Lệ quỷ đứng đó, mắt nhìn thẳng vào Lâm Hòe, trên môi nở nụ cười nịnh nọt như một con mèo hoang mang thai gặp phải cứu tinh tốt bụng.
Lâm Hòe:...
Y tung hoành giang hồ suốt mấy trăm năm, cho tới giờ vẫn luôn đi hù dọa người khác, chứ chưa từng phải lấy lòng ai. Nhìn nụ cười vốn không nên thuộc về mình, Lâm Hòe lần đầu tiên có cảm giác "Uyển Uyển rất giống khanh"*, cái thể loại tra công đi tìm thế thân.
Chẳng giống cậu ấy chút nào. Sở Thiên đứng chắn trước mặt Lâm Hòe, hừ lạnh một tiếng rồi cầm cờ lê xông lên. Con quỷ hét lớn, nước mắt giàn giụa, đổi hướng định lao vào lòng Lâm Hòe.
Lâm Hòe tuy rằng không phải người, nhưng y cũng không có cái ý tưởng dại dột tự công tự thụ. Y lùi lại hai bước, con quỷ liền bắt hụt. Ngay lúc nó chuẩn bị vồ tới lần nữa thì đã bị thứ gì đó đánh mạnh vào eo.
Lệ quỷ:...
Nó nhìn Lâm Hòe, tựa như đang chất vấn: "Ta có phải là người mà ngươi yêu nhất?" Lâm Hòe im lặng, giơ đôi bàn tay lạnh như băng che kín mắt.
Trong giây lát, bầu không khí trong phòng cực kỳ không phù hợp với Tấn Giang. Bởi vậy nên Lâm Hòe không thể miêu tả những gì mình đang nhìn thấy lúc này. Khi y mở mắt ra, con quỷ nằm dưới đất đã bị Sở Thiên xách lên, nhét vào bồn cầu giống như quỷ nữ trước đó.
... Hắn trông có vẻ tức giận... Lâm Hòe âm thầm trốn sang một bên.
"Kiếp sau nhớ làm người tốt." Sở Thiên ân cần nói, sau đó xả nước, "Và đừng chọc những người không nên chọc."
Khi hắn quay đầu lại, ngoại trừ Diệp Hiến đang đỡ Lâm Hòe sắc mặt tái nhợt, ánh mắt của những người khác nhìn hắn đều là sợ hãi hoặc bất an.
Sở Thiên hùng hồn an ủi: "Đừng sợ, con quỷ kia không đến nữa đâu."
Suy nghĩ một lúc, hắn giơ cờ lê thuyết phục: "Hiện tại chúng ta rất an toàn."
Mọi người:...
Cả đám nhìn Sở Thiên như hắn mới chính là ngọn nguồn của mọi rắc rối trong biệt thự. Một lúc sau, Hoàng Lộ mới ngập ngừng nói: "Cảm... Cảm ơn?"
"Không có gì." Sở Thiên cười tươi, ánh mắt sáng rực nhìn sang Lâm Hòe, "Vì dân phục vụ thôi."
Những rắc rối do "Nhịp đập quay về" gây ra đã tạm thời chấm dứt. Còn ba tiếng nữa mới đến tám giờ sáng nhưng mọi người đều không ngủ được chút nào. Mười một người chen chúc trong phòng của Sở Thiên và Lâm Hòe, háo hức mong chờ Sở Thiên kể về quá khứ của hắn.
Sở Thiên muốn nhờ Lâm Hòe hỗ trợ phần thuyết trình, nhưng đối phương lại co ro trong góc, sắc mặt tái nhợt không muốn giao tiếp, vậy nên hắn đành phải độc thoại trong tiếc nuối.
Hắn cầm túi đóng gói màu đen rồi chỉ vào tờ thông tin được dán trên đó: "Ngày nay, thương mại điện tử đã trở thành một phần quan trọng của nền kinh tế, mà chuyển phát nhanh, lại là yếu tố quan trọng làm nên sự phát triển của thương mại điện tử... Trong quá trình mua sắm, người tiêu dùng nên cảnh giác với một số vấn đề sau."
"Thứ nhất," Sở Thiên giơ ngón tay, "Đó là lừa đảo trực tuyến. Một khi bị phát hiện, án tù sẽ dao động từ ba đến bảy năm tùy theo số tiền..."
"Thứ hai," Sở Thiên giơ hai ngón tay, "Là không đọc kĩ thông tin sản phẩm. Mua mặt nạ cam đỏ cuối cùng nhận được một thùng cam đỏ, mua một thỏi son MAC giá 60 tệ với hứa hẹn "giả một bù mười" nhưng cuối cùng lại nhận về mười một thỏi son giả. Đây đều là hậu quả do chủ quan..."
"Thứ ba," Sở Thiên giơ ba ngón tay, "Chính là mua túi may mắn. Trên đời chẳng có thứ gì miễn phí, cái gọi là túi may mắn kỳ thật là tập hợp của những sản phẩm lỗi, thậm chí lỗi còn nhiều hơn cả model Solidworks* do sinh viên năm nhất làm ra. Chờ đợi loại vận may kiểu này không bằng cầu được sếp thăng chức tăng lương..."
Nghê Hiểu: "Hình như bên trong có thứ gì đó rất khủng khiếp!!"
"Như người ta vẫn nói, tìm ra vấn đề và tiến lên đỉnh vinh quang." Sở Thiên thản nhiên ngó lơ Nghê Hiểu, hắn dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía mọi người, "Nói đến đây, đã có ai tìm ra đáp án chưa?"
Giống như một giáo viên vật lý dạy lớp chọn, sau khi đối mặt với một câu hỏi siêu khó nằm ngoài đề cương của tỉnh Giang Tô, hắn nhìn đội tuyển cấp quốc gia với ánh mắt đầy chờ mong.
Không ai trả lời.
Sau đó hắn chuyển tầm nhìn sang Diệp Hiến, giống như chủ nhiệm đang hỏi lớp trưởng: "Diệp Hiến, cậu nghĩ sao?"
Diệp Hiến mù mịt đáp: "Tôi nghĩ... Nó muốn tôi chết."
Nghe xong câu này, những người khác đều đồng tình gật đầu.
Sở Thiên rất thất vọng. Mắt của hắn đảo một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Hòe đang co ro trong góc.
"Bảy ngày đổi trả không lí do." Sở Thiên nói, "Cách sống sót nằm ở chỗ này. Trò chơi kéo dài bốn ngày. Trong bốn ngày này, người chơi mua hàng và chống lại trò chơi. Sau khi nhận được hàng, hãy nhanh chóng hoàn lại nó trong thời hạn bảy ngày. Quy tắc nói cần phải mua hàng mỗi ngày, chứ không nói không được phép trả hàng. Thông qua chiến thuật chênh lệch múi giờ, mua hàng với số lượng lớn cho đến khi hết tiền rồi hoàn trả nó ngay khi trò chơi kết thúc để tiền không về kịp tài khoản. Đây chính là cách an toàn để vượt ải."
Ai nấy đều há hốc mồm.
"Cái này..." Đường Văn không biết trả lời sao, "Cái này... Quá giống trò trẻ con..."
"Mạng sống của chúng ta, qua mắt chúng cũng chỉ như trò chơi." Sở Thiên thản nhiên nói, "Phá vỡ luật lệ và sống sót, đây không phải là điều hiển nhiên sao?"
Trương Lộ đột nhiên hỏi: "Chúng là ai?"
Trước câu hỏi của cô nhóc, Sở Thiên nhún vai.
"Chịu." Hắn nói, "Có lẽ là thứ đến từ không gian khác, giống 'thần' chẳng hạn."
"Chúng ngồi nhìn con người giãy dụa, thả ra virus quỷ quái, chơi đùa với mạng sống của chúng ta." Sở Thiên chỉ lên trời, "Thật sự rất khó chịu. Nhưng tôi cũng chả tin vào thần, tôi là người theo chủ nghĩa duy vật."
Mọi người im lặng hồi lâu, cuối cùng Diệp Hiến lên tiếng trước: "Túi may mắn..."
"Túi may mắn?" Sở Thiên mỉm cười, "Là một cái bẫy."
"Tại sao?"
"Bởi vì mua nó sẽ không thể trả lại trong bảy ngày."
Đây là một cái bẫy vô cùng tinh vi.
"Nhưng." Hoàng Lộ chất vấn: "Cậu, Lâm Hòe cùng Trương Lộ không phải là nhóm đầu tiên mua túi may mắn hay sao? Tại sao các cậu vẫn ổn, còn những người sau lại..."
Cô vừa dứt lời, Sở Thiên cũng gãi đầu: "Vấn đề này..."
"Thật ra tôi cũng không biết."
Diệp Khả Khả phụt nước, Sở Thiên lại tiếp tục nói: "Nhưng sau khi suy nghĩ, tôi đã tìm ra được đáp án."
Hắn còn chưa nói xong, Diệp Hiến đã nhanh chóng phản bác: "Đừng nói bởi vì các anh có gương mặt đẹp..."
"Nếu không có màn trình diễn đẹp mắt của ba người mua đầu tiên, làm sao có thể thu hút thêm nhiều kẻ coi tiền như rác?" Sở Thiên nhẹ nhàng nói, "Thả mồi, sau đó cá sẽ bu vào, đây gọi là có qua có lại... Không, phải gọi là mánh khóe bán hàng."
Mọi người lại im lặng. Sau một lúc lâu, Hoàng Lộ lên tiếng: "Vậy ngày mai chúng ta hãy làm theo lời Sở Thiên nhé, tiêu hết tiền rồi trả lại hàng."
Mặt trời bên ngoài đã ló rạng, ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào Sở Thiên. Hắn nhìn cửa sổ một lúc rồi liếc đồng hồ nói: "Vậy thì, tôi sẽ nói thêm hai câu cuối."
Hoàng Lộ nghe xong liền nhìn hắn: "Cái gì?"
"Con quỷ trà trộn bên trong chúng ta, chính là cô."
Một hòn đá khuấy động ngàn sóng, cả đám không ngờ lúc này Sở Thiên lại ra tay. Hắn chỉ về phía người phụ nữ trung niên.
Khuôn mặt sưng phù cùng nước da vàng vọt, không ai khác chính là Bành Huyên.
Mọi người chết lặng, lúc này tất cả đèn trong biệt thự được bật sáng. Khuôn mặt của "Bành Huyên" bắt đầu thối rữa, mủ đỏ vàng từ vết thương trên trán chảy xuống. Nó cười "ha ha", nhìn về phía Sở Thiên, sau đó khàn giọng nói: "Sao ngươi biết?"
Mọi người la hét bỏ chạy, chỉ có Sở Thiên và Lâm Hòe vẫn bất động. Một người đang diễn thuyết, còn một người đang tự kỷ.
"Rác rưởi." Sở Thiên nói.
Bị quỷ chiếm xác, "Bành Huyên" lúc này lộ ra vẻ mặt hung ác. Sở Thiên chậm rãi nói: "Bởi vì ngươi đi nhặt rác. Trên đời đúng là không thiếu những bà cô như vậy, sạch sẽ và nhiệt tình đến mức tọc mạch, sẵn sàng hỏi thăm chuyện tình cảm hôn nhân của người khác trong lần đầu gặp mặt, hoặc lấy trộm hộp các tông và đồ ăn nhanh đặt trước cửa với lí do dọn dẹp hành lang... Nhưng bà cô nào chủ động dọn rác trong trò chơi quả thực rất đáng nghi. Thứ ngươi muốn thu không phải là rác, mà là tờ đơn đổi trả bị mọi người lãng quên bên trong túi gói hàng."
Vừa nói hắn vừa lấy ra chiếc túi zip: "Tro bên trong chính là bằng chứng. Nó đến từ quạt của Diệp Hiến và túi của Hoàng Lộ."
Bành Huyên nói: "Chỉ vì lý do này mà ngươi nghi ngờ ta?"
"Ngoài ra, còn có điện thoại của Trương Lộ. Nguyên tử không sản sinh cũng như không thể biến mất trong không khí, nó chỉ có thể truyền từ vật này sang vật khác. Điện thoại rõ ràng đã bị Phùng Dao mang vào nhà vệ sinh, vậy mà lúc tìm lại không thấy đâu, chắc hẳn đã có người lợi dụng sơ hở để trộm nó."
"Bành Huyên" im lặng một lúc rồi nói: "Việc đó ta không làm..."
"Thành khẩn khai báo sẽ được khoan hồng, ngươi có quyền giữ im lặng, nhưng mọi điều ngươi nói sẽ..."
"Là con quỷ gương đã dịch chuyển nó trở lại..."