Sao Lại Là Nữ Phụ

Chương 97: C97: Trừng Phạt



Sở Ngạo đeo mặt nạ trở lại, cúi người xuống bế bổng Di Thiên lên hướng đoàn người của hắn mà bước đến. Sau khi đem cô "ném" cho Mục Hàn Dương, đồng thời nhận được cam kết đầy nước mắt của hắn là sẽ chăm sóc cho cô không tổn thương một mi li mét nào, Sở Ngạo mới yên tâm quay vào xử lí đám ruồi nhặng làm hắn đau đầu mấy ngày qua. Đến cửa phòng khách, Hoàng Ưng đã đứng chờ sẵn, Sở Ngạo nhẹ nhàng bỏ mặt nạ, ngồi trên xe lăn đã chuẩn bị từ trước, để Hoàng Ưng đẩy vào trong. Hồng Ưng thấy hai người đã tới, cúi đầu cung kính đáp:

-Lão đại, bọn chúng báo cáo Bùi Diệp Thanh đã rời khỏi đi từ 2 ngày trước, chỉ còn Dĩ Hòa Mạt cùng bọn người hầu ở đây thôi ạ.

Sở Ngạo gật đầu xem như đã biết, thật may cho lão hồ li đó chạy trước khi hắn đến, dù sao bây giờ hắn cũng cần tính sổ với nữ nhân gặp đàn ông là quấn lấy không buông kia, đụng vào người của hắn? Lá gan cũng quá lớn rồi. Bên trong phòng là tất cả người hầu cùng Dĩ Hòa Mạt, bọn họ đều phải trải qua một trận đòn nhớ đời, ai nấy đều bầm tím, sưng mặt hay bị đánh đến chảy máu. Những nam nhân mặc vest đen cung kính đứng xung quanh, thấy Sở Ngạo đến đồng loạt cúi đầu, đứng thành hàng nghiêm chỉnh trước mặt hắn. Không khí đột nhiên im lặng ép người khác đến nghẹt thở, Dĩ Hòa Mạt tóc rối tinh rối mù, khuôn mặt đầy nước mắt, lớp trang điểm bị nhòe đi, biểu cảm vặn vẹo đến mức khó coi, xấu xí cực điềm. Cô ta nhẹ ngước mắt lên, đập vào mắt là vẻ đẹp tựa yêu nghiệt của Sở Ngạo làm Dĩ Hòa Mạt thoáng đỏ mặt, tim đập loạn, hai chân bắt đầu cọ vào nhau, biểu tình hệt như một thiếu nữ lần đầu tiên biết yêu ( ọe )...

Sở Ngạo bạc thần khẽ nhếch càng làm cho Dĩ Hòa Mạt đỏ mặt, cô ta vội vàng chỉnh chu lại đầu tóc cùng quần áo, bọn Hồng Ưng thấy thế càng hừ lạnh khinh thường, cô nàng này nghĩ mình đẹp lắm sao? một góc của phu nhân còn không bằng!!! Hơn nữa bọn họ tới đây để dạy dỗ ả ta chứ đâu phải tiết mục "bạn muốn hẹn hò"!!!

-Dĩ tiểu thư, nghe bảo mấy ngày nay cô chăm sóc cho bảo bối của tôi tốt lắm? Hm?


Dĩ Hòa Mạt còn đang thẹn thùng thì hoảng hốt, câu nói như có như không này của Sở Ngạo làm sao cô không hiểu, nếu bây giờ thú nhận những điều kinh khủng đã từng làm với Di Thiên khác nào tự đưa đầu cho người khác chém, ánh mắt đảo một vòng, Dĩ Hòa Mạt khóc hoa lê đái vũ:

-Tôi...tôi không biết gì hết...Bùi Diệp Thanh bảo tôi làm vậy...

Lam Ưng ngồi ở phòng điều khiền nghe câu trả lời của Dĩ Hòa Mạt mà bật cười, loại cực phẩm này thật hiếm gặp nha, lật mặt còn nhanh hơn lật sách, Bùi Diệp Thanh đáng thương, đang ở phương trời nào mà bị bán không hay biết a~~. Sở Ngạo trầm mặc, tưởng bọn hắn là trẻ nít ba tuồi sao? nói gì tin đấy, hắn không nói gì cả, quay đầu sang nhìn Hoàng Ưng một cái, Hoàng Ưng lập tức hiểu ý đi chuẩn bị. Một lát sau, bốn sợi xích giống hệt cái của Di Thiên được mang lên cùng với một sợi dây chuyền. Dĩ Hòa Mạt nhanh chóng nhận ra điều mà Sở Ngạo sắp làm, hoảng sợ lùi về sau, hai nam nhân mặc vest đen kìm chặt cô ta, trói lại bằng dây xích để trên nằm trên giường, cầm sợi dây chuyền đeo vào cổ Dĩ Hòa Mạt. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, hai nam nhân mặt vest đen khác cầm lò than tới, đun nóng sợi dây xích. Cô ta miệng kêu cứu không ngừng, cầu xin khóc lóc các kiểu nhưng không ai để ý, bọn Hồng Ưng dành cho cô ta ánh mắt như nhìn người chết một chút động tâm cũng không có. Sợi xích nóng lên đốt cháy cả da thịt của Dĩ Hòa Mạt, cô ta gân cổ lên hét đau đớn, Hoàng Ưng tiến lại, dùng tay thít chặt sợi dây chuyền vào cổ làm cổ Dĩ Hòa Mạt bật máu, không thể thở nổi, cô ta ho sặc sụa, ho đến muốn nôn cả lục phủ ngũ tạng. Dây xích nóng lên thiêu đốt da thịt, làm phỏng cả một lớp da của Dĩ Hòa Mạt, cô ta rít lên căm phẫn, trừng mắt nhìn đám người đàn ông đang áp chế mình. Sở Ngạo canh đúng giờ mà Dĩ Hòa Mạt ra tay với Di Thiên mà tha cho Dĩ Hòa Mạt, hắn nhìn cô ta thở dốc mà cười khẽ:

-Dĩ tiểu thư, chúng ta chưa xong đâu.

Bốn nam nhân vạm vỡ từ ngoài bước vào, Dĩ Hòa Mạt ngập tràn nước mắt cố gắng mở to mắt nhìn họ, đây là những người dưới trướng của Bùi Diệp Thanh, bọn họ từng mê đắm cô, cô thừa biết điều đó, bây giờ nhìn những ánh mắt dâm tà cùng khuôn mặt thèm thuồng kia, Dĩ Hòa Mạt sợ hãi hét lên:

-Đừng, đừng...làm ơn...tha tôi đi...

Hắc Ưng cười đúng tiêu chuẩn, nhìn Dĩ Hòa Mạt đầy thông cảm:

-Dĩ tiểu thư, chẳng phải cô thích trò này lắm sao?


Bốn nam nhân cười khà khà tiến vào, đám người Sở Ngạo quay người ra ngoài, trả lại chiến trường oanh liệt cho bọn họ, đây là trò chơi nhiều người rất kịch liệt, tiếng la hét của Dĩ Hòa Mạt truyền ra ngoài cùng với tiếng gầm thoải mái của nam nhân, tiếng cười thích thú cùng tiếng rên đầy vui sướng xen lẫn. Đám người đại chiến ba trăm hiệp kết thúc, Dĩ Hòa Mạt bất tỉnh, trên người đầy vết nhơ nhuốc đầy nhục nhã, đám người Hoàng Ưng đợi kết thúc rồi mới rời đi.

Bọn Hoàng Ưng ra khỏi biệt thự, bắt gặp Sở Ngạo đang chau mày nhìn chằm chằm vào laptop, bên cạnh là Lam Ưng vẻ mặt bất đắc dĩ. Hồng Ưng dùng body language cho Lam Ưng:

Hồng Ưng (nháy mắt) : Có chuyện gì vậy?

Lam Ưng (ngửa mặt về phía laptop) : Mấy người tự cảm nhận đi!-Sau đó là vẻ mặt muốn khóc không ra nước mắt của y hiện ra.

Cả đám hệt như hiệu ứng quay sang tìm tòi, cố gắng căng mắt ra đọc hàng chữ trên laptop


"Mười cách dỗ dành bạn gái khi nàng giận"

Hoàng Ưng "..." Mình bị hoa mắt à?

Hồng Ưng "..."Tận thế đến rồi hả?

Hắc Ưng "..." Không còn biết nói gì hơn!!!

Lão đại, ngài sai quá sai rồi!!!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.