Đáng lẽ ta không viết chương này sớm vậy đâu. Mà ta sợ quần chúng bố thí cho vài cục gạch xây nhà nên thôi...V.V
Tặng bạn -Tho_No- nha ^^
Di Thiên ngồi tựa lưng vào giường, cô thực sự đã trở lại. Sau khi hỏi thăm một số tình hình của cấp dưới thì biết được, sau khi cô bất tỉnh thì ngày hôm sau không thấy cô đến trụ sở nhận nhiệm vụ, mọi người liên lạc không được liền sợ rằng cô bị ám toán liền cho người đến nhà cô. Sau khi phát hiện cô nằm bất động trên giường, tức khắc mang cô đến bệnh viện.
Bác sĩ sau khi kiểm tra liền nói cô bị suy nhược dẫn đến hôn mê, không có gì đáng lo. Di Thiên nghe xong thì bật cười "Suy nhược dẫn đến hôn mê?" Xin lỗi đi bà đây khỏe hơn trâu đó!!! Mà cái đáng ngạc nhiên là, trong tiểu thuyết cô trải qua hơn hai năm mà ở đây cô chỉ mới hôn mê 1 tuần.
Di Thiên nằm thêm ba ngày nữa, đợi cho cơ thể vận động tốt liền xuất viện, lão sếp hói thương tiếc con gà vàng là cô bị một chút bệnh tật liền đóng gói ném về nhà tĩnh dưỡng, mọi chuyện đều giao lại cho đội phó. Nhìn khuôn mặt mếu máo đến sắp khóc của đội phó Di Thiên thiếu chút nữa vỗ tay thành tiếng. Bạn thân nhất của cô, Hà Yến, theo lời kể của mọi người đã đến vùng biển nghiên cứu thứ gì đó, đến giờ vẫn chưa trở về, cô đã thử liên lạc với cô ấy nhưng lại nằm ngoài vùng phủ sóng, đành tạm thời không quan tâm nữa. Di Thiên nâng bước chân chậm rãi về nhà, lại ngửa mặt lên nhìn bầu trời trong xanh phía trước, cô đã trở lại làm chính mình, đây rõ ràng là ước nguyện ban đầu của cô, nhưng tại sao bây giờ lại buồn thế này?
Ở đây có đồng đội, có lão sếp hói, có cuộc sống bình thường của cô, còn có bạn thân của cô và hơn hết là ở đây có chính mình, không phải sống dưới lốt người khác nữa. Chỉ duy nhất...không có hắn!!!
Nếu bây giờ được xuyên không lần nữa...Cô có đi không?
Đang suy nghĩ Di Thiên phát hiện đã về đến nhà, cô nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Mới chỉ có một tuần vắng nên nó không có gì khác lạ. Cô pha cho mình một li cà phê nóng, nhặt cuốn tiểu thuyết "Máu" từ trên giường đem ra sô pha, vừa uống vừa lật từng trang sách. Tuy dặn lòng rằng không nên mở nó ra, sẽ nhớ nhưng tay vẫn không ngừng được. Đến lúc lật ra, đọc từng hàng chữ trong đó mà Di Thiên phun cà phê ra đầy bàn.
WTF? Cô vội vàng xem lại bìa truyện, khéo lại đọc nhầm quyển khác. Đúng là tiểu thuyết "Máu" mà, tại sao nội dung lại thay đổi rõ ràng như vậy? Di Thiên không thể tin, tay run run lật từ trang, đây...đây đích thị là những gì cô đã trải qua trong tiểu thuyết!!!
Di Thiên lật đến đâu từng hàng chữ liền thay đổi, giống như cô đọc lại nhật kí của hơn hai năm qua vậy, nó đứng về phía suy nghĩ và hoàn cảnh của Di Thiên mà viết ra vậy. Chuyện này là sao? Di Thiên vội vàng lật qua cuối sách, cô thực lòng muốn biết nó sẽ kết thúc như thế nào. Từng dòng chữ hiện ra như một nhát dao đâm vào tim cô vậy.
" -Di Thiên, anh đến rồi đây. Hôm nay em thế nào?
Sở Ngạo ngồi xuống bên cạnh Di Thiên, dù biết người không thể nào nghe được nhưng hắn vẫn cứ nói, hắn vươn ngón tay thon dài ra khẽ vuốt lông mi cô, mắt cô vẫn mở, vậy mà lại không in được bất cứ thứ gì vào trong đó, một khoảng trống...trong mắt cô hắn là một khoảng trống. Sở Ngạo ánh mắt hoàn toàn là cô độc, hắn mất mát rút tay lại, sau đó lại nhẹ giọng kể cho cô nghe hôm nay hắn đã trải qua những gì..."
Di Thiên vội vàng mở trang khác ra, cô sợ nếu mình đọc được lại càng đau lòng. Nhưng bất cứ khi nào cô mở ra, dù là trang nào đi nữa, nội dung vẫn không thay đổi.
" Sở Ngạo mệt mỏi, hắn tựa đầu vào vai cô, không ai biết cảm xúc của hắn lúc này, trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói pha lẫn chút nghẹn ngào vang lên bên tai Di Thiên, đáng tiếc người nói có tâm mà người nghe lại vô tình...
-Di Thiên, làm ơn mở mắt ra nhìn anh đi được không? Trả lời anh một tiếng đi...
...
-Di Thiên, anh mệt mỏi lắm rồi, anh sợ...
-Di Thiên, em lạnh lùng như vậy sao? Thật muốn anh sống như vậy cả đời?
-Di Thiên, em đừng ngủ nữa. Tỉnh lại đi, trở lại đi được không?
-Di Thiên...
-Di..."
Di Thiên ném cuốn sách qua một bên, cô ôm mặt khóc rống, tiếng nấc nghẹn ngào vang lên, trong đó bao hàm sự thống khổ, cô đơn cùng hối hận.
-Anh đừng như vậy, đừng nói nữa...
Tim cô như bị ai bóp chặt, đau lắm, Sở Ngạo, đừng như vậy...Nước mắt cứ thế tuôn rơi, Di Thiên khóc như một đứa trẻ, đã bao lâu cô không khóc như vậy rồi? Cứ nghĩ hắn hay đùa cợt lại âm hiểm, tùy thời lúc nào cũng có thể trêu chọc cô, không ngờ... Sở Ngạo, tình cảm sâu thế nào anh mới chôn xuống được như thế? Cô luôn luôn không tin hắn vừa gặp đã yêu, hóa ra là cô nhận ra quá muộn, nhận ra muộn đến tận 10 năm...
Sau khi khóc xong một hồi, Di Thiên gạt hết nước mắt, hít một hơi lấy dũng khí. Cô quyết định rồi, dù có bằng cách gì đi nữa, cô cũng sẽ trở lại, cô sẽ quay về với hắn. Cô không muốn thấy hắn khổ sở như vậy nữa.
Di Thiên chuyên tâm đọc , qua một lúc, cô thở dài bỏ quyển tiểu thuyết xuống. Sau khi biết được Di Thiên sống thực vật, Sở Ngạo thiếu chút nữa phát điên, hắn hành hạ Vĩ Mặc đủ khổ. Sở Ngạo đem cô đi đến bệnh viện của Mục Hàn Dương, bảo hắn từng phút từng giây phải canh chừng cô. Còn Vĩ Mặc bị Sở Ngạo thử đủ mọi loại thuốc trên người, dù độc như thế nào vẫn không để hắn chết. Sở Ngạo từng tuyên bố " Ngày nào Di Thiên chưa tỉnh lại, ngày đó mày đừng hòng chết". Còn về Y Nhã, Sở Ngạo biết cô ta lúc nào cũng muốn hãm hại cô mất đi trinh tiết, bị người khác cưỡng gian, cho nên hắn cho cô ta toại nguyện. Cuối cùng Y Nhã bị người khác luân phiên cưỡng hiếp, đến sau này sinh con cũng không biết của ai. Sau đó Sở Ngạo đem những đứa con của Y Nhã vào cô nhi viện, còn hắn bán cô ta vào chỗ buôn bán nô lệ. Mạc Quân Ly không hiểu vì lí do gì, suốt ngày tìm Sở Ngạo gây chuyện, hắn nói muốn Sở Ngạo đưa Vĩ Mặc cho hắn và kết quả nhận lại một câu lạnh như băng "Nằm mơ!"
Cuộc chiến giữa quân đội và hắc đạo chưa bao giờ kết thúc, đặc biệt là giữa Sở Ngạo và Mạc Quân Ly. Hai bên không ai chịu nhường ai, cuối cùng xảy ra chiến tranh gần như sụp đổ cả một thành phố. Sở Ngạo hiện là người đang có mức truy nã cao nhất nhưng cũng không ai làm gì được hắn.
Sở Ngạo giữ Vĩ Mặc lại vì chỉ có hắn mới biết cách làm cho Di Thiên tỉnh lại, còn Mạc Quân Ly luôn muốn giành lại Vĩ Mặc từ tay Sở Ngạo, một vòng tròn lẩn quẩn như vậy chư có hồi kết.
Đặc biệt hơn là, Di Thiên trong tiểu thuyết cứ như vậy sống thực vật 2 năm...
Di Thiên nhìn những trang giấy trắng tinh trong cuốn tiểu thuyết, cô biết là nó chưa kết thúc. Hiện tại cô nắm được một số thông tin như sau. Đã qua 2 năm từ khi cô sống thực vật, Sở Ngạo cùng Mạc Quân Ly chiến tranh không ngừng, và hai người họ đang là mạnh nhất. Vĩ Mặc đang trong ngục tối của Địa Ưng bang, Di Thiên đang nằm ở bệnh viện Mục Hàn Dương tầng 7 phòng 23.
Nếu lỡ như cô xuyên vào không phải trở thành Di Thiên mà thành một người khác thì thế nào?
Mặc kệ, tìm cách xuyên vào lại trước đã!
Sở Ngạo, chờ em...