Trai đẹp mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trắng như bông bưởi, quần Tây đen, đeo một cái túi chéo qua vai, tuyệt mỹ (nói thực, đẹp như thế có đeo cái chổi cũng tuyệt mỹ), bước ba bước dài lên bục:
-Chào các em. Tôi đến thay cô giáo dạy Sử.
Cả lớp đờ ra. Đứng hình. Con thằn lằn trên trần nhà ho lên một tiếng rất vô duyên.
Trai đẹp cất tiếng lanh lảnh như chuông:
-Các em có muốn học không?
Bọn con trai há hốc mồm. Bọn con gái gào lên như sấm:
-Mu...u...ố...nnnnnnnnnnnnnnnn......!
Rất lạ. Tại sao bốn bức tường trong lớp không vỡ đôi ra vì những tiếng gào này.
Tôi biết xưa nay trong phim hay trong truyện mới có thầy giáo đẹp trai.
Ngoài đời chả khi nào như thế. Trai đẹp làm ca sĩ, làm người mẫu, chứ làm ông giáo để chết đói à? Sự thật phũ phàng đó ma nào chả biết. Nhưng trai đẹp trên bục không chết đói. Cũng không chết no. Mà sẽ chết vì nữ sinh nhìn ngắm.
Đây là mơ hay thực? Đây là tự nhiên hay âm mưu gì? Rõ ràng là có ẩn chứa điều bất thường khi thầy quá đẹp với một trường nữ sinh chưa đẹp.
Trừ Ly Cún tuyệt xinh.
Thầy giáo nói dịu dàng:
-Các em lấy tập ra!
Vừa nói, Thầy vừa đưa mắt nhìn cả lớp, rồi dừng lại ở tôi. Chỉ dừng một phần trăm giây thôi. Không con ngốc nào trong lớp nhận ra. Nhưng mà tôi tin chắc ngay.
Thế là xong. Đời tôi nát bét cả rồi.
Dừng lại
Xin phép dừng ở đây một chút. Thưa các ông các bà, các ông các bà nghĩ gì Ly Cún chả quan tâm. Thưa các anh các chị, các anh các chị nghĩ gì Ly Cún cũng chả quan tâm nốt.
Nhưng thưa các bạn trai bạn gái, Ly Cún không hề có ý định trở thành nhà văn. Làm nhà văn viết cho học trò, để chết à?
Cứ xem chú Nguyễn Nhật Ánh kìa. Nghe nói sách bán chạy khắp vùng trời bình yên, nhưng giàu có gì đâu. Trừ khi chú ấy mua vàng chôn trong gốc cây mà ta không biết, chứ chưa thấy chú ấy đi xe hơi hay ở lâu đài. Đa số thời gian chú ngồi trong quán Đo Đo buồn bã, cười hiền hiền.
Minh Hằng một năm thu nhập mấy tỷ đồng không hề viết văn. Thủy Tiên đi xe Audi, Noo Phước Thịnh cũng ngồi Audi mà chả viết chữ nào. Viết văn còng lưng mờ mắt, rồi sau đó sách bán tận ngoài vỉa hè chứ ngon lành gì?
Do đấy Ly Cún viết để chơi, để ném lên “Fây” cho bọn trai lác mắt, đã xinh đẹp lại còn thông minh, chữ tốt, trai chịu nổi không?
Đứa nào thích thì đọc. Đứa nào teen thì đọc. Ly Cún chả cần. Tương lai Ly Cún chắc chắn sẽ đi thi hoa hậu, nếu giám khảo không “dìm hàng” khắc chấm ít nhất cũng vào Top 10, sau đó thi tiếp diễn viên điện ảnh hoặc ca sĩ, chả dại gì ngồi còng lưng bôi đen lên giấy.
Đứa nào không chịu nổi, đọc đến chỗ này dừng lại đi, đừng tiếp tục. Về mua sách Quỳnh Dao sướt mướt hay sách của bọn giả teen mà gặm. Đọc tiếp văn của Ly Cún sẽ khó chịu đấy, sẽ không tin đấy. Sẽ thấy đời mình so với đời Ly Cún kém xa đấy. Bye.
À quên, ta cũng biết chuyện nữ sinh yêu thầy giáo là chuyện nhạy cảm. Cấm kỵ, bất tiện. Không nên nói ra. Nhưng đây đâu phải là yêu. Đây là cảm xúc. Cảm xúc mà cấm được à? Cảm xúc có phải xe máy không? Có không được đi ngược chiều không? Bye.
Tiếp tục
Chưa có một tiết học Lịch sử nào trôi nhanh như thế. Tôi chả hiểu thầy giáo nói gì cả. Cái đẹp không cần nói, cái đẹp chỉ cần hiện ra.
Khi chuông báo hết giờ vang lên, tôi như bị sét đánh. Thầy bước khỏi lớp, tôi đổ gục xuống bàn.
Mai Tồ - Mai ngốc nghếch lôi tôi dậy:
-Thế nào?
Tôi thều thào:
-Còn thế nào nữa. Thầy đẹp quá. Tớ chết chắc rồi.
Mai run run thú nhận:
-Tớ cũng chết.
Khốn khổ chưa, bé Mai. Bé được giáo dục lung tung nên nghĩ rằng mọi người đều bình đẳng trước chết. Không. Không có đâu em. Con gái đẹp chết khác, con gái xấu chết khác.
Mai và Ly Cún dìu nhau, lảo đảo ra khỏi lớp. Ơ kìa. Trời xanh như xanh hơn, nắng vàng như vàng hơn, gió mát như mát hơn.
Sơn Bóng rụt rè hiện ra:
-Hai bà có ăn kem không?
Mai cười tít mắt:
-Có. Mời đi.
Sơn phi nước đại về phía hàng kem, mặt rạng ngời. Ôi, xấu trai đâu phải là cái tội. Mà thật ra, Sơn đâu có xấu, chỉ không đủ đẹp mà thôi.
Cầm hai cây kem Sơn dâng lên, hai chúng tôi ra gốc cây ngồi. Mai hỏi:
-Bây giờ phải làm sao?
Tôi mếu máo:
-Còn làm sao nữa. Yêu thôi.
Mai vẫn run run (xin các bạn lưu ý, run là tâm trạng thường xuyên của nó):