Gia Hữu ngoảnh đầu nhìn cô, dịu dàng cất tiếng, “Em ở lại nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”

Tô Đào gật đầu, nhanh chóng đáp lại, “Để em tiễn anh xuống lầu.”

Dưới lầu.

Hai người bước ra khỏi thang máy.

Gió đêm lướt qua vạt áo sơ mi của người đàn ông, hương nước hoa mùi gỗ nồng ấm hoà quyện cùng hương cồn trên người anh theo làn gió nhẹ nhàng lướt qua.

Trần Gia Hữu quay sang nhìn cô, “Không nỡ xa anh à?”

Tô Đào ngước mắt lên, “Đừng tưởng bở nhé…”

Cô chỉ lo anh về nhà không an toàn mà thôi.

Thế nhưng…

Anh lại nhìn thấu tâm tư nho nhỏ của cô.

Anh hơi khom người, đôi môi mỏng đặt lên vành tai tai cô một nụ hôn, dịu dàng và lưu luyến.

“Tối về anh sẽ gọi cho em.”

“Ngoan ngoãn chờ anh nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.