Sao NPC Lại Bị Tôi Dọa Sợ Rồi? - Túc Tinh Xuyên

Chương 28: Tôi mới là giáo viên dạy thay



Đáng tiếc, hành động vĩ đại này đã bị gián đoạn bởi sự xuất hiện của một người đàn ông trung niên. Lâm Hòe ngồi xổm bên cạnh hố, nhìn xuống con quỷ đang nhe nanh trợn mắt, sau đó chống cằm giả bộ buồn phiền (vui sướng).

"Cô nhìn xem," Y nói, "Vì giúp cô mà ống quần của tôi bẩn hết rồi đây này."

Quỷ nữ:. . . . . #. . . . . . . @¥. . . . . . . . . . . . . @#.

"Không cần cảm ơn." Ở một nơi cách xa con người, Lâm Hòe không hề có ý định cư xử đúng mực hay giả làm người tốt. Tất cả những mặt xấu của y đều bộc lộ ra ngoài, "Nhờ ơn cô, nếu gã kia kể chuyện này ra ngoài thì tôi sẽ gặp rắc rối mất thôi... Chậc."

Quỷ nữ: ¥%#@¥%@#!!!

"Nhưng mà tôi vẫn muốn làm việc tốt đến cùng." Lâm Hòe mỉm cười. Đây đáng lẽ phải là một nụ cười cực kỳ đẹp trai, nhưng qua mắt ả, Lâm Hòe vẫn chẳng khác nào ma quỷ, "Tôi hơi cực đoan, hoặc là làm, hoặc là không làm, vậy nên..."

Y bốc một nắm đất lên.

"Vậy nên tôi quyết định chôn cô trở lại." Y chân thành nói, "Muốn trách thì trách số phận của mình đi."

Trong quá trình này, để phòng trường hợp có nạn nhân vô tội tiếp theo, Lâm Hòe còn tìm cách bịt mồm ả lại. San bằng đất xong, y nhảy lên giẫm giẫm vài phát rồi quay lại bên cạnh người đàn ông trung niên.

Gã vẫn còn bất tỉnh. Lâm Hòe nhìn bộ quần áo bẩn thỉu do đào đất của mình rồi liếc đồng hồ.

"Tám giờ mười... Chắc chắn là muộn rồi." Y nghĩ.

Danh tính mà trò chơi cung cấp cho bọn họ là học sinh. Theo quy tắc, y phải chạy đến trường ngay lập tức, nhưng...

"Nếu đến muộn, nhất định sẽ bị phạt." Y lẩm bẩm, "Nhưng nếu là giáo viên dạy thay... Cho dù đến muộn cũng sẽ không bị phạt?"

Ngồi xuống bên cạnh người đàn ông trung niên, y nhìn bộ quần áo sạch sẽ của đối phương rồi quyết định ra tay.

Mười phút sau.

"Quy tắc chỉ nói người chơi bắt buộc phải vào trường, chứ không nói người chơi bắt buộc phải vào trường với tư cách là học sinh." Nghĩ vậy, Lâm Hòe thay sang bộ đồ của NPC, "Nếu chuyện này là sai thì đáng lẽ mình phải bị phạt từ lâu rồi."

Y nhìn lên nền trời u ám. Mặc dù mây đen và sấm chớp đang ùn ùn kéo đến, nhưng vẫn không có một tia sét nào đánh xuống đầu y. Từ đây có thể thấy, trò chơi cũng chẳng hề muốn giết y.

Chỉ cần không vi phạm đến mức phải chết là được – Đây là nguyên tắc mà y luôn tuân thủ.

Lâm Hòe khéo léo thắt cà vạt. Áo khoác của NPC có hơi rộng, nếu là gã mặc thì sẽ vừa vặn, còn đến lượt y thì nó sẽ tung bay trong gió. Sơ vin xong, cả người Lâm Hòe hiếm thấy toát lên vẻ giản dị phóng khoáng.

Cầm chiếc cặp của giáo viên dạy thay ban đầu lên, Lâm Hòe lại ngồi xổm xuống, thổi một hơi đánh thức gã đàn ông bất tỉnh.

Người kia vẫn nằm trên ghế, vẻ mặt mờ mịt: "Tôi, tôi đang ở đâu? Tôi là ai?"

Điều làm Lâm Hòe ngạc nhiên là, gã giáo viên đã hoàn toàn quên mất danh tính thật sự của bản thân sau cú chấn thương đầu vừa rồi. Việc này càng giúp cho y đỡ phải tốn công tìm cách tiêu hủy xác chết. Xem ra, cả gã và y, không giống như con quỷ kia, đều rất có phúc.

"Tỉnh rồi hả." Lâm Hòe ngồi xổm bên cạnh gã, nở một nụ cười hiền hậu như người qua đường vô tình đi ngang, "Dậy đi, giờ chúng ta lên tầng."

"Tôi là ai..."

"Em là học sinh mới chuyển đến trường cấp ba Minh Hoa." Lâm Hòe chìa ra tấm thẻ học sinh vốn là của mình, "Đây, thẻ học sinh của em."

Gã giáo viên cầm thẻ trong tay, mặc dù đầu óc đang mơ màng nhưng vẫn nhận thấy điều bất thường: "Tôi, tôi là học sinh trường này á?"

"Đúng vậy." Lâm Hòe đứng lên, cúi đầu phủi đám cỏ trên chân, "Dậy thôi, tôi đưa em đi gặp giáo viên chủ nhiệm, đến muộn không tốt đâu."

"Được, được rồi." Gã giáo viên đứng dậy đi theo Lâm Hòe. Nhìn dáng vẻ hoang mang của người đàn ông, y không khỏi giơ ngón cái cho vận may của mình.

Kể cả gã có bất chợt nhớ ra đi chăng nữa, thì cũng chỉ mất vài phút để xử lý xong xuôi. Y cười tủm tỉm nghĩ.

Sau khi cả hai đến văn phòng chủ nhiệm, Lâm Hòe lên tiếng: "Đưa em đến đây thôi, tôi còn phải về lớp báo cáo."

NPC hỏi y: "Cậu cũng là học sinh ở đây à?"

"Không, tôi là giáo viên dạy thay." Lâm Hòe thản nhiên đáp.

Trường Minh Hoa có tổng cộng sáu lớp, được chia từ A đến F dựa theo thành tích học tập. Điểm đến của Lâm Hòe quả thực là lớp F, lớp có thành tích kém nhất.

Xong việc, Lâm Hòe liền đi về lớp mình báo cáo. Chỉ là ngay tại khoảnh khắc bước chân vào hành lang, y đã bắt gặp chủ nhiệm vừa mới hướng dẫn ba người chơi đến lớp B trước đó.

"Cậu, là cậu!" Ả chỉ vào y rồi quát lớn, "Cậu là học sinh đến muộn à?"

Lâm Hòe bước sang bên cạnh để lộ ra gã đàn ông đứng đằng sau. Y mau chóng xua tay, sau đó xấu hổ giải thích: "Không phải, tôi là giáo viên dạy thay, còn đây là học sinh mới chuyển đến."

"Cậu là... giáo viên dạy thay của lớp F năm ba?"

Chủ nhiệm nhìn cả hai bằng ánh mắt nghi ngờ. Theo như quan sát, người bên phải đang mặc âu phục và đi dày da. Mặc dù chiếc áo khoác oversize làm giảm đi sự nghiêm túc, nhưng nhìn chung vẫn gợi ấn tượng phóng khoáng, sắc sảo. Còn người đứng bên trái, tuy chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi, song khuôn mặt lại toát lên vẻ già dặn trải đời.

Hai người này... Dù nhìn thế nào thì người bên trái vẫn giống giáo viên dạy thay hơn!

Hay bởi vì học lâu nên mới trông già hơn?

Trước với ánh mắt dò hỏi của chủ nhiệm, Lâm Hòe lấy ra tờ giấy trong túi rồi giải thích: "Sau khi vào trường, tôi có đi dạo một chút nên mới đến muộn. Đây là giấy mời của tôi."

Chủ nhiệm lật xem tờ giấy rồi ngẩng đầu đánh giá chàng trai trẻ. Người trước mặt có dáng người thư sinh yếu ớt, nhưng khuôn mặt lại tuấn tú dễ nhìn. Không cần bất kì bộ lọc sắc đẹp nào, cậu ta chắc chắn vẫn có thể trở thành người nổi tiếng trên mạng. Ả thật sự không hiểu tại sao một người có khí chất như vậy lại đến cái trường cấp ba này làm giáo viên dạy thay.

Ả hiểu rất rõ về nơi mà bản thân đang làm việc. Trường cấp ba Minh Hoa tuyên bố đi theo mô hình giáo dục của trường Hành Thủy, nhưng trên thực tế, tất cả những gì họ làm là loại bỏ tinh hoa và giữ lại cặn bã. Bọn họ áp dụng phương pháp giảng dạy ma quỷ đó và lấy kết quả học tập làm chỉ tiêu duy nhất. Giáo viên không nâng cao trình độ giảng dạy mà chỉ biết bắt ép học sinh giải đề. Tất cả bọn họ đều hoa mắt vì tiền, cả ngày chỉ quan tâm đến việc mở những quầy đồ ăn nhỏ trong trường để kiếm thêm thu nhập, đồng thời sẵn sàng nâng đỡ cho học sinh chịu chi tiền và chà đạp nhóm người còn lại. Dưới tình huống như vậy, bất cứ ai đồng ý tuân theo "Mục đích giáo dục" của trường, thì đều có thể nhận thức được sự thật phũ phàng này.

Nhưng hiện tại, người trước mặt...

"Hiệu trưởng và phó hiệu trưởng có việc bận, tuần này sẽ không ở trường." Nói xong, chủ nhiệm thản nhiên nhét hồ sơ của Lâm Hòe vào túi đựng tài liệu, "Cậu theo tôi đến lớp F, còn cậu..."

Chủ nhiệm nhìn người mặc áo sơ mi có dáng vẻ nhếch nhác rồi nhướng mày quát: "Còn cậu, cứ đứng đấy, tí tôi quay lại xử lý."

Thương xót cho gã đàn ông bị mình cướp đi thân phận, Lâm Hòe tốt bụng nói với chủ nhiệm: "Em ấy cũng chỉ đến muộn thôi mà, cô hơi nghiêm khắc quá rồi."

"Cậu không hiểu đâu." Chủ nhiệm cau mày nói, "Mấy thành phần rác rưởi như vậy cần phải dạy cho một bài học mới chịu nghe lời. Học sinh ở độ tuổi này, sơ sẩy một chút là bọn nó sẽ leo lên đầu mình ngồi! Cậu vừa mới tới nên còn chưa hiểu rõ, chỉ cần vài ngày nữa thôi là cậu sẽ không còn nói như vậy đâu."

"Nhưng em ấy lớn tuổi như vậy rồi vẫn còn muốn đi học, đây cũng là điều đáng khen mà. Đối với những người can đảm như vậy, chúng ta cũng không nên khắt khe quá." Lâm Hòe cố gắng cầu xin.

Chủ nhiệm cau mày không nói gì. Đợi người phụ nữ đi trước, Lâm Hòe dùng ánh mắt khích lệ nhìn gã đàn ông trung niên rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Lớp của học sinh năm cuối thuộc tòa nhà dạy học thứ ba. Nơi đây tổng cộng có bốn tầng, trên cùng là sân thượng bị khóa. Kết hợp với tòa dạy học thứ hai, tòa hành chính và hành lang sẽ được một hình tứ giác, bao xung quanh bởi vườn hoa.

Khi đi ngang qua khu vườn, màu đỏ của nền đất đã thu hút sự chú ý của Lâm Hòe. Y ngẩng đầu, đối diện tầm mắt là sân thượng của tòa dạy học thứ ba.

"Tiểu Lâm, cậu còn nhìn cái gì vậy?" Chủ nhiệm gọi y, "Mau đi thôi."

"Vâng."

Lâm Hòe ngoan ngoãn đáp, mắt nhìn thẳng, theo chủ nhiệm đi về phía cầu thang.

Trên sân thượng, bóng người màu trắng đang dựa vào lan can nhìn xuống cũng theo đó biến mất.

Tầng ba và tầng bốn lần lượt là phòng học cho sáu lớp. Lớp A và D nằm ở tầng ba, còn lớp E và F thuộc tầng bốn.

Tới tầng bốn, đập vào mắt là bảng phân lớp được đặt tại hành lang. Chủ nhiệm chỉ vào rồi giải thích với Lâm Hòe: "Mỗi tháng sẽ chia lại lớp một lần dựa theo thành tích. Thứ hai tuần này đã tiến hành một lần. Đây là danh sách lớp đã được phân chia, lên hay xuống đều có giải thích rõ ràng. Từ trái sang phải là tất cả thay đổi từ tháng chín đến nay."

Nói xong, điện thoại của chủ nhiệm vang lên. Ả vừa bắt máy vừa nói với Lâm Hòe: "Lớp F ở trong cùng, cậu vào đi, tôi còn có việc bận."

Còn chưa dứt lời, ả đã thay đổi sắc mặt vội vã xuống tầng. Lâm Hòe nhìn bóng lưng của người phụ nữ rồi chìm vào suy tư.

Y đứng ở đầu hành lang, cẩn thận đọc kỹ thông tin trên bảng, đặc biệt là sự thay đổi trong lớp học của mình. Đến dòng cuối cùng, y khẽ cau mày.

"Tại sao lại có bảng điểm của tháng mười hai năm ngoái? Thứ này đáng lẽ phải được gỡ xuống từ lâu rồi chứ?"

Nhưng sau đó y lại nghĩ, có lẽ đây chỉ là một trong số các biện pháp trừng phạt nên cũng không nghi ngờ gì nhiều.

Lớp F nằm sâu trong hành lang, ngay bên cạnh là cầu thang dẫn lên sân thượng. Do giáo viên trước đó đã nghỉ việc nên tiết văn được đổi thành thời gian tự học. Sau một hồi suy nghĩ, Lâm Hòe quyết định đứng ở cửa sau nhìn trộm hệt như chủ nhiệm đi giám sát ngầm.

Trong phòng học không lớn lắm có lác đác hơn hai mươi người. Ai nấy đều mang vẻ mặt u ám, cúi gằm đầu đọc sách.

Ngồi ở hàng cuối là một nam sinh có ngoại hình thanh tú đang chăm chú viết vẽ gì đó, trông có vẻ khá lạnh lùng.

Quan sát một lúc, Lâm Hòe nhìn thấy tên của cậu bên trong quyển vở ghi được đặt trên mặt bàn.

Hứa Trì.

Nếu y nhớ không nhầm thì người này vốn thuộc lớp C năm ba, bởi vì bỏ lỡ kì thi tháng trước nên đã không thể hiện tốt trong kỳ thi tháng này, cuối cùng bị chuyển tới lớp F.

Cởi áo khoác rồi nhét vào trong cặp, Lâm Hòe nhanh chóng tính toán.

'Phải tìm cách moi được thông tin, hừm...' Nghĩ vậy, trong đầu y bất chợt xuất hiện mấy tin tức lừa đảo gần đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.