Do đã ở quen nên sau khi chuyển khoa, Đinh Dật không xin đổi phòng, vẫn ở trong ký túc xá của nữ sinh khoa Ô-tô. Lên năm bốn đại học, mấy người trong ký túc về cơ bản đều đã có hướng đi cho riêng mình, ngoài Đinh Dật, Hồ Giai cũng ở lại trường học nghiên cứu sinh, Triệu Hiểu Đông dự định đi Mỹ du học cùng bạn trai, Dương Lộ Lộ thì được khoa đưa sang Đức làm nghiên cứu sinh thạc sĩ trao đổi với tư cách sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc.
Triệu Hiểu Đông tốt nghiệp đại học xong không xin được học bổng toàn phần, cô ấy vốn định trước tiên sẽ học thạc sĩ ở trong nước, nhưng bạn trai cô ấy lại có ý kiến: “Em học thạc sĩ xong rồi ở Mỹ người ta cũng không thừa nhận, sang đó lại phải học lại, ba năm, giờ lại thêm năm năm nữa, em có bao nhiêu tuổi xuân để mà lãng phí? Dùng tiền mua thời gian chính là cách chi tiêu có lợi nhất.” Anh ta có gia cảnh tốt, không cần học bổng cũng có thể cho bản thân và bạn gái một cuộc sống rất tốt ở nước ngoài.
Trong lòng cảm động, nhưng Triệu Hiểu Đông vẫn còn băn khoăn, về ký túc xá, cô ấy càu nhàu: “Bọn tớ vẫn chưa kết hôn, nếu dùng tiền của nhà anh ấy, sau này chắc chắn việc gì cũng sẽ phải nhượng bộ. Huống hồ chuyện tình cảm không thể nói chắc được, chẳng may sau khi ra nước ngoài bọn tớ chia tay, tha hương không người thân thích, lại không có học bổng, cuộc sống sẽ càng tồi tệ hơn.” Nhìn Dương Lộ Lộ đang nằm sấp chơi trò chơi trên máy tính, cô ấy hâm mộ nói: “Vẫn là cậu sướng nhất, hoàn toàn dựa vào chính mình, không cần phải nhìn sắc mặt của bất cứ ai.”
Dương Lộ Lộ lườm bạn: “Chị gái à, cậu đang cười nhạo tớ không có ai thèm sao?” Đã qua hơn ba năm đại học, cô ấy vẫn một thân một mình, người theo đuổi cũng không phải là không có, nhưng Dương đại tiểu thư cứ ngây ngô chẳng thấy ai vừa mắt, dùng cách nói của cô ấy thì là: “Tự mình làm được mọi việc, cần đàn ông để làm gì?” Đây tuyệt đối là chân lý, thay bóng đèn, sửa máy tính, bắt chuột đập gián, Dương Lộ Lộ rất toàn năng, có thể làm cho các nam sinh ở bên cô ấy đều có cảm giác an toàn. Trong ký túc xá, ngoại trừ đánh nhau không thắng được Đinh Dật, cô ấy mạnh mẽ hơn bất cứ ai.
Triệu Hiểu Đông nào dám khiêu chiến với cô ấy, vội vàng nói: “Tuyệt đối không dám, tớ chỉ muốn trưng cầu ý kiến của cậu một chút thôi.”
Lúc này Dương Lộ Lộ mới nghiêm mặt nói: “Tớ cảm thấy vị kia nhà cậu nói rất đúng, dùng tiền mua thời gian, thật sự là một thương vụ có lời. Trên đời này có chuyện gì là không mạo hiểm? Nếu cậu không ra nước ngoài cùng anh ta thì sau này mới hối hận, anh ta một mình ở nơi đất khách, vừa có tiền vừa có thời gian, chỉ số nguy hiểm quá lớn.”
Thực ra Triệu Hiểu Đông cũng đã có quyết định của riêng mình, chẳng qua vẫn muốn giãy giụa một chút mà thôi, mọi người đều hiểu, vì vậy ai nấy hùa theo Dương Lộ Lộ mồm năm miệng mười khích lệ cô ấy.
Về sau Triệu Hiểu Đông cam chịu thở dài: “Tớ biết kiểu người như Thẩm Trường Đông là rất hiếm mà, cậu ấy không yêu cầu Đinh Dật phải theo từng bước đi của mình.”
Đinh Dật ồn ào: “Sao lại lôi tớ vào?” Vì sao tất cả mọi người đều cho rằng Thẩm Trường Đông hi sinh rất nhiều, cậu vốn không có ý định xuất ngoại, bây giờ chỉ là được đúng như ý nguyện mà thôi, cô mới là người bị trói buộc đấy chứ.
Lần trước Wada đến tìm cô, nói nếu như cô đồng ý, công ty họ có thể ký một hợp đồng với cô, cung cấp học bổng để cô ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, sau khi về nước chỉ cần làm việc cho công ty họ một thời hạn nhất định là được, thời gian không dài, điều kiện cũng rất ưu đãi, Đinh Dật đắn đo mãi nhưng cuối cùng vẫn từ chối.
Thứ nhất là cô không định làm trong một công ty Nhật Bản, không muốn học hành vất vả xong lại phải bán mạng cho người Nhật, lý do thứ hai chính là cân nhắc đến cái người tên Wada kia.
Càng tiếp xúc nhiều với Wada, Đinh Dật lại càng khó sinh ra ác cảm với cậu ta, ngoài việc bản thân vốn đã ưu tú, Wada còn là một người bạn khiến cho không ai có thể bắt bẻ. Mang tâm tư này trong lòng, Đinh Dật luôn cảm thấy áy náy, cuối cùng có một lần cô không chịu được nên thử thăm dò: “Cậu có bao giờ nghĩ, tôi qua lại với cậu là có ý đồ riêng không?”
Wada hơi ngạc nhiên, sau đó cười nhạt một tiếng: “Cậu là cô gái rất đơn thuần, sẽ có ý đồ gì?” Dừng lại một lát, cậu ta nhìn cô nói: “Thực ra đôi lúc, tôi thật sự hi vọng cậu có ý đồ.”
Có lẽ bởi vì cậu ta không biết, cô đã có lúc như vậy, “ý đồ” đó là gì, Đinh Dật không dám nhìn vào mắt cậu ta, chúng quá kiên định, cô không chịu nổi. Dù sao bây giờ đã không còn gánh nặng, Đinh Dật không thích chơi mấy trò trốn tìm, cho nên đối với Wada, cố gắng ít tiếp xúc thì tốt hơn.
Phải làm đề cương luận văn, Đinh Dật nhờ Ngụy Hoa Tĩnh tìm giúp một ít tư liệu rồi gửi cho cô, nhưng đúng lúc đó thì máy tính của cô đơ hình, đập đập vài phát thì tự động khởi động lại, chắc là nhiễm vi-rút, Đinh Dật quyết định tạm thời cứ để đó, chờ Dương Lộ Lộ về xem giúp.
Trong ký túc bây giờ chỉ còn một chiếc máy tính công cộng, ban nãy Hồ Giai đang dùng, bây giờ cô ấy đi tắm chưa về, hai người khác thì không ở nhà, tình huống cấp bách, Đinh Dật đành không thông báo với Hồ Giai.
Tên Ngụy Hoa Tĩnh kia sống ở Mỹ có vẻ nhàm chán, trong lúc gửi tài liệu cho cô mà còn kèm theo một bài thơ chế: “Ngày này năm ngoái ở New York, WTO và Bin Laden cùng nhau tỏa sáng, WTO không biết đi đâu mất, Bin Laden vẫn cười như gió thu.” [1]
[1] Ám chỉ sự kiện Khủng bố 11/9, nhóm không tặc lái hai máy bay đâm vào tòa tháp đôi của Trung tâm thương mại thế giới.
Đinh Dật bị chọc cười, bèn đăng nhập vào diễn đàn của khoa tám chuyện với mọi người một lát, bỗng phát hiện có một cửa sổ đang mở, nhưng không phải của trường, vì có quan hệ với Thẩm Trường Đông, cô nhận ra đó là diễn đàn của đại học M.
Chỗ này cần phải giải thích một chút, sức ảnh hưởng của diễn đàn đại học M cũng không phải là lớn, lượng người đăng nhập rất ít, đa số các sinh viên thường chọn các diễn đàn của những trường đại học có tính tổng hợp để giao lưu, đương nhiên cũng có nam sinh chuyên môn đăng nhập vào diễn đàn của các trường ban xã hội để cua gái đẹp, vậy thì Hồ Giai đang làm gì?
Hồ Giai tắm xong quay về, Đinh Dật cũng nhận xong tài liệu, thấy Hồ Giai hơi sững sờ nhìn chằm chằm vào máy tính, Đinh Dật bèn cười nói: “Máy tính của tớ bị hỏng, dùng tạm cái này một lát, cậu không để ý chứ?”
Hồ Giai cười gượng gạo: “Đương nhiên là không, cậu cứ dùng đi.” Lúc cô ấy quay đầu cất đồ lại bổ sung một câu: “Tớ có một người bạn cấp ba bây giờ đang học đại học M, làm quản lý diễn đàn, cô ấy mời nên tớ thường xuyên lên đó chơi.”
Giải thích xong, không khí xung quanh trái lại càng trở nên yên tĩnh, dường như có thể nghe được cả tiếng hít thở. Đinh Dật “à” một tiếng phá vỡ sự im lặng, cười nói: “Nickname của các cậu ấy rất đáng yêu, đúng là nơi đông nữ sinh có khác.” Giọng nói nhẹ nhàng, tựa như không có vấn đề gì cả.
Một lát sau hai người khác cũng về, chuyện cứ thế được cho qua, Đinh Dật không phải là người rộng lượng, nhưng cô hiểu, có một số việc đã qua rồi thì truy cứu cũng vô nghĩa, chỉ làm người ta thêm phiền não mà thôi, hãy nắm chắc tương lai là được rồi. Đây cũng là điều mà hai năm qua cô đã nghĩ thông suốt, xem ra tri thức thật sự rất có ích, không chỉ để tu thân, mà còn có thể dưỡng tính.