Lâm Hòe:...
"Được rồi, không trêu cậu nữa." Sở Thiên dang tay nói, "Đi thôi, đi ăn cơm."
Lâm Hòe: "Tôi có chút tức giận."
Nói xong, y ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn Sở Thiên.
"Này, Sở Thiên! Lâm Hòe! Hai anh vẫn còn ở trên tầng sao?" Giọng nói Diệp Hiến từ dưới lầu truyền đến, "Các anh còn sống không vậy? Trả lời đi!"
"Còn sống." Sở Thiên dựa vào lan can, thản nhiên nói xuống. Lâm Hòe đứng bên cạnh, tức giận mím môi.
Không biết tại sao, y luôn cảm thấy người này đã để ý tới điều gì đó. Vừa rồi nói nhảm, đi lòng vòng, tất cả cũng chỉ để lừa y mất cảnh giác rồi chớp thời cơ tấn công lên khuôn mặt đã thả lỏng của y... Nhưng hắn làm vậy với mục đích gì? Chẳng lẽ là...
Nhân viên tư vấn mỹ phẩm? Lâm Hòe nhìn bóng lưng đối phương, không khỏi nghĩ tới một người đàn ông có sức quyến rũ quỷ dị.
Và ba lần kiểm tra kỳ lạ đó... là cái gì? Kiểm tra nhéo mặt? Rốt cuộc là...
"Này, Lâm Hòe." Y đột nhiên nghe thấy giọng nói của người kia, "Cậu nói xem, tại sao con quạ lại giống bàn làm việc?"
Lâm Hòe: "Hả? Anh nói gì cơ?"
"Không có gì." Sở Thiên đáp, "Thôi... Quên đi."
Người đàn ông như chợt cảm thấy nhàm chán, tay bắt đầu nghịch điện thoại. Lâm Hòe nhạy bén nhận ra hình nền điện thoại của hắn là một mảng màu tối đen.
Sở Thiên hồi lâu không nói chuyện, tựa hồ đối với Lâm Hòe mất hết hứng thú, hay nói đúng hơn là đối với bản sao này mất hết hứng thú. Lâm Hòe lại hỏi hắn: "Anh đang làm gì vậy?"
"Chơi." Sở Thiên ngắn gọn đáp. Hắn dựa vào lan can ngáp dài, cũng không thèm nhìn Lâm Hòe.
... Không biết vì sao Lâm Hòe cảm thấy có chút không vui. Người trước mặt đã mất đi vẻ năng động vốn có, thay vào đó là sự lạnh lùng xa cách.
... Thôi bỏ đi, dù sao chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng đến y. Bọn y nhiều nhất cũng chỉ xem như đồng đội mới gặp, sinh hoạt với nhau vì lịch sự, chung giường cũng vì chủ nghĩa nhân đạo. Lâm Hòe suy nghĩ một chút, quyết định xuống tầng một mình. Chỉ là ngay sau đó, từ góc độ này, y chợt nhìn thấy một hình xăm tại phần eo bên trong chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của đối phương.
Y nhìn chằm chằm vào nó một lúc, đột nhiên hỏi: "Kia là hình xăm của anh à?"
"Ờ."
... Lại là câu trả lời có lệ, quên đi, làm quỷ không chấp tiểu nhân. Lâm Hòe âm thầm ghi thù, đoạn bổ sung: "Trông giống như một con chim cánh cụt giẫm lên một con gấu bắc cực, trượt ra xa vài trăm mét rồi lộn nhào, ừm..."
Ngay sau đó, y nhìn thấy Sở Thiên quay phắt lại hỏi bằng giọng điệu kỳ quái: "Sao cậu lại nói như vậy, không, sao cậu lại nghĩ như vậy? Làm sao... có thể hình dung được như vậy?"
"Ờ..." Lâm Hòe cảm thấy có chút không tự nhiên dưới cái nhìn chằm chằm của đối phương.
"Cậu nghe được những lời này ở đâu? Không... không có khả năng..." Sở Thiên tự lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu, "Cậu..."
"Bởi vì thật sự rất giống... Không, giọng điệu tra hỏi của anh có ý gì?" Lâm Hòe vặn lại, "Anh nhìn cứ như tôi là kẻ thù đã cướp đi bạn gái của anh vậy..."
"Này này, hai anh còn làm gì vậy?" Âm thanh của Diệp Hiến từ tầng dưới tiếp tục truyền đến, "Nếu không xuống..."
"Đợi chút." Sở Thiên lẩm bẩm, "Tôi vẫn còn chuyện cần xác nhận."
Nói xong, hắn cầm điện thoại chạy về phía hành lang không thèm ngoảnh đầu. Lâm Hòe đột nhiên tràn trề sức sống hỏi: "Anh định làm gì?"
Không ngờ Sở Thiên mới nãy còn tỏ vẻ lạnh nhạt đã thật sự đáp lại lời y.
Sở Thiên nói: "Tìm cỗ máy thời gian."
Lâm Hòe: "... Nói tiếng người."
"Thật ra," Sở Thiên nheo mắt, "Vừa rồi, lúc đang nói chuyện, trong đầu tôi chợt lóe lên một tia chớp. Nói cách khác... Tôi đã tìm ra manh mối về vụ giết người trong phòng kín này."
Mặc dù người đàn ông này vừa rồi còn bày ra vẻ mặt tự kỷ, nhưng biểu hiện của hắn vào lúc này lại tràn đầy nhiệt huyết và tin cậy. Ánh mắt kiên quyết này, thật giống như... đã phát hiện ra mấu chốt.
Lâm Hòe phối hợp hỏi: "Vậy manh mối là gì?"
"Nhỏ giọng thôi." Sở Thiên quay đầu lại, "Nói ra sẽ không linh."
Lâm Hòe: Anh đang cầu nguyện đấy à...
Thái độ này... Hắn có phát hiện ra điều gì khác không? Trong lòng có chút thăm dò, Lâm Hòe hơi cúi đầu, để tóc mái che đi đôi mắt đỏ ngầu.
Ngón tay y hằn tơ máu, ngay sau đó, bả vai Lâm Hòe được một bàn tay đặt lên.
"Suýt nữa thì mất." Sở Thiên cười khẽ, "Tôi để quên cái này trước cửa phòng tắm."
Nói xong, hắn giơ tay phải lên, bên trong là chiếc cờ lê mang màu sắc lạnh lẽo đang lóe lên ánh bạc.
Lâm Hòe nhìn nó hồi lâu, chậm rãi mỉm cười.
"Thứ này của anh trông khá đặc biệt."
"Là phần thưởng trong trò chơi rút thăm." Sở Thiên vẫy tay, "Đi thôi, xuống tầng ăn cơm."
Lâm Hòe đi theo hắn, yên lặng thu lại bàn tay chi chít tơ máu.
Y nhìn chằm chằm bóng lưng của Sở Thiên, khóe miệng khẽ nhếch.
"Khá thú vị..." Y thì thầm.
Lúc Lâm Hòe vào nhà ăn, mọi người đều đã dùng bữa xong. Trò chơi cực kỳ hào phóng, sẵn lòng cung cấp đầy đủ thức ăn và chỗ ở, mọi người còn chưa rời giường mà trên bàn đã bày sẵn những món ăn nóng hổi. Chỉ tiếc vừa xảy ra chuyện như vậy, chẳng ai còn tâm trạng ăn uống, mọi nỗ lực của trò chơi coi như bị vứt xó. Lâm Hòe nghĩ vậy liền cảm thấy có chút tiếc nuối.
Ngoại lệ duy nhất là Sở Thiên, người vừa dạo quanh lằn ranh sinh tử. Hắn một mình ăn hai suất cơm, vừa nhai vừa nói với Diệp Hiến: "Bánh bao không ăn có thể cho tôi."
Diệp Hiến nhìn bánh bao nhồi thịt, vẻ mặt như sắp nôn: "Hiện giờ tôi không muốn nhìn bất cứ món nào có thịt..."
Cậu một bên nhìn chằm chằm bánh bao, một bên cố gắng lấy lại tinh thần để uống sữa. Hiện tại, chất lỏng, hay bất kì thứ gì có thể chảy đều khiến cậu liên tưởng tới một vài thứ không thích hợp xuất hiện trên thành phố văn học Tấn Giang.
Lâm Hòe nhìn người nọ đột nhiên trở nên hưng phấn cực độ, trong lòng thầm nghĩ, tên này thật là...
Có lẽ là chú ý đến ánh mắt của Lâm Hòe, người kia ngẩng đầu: "Cậu no chưa?"
Lâm Hòe: "... No rồi."
Trong lúc Sở Thiên đang tấn công cái bánh bao tiếp theo, Diệp Khả Khả mặc áo phông đen từ trên tầng đi xuống: "Trương Lộ tỉnh rồi."
"Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì." Trương Lộ sắc mặt trắng bệch ngồi trên giường, "Là Bành Huyên lay tôi dậy, lúc mở mắt ra, Dao Dao đã không còn ở đây nữa... Vừa đẩy cửa nhà vệ sinh liền thấy... Đầu cậu ấy nằm nguyên trên bồn rửa, nhưng mọi thứ từ cổ trở xuống..."
Lúc này cô che miệng lại, trông như muốn nôn. Bành Huyên vỗ vai an ủi, cô liền ôm đối phương òa khóc.
"Con bé có thói quen thức dậy vào ban đêm không?" Đường Văn hỏi.
Trương Lộ lắc đầu.
"Tại sao cháu lại nghĩ như vậy?"
"Cháu lớn lên cùng Dao Dao, lúc nhỏ cũng thường ở nhà nhau. Nếu không uống thuốc cháu sẽ ngủ rất nông, vậy mà chưa từng nghe thấy tiếng cậu ấy thức dậy." Trương Lộ mắt đỏ hoe, "Không nghĩ tới..."