Sao Song Ngư

Chương 8



Thiếu gia mang bệnh kiên trì chụp quảng cáo khiến khách hàng rất hài lòng, người ta còn mời anh tham gia buổi họp báo sản phẩm.

“Nhưng mà đương nhiên phải nhờ cậu ấy mặc sản phẩm mới của quý này.” Thái tổng nói.

“Việc này không thành vấn đề.” Gia Hòa ngoài mặt đáp ứng, trong lòng đã đổ tí mồ hôi.

Thiếu gia luôn khoe khoang phẩm vị của mình xuất chúng, muốn anh mặc cho người khác sắp đặt dường như có chút…

Cô vừa về nhà liền đặt t-shirt trên giường thiếu gia.

“Gì đó?” Anh khó hiểu nhìn cô.

“Ặc…” Cô còn chưa nghĩ ra lý do nào tốt thì anh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, khiến cô hơi khẩn trương.

Anh nhìn chiếc áo đặt trên giường, chợt hỏi: “Là cô mua?”

“…”

“Làm sao cô biết kích cỡ của tôi?”

“Nếu ngay cả kích cỡ của anh tôi cũng không biết thì mấy năm nay coi như công toi rồi.”

“Thực ra…” Trên mặt anh có một nụ cười hiếm thấy, “Cô không cần mua nhãn hiệu này, tôi mới chụp quảng cáo, bọn họ chắc sẽ tặng thôi.”

“Ừm…”

Anh cầm áo nhìn trái nhìn phải, cuối cùng hơi miễn cưỡng nói: “Nhìn cũng được.”

Cô không tin nổi vào hai mắt và lỗ tai của mình.

“Vậy…ngày mai anh sẽ mặc cái này đi tham dự buổi họp báo chứ?”

“Buổi họp báo?” Anh nhìn cô.

“Tối mai có buổi họp báo, bọn họ nói ảnh quảng cáo của anh rất được cho nên mời anh tới.”

“À.” Gương mặt anh không chút thay đổi mà trả lời.

Anh như vậy…xem như đồng ý rồi?

Buổi tối bọn họ tìm Michelle chơi mạt chược, cô ta đã có mấy người bạn ở trong phòng tán gẫu. Bạn bè của cô ta phần lớn xinh đẹp hào phóng, nhìn thấy người lạ cũng không ngại ngùng, trông thấy bọn họ cũng không có ý lảng tránh.

“Gần đây không thấy hai người.” Michelle cắn trái nho, ngồi xếp bằng trên ghế, cũng không bảo bọn họ ngồi.

“Thiếu gia bị bệnh.”

“Hại tôi lúc nào cũng ba thiếu một.” Giọng điệu của cô ta có chút ý nén giận, nhưng lại nói ra một cách thờ ơ.

“Michelle, người kia là bạn mới của cô à. Rất handsome đó.” Mấy cô nàng tân thời ngồi trên sofa phòng khách, trong đó có một người nhìn có vẻ trẻ nhất nói tiếng Quảng Đông, bộ dạng rất giống một ngôi sao nào đó tại Hồng Kông.

“Ở lầu trên ấy mà.” Michelle vừa ăn vừa nói không rõ ràng.

Cô gái kia cười với Gia Hòa, tuy rằng lời nói lớn mật, nhưng thái độ rất thẳng thắn thành khẩn.

“Tôi đi đây.” Hai cô gái ngồi trên sofa đứng dậy.

“Này, để lại một người, ba thiếu một chơi chẳng vui chút nào.”

“Cicy, ở lại.” Một cô gái trong đó tao nhã nói, vừa nháy mắt với cô gái trẻ tuổi nhất.

Cicy rất tự nhiên gật đầu.

Hai người bạn kia đi rồi, Michelle xoay người dọn bàn mạt chược ra.

“Tự tìm. Ngại quá.” Thiếu gia đắc ý ngả bài.

“Có lầm không thế,” Cicy kêu to, cô ta nói tiếng Quảng Đông như người Đài Loan tới, “Lần nào anh ta cũng thắng, tôi không chơi nữa.”

“Không cần hâm mộ, người ta nói tình trường thất ý thì đổ trường mới đắc ý, tôi tình nguyện tình trường đắc ý.” Michelle nói như minh chứng lời cổ xưa.

Thiếu gia tức giận đáp lễ cô ta: “Hoá ra cô cũng biết đoán số mệnh sao?”

“Nghề nghiệp trước kia của tôi là thầy phong thủy đấy.” Michelle đắc ý.

“Nhìn cô thì biết, vì phong thủy của mình không tốt nên mới chuyển làm thợ trang điểm.”

Michelle trừng anh: “Thằng nhãi này cậu nói gì hả.”

Gia Hòa sửng sốt mà đẩy bài tốt ra giữa bàn: “Michelle, thì ra tiếng phổ thông của cô rất tốt.”

Cô ta vừa ném con xúc xắc vừa đắc ý trả lời: “Đến một chỗ mới, quan trọng nhất là học tiếng mắng chửi của nơi đó, như vậy mới không chịu thiệt.”

Thiếu gia mặt không thay đổi biểu cảm, đột nhiên nói: “Vừa rồi là thằng nhãi thắng, đưa xúc xắc đây.”

Hôm sau thiếu gia thật sự mặc chiếc áo hôm qua Gia Hòa mang về, tuy rằng vẻ mặt như là người chết, nhưng đã khiến Gia Hòa hết sức hài lòng.

Trong hội trường khắp nơi đều là nhân viên bận rộn làm việc, cuối hành lang là phòng thay quần áo và buồng hoá trang tạm thời dựng lên. Bên tổ chức dặn dò từ sớm, thiếu gia chỉ cần ngồi trên sân khấu, tuỳ ý phóng viên chụp một vài tấm ảnh là được.

“Đơn giản như vậy.” Ngồi trên sân khấu, thiếu gia nhẹ giọng hỏi Gia Hòa ở bên cạnh.

Cô hiểu rõ cười cười, sau đó nói: “Bởi vì không trả tiền mà…”

Anh trừng to mắt, không phải anh thích tiền, mà là cô luôn không làm việc chịu thiệt, lần này sao lại chịu làm việc không trả tiền mà giúp người ta.

“Tôi bây giờ không giống trước kia nữa.” Cô còn nhớ những lời này trước khi Thượng Hải Paul đã nói với cô. Thực ra lúc ấy công ty hoàn toàn có lý do hủy hợp đồng với thiếu gia, nhưng cuối cùng vẫn là Paul bảo vệ anh trước mặt ông chủ. Bắt đầu từ lúc đó, Gia Hòa mới dần cảm thấy Paul cũng không bợ đỡ như ngoài mặt.

“Thế…” Anh sờ mũi, “Cô đặc biệt mua áo mới cho tôi, như vậy rất chịu thiệt….”

Cô giúp anh xoay ra nhãn hiệu: “Không chịu thiệt —— là bọn họ đưa, không phải tôi mua.”

Thiếu gia trừng cô, dáng vẻ như là rất tức giận.

“Làm sao…” Cô kinh ngạc hỏi, mình không nói bậy mà.

Anh lắc đầu, xoay mặt nhìn phía trước, giống như sinh hờn dỗi.

Tiếp theo thiếu gia đều để mặt lạnh trong cả buổi họp báo.

Trên đường trở về anh cũng không nói tiếng nào, Gia Hòa là người thích yên lặng, nên cũng tuỳ anh.

Hai người cứ thế mà “chiến tranh lạnh” hai ngày.

Tối nay Gia Hòa lại nhận được điện thoại của Bảo Thục từ Hồng Kông gọi tới.

“Tớ làm ngày làm đêm, làm đến chết luôn.”

Gia Hòa vô từ cười to mấy tiếng: “Đừng nói thế. Bị người ta nghe được còn tưởng rằng cậu làm nghề gì đó…”

“Đã 43 tiếng tớ chưa được chợp mắt.”

“Vậy còn gọi cho tớ, mau ngủ đi.”

“Không ngủ được nên mới tìm cậu tâm sự.”

“Case mới?”

“Đúng vậy, tớ ghét nhất làm nhãn hiệu sản phẩm, nhất là nhãn hiệu Nhật Bản. Gã người chết kia tự mình muốn đi làm case lớn, vứt tớ ở đây làm việc này.”

Gã người chết trong miệng Bảo Thục nhất định là Dư Chính. Gia Hòa hiểu ý cười cười, không an ủi cũng không phản bác: “Cho cậu cơ hội kiếm nhiều tiền một chút không tốt sao.”

“Thiếu gia nhà cậu đâu?”

“Không biết, có lẽ đang chơi game.”

“Không biết? Chẳng phải cậu luôn lo cho anh ta sao?”

“Đúng vậy đúng vậy, nhưng tớ không muốn vô duyên vô cớ bị thoá mạ.”

“Sao thế, hai người lại cãi nhau?” Bảo Thục bỗng nhiên như là rất có nhiệt tình.

“Tớ luôn nghĩ rằng làm thiết kế quảng cáo sẽ vùi dập cậu, làm biên tập viên của tạp chí tin đồn cậu mới có chỗ phát huy.”

“Rốt cuộc là thế nào?”

“Chiến tranh lạnh hai ngày nay, tớ còn không biết rốt cuộc mình đạp trúng mìn gì, vì thế chờ anh ta bùng nổ xong rồi nói.”

“Cho nên tớ mới nói đàn ông đều rất kỳ quặc, vĩnh viễn không biết bọn họ suy nghĩ cái gì, thà đi tìm nguyên nhân còn không bằng khỏi đi tìm, chờ bọn họ tự mình bình thường lại là được.”

“Hình như cậu rất có kinh nghiệm.” Gia Hòa buồn cười nói.

“Tớ tuỳ tiện nói thôi —— hôm nào tớ gọi cho cậu, bye.”

Nói xong cô thật sự cúp máy.

Gia Hòa nhìn điện thoại cười bất đắc dĩ. Có lẽ giống như Bảo Thục, chỉ có một chút phiền não nho nhỏ mà vô vị, cuộc sống như thế mới gọi là hạnh phúc.

Gia Hòa bước đi thong thả đến bên cửa sổ, tuy rằng chỉ là lầu ba, nhưng cũng có thể thấy sao trên bầu trời. Cô bỗng nhiên nhớ tới trước đây học tại Sydney, xung quanh trường đều là bãi cỏ rộng lớn, đến tối, các học sinh cùng nhau ngắm sao, sao ở đó rất sáng rất lớn. Cô và Dĩ Trân đã từng ước nguyện, vào năm 25 tuổi có thể lấy chồng, nhưng hiện tại chỉ có mình Dĩ Trân thực hiện được nguyện vọng này.

Gia Hòa hắng giọng, mới phát hiện mình lại nghẹn ngào.

“Cô sao thế…” Bên cạnh đột nhiên có một âm thanh trầm thấp.

Cô quay đầu nhìn, là thiếu gia, anh ở cửa sổ sát vách, ló người qua nhìn cô.

Hai cửa sổ cách nhau đặc biệt gần, anh gần như chỉ cần hơi nhoài người qua thì nhìn thấy cô.

Cô nói không ra lời, chỉ lặng lẽ nhìn anh.

“Cô nhớ nhà sao?” Thiếu gia đột nhiên thay đổi giọng điệu hỏi cô.

“Rất nhớ….” Không biết vì sao, cô cảm thấy anh nhất định cũng trải qua cảm giác cùng bạn học ngắm sao như thế này. Thời niên thiếu của bọn họ là cùng sống trên một mảnh đất.

“Vì sao cô không trở về nhà?” Tuy rằng anh hỏi cô, nhưng lại nhìn ánh trăng trên bầu trời.

“Tôi còn chưa làm được việc lớn, vì thế không thể trở về.” Cô cười khổ.

“Gạt người.”

Một bên mặt của anh nhìn có vẻ cô quạnh.

“Tôi biết cô không phải loại người thích làm sự nghiệp to lớn.”

“…”

“Bằng không,” anh quay đầu nhìn cô, “Cô sẽ không theo tôi cùng đến Thượng Hải.”

Gia Hòa mỉm cười, cười anh thẳng thắn, cũng cười chính mình ngay cả nói dối cũng tệ như thế.

“Không phải cô rất nhớ người nhà sao, lễ Giáng Sinh hàng năm cô đều gửi về nhiều thứ như vậy.”

Gia Hòa gật đầu, thì ra thiếu gia không phải không trưởng thành, chỉ là cô không biết.

“Đúng vậy, tôi rất nhớ bọn họ, nhưng tôi còn chưa thể về.”

“Trốn ai à?”

Cô gật đầu bày tỏ đúng thế. Ai có nhà mà không về chứ?

“…Đàn ông?”

Cô ngẩng đầu nhìn sao trời, chuyện đó, những người đó, bình thường cô không dễ dàng cho phép mình nhớ tới. Nhưng giờ phút này nhìn thấy khuôn mặt thẳng thắn thành khẩn của anh, cô cũng có thể thành thật đối diện với bản thân.

“Việc này không quan trọng. Quan trọng là, hiện tại sự xuất hiện của tôi sẽ khiến mọi người không thoải mái.”

“…”

“Ba người đau khổ, không bằng một người đau khổ.” Nói xong lời cuối cùng, cô lại nghẹn ngào.

Rất nhiều lúc, cô biết không phải là lỗi của mình, nhưng mà cô vẫn quyết định một mình chịu đựng, cho dù lúc nhớ lại sẽ cảm thấy đau lòng, nhưng nếu đã quyết định thì sẽ không có đường lui.

“Cô rất ngốc.” Thiếu gia hiếm khi nghiêm túc. Bình thường mặc dù anh nghiêm mặt, giọng điệu khi nói chuyện lại phần lớn là ngả ngớn hoặc khiêu khích.

“Không ngốc thì thế nào.” Gia Hòa nhịn xuống nước mắt.

“Ít nhất mọi người phải làm rõ ràng…”

Cô bỗng nhiên hơi ghét khẩu khí của anh như thế, dường như cô chưa bao giờ tranh thủ thứ gì, chỉ là một mình hối hận.

Qua một lúc lâu, hai người đều không nói chuyện, chỉ là lẳng lặng ngắm nhìn bầu trời đêm, đều mang tâm sự của riêng mình.

Khi thiếu gia chuẩn bị rời khỏi cửa sổ, Gia Hòa đột nhiên hỏi: “Anh có từng thử toàn tâm toàn ý thích một người không?”

“Vì sao cô hỏi thế…”

“Tôi chỉ muốn biết, anh có thể hiểu được câu chuyện tôi sắp kể không?”

Anh trầm ngâm một lát, dùng âm thanh trầm thấp trả lời: “Có.”

“…”

“…”

“Hồi đại học, tôi có một người bạn trai đã ở bên nhau ba năm.”

Cô nhìn lên bầu trời, hy vọng vẫn còn sống trong những ngày tháng vô ưu vô lự kia. Nhưng mỗi lần ngoảnh lại, đều cảm thấy lúc ấy mình đã lãng phí khoảng thời gian hạnh phúc kia cỡ nào.

“Trước một ngày tôi trở về từ chuyến thực tập ở Hồng Kông, anh ấy bỗng nhiên gọi điện đến thẳng thắn nói cho tôi biết rằng, sau khi tôi rời khỏi hai tháng, anh ấy đã ở cùng với bạn thân nhất của tôi Dĩ Trân.”

“Dĩ Trân không muốn phá hoại chúng tôi, biết tôi sắp về nước, cô ấy đã bỏ đi. Lúc ấy tôi rất kinh ngạc cũng rất tức giận, tôi hận tình cảm ba năm của chúng tôi lại không bằng mấy tháng. Tôi hận anh ấy phụ lòng tôi, càng hận người bạn thân phản bội tình bạn nhiều năm như vậy.”

Gia Hòa thở dài, tuy rằng nước mắt đã rơi đầy mặt, nhưng khoé miệng cô vẫn giữ nụ cười: “Nhưng khi Tử Uy nói với tôi rằng, Dĩ Trân đã mang thai đứa con của anh ấy, khoảnh khoắc đó… tôi rốt cuộc biết được, người thua vẫn là tôi. Tôi thua cho Dĩ Trân cũng thua cho bản thân mình.”

“Thực ra cô ấy còn là một cô gái ngốc hơn tôi, mang thai đứa con của một người đàn ông, làm một người bạn tốt tình nguyện bỏ đi. Có lẽ cô ấy nghĩ như thế này tôi và Tử Uy sẽ hạnh phúc.”

“Một mình tôi ngồi bên đường Bạc Phù Lâm suy nghĩ cả đêm… Ngày hôm sau tôi đến công ty chấp nhận lời mời làm việc, sau đó bọn họ nhận tôi vào.”

“Spring…” Âm thanh của thiếu gia chợt xuất hiện phía sau cô. Thì ra không biết từ lúc nào anh đã vào phòng cô.

Cô xoay người nhìn anh, sau đó quay người lại nhìn sao như trước: “Nhưng mỗi lần nhớ tới bọn họ tôi cũng còn chút đau lòng…”

Thiếu gia xoay mặt cô qua, nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của cô, lần đầu tiên anh biết được cái gì gọi là đau lòng.

“Cô là một cô gái rất tốt, là người con gái tốt nhất mà tôi đã từng gặp.” Anh nắm lấy hai vai cô, nhìn vào đôi mắt cô nói một cách khẳng định.

“…” Gia Hòa lau khô nước mắt, nhìn anh.

Thiếu gia thất bại thở dài, anh chưa từng dỗ dành con gái, giờ phút này anh chỉ hận mình không biết bày tỏ.

“Cám ơn.” Cô nín khóc mỉm cười.

Giờ phút này rốt cục anh hiểu được, chỉ cần cô cười, những cái khác đều không có gì đáng kể.

“Thực ra anh…” Gia Hòa bỗng nhiên có cảm xúc.

“…”

“Trong miệng chó thỉnh thoảng cũng có thể phun ra ngà voi.”

Thiếu gia nhận được sự chú ý từ hai quảng cáo phổ biến gần đây, có chút tiếng tăm trong giới quảng cáo tại Thượng Hải, ngay cả một sản phẩm đồ ngọt có tiếng tăm cũng chỉ đích danh muốn anh chụp quảng cáo.

“Häagen-Dazs? Rất tốt.” Gia Hòa ở trong văn phòng Thái tổng lật xem tài liệu, “Nhưng đáng tiếc không phải là Hui Lau Shan…”

“Gì thế?” Bất cứ lúc nào vẻ mặt của Thái tổng cũng ôn hoà, phong độ thanh lịch.

“Không có gì, James rất thích ăn đồ của Hui Lau Shan.”

Thái tổng cười cười nhìn cô, dường như nói ra suy nghĩ của mình.

“Thực ra cô rất tốt, James có cô làm người đại diện, cậu ấy rất may mắn.”

“Dù gì tôi cũng là người mới đến, vẫn nên cám ơn anh đã giúp đỡ.”

“Tôi chỉ là nể mặt Dư Chính, cô cũng biết, cậu ta nổi giận lên rất đáng sợ.”

“Ha ha ha ha…” Gia Hòa cười vui vẻ, “Tôi sẽ nhờ Bảo Thục nói vài câu tốt trước mặt Dư Chính.”

“Cám ơn,” anh ta cũng cười, “Gọi tôi là Tony được rồi.”

Gia Hòa gật đầu.

“Tuy rằng tôi không đẹp trai bằng Lương Triều Vỹ, nhưng tôi tin mình cũng không kém xa.”

“Phải, không xa…” Cô vui vẻ suy nghĩ, ở Hồng Kông, có thể quen biết Bảo Thục, ở Thượng Hải lại quen biết Tony và Michelle, bọn họ có tính là quý nhân của cô không?

Ra khỏi toà cao ốc của công ty quảng cáo, Hàn Khải ôm một cô gái từ đối diện đi tới.

“Xin chào.” Nụ cười của anh ta vẫn luôn mê người.

“Xin chào.” Gia Hòa thản nhiên cười.

“Đến bàn việc công? Lần sau trò chuyện.” Nói xong anh ta liền ôm cô gái kia đi.

Gia Hòa nhìn bóng dáng của họ đã đi xa, cô luôn cảm thấy cô gái kia hình như đã gặp ở đâu, nhưng lại không nói được.

Lúc này thiếu gia gọi điện đến bảo cô đi ăn cơm trưa.

“Lại có case mới, thiếu gia.” Cô nói.

“Cô đừng có ép buộc tôi làm việc mãi.”

“Có chuyện làm mới kiếm được tiền.”

“Ra ngoài đi, gặp tại Friday’s.”

Gia Hòa cúp máy, bỗng nhiên cảm thấy thái độ của thiếu gia gần đây thay đổi một chút. Lúc đầu cô không để ý, nhưng nghĩ kỹ lại, quan hệ giữa hai người không còn căng thẳng như trước. Có lẽ sống chung hoà thuận với anh không nằm trong dự đoán của cô. Cô vẫn cho rằng mình và anh không hợp nhau, khi đó chắc là vì lần đầu gặp mặt, bọn họ đều để lại ấn tượng không tốt cho đối phương.

Có lẽ trên thế giới này, con người có bao nhiêu khuyết điểm đi chăng nữa cũng sẽ có ưu điểm, nhưng những ưu điểm này chưa hẳn có người sẽ nhận thấy. Quen biết anh ba năm, từ từ cô cũng thăm dò được tính tình của anh, ngược lại dần phát hiện ưu điểm của anh.

Mặc dù miệng anh thối, nhưng không có tâm cơ; thái độ kiêu ngạo, thực ra tấm lòng lương thiện; không có tính nhẫn nại, nhưng thẳng thắn thành khẩn đối với người khác; kiêu căng xa xỉ, song cũng không tính toán chi li.

Anh như là quả sầu riêng, thoạt đầu ngửi được mùi vị kia nó liền khiến cô buồn nôn, nhưng ngửi mỗi ngày, nào ngờ lại nghiện rồi.

Đến quán ăn, chỉ thấy thiếu gia bày ra khuôn mặt tồi tệ đang ngồi phát cáu.

“Anh lại làm sao thế?” Gia Hòa nhìn nước trước mặt anh. Bình thường nếu tâm tình tốt anh sẽ gọi rượu hoặc là bia, nếu tâm tình bình thường thì gọi nước trái cây, nếu tâm tình tệ hại nổi giận thì sẽ gọi ly nước đặt trước mặt, lại không ăn.

Con người của anh không biết thủ đoạn bịp bợm, trong lòng suy nghĩ gì, vĩnh viễn sẽ biểu hiện trên mặt.

“Gọi tôi đến, chính cô lại đến muộn.”

“Tôi đã chạy rồi đấy, không lãng phí một phút nào, đại thiếu gia.” Cô biết chỉ cần giải thích lý do, anh sẽ chấp nhận.

“Vậy còn không gọi món ăn.” Nói xong anh cầm thực đơn lên, bắt đầu nhìn xem.

Gia Hòa lắc đầu, cười nói: “Nhìn qua nhìn lại, kết quả không phải chọn bò bít tết sốt tiêu đen sao?”

Thiếu gia buông thực đơn xuống, hờn dỗi nói: “Đúng vậy, con người của tôi chính là một lòng như thế.”

Gia Hòa cầm thực đơn giả vờ xem nghiêm túc: “Ồ, thế à.”

“Thực ra một người biết mình thích cái gì cũng rất khó, phải không ngừng theo đuổi mới biết được.” Gia Hòa gọi người phục vụ tới, bắt đầu gọi món ăn.

Cô nói tiếp: “Cho nên nếu hiện tại có rất nhiều cơ hội đặt trước mặt anh, vì sao không quý trọng chứ.”

Anh lấy làm kinh hãi, nhìn cô.

“Cho nên nói, hiện tại có nhiều việc như thế, nên là chuyện tốt.”

“Bò bít tết sốt tiêu đen thêm nước chanh cảm ơn.” Anh trả thực đơn cho người phục vụ.

“Của anh?” Gia Hòa trừng mắt nhìn va ly du lịch màu xanh lá cây trước cửa nhà, hỏi thiếu gia.

“Of cource not.” Anh chẳng biết gì cả.

Hai người nhìn xung quanh cửa nhà thật lâu vẫn không đoán ra cái va ly này rốt cuộc từ đâu tới.

“Không phải chơi trò ‘Mission impossible’ chứ…” Gia Hòa cười không nổi, “Trước đó anh ra ngoài có thấy không?”

“Nếu nó nằm ở cửa lúc ấy thì sao tôi không nhìn thấy chứ.” Thiếu gia đành chịu.

Cô chần chừ lấy ra chìa khoá mở cửa, thuận tiện đá cái va ly sang một bên.

Ngay lúc này, dưới lầu bỗng vang lên một âm thanh: “Spring!”

Cô nhìn về phía cầu thang, sững sờ tại chỗ: “Gia Dịch…”

Tăng Gia Dịch hai mươi mốt tuổi, làn da ngăm đen, dáng người mảnh khảnh, cậu chính là em trai ruột của Tăng Gia Hòa.

Tăng Gia Dịch chạy lên lầu, bay nhanh qua ôm Gia Hòa, kích động vừa gọi vừa cười: “Rốt cuộc tìm được chị rồi! Em rất nhớ chị!”

“Cậu là ai?!” Thiếu gia đẩy cậu ra, vô cùng không vui hỏi.

“…Cậu là ai?” Gia Dịch cũng không vui trừng trở lại.

Gia Hòa ho một tiếng: “…Đây là em trai tôi.”

“Tôi gọi là Summer.” Cậu bổ sung.

Thiếu gia vốn dáng vẻ bệ vệ nghe một câu như thế đột nhiên nản lòng không ít: “À…”

“Năm giờ hơn em tới đây, nhưng hai người không ở nhà, cho nên cô gái dưới lầu mời em đi ăn bánh ngọt, bằng không em chết đói rồi.” Gia Dịch làm nũng nói.

“Em no chưa, chị đưa em đi ăn bữa tối.” Gia Hòa cười vui vẻ, ôm lấy cánh tay cậu. Khi cô rời khỏi Australia cũng có liên lạc qua email với em trai, nhưng ba năm đã không gặp. Cậu lại cao một chút, bộ dạng của tuấn tú hơn, trưởng thành hơn ba năm trước nhiều. Giờ phút này cô vui sướng đến muốn rơi nước mắt.

“Được, em ngồi máy bay mười mấy tiếng, đói chết. Cơm trên máy bay rất ít.”

“Được rồi được rồi, bây giờ dẫn em đi ăn.” Cô nói chuyện với cậu, giống như hồi nhỏ dụ cậu ăn cơm.

Thiếu gia ghen tị nhìn hai người bọn họ, lúc cô nhìn em trai vẻ mặt luôn có nụ cười dịu dàng.

“Tôi thì sao.” Khẩu khí anh cứng lại.

“Không phải chúng ta vừa ăn xong rồi à.” Gia Hòa vẫn tươi cười, “Tôi sẽ mau chóng trở về, phiền anh xách va ly này vào trong được không?”

Cô nói vậy, anh chỉ có thể lấy trầm mặc tỏ vẻ đồng ý.

Bọn họ nhanh chóng xuống lầu, thiếu gia đột nhiên có cảm giác bị người ta vứt bỏ. Anh nhìn cái va ly màu xanh lá cây bên chân, bỗng nhiên đá một cước: “Hừ, vì cậu là em trai của Spring nên tôi cho cậu ở lại một thời gian, nhưng cậu tốt nhất mau chóng xéo đi.”

Nói xong, anh vẫn nhận lệnh xách va ly vào trong.

Lúc đồng hồ trên tường đã đến chín giờ thì hai chị em Gia Hòa mới vui vẻ trở về, trong tay còn xách rất nhiều đồ đạc.

Gia Dịch trông thấy thiếu gia đang chơi “trực tiếp”, cậu lập tức hứng thú ngồi cạnh anh.

“Em ngủ ở đâu?”

Gia Hòa nhìn bốn phía, cuối cùng đối diện với cặp mắt bất mãn của thiếu gia.

Cô lặng lẽ dùng ánh mắt cầu xin anh.

“Sợ cô rồi… Cậu ngủ với tôi.” Cuối cùng anh vẫn đầu hàng.

Gia Dịch nhìn thiếu gia: “Vậy buổi tối cậu dịu dàng với người ta chút nha.”

“Cậu đi chết đi.” Anh rốt cuộc mỉm cười.

Thiếu gia tắm xong đi vào phòng, Tăng Gia Dịch đang ở trên giường chơi GBA.

“Cậu gọi tôi Summer là được.” Cậu vừa chơi vừa nói.

“Ừ, tôi là James.” Thiếu gia nằm lên cái giường siêu lớn của anh, nhưng lúc này lại cảm thấy không gian nhỏ hẹp, vẫn luôn cảm thấy người bên cạnh rất chướng mắt.

“Cậu thích chị tôi phải không?”

Thiếu gia hé miệng lại chẳng biết nói gì.

Gia Dịch liếc anh một cái, cười lớn nói: “Làm ơn đi! Cậu cũng không cần biểu hiện rõ ràng như thế chứ.”

“Cậu, cậu đừng nói lung tung, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ để Spring biết còn tưởng tôi thật sự…” Anh bối rối giải thích.

Nhưng Tăng Gia Dịch cứ ép hỏi: “Nói thế cậu không thích chị tôi?”

“…Con người cô ấy vừa hung dữ lại không dịu dàng, diện mạo bình thường, dáng người càng bình thường hơn, nhìn thế nào cũng không phải loại tôi thích…” Không biết vì sao giọng anh càng nói càng nhỏ.

“Vậy rốt cuộc cậu có thích hay không?” Gia Dịch nhìn anh chăm chăm.

“Tôi…” Anh chưa bao giờ biết nói dối.

Gia Dịch cười vui vẻ, không giống như đang cười nhạo anh chút nào, còn ôm bờ vai anh: “Gặp được tôi coi như cậu may mắn, tôi đến chính là giúp cậu đấy.”

“?”

“Tôi đến giúp chị tôi quen bạn trai mới. Học kỳ này tôi thực tập ngoài trường nên lén đến Thượng Hải.”

“…”

“Tuy rằng hai tiếng trước là lần đầu tôi gặp cậu, nhưng lấy kinh nghiệm tung hoành tình trường nhiều năm của tôi để xem, cậu đã yêu chị tôi đến hết thuốc chữa rồi.”

“Cậu nói bậy bạ gì đó…”

Thiếu gia mạnh miệng cãi lại.

Gia Dịch nhướng mày nhìn anh.

“Trừ phi cô ấy trở thành 33, 23, 35.” Thiếu gia lại bỏ thêm một câu.

“Cái này e rằng rất khó.” Gia Dịch dường như thật sự đang suy nghĩ đến khả năng anh nói tới.

“Đồ ngốc. Ngủ đi.” Anh xoay người đắp chăn, không để ý tới Gia Dịch.

Gia Dịch nhún vai, tiếp tục chơi game.

Từ sau khi Gia Dịch tới đây, thiếu gia đếm số lần mình nói chuyện với Gia Hòa trong một tuần cộng lại chỉ có 45 câu, bởi vì phần lớn thời gian của cô đều bị em trai chiếm lấy. Cô luôn vui vẻ cùng cậu đi dạo phố, đi ăn cơm, đi tham quan, Tăng Gia Dịch còn như ruồi bọ cả ngày dính cạnh người cô, đuổi cũng chẳng đi.

Lúc này anh lại mong đợi có thể bắt đầu công việc mới, như vậy tâm tư của cô sẽ trở lại chỗ anh. Trước đây anh chưa bao giờ thử nghĩ có một ngày tâm tư của cô sẽ bay sang chỗ khác, anh cũng chưa bao giờ biết hoá ra cảm giác này khiến người ta chán nản như thế. Anh luôn cho rằng mọi việc cô sắp xếp cho anh đều là nên làm, là thiên kinh địa nghĩa.

Nhưng rốt cuộc anh đã biết mình đoán sai rồi. Anh cảm thấy sợ hãi, địa vị của mình trong lòng cô không cao như anh tưởng tượng, ít nhất không bằng em trai cô.

Từng chút một, cô đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh, nhưng bản thân anh chưa bao giờ biết.

Anh khó chịu, anh muốn trong mắt cô chỉ có anh, muốn cô chăm sóc sắp xếp tất cả cho anh, muốn cô thản nhiên trách cứ anh sau đó nói đây là vì tốt cho anh, anh hy vọng trước khi mình lìa đời cô luôn ở bên anh.

Đêm dài tĩnh lặng, anh bực bội ngồi trên giường hút thuốc. Bên ngoài mưa nhỏ rơi tí tách, mùa thu tới rồi, ban đêm có chút lạnh. Bên cạnh là Tăng Gia Dịch đã ngủ say, hình như cậu luôn có thể nằm xuống là ngủ ngay, điều này chứng mình cậu là một nhân vật suy nghĩ đơn giản.

“Sao còn chưa ngủ?” Bỗng nhiên, âm thanh của Gia Hòa nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng tối đen tĩnh lặng.

Anh kinh ngạc nhìn về phía cô.

Cô khẽ khàng đẩy cửa vào: “Tôi đến xem Gia Dịch có đá chăn không.”

Nghe cô nói thế tự nhiên như vậy dịu dàng như vậy, lửa giận tích luỹ cả tuần của anh thật giống như một cây diêm đốt sáng trong căn phòng tràn ngập khí ga, phút chốc bộc phát ra.

“Sao cô chưa từng xem qua tôi có đá chăn hay không?! Cô chỉ biết cậu ta! Sao cô không nghĩ tới cảm giác của tôi thế nào! Em trai cô ở đây tôi đã đủ phiền toái, cô còn đến phiền tôi! Tôi không muốn thấy cô, cô xéo đi cho tôi!”

Anh quả thực gào thét, ngay cả bản thân anh cũng giật mình rốt cuộc phát điên gì thế. Cuối cùng anh chỉ có thể chán nản kết luận, bởi vì cảm xúc bực dọc của mấy ngày nay gom góp lại đến giờ.

Gia Dịch vốn đang ngủ say cũng bị tiếng la hét thình lình của anh đánh thức, cậu bật đèn, còn buồn ngủ nhìn hai người kia, không biết xảy ra chuyện gì.

Cũng vì ánh đèn sáng lên, anh mới nhìn thấy vẻ hoảng sợ và nước mắt ẩn nhẫn dưới đáy mắt của cô.

“Tôi xin lỗi…bởi vì Gia Dịch hay đá chăn…” Âm thanh của cô hơi run run, “Trước kia có một tối tôi qua nhìn anh một lần, sau đó phát hiện anh không đá chăn… Cho nên không qua nhìn nữa…”

Nói xong cô lặng lẽ ra ngoài đóng cửa lại.

Anh ảo não lấy tay kéo tóc mình, thất bại gầm nhẹ một tiếng. Anh bỗng nhiên căm ghét bản thân, anh rõ ràng biết cô lặng lẽ quan tâm anh, lời nói tổn thương vẫn không suy nghĩ mà thốt ra.

Anh chợt đứng dậy đuổi theo, nhưng chào đón anh là cánh cửa phòng cô đóng chặt.

Anh đứng ở cửa không biết nói gì, anh chưa bao giờ dỗ dành con gái, không biết nên xin lỗi thế nào, cũng không biết làm sao mở miệng bảo cô tha thứ cho mình, anh không biết.

Anh chỉ có thể tiếp tục bực dọc đi qua đi lại trong phòng khách. Vẻ mặt hoảng sợ của cô và nước mắt ẩn nhẫn quả thực khiến anh phát điên.

“Có chuyện gì chờ ngày mai hẵng nói.” Gia Dịch dựa ở cửa, ngáp một cái, “Chị ấy không nhỏ mọn như vậy, dỗ dành là được.”

Tuy rằng bị nhìn thấu tâm sự, trên mặt nóng bừng, nhưng thiếu gia vẫn nghiêm túc hỏi: “Thật sao?”

Anh rất sợ cô nghĩ rằng tính tình thiếu gia của mình vĩnh viễn không thay đổi, gay go nhất là phớt lờ anh, cái này khiến anh hết đường xoay sở.

“Được rồi, tôi bảo đảm sẽ làm chị ấy hết giận, được chưa. Khuya rồi, ngủ đi.” Gia Dịch quay về giường ngủ tiếp.

Thiếu gia lại một đêm không ngủ.

Chín giờ sáng, Gia Hòa vừa mở cửa ra thì nhìn thấy một bàn bữa sáng phong phú, từ kiểu Trung đến kiểu Tây, nhiều loại đa dạng. Mà bên cạnh bàn, thiếu gia vừa thấy cô mở cửa đi ra đã từ sofa lập tức đứng lên, còn có Gia Dịch đang hài lòng ăn sáng.

Cô đánh giá cục diện một lúc, sau đó không có biểu tình gì mà nói với thiếu gia: “Anh bị lừa rồi, những món này đều là Tăng Gia Dịch thích ăn.”

Thiếu gia lập tức nổi nóng trừng mắt nhìn kẻ lừa đảo miệng đang nhồi nhét bánh bao.

“Một tiếng nữa tôi có hẹn với Tony, anh chuẩn bị một chút, chúng ta đi nhanh đi. Tôi đã nói với anh tuần trước rồi.”

Anh chậm rãi gật đầu, có chút sợ hãi mà suy nghĩ, cô đang giận anh.

Anh chưa bao giờ lo sợ như vậy trước mắt cô, dọc đường đi anh lén chú ý tất cả sự thay đổi trên mặt cô. Gia Hòa bị anh nhìn mà bực bội, sau khi ngồi lên taxi cô dứt khoát xoay mặt hướng ra ngoài cửa sổ.

Ngay lúc anh hé miệng định nói gì đó thì đã tới nơi.

Sofa trong văn phòng Tony vừa êm vừa thoải mái, nhưng thiếu gia có chút không yên lòng.

Trong ba năm ở chung, bọn họ cũng có rất nhiều lần chiến tranh lạnh.

Còn nhớ có một lần anh nói với Gia Hòa mình không muốn nhận quảng cáo giày trượt, bởi vì cậu ấm của công ty kia từng cãi vã với anh ở quán bar, nhưng không biết vì sao công ty vẫn giúp anh tiếp nhận, anh rất tức giận, mắng cô một lúc, sau đó chiến tranh lạnh gần ba tuần. Sau đó là anh mở miệng nói chuyện với cô trước, đó là lần đầu tiên anh chủ động mở miệng sau khi chiến tranh lạnh. Sau lần đó, anh mới biết thì ra cô còn quật cường hơn anh. Cho nên sau mỗi lần chiến tranh lạnh, cũng là do anh chấm dứt. Bởi vì người muốn chiến tranh lạnh luôn là anh.

Nhưng lần này khác, người muốn chiến tranh lạnh là cô, không phải anh xuống tay, tất cả lục đục liền biến mất sạch sẽ. Cho nên anh nghĩ, anh nhất định phải làm chút gì đó.

Nhưng khi anh muốn lấy lòng một người, lại nhận ra mình không biết lấy lòng thế nào.

Anh luôn chỉ lo cho mình là đủ rồi, mọi chuyện cô cũng theo anh, anh chưa bao giờ để ý đến cô.

Anh biết cô ăn nói tốt lắm, nhượng bộ với anh, nhưng anh không nghĩ tới nếu có một ngày cô không chịu nhượng bộ, anh phải làm sao mới khiến cô nhượng bộ.

Đột nhiên Tony hỏi: “James cậu có ý kiến gì không?”

Anh kinh ngạc, trực giác quay đầu nhìn Gia Hòa, cô đang xem ảnh.

“Tôi không có…” Anh chỉ đành thì thào nói.

“Hai người cãi nhau sao?” Mưu mẹo như Tony, thậm chí ai chiếm thượng phong anh ta nhìn cũng biết ngay.

“Không có.” Gia Hòa không nhanh không chậm nói, hờ hững nói, “Tôi sẽ không cãi nhau với ông chủ.”

“Đừng như vậy…” Trong lòng thiếu gia trăm lần nghĩ ngợi, nói ra chỉ là câu này.

“Được rồi, hôm nay bàn đến đây cũng gần xong rồi, mời hai vị trở về đi.” Tony hiểu chuyện mở cửa cho bọn họ, giả vờ tiễn khách.

Gia Hòa đành bất đắc dĩ đứng dậy, cười có lỗi, rồi đi ra ngoài.

Trong thang máy, thiếu gia cúi đầu đứng sau Gia Hòa. Tới giờ ăn trưa, trong thang máy chật ních người. Đến lầu mười tám, gần như mỗi lầu đều dừng lại, vẫn có người không ngừng chen vào, kỳ quái chính là không có đèn báo quá trọng lượng.

Bốn phía đều là đàn ông cao to, Gia Hòa bị ép, bỗng nhiên người đằng trước lùi ra sau, cô lấy tay chặn lại nhưng hoàn toàn không cản được anh ta. Lúc này có một cánh tay duỗi qua đẩy người đàn ông lỗ mãng kia.

“Cậu nhìn chút đi chứ!” Người đàn ông bị đẩy hơi lảo đảo về trước một bước, anh ta lập tức quay đầu trừng mắt nhìn thiếu gia, thiếu gia lại dùng ánh mắt hung dữ hơn trừng anh ta, khẩu khí cũng không tốt lành.

Người đàn ông kia sửng sốt, chỉ đành lúng ta lúng túng quay đầu lại, không chen về phía Gia Hòa nữa.

Cô lén nhìn anh, rất muốn cười. Có lẽ người không biết sẽ cho rằng bọn họ là cặp tình nhân, bởi vì cô bỗng nhiên có cảm giác được người khác bảo vệ. Nghĩ đến đây lại có chút đáng buồn, rốt cuộc đã bao lâu cô không có cảm giác này? Có lẽ ba năm rồi.

Mỗi một cô gái đều muốn được bảo vệ. Hồi nhỏ được ba bảo vệ, thời niên thiếu được bạn thanh mai trúc mã bảo vệ, thời thanh xuân được người yêu bảo vệ. Nhiều cô gái kiên cường cũng muốn được bảo vệ.

Mà cô, vì quên một người từng bảo vệ mình, tình nguyện tự mình bảo vệ bản thân. Nhưng giờ phút này, khi có một người sẵn lòng đẩy ra người chen cô trong thang máy chật chội, cô vẫn cảm động rất sâu sắc.

Anh vươn tay nắm chặt góc áo của cô, lặng lẽ dùng hành động lén lút này xin cô tha thứ.

Cô đưa tay ra sau lưng muốn kéo tay anh ra. Không phải không tha thứ cho anh, nhưng muốn hưởng thụ một chút khoảnh khắc được anh thỉnh cầu, anh là một người quật cường như cô, sẽ không dễ dàng khuất phục, cho dù khuất phục cũng sẽ không bị người khác phát hiện.

Tay cô bị anh giữ lấy, cô đành lặng lẽ giãy dụa.

Thiếu gia nắm tay cô, cảm thấy cô chân thật trước mắt anh, một cảm giác dịu dàng xa lạ dâng lên trong lòng.

Anh thử lấy ngón tay mình đan vào ngón tay cô, bỗng nhiên có cảm giác thoả mãn.

Anh cúi người nhẹ giọng nói bên tai cô: “Sorry, tha thứ cho tôi được không?”

Cô không giãy dụa, bị bầu không khí mập mờ khó hiểu làm hoảng sợ. Bởi vì anh nói nhỏ nhẹ bên tai như thế, lại khiến trái tim cô đập nhanh hơn.

Thang máy tới lầu một, mọi người đằng trước lần lượt đi ra ngoài.

Gia Hòa nhẹ giọng nói câu: “Tha thứ cho anh đó.”

Nói xong cô dùng sức giãy tay thiếu gia ra rồi đi nhanh ra ngoài.

Từ khi Tăng Gia Dịch ra khỏi toilet đã bị người khác cưỡng ép vào phòng.

“Hỏi cậu chút chuyện đây.” Thiếu gia ra lệnh.

Gia Dịch nhướng mày: “Về chị tôi?”

Có lẽ thiếu gia không đoán được cậu thông minh thế nên xấu hổ ho một tiếng.

“Hỏi đi.” Cậu cài lại dây nịt.

“Tôi chỉ là tuỳ tiện hỏi thôi.” Anh nhấn mạnh.

Gia Dịch cười cười gật đầu, khoanh hai tay lại.

Anh nhìu mày nhìn cậu: “Cậu đừng nghĩ lung tung.”

“Tôi không nghĩ lung tung.” Tăng Gia Dịch trả lời như hoà thượng niệm kinh.

“Việc kia…cậu có biết…bạn trai trước kia và bạn học của Spring hiện tại thế nào không.” Anh hỏi ấp a ấp úng.

Gương mặt tươi cười của Gia Dịch từ từ biến mất: “Sao cậu biết chuyện của William và Jenny?”

“…Spring nói cho tôi biết.”

“…Chắc cậu biết tình hình của bọn họ thế nào.”

Thiếu gia ngồi trên giường, hai tay chống người: “Tôi muốn giúp cô ấy.”

“Cướp William về?” Gia Dịch thét lên.

“Đương nhiên không phải.” Anh ra hiệu cậu nhỏ giọng chút, “Cậu đừng lo tới việc này, cậu trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã.”

“…” Gia Dịch trầm tư một hồi, sau đó trả lời anh, “Bọn họ kết hôn, hiện tại đứa con đã hơn hai tuổi. Về phần tình cảm…”

Cậu nhún vai, nói tiếp: “Tôi không biết, đã lâu không gặp bọn họ. Bọn họ đã dọn đi Adelaide rồi.”

“Spring biết không?”

Cậu lắc đầu: “Tôi chưa từng nói với chị ấy, nhưng chị ấy có thể biết được chuyện này từ những người bạn khác, nhưng bạn của chị ấy nói với tôi đã lâu không liên lạc với chị ấy.”

“Tôi cảm thấy cô ấy đang trốn tránh.” Thiếu gia nói trúng tim đen.

“Tôi nghĩ nếu tôi gặp phải loại chuyện như thế, tôi cũng sẽ không muốn nhìn thấy hai người kia.”

“…”

Cậu nhìn thiếu gia, ngồi bên cạnh anh: “Nhưng nếu thế, có lẽ chị tôi vĩnh viễn không về nhà, tôi cũng không muốn chị ấy như vậy. Cậu muốn giúp chị ấy thế nào?”

“Tạm thời chưa nghĩ ra.”

Gia Dịch liếc một cái rồi ngã trên giường.

Gần đây Gia Hòa cảm thấy thái độ của thiếu gia đối với cô có chút mập mờ, nhưng lại không nghĩ ra anh muốn làm gì. Vì thế cô nói ra suy nghĩ của mình cho Bảo Thục nghe, nhưng Bảo Thục là người suy nghĩ đơn giản, vì thế cô rất đơn giản phỏng đoán rằng anh tìm thấy lương tâm mà thôi.

“Cậu ở Hồng Kông tốt chứ?”

“Hồng Kông rất tốt, tớ không tốt, mỗi ngày tớ làm việc suốt ngày đêm, ngay cả một chút thời gian riêng cũng không có.”

“Dư Chính bảo cậu làm việc mỗi ngày sao?” Gia Hòa khó hiểu hỏi.

“Đúng vậy, mỗi ngày! Hai tuần liên tiếp tớ không được nghỉ, vốn đã hẹn đi đánh squash với người ta, hiện tại chỉ đành lỡ hẹn, chán muốn chết.”

“Cậu hẹn đi đánh squash với ai thế?”

“Học trưởng hồi đại học ấy, gần đây mới gặp lại, anh ấy là người Singapore, tới đây muốn tìm hiểu cách làm việc của công ty luật.”

Gia Hòa suy đoán Dư Chính vì chuyện kia mà sắp xếp công việc mỗi ngày cho Bảo Thục nhiều như vậy, cô gần như bật cười, thông minh cơ trí như Dư Chính cũng chỉ biết dùng phương pháp không thiết thực như thế để ngăn cản Bảo Thục hẹn hò với người đàn ông khác, thật buồn cười cỡ nào.

“Đàn ông mà, nhiều khi rất kỳ quặc, cậu phải thông cảm.”

Bảo Thục nghe mà chẳng hiểu gì: “Cậu nói người đàn ông nào?”

“Bên cạnh cậu có mấy người đàn ông chứ?” Gia Hòa không đáp hỏi lại.

“…Cậu nói Dư Chính?”

“Ừm.”

Bảo Thục thở dài: “Cậu ấy vẫn kỳ quặc như vậy, miễn bàn cậu ấy đi. Đúng rồi, cậu ấy hẹn tớ ăn tối, tớ phải đi đây.”

Gia Hòa bật cười lần thứ hai. Quan hệ giữa bọn họ khó bề phân biệt, hoặc giữa bọn họ đã ăn ý từ lâu, chỉ là thiếu một cơ hội thổ lộ. Tình cảm, vốn là một bí ẩn không thể giải đáp.

Cúp điện thoại, cô chợt nhớ tới trước đây có một người bạn từng nói với cô, trong vương quốc tình yêu, có rất nhiều chuyện hoang đường, không thể dùng lý trí và trật tự để giải quyết, vì thế chuyện giữa hai người, chỉ có bọn họ mới hiểu được, người bên ngoài vĩnh viễn không hiểu được. Về ký ức của từng mối tình, chỉ có người yêu mới nhỡ kỹ, bất cứ ai khác cũng không thể lĩnh hội, tình yêu mãi mãi cô đơn hơn tình bạn.

“Chị.” Không biết khi nào thì Gia Dịch đã đứng đằng sau cô.

Gia Hòa ngồi xếp bằng trên giường nhìn cậu.

Kỳ thật tình cảm giữa hai chị em họ mặc dù không phải rất sâu sắc, nhưng thông cảm nhường nhịn lẫn nhau, có thể bao dung đối phương, có khi giống như bạn bè hơn.

“Em có lời muốn nói với chị.” Gia Dịch đóng cửa phòng, ngồi xuống giường cô.

“Chuyện gì?”

“Thực ra lần này em tới tìm chị là vì… Em cãi nhau một trận với ba mẹ, em bỏ nhà đi.” Giọng điệu của cậu như rất trầm trọng, nhưng vẻ mặt lại không nghiêm túc.

“Chị biết.” Cô cười ôn hoà.

“Chị cũng biết?” Cậu ngạc nhiên.

“Sau khi em bỏ đi chưa tới mấy tiếng thì mẹ gọi điện thoại cho chị, nói nếu em tìm chị thì hãy thu nhận em.” Cô mỉm cười.

“Mẹ…thật sự nói vậy?” Cậu thì thào hỏi.

“Đương nhiên rồi, mẹ hiểu em nhất, em là bảo bối của mẹ mà.”

“Thôi nào.” Cậu rốt cuộc mỉm cười, nhưng lập tức có chút bất an, “Thực ra em cũng không muốn cãi nhau với ba mẹ, nhưng mẹ không cho phép em quen Carol, thật sự rất quá đáng.”

“Em chịu nghe lời chị nói không?” Gia Hòa dịu dàng vỗ vai cậu.

Cậu nhún vai, chăm chú lắng nghe.

“Em cũng biết, trong gia đình mình em là người chịu ảnh hưởng văn hoá phương Tây nhiều nhất. Bởi vì lúc di dân qua Sydney, em nhỏ tuổi nhất. Ba mẹ thực ra vẫn là người sinh ra và trưởng thành tại Trung Quốc, điểm này sẽ không thay đổi. Vì thế em phải ghi nhớ cũng phải hiểu được, kỳ vọng của bọn họ đối với em thực ra là theo cách thức Trung Quốc.”

Gia Dịch gật đầu: “Em hiểu, nhưng tình yêu không phân biệt tuổi tác và biên giới.”

“Đúng vậy, đạo lý này mọi người đều hiểu. Mẹ cũng hiểu.”

“Vậy mẹ sẽ không ép em tìm người con gái Châu Á.”

“Tin chị, mẹ biết, nếu em kiên trì, mẹ nhất định sẽ không phản đối. Bởi vì em là con trai của mẹ, em ra quyết định gì mẹ cũng sẽ ủng hộ em.”

“Chẳng lẽ muốn em tự sát chứng tỏ sự quyết tâm?”

“Đương nhiên không cần, đồ ngốc. Em chỉ cần nói với mẹ, em thích cô gái kia, nhưng em cũng yêu mẹ em là được. Chị nghĩ, mẹ muốn nghe những lời này.”

Gia Dịch dường như hơi đăm chiêu: “Những điều này đều là mẹ nói với chị?”

“Đương nhiên không phải. Mẹ sẽ không nói với chúng ta bà yêu chúng ta bao nhiêu, cậu ngốc à. Trước khi chị đi Hồng Kông, ba cũng từng nói với chị, cho dù chị ở bên ngoài chịu đựng bất cứ uất ức nào cũng đều có thể trở về nhà. Ba không nói gì, nhưng chị biết ông rất yêu chị.” Cô nắm tay cậu, “Ba mẹ rất yêu thương chúng ta.”

“Chị…”

“Chị đã khiến bọn họ đau lòng, em đừng phụ lòng bọn họ nữa được không, cho dù là chị nợ ân tình của em, được không?”

Chị em bọn họ chưa từng thành thật nói với nhau như thế, có lẽ thỉnh thoảng khoảng cách sẽ tạo ra một loại kỳ tích khác, cũng có thể khiến chúng ta hiểu nhau nhiều hơn.

“Chị, có phải em không hiểu chuyện không?”

“Không đâu, thực ra người bốc đồng là chị.”

“Spring, I love you.” Gia Dịch xúc động ôm cô.

Lễ Giáng Sinh và tết âm lịch hồi trước, bốn người trong nhà ngồi dưới cây thông ôm nhau, đã ba năm rồi cô vẫn chưa ôm người thân của mình, đây là cô nợ bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.