Phồn Tình không hề sợ hãi. Cô thường phát huy tốt khả năng khi lâm trận, mỗi lần bước vào cuộc thi quan trọng cũng như vậy, nếu không thì cô đã chẳng đạt điể cao vào khoa hot nhất của trường đại học nổi tiếng. Hơn nữa, cô cũng đã quen cùng Thư Dập tiếp xúc với các nhân vật lớn trong giới kinh doanh nên chẳng có gì đáng sợ cả, chẳng phải chỉ là một buổi party hay sao, các quan khách đều thuộc tầng lớp quý tộc thôi mà. Mặc dù mục đích của cô hôm nay rất quan trọng nhưng cô có niềm tin sẽ đạt được mục tiêu, thế nên không có gì phải băn khoăn được mất.
Cao Bằng rất hài lòng với biểu hiện của cô. Cô thư ký nhỏ này vô cùng phóng khoáng, nói tiếng Anh lưu loát, có thể nói đến các chủ đề thời thượng và sản phẩm nghệ thuật, đạt đến trình độ cao. Dù một kẻ khó tính như hắn mà cũng không tìm được khe hở nào để chê bai.
Cao Bằng đã nghiêm túc nghĩ đến việc khi nào có cơ hội thích hợp thì dẫn cô về gặp cha mẹ, vậy mà cô vẫn không hay biết gì, cùng hắn đi vòng quanh chào hỏi mọi người.
Phu nhân với vai trò là chủ nhà đón tiếp họ rất chu đáo, mặc dù Cao Bằng khiêm tốn nói mình là new money, nhưng người đại diện cho new money là thế lực mới, huống hồ bố của hắn có rất nhiều giếng dầu ở Trung Đông, nhà họ Cao đều quen với những đai gia dầu mỏ ở Mỹ. Tối nay, hắn cũng khiến Phồn Tinh được mở rộng tầm mắt, công tử đào hoa này lúc nghiêm túc cũng ra dáng phết đó chứ, đúng là hàng quốc tế, ồ không, là bông hoa đẹp trong làng hoa quốc tế.
Bông hoa Cao Bằng bận rộn lượn một vòng, sau đó tự nhiên để cho mấy người bạn thân quen cua hắn dẫn Phồn Tinh đi giới thiệu với phu nhân thượng nghị sĩ.
Phu nhân thượng nghị sĩ cũng là minh tinh sáng chói trong giới xã giao, bên cạnh bà có rất nhiều bạn bè, cười nói vui vẻ. Cao Bằng không phụ sự mong đợi của mọi người, thảo luận sôi nổi với thượng nghi sĩ về vấn đề khai thác dầu thô ảnh hướng đến môi trường như thế nào.
Trước khi đến đây Phồn Tinh đã học mấy chục câu tiếng Ý nên cũng nói chuyện được với phu nhân thượng nghị sĩ. Hồi học đại học, cô cũng từng học tiếng Pháp, vì khá nhàn rỗi nên cô đã đầu tư thời gian học nghiêm túc, bây giờ vẫn có thể nói các câu đơn giản, lúc nào không nói được tiếng Ý thì cô lại nói tiếng Pháp, dù sao tiếng Pháp cũng là tiếng mẹ đẻ của phu nhân. Hai người nói chuyện khá tâm đầu ý hợp, Phồn Tinh còn chuyển chủ đề từ vở Turandot đến vở ca kịch yêu thích nhất của phu nhân là Lucia di Lammermoor, hai người thỉnh thoảng lại bật cười vui vẻ. Ở bữa tiệc này, ngoài thượng nghị sĩ ra thì hầu như không có ai biết tiếng Ý, thế nên phu nhân của ông ta vô cùng hào hứng, chủ động yêu cầu biểu diễn một điệu Un bel di vedremo(*) trong vở opera Madama Butterfly(**) để phục vụ vị khách phương Đông từ xa tới.
(*) Dịch nghĩa là: Vào một ngày nắng đẹp.
(**) Dịch nghĩa là: Phu nhân hồ điệp.
Khi mọi người tụ tập đông đủ bên bể bơi, dưới sự hòa tấu của ban nhạc, phu nhân thượng nghĩ sĩ trong niềm vui sướng đã tự hát một đoạn giọng nữ cao nổi tiếng trong vở nhạc kịch. Bà hát say mê, uyển chuyển, tiếng hát cuốn hút đến nỗi lấn át cả nhạc đệm, ngân nga trong tiếng gió đêm xuân, trong phút chốc, mọi tiếng ồn đều im bặt, chỉ có tiếng hát đẹp đẽ vang lên bên tai mọi người.
Phồn Tinh gần như nín thở, nghệ thuật thật sự đã có sự tương thông khiến cô có thể nghe hiểu được vẻ đẹp của sự buồn thương, sự bất lực và một lòng hướng về tình yêu với người mình yêu trong từng giai điệu. Bài hát kết thúc, rất lâu sau mới có người phản ứng lại và vỗ tay, rồi sau đó là những tiếng vỗ tay vang dội.
Phồn Tinh cũng nhiệt tình vỗ tay, hát hay quá, cô thực sự thấy rất hay.
Phu nhân thượng nghị sĩ nói: “Câu chuyện của phương Đông luôn buồn thương. Cô gái Cho-Cho-San đáng thương cuối cùng bị bỏ rơi, thậm chí phải từ bỏ cuộc sống mà vẫn không có được tình yêu.”
Phồn Tinh nói: “Không, phu nhân, thực ra tình yêu của người Trung Quốc chúng tôi không như thế.”
Phu nhân thượng nghị sĩ hỏi: “Giống như nàng công chúa Trung Quốc trong vở kịch Turandot ư? Vì hoàng tử không đoán ra câu đố của mình mà ép chàng vào chỗ chết?”
Phồn Tinh mỉm cười. “Không phải, đương nhiên là không phải ạ.” Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ rất mạnh bạo và bất ngờ. Cô nhanh chóng suy nghĩ và lên kế hoạch rồi kiềm chế sự kích động trong lòng, chỉ lễ phép nói: “Thư phu nhân kính mến, cảm ơn bà đã hát một giai điệu xúc động tặng cho chúng tôi. Tôi cũng muốn được hát tặng cho bà và tất cả các vị khách ở đây một bài hát, đó là một đoạn trong vở kịch rất cổ của dân tộc chúng tôi, trong bài hát này, bà sẽ nghe hiểu được tình yêu của người Trung Quốc chúng tôi.”
Phu nhân thượng nghị sĩ nói: “Hay quá! Là Kinh kịch phải không?” Sợ Phồn Tinh không hiểu tiếng Ý, bà nói lại lần nữa bằng tiếng Anh: “Beijing Opera?”
Phồn Tinh cười tươi. Phu nhân thượng nghị sĩ đang định giơ tay ra hiệu cho ban nhạc thì cô nói: “Tôi không có nhạc phổ nên hãy cho tôi tự diễn xướng.”
Cô không biết nói từ “thanh xướng” bằng tiếng Pháp hoặc tiếng Ý thế nào nên đành nói là một mình diễn xướng. Phu nhân thượng nghĩ sĩ rất hung phấn, lấy châm bạc gõ vào ly rượu, tuyên bố với mọi người một tin tốt lành bằng tiếng Anh. Vừa rồi bà hát một ca khúc rất hay, giờ lại nghe nói có vị khách người Trung Quốc muốn hát tặng mọi người một đoạn ca kịch Trung Quốc thì ai nấy đều hưởng ứng, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Cao Bằng hoàn toàn mù mờ, không hiểu vì sao hắn vừa cùng thượng nghĩ sĩ nói về trận thi đấu tennis thì phu nhân thượng nghị sĩ đã lên tiếng nói rằng Phồn Tinh muốn hát tặng mọi người một đoạn ca kịch Trung Quốc.
Hắn vội vàng thì thầm bên tai Phồn Tinh: “Cô biết hát kịch à? Đừng có cố kẻo lại xôi hỏng bỏng không đấy.”
Phồn Tinh điềm nhiên nói: “Tôi là người An Huy mà.”
Cao Bằng càng mù mịt, việc này thì liên quan gì đến người An Huy? Phồn Tinh tiện tay rút từ túi áo vest của Cao Bằng chiếc khăn tay rồi nói: “Mượn anh một chút nhé!”
Cao Bằng thật sự mù mịt, thấy Phồn Tinh mỉm cười bước lên sân khấu, đứng cạnh ban nhạc, trước tiên mở chiếc khăn tay rồi làm thành một bông hoa, rất giống đang biểu diễn ảo thuật, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, ai cũng vỗ tay tán thưởng, có người còn huýt sáo rất to. Cao Bằng chợt nghĩ, xong rồi, lẽ nào cô ấy muốn hóa thân thành hai nhân vật để hát?
Sau đó, Phồn Tinh liền chuẩn bị tư thế và hát câu đầu tiên: “Vì cứu Lý Lang mà phải rời bỏ quê nhà…”
Cao Bằng vừa uống một ngụm sâm banh, suýt thì phụt ra ngoài, nhưng nếu phụt ra thì sẽ bắn vào áo của thượng nghị sĩ đang đứng đối diện, như thế là vô cùng bất lịch sự, thế nên hắn phải cố gắng ngậm miệng lại và bị sặc đến nỗi ho khù khụ.
Thượng nghị sĩ vô cùng hào hứng hỏi hắn: “Beijing Opera?”
Cao Bằng đáng thương che miệng ho, nhưng vẫn phải nghiêm túc đáp: “No… Huangmei Opera.”
Phồn Tinh biểu diễn rất tự tin, hát điệu Hoàng Mai(*) tròn vành rõ chữ. “… Ai ngờ lại đỗ trạng nguyên bảng vàng, đỗ trạng
(*) Điệu Hoàng Mai còn gọi là kịch Hoàng Mai, là một loại kịch vui của các vùng An Huy, Giang Tây, Giang Tô, Hồ Bắc, Chiết Giang, Phúc Kiến, Sơn tây của Trung Quốc… Nội dung rất phổ thông, hình thức linh hoạt, phong cách tươi tắn, giai điệu du dương uyển chuyển. Vào những năm 60 của thế kỷ 20, vở kịch theo thể loại này là Thiên tiên phối đã được dựng thành phim, gây tiếng vang lớn khắp Trung Quốc, ngay cả Hồng Kông, Đại Loan cũng nổi lên phong trào say mê kịch Hoàng Mai.
nguyên thì được mặc áo bào đỏ, đội mũ hoa đỏ, thật đẹp biết bao!” Sự hiểu biết về kịch Trung Quốc của những người có mặt ở buổi tiệc cùng lắm là chỉ được nghe vài câu Kinh kịch, kịch Hoàng Mai họ chưa nghe thấy bao giờ, thấy cô hát uyển chuyển du dương như thế, đến phu nhân thượng nghị sĩ cũng chăm chú lắng nghe và cho rằng đây là môn nghệ thuật phương Đông rất cảm động, rất hay. Thượng nghị sĩ thích thú nói với Cao Băng: “It’s beautiful, Huangmei Opera!”
Cao Bằng chỉ biết lên tiếng phụ họa theo.
Phồn Tinh tiếp tục hát: “ta cũng từng dự tiệc Quỳnh Lâm, ta cũng từng cưỡi ngựa trước ngự tiền, mọi người đều khen ta có tướng mạo giống Phan An, thì ra là được mũ ô sa chiếu vào, chiếu vào người đẹp…” Hát đến đây, mười ngón tay cô vung lên, biến chiếc khăn lụa thành một bông hoa.
Mặc dù mọi người không hiểu tiếng Trung Quốc nhưng nghe đến đây cũng biết đây là một tiểu tiết trong đoạn kịch thì không kìm được vỗ tay ầm ầm.
“Ta thi trạng nguyên không phải vì danh hiển, ta thi trạng nguyên không phải vì làm quan cao, mà vì Lý công tử đa tình, bông hoa ân ái của phu thế giống như đêm trăng tròn!”
Đoạn cuối cùng, Phồn Tinh dồn hết bản lĩnh biểu diễn văn nghệ có được từ hồi học cấp ba, xoay vòng bông hoa bằng khăn tay trên không trung. Đương nhiên trong kịch Hoàng Mai không có động tác này, nhưng vì người nước ngoài không hiểu gì nên cô chỉ muốn khoe mà thôi. Cô lần lượt biến hóa thành ba bông hoa khác nhau, cuối cùng thu khăn lại, cúi gập người cảm ơn.
Quả nhiên, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, mọi người đều rất hào hứng. Phu nhân thượng nghị sĩ kích động bước lên ôm lấy cô, hôn vào má cô, nói bằng tiếng Ý: “Hay quá! Hay quá!”
Vì dùng hết sức để diễn nên hai má Phồn Tinh đỏ ửng. Cô nói với phu nhân thượng nghị sĩ: “Đây mới là tình yêu của người Trung Quốc chúng tôi, mặc dù là câu chuyện xảy ra từ cách đây rất lâu rồi. Cô gái xinh đẹp đó biết vị hôn phu của mình vào tù oan khuất liền tìm mọi cách để cứu chàng. Cha mẹ nàng vì tham phú quý nên đã ép nàng lấy con trai của tể tướng. Nàng đã trốn khỏi nhà, cải trang thành nam nhi đến kinh đô, mạo danh tên của vị hôn phu thi đỗ trạng nguyên. Trạng nguyên chính là danh hiệu cao nhất trong các khoa thi trên cả nước, người Trung Quốc xưa dùng cách này để tuyển chọn người xuất sắc nhất phục vụ cho triều đình. Vì nàng mặc áo của nam giới nên trông vô cùng anh tuấn, lại đỗ trạng nguyên nên hoàng thượng muốn gả công chúa cho nàng, nàng khéo léo thuyết phục công chúa giúp mình, cuối cùng đã cứu được vị hôn phu.” Cô nói một tràng dài, vừa vận dụng tiếng Ý lẫn tiếng Pháp, những từ nào không nghĩ ra thì lại nói bằng tiếng Anh, tuy rất khó khăn nhưng lại hết sức chân thành, mắt cô sáng lấp lánh, giống như ánh trăng chiếu xuống hồ nước, thần thái cực kỳ xinh đẹp, dịu dàng. Sau đó cô nói tiếp: “Phu nhân, đây mới là tình yêu của người Trung Quốc chúng tôi. Phụ nữ ở đất nước chúng tôi sẽ không vì bị người yêu bỏ rơi mà khóc lóc rồi tự sát, cũng không vì người yêu mình gặp phải bất hạnh mà tuyệt vọng thở dài. Chúng tôi sẽ vận dụng hết khả năng của mình, chúng tôi sẽ dùng học thức và sự dũng cảm để cứu người yêu. Đò là chuyện tình xảy ra ở thời cổ đại, còn bây giờ, phụ nữ chúng tôi càng dũng cảm và kiên cường. Trên mạng Trung Quốc có một đoạn viết thế này, mặc dù khá thô lỗ và vô lễ, nhưng tôi rất muốn chia sẻ với bà. “Hãy chuyển lời đến hoàng tử, cô nương ta vẫn đang cố gắng vượt mọi chông gai, núi tuyết vẫn chưa vượt qua, song lớn cũng chưa lội qua, rồng khổng lồ vẫn chưa giết được…Chàng hãy cứ ngủ tiếp đi, giống như người đẹp ngủ trong rừng, ta sẽ đến hôn đánh thức chàng dậy.””
Phu nhân thượng nghị sĩ bị chọc cho bật cười ha ha. Bà hỏi: “Thật là thú vị, các bạn đối xử với truyện cố Grimm như vậy sao?”
Phồn Tinh nhún vai. “Hồi nhỏ ai chẳng ngưỡng mộ Cinderella ạ, nhưng lớn lên mới phát hiện ra rằng, thà làm một người dung cảm, kề vai sát cánh với người mình yêu để cùng chiến đấu, thậm chí nguyện giết chết rồng khổng lồ vì người yêu còn hơn.”
Phu nhân thượng nghĩ sĩ nói: “Cô thật là một người thú vị, ngay cả tên của cô cũng rất thú vị, rất nhiều sao(*), chắc chắn bố mẹ cô vô cùng yêu cô, họ cho rằng những vì sao khắp bầu trời đều xinh đẹp giống cô.”
(*) Nghĩa của từ “phồn tinh” là rất nhiều sao.
Phụ nữ Mỹ vốn rất lãng mạn, Phồn Tinh cũng không nghĩ nhiều về vấn đề này mà thẳng thắn nói ra khó khăn của mình. “Phu nhân, thực ra tối nay tôi đến đây là muốn được phu nhận giúp đỡ.”
Phu nhân thượng nghĩ sĩ quan tâm hỏi: “Tôi có thể giúp gì cho cô?”
Phồn Tinh chưa đáp vội, đưa mắt nhìn mọi người xung quanh đang nói cười trong tiếng nhạc êm dịu, phu nhân thượng nghị sĩ lập tức hiểu ý, nói: “Ở sân sau có một đài phun nước kiểu Hy Lạp, cô có muốn cùng tôi đến tham quan đài phun nước tuyệt đẹp đó không?”
Phồn Tinh cười, nói: “Rất muốn ạ, thưa phu nhân, đó là vinh dự của tôi.”
Khi Thư Dập nghe nói có người đến thăm mình, cứ ngỡ vẫn là luật sư, không ngờ được quản giáo dẫn đến phòng chờ, mặc dù ngoài bàn ghế ra cũng chẳng có gì khác nhưng nơi đây rộng rãi, sáng sủa hơn nhiều. Anh ngồi xuống, không có phản ứng gì, chỉ cảm thấy hình như sự việc đã chuyển biến theo chiều hướng tốt. Mấy ngày nay anh đã nghĩ rất nhiều, và người anh nghĩ đến nhiều nhất là Phồn Tinh, không biết cô ở bên ngoài sẽ lo lắng thế nào, ngoài ra anh còn có cả việc của công ty, với tình hình hiện tại, chắc chắn công ty đang rất khốn đốn, mặc dù có lão Tống những lão Tống vẫn quen có anh làm hậu thuẫn, nếu phải chiến đấu đơn độc thì chắc anh ta không chịu nổi. Không biết hôm nay luật sư đem đến cho anh tin tức gì.
Anh chưa nghĩ xong thì người quản giáo đã mở cửa, dẫn người thăm bước vào.
Người đi đầu là luật sư, sau anh ta ngoài Phùng Việt Sơn, Lý Ý của công ty thì còn có Cao Bằng và người đi cuối cùng là Phồn Tinh. Trông cô không tiều tụy như lúc ở tòa án, dôi mắt sáng lấp lánh, hình như còn đọng nước mắt. Anh đứng dậy theo bản năng, người quản cũng không ngăn cản, luật sư còn chưa nói gì, Phồn Tinh đã bước lên trước, lúc này anh cũng không kiêng dè gì nữa, nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng. Cô không nói gì, chỉ lao đến ôm chầm lấy anh, kiễng chân trao cho anh một nụ hôn nồng nàn.
Tất cả mọi người đều mở to mắt sững sờ. Cao Bằng cảm thấy có một tiếng “rắc”, có lẽ là tiếng vỡ của trái tim hắn, là kiểu vỡ thành trăm mảnh không có cách nào hàn gắn được.
Thư Dập cảm thấy nụ hôn này thậy nồng nàn và ngọt ngào, mang theo cả mùi hương của cô, còn có cả vị ngọt của trái cay miền nhiệt đới, nhưng cũng cảm thấy nụ hôn thật đắng, mang theo cả nỗi giày vò, nhớ nhung trong nhiều ngày khiến hai người chịu không ít khổ sở. Anh nghĩ mình không cần lo lắng, anh còn có cô, cho dù phải ngồi tù thật, cho dù mất đi tự do nơi đất khách quê người, thì cô cũng không bao giờ rời bỏ anh.
Không biết bao lâu sau, hai người mới rời nhau ra. Luật sư không dá nói câu nào, cẩn thận quan sát sắc mặt của Thư Dập.
Phùng Việt Sơn thực sự kinh ngạc, còn Cao Bằng hoàn toàn
sụp đổ, miệng giám đốc Lý thì há hốc có thể nhét vừa quả trứng gà, nhưng dù gì họ vẫn phải nói, nếu không cơ hội gặp mặt hiếm hoi này coi như công cốc.
Phùng Việt Sơn ho một tiếng, nói: “Thư tổng, những ngày qua thật vất vả cho Phồn Tinh, cô ấy phải tìm thượng nghị sĩ nhờ vả thì chúng tôi mới có cơ hội vào thăm cậu thế này, chủ yếu là muốn gặp cậu nói chuyện.”
Anh tuy ở trong tù nhưng rất bình tĩnh, cách nói chuyện không giống như đang ở trong phòng thăm phạm nhân, mà như đang ở phòng hội nghị của công ty vậy.
Phùng Việt Sơn bất giác cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. thư Dập có một ma lực mà trong quá trình lập nghiệp, toàn bộ lãnh đạo, nhân viên của công ty đều tin tưởng anh. Mỗi lần rời vào bế tắc, anh luôn có biện pháp cứu công ty, thế nên Phùng Việt Sơn vừa nhìn thấy anh, đặc biệt là thấy thái độ bình tĩnh của anh thì cảm thấy không có gì đáng sợ nữa. Chắc chắn anh sẽ có biện pháp giải quyết khó khăn trước mắt.
Mọi người lần lượt nói chuyện với Thư Dập, thời gian thăm phạm nhân có hạn nên họ cố gắng nắm bắt cơ hội này. Thư Dập sắp xếp lại những việc gấp của công ty, rồi lại nói chuyện với luật sư thêm vài câu, chẳng mấy chốc đã hết thời gian.
Mọi người cùng chào tạm biệt anh. Phồn Tinh chỉ có lúc đầu lao đến hôn anh, còn lại thì không nói với anh lời nào. Cô chỉ mỉm cười nhìn anh, anh cũng nhìn cô rồi gật đầu, dùng ánh mắt tiễn họ ra về.
Họ vừa ra khỏi nhà giam không bao lâu thì nghe thấy tiếng còi hú lanh lảnh, tuy nhiên đó không phải là xe cảnh sát mà là xe cấp cứu 911 đang nhanh chóng tiến vào nhà giam.
Phồn Tinh là người cuối cùng lên xe, bình tĩnh ngồi xuống, lấy khăn giấy lâu nước trái cây ở khóe miệng. Cao Bằng cảm thấy có gì đó sai sai, cô giống như con cáo nhỏ vừa làm việc vụng trộm nào đó, gương mặt còn lộ ý cười ranh mãnh, đặc biệt là lúc nhìn thấy xe cấp cứu 911.
Hắn hỏi: “Chúc Phồn Tinh, thật không nhận ra, cô…” Hắn vốn định hỏi về mối quan hệ giữa cô và Thư Dập, nhưng lời vừa kề đến miệng liền cảm thấy như thế thật mất phong độ nên gắng nuốt vào, đổi thành câu: “Vừa nãy trước khi vào nhà giam, sao cô lại ăn xoài trên xe, còn ăn liền một lúc ba quả?” Quả xoài to như vậy, đàn ông như hắn còn không ăn nổi ba quả, lúc nãy trông cô ăn rất vất vả, giống như phải gắng sức vậy, đến nỗi xoài dính cả trên miệng cũng không lau, hắn thực sự không thể nào hiểu nổi.
Nếu có quan hệ tình cảm với Thư Dập, sao cô không trang điểm đẹp đẽ trước khi gặp anh ta? Khóe miệng có nước xoài thì đẹp ư?
Phồn Tinh nói: “Thư Dập bị dị ứng xoài.”
Cao Bằng nghĩ ba giây rồi vỗ đùi khen tuyệt hảo. “Chúc Phồn Tinh, cô khiến tôi vô cùng bái phục.”
Đúng vậy, cuộc đời này hắn chưa khâm phục ai bao giờ, cô ấy nhanh nhẹn, thông minh như thế, không ai có thể sánh được!
Luật sư cũng hiểu ra, liền khen ngợi Phồn Tinh và hỏi sao cô lại nghĩ ra cách này. Phồn Tinh ngại ngùng nói rằng những ngày qua cô đã đọc rất nhiều vụ án của Mỹ, phát hiện có một vụ án vì phạm nhân bị dị ứng nghiêm trọng nên đã được tại ngoại, thê nên muốn thử cách này xem sao.
Đoàn người không về khách sạn mà quay xe đến tòa án, quả nhiên luật sư đã nhận được cuộc gọi từ nhà giam, thông báo Thư Dập bị dị ứng nặng phải nhập viện.
Lúc này, luật sư lập tức xin quan tòa, trường hợp này cần phải bảo lãnh vì đương sự có thể chất đặc biệt, ở trong tù không thể có mội trường chống dị ứng tốt được, như thế sẽ nguy hiểm đến tính mạng của đương sự. Anh ta là nghi can mà quyền sống lại không được đảm bảo thì không công bằng chút nào… Khó khăn lắm luật sư mới nắm được cơ hội liền vận dụng hết tài năng thuyết phục. Quan tòa vì một vụ án không nghiêm trọng mà họ lại không cho bảo lãnh thì đã chịu áp lực rất lớn từ dư luận rồi, ngoài ra họ còn bị chỉ trích và nghi ngờ là có sự phân biệt chủng tốc, cộng thêm báo cáo từ bệnh viện nên lập tức tuyên bố cho bảo lãnh với số tiền là năm mươi triệu đô la Mỹ.
Mặc dù tiền bảo lãnh cao nhưng Cao Bằng vì muốn cứu Thư Dập ra nên lập tức xoay xở vào còn thầm nghĩ Thư Daaph đã nợ hắn một món ân tình lớn, sau này anh đâu nỡ làm khó dễ hăn nữa, anh còn mặt mũi nào tranh giành với hắn nữa? Ít nhất là khi đội nghiên cứu của hắn gặp chuyện thì cũng có lý do chính đáng để tìm anh…
Thư Dập nằm viện ba ngày. Lúc mới nhập viện, anh không phải là bệnh nhân bị tai nạn xe cộ, bác sĩ chỉ xem xét qua loa rồi bỏ mặc anh nằm ở đó đến tận nửa đêm, đầu sung to, suýt thì bị phù phổi, đến đem bác sĩ xử lý xong những ca thật sự nguy kịch mới để ý đến anh, tiêm thuốc kê đơn cho anh.
Sau khi anh ra viện thì luật sư đã làm xong thủ tục bảo lãnh, anh không phải trở lại nhà giam nữa mà từ bệnh viện đến thẳng tòa án, rồi được tòa tuyên bố cho bảo lãnh.
Tất cả mọi người đều đến tòa án đón anh, bên ngoài cửa có rất nhiều phóng viên, nhưng họ đã bảo vệ anh rời khỏi đó bằng tốc độ nhanh nhất để anh không phải trả lời phòng vấn. Khi lên xe, anh liền dang tay ôm chặt Phồn Tinh vào lòng.
Lúc này, nước mắt Phồn Tinh mới rơi xuống.
Cô vốn không phải là người hay khóc, nhưng từ khi đến Mỹ đã phải khóc mấy lần, lần nào cũng là vì thương anh. Cô sờ lên miếng keo dán trong suốt trên mu bàn tay anh, anh gầy đi rất nhiều, trên mu bàn tay còn có gân xanh nổi lên, khuôn mặt cũng không còn hồng hào nữa, chỉ có đôi mắt là vẫn sáng, đang dịu dàng nhìn cô.
Cao Bằng rất biết điều, không nói mấy lời chúc mừng Thư Dập kiểu như đặt tiệc để rửa bụi trần, chỉ có giám đốc Lý không biết mua ở phố Đường Nhân(*) hay tìm ở đâu một đống lá bưởi để Thư Dập tắm giải đen.
(*) Phố Đường Nhân: hay còn gọi là Chinatown, chỉ những khu vực sinh sống tập trung của người Hoa ở các quốc gia khác.
Phồn Tinh đã đặt một phòng lớn và sang trọng cho Thư Dập, mọi người đưa anh về phòng rồi rời đi để anh tắm gội và nghỉ ngơi, từ nhà giam đến bệnh viện, chắc chắn nhiều ngày qua anh không được nghỉ ngơi. Anh tắm thật thoải mái một trận rồi tiện tay vớt lá bưởi bỏ vào thùng rác trong phòng tắm, sau đó mặc áo choàng tắm, lấy khăn lau tóc và bước ra ngoài.
Ở phòng khách có tiếng động nhẹ, bây giờ đã sắp tôi rồi, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn chân cao, quầng sáng vàng dịu đó chiếu vào một người, chính là Phồn Tinh. Cô đang cúi người đặt mâm xuống bàn ăn, mái tóc dài rủ xuống che khuất nửa khuôn mặt, đôi hàng lông mi dài dưới ánh đèn càng thêm đậm, không hiểu vì sao anh lại biết là cô đang vui.
Anh nhẹ nhàng bước đến gần cô, vén tóc cô sang một bên rồi hôn. Vì động tác của anh rất nhẹ nên cô không phát giác ra, tận khi nụ hôn nóng bỏng của anh đặt xuống cổ cô, cô mới mỉm cười ngoảnh mặt lại, hôn lên khóe miệng vẫn hơi sưng của anh, nói: “Ăn cơm thôi.”
Cháo trắng được nấu rất khéo, mềm nhừ, còn có thêm vài món rau xanh, không biết cô lấy ở đâu ra. Ở trong nhà giam ngày nào cũng ăn hamburger, sandwich, đương nhiên không có đồ ăn Trung Quốc rồi. Anh thật rất muốn ngồi xuống ăn ngay, nhưng lại nói: “Đợi một chút!”
Sau đó, anh chạy vào phòng lấy một thứ gì đó rồi bước ra nắm tay cô. Cô nhìn anh không hiểu, cho đến khi anh mỉm cười quỳ xuống. “Phồn Tinh, em đồng ý lấy anh nhé?” Anh giờ chiếc nhẫn trong tay lên, là chiếc nhẫn anh hay đeo ở ngón út, màu đen, không có gì nổi bật. Anh nói: “Đây là con quay hồi chuyển đầu tiên mà anh làm, là khởi đầu cho sự nghiệp của anh, cũng là một phần quan trọng trong cuộc sống của anh, nó chứng kiến quá khứ của anh, cũng nhắc nhở tương lai của anh, thế nên anh làm thành chiếc nhẫn, mỗi ngày đeo ở ngón út. Bây giờ thì anh hy vọng mỗi ngày của anh sau này đều có em ở bên, em có đồng ý không? Phồn Tinh, em có đồng ý lấy anh không?”
Phồn Tinh không nghĩ ngợi gì liền gật đầu.
Anh đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô, vừa khít ngón giữa tay trái của cô như ý trời định, đây chính là nhân duyên.
Cô nhìn chiếc nhẫn mộc mạc được đeo trên ngón tay mình, nước mắt tự nhiên ứa ra.
Thư Dập hôn lên nước mắt của cô, nói: “Đừng khóc! Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn, không có gì ngăn cách được chúng ta nữa.”
Phồn Tinh không kìm được khóc rất to, ôm chặt lấy cổ anh, không muốn buông tay. Tất cả lo lắng và buồn bã trước đó, cô luôn cố tỏ ra không có gì, cô muốn là cô gái “giết chết rồng ác”, vung gươm lên chiến đấu vì người mình yêu. Đến khoảng khắc này cô mới thật sự sợ hãi, áo giáp của cô, sự yếu đuối của cô chính là anh, tất cả những lo lắng được mất của cô cũng chính là anh. Cô không kiên cường như mình tưởng tượng.
Thư Dập dang tay ôm cô vào lòng. Thực ra anh đều hiểu cả. Anh nhẹ nhàng hôn vào vành tai cô giống như dỗ dành một đứa trẻ, rồi khẽ suỵt suỵt bên tai cô. Cô để mặc cho nước mắt ào ạt tuôn rơi, còn gì thoải mái hơn khi được khóc trong lòng người yêu, có thể buông bỏ mọi sự yếu đuối cũng như kiên cường, chỉ còn lại cái tôi chân thật nhất, nhỏ bé, yếu đuối, giống như một đứa trẻ, hoàn toàn không có sự đề phòng với thế giới này, vì có người đã dùng vòng tay chắc chắn nhất để ôm lấy cô.
Mọi thứ đều bắt đầu lại, mọi nỗi đau đều được xoa dịu, những thứ chưa đạt được hãy đã mất đều được lấp đầy viên mãn. Cô sẽ không mất mát nữa, từ nay về sau cô sẽ là người đủ đầy, có một thế giới hoàn toàn mới, trong thế giới đó cái gì cũng có, thế giới đó dịu dàng bao dung, thế giới đó có tất cả sự ấm áp và ánh sáng mà cô hy vọng, thế giới có cái tên duy nhất: tình yêu!
Không biết cô đã khóc bao lâu, đến khi Thư Dập dùng khăn ấm lau mặt cho cô, cô mới ngại ngùng dừng lại. Mắt anh sáng lấp lánh nhìn cô. “Nhẫn em đã nhận rồi, vậy bây giờ anh có thể hôn em không?” Không đợi cô nói gì, anh đã bổ sung thêm một câu: “Anh đợi lâu lắm rồi.” Giống như cậu bé mong chờ được ăn kem, ánh mắt anh nhìn cô nóng bỏng.
Cô bật cười một tiếng, ôm lấy cổ anh rồi trao cho anh nụ hôn mềm mại nhất.
Chẳng có gì đẹp hơn tình yêu, cô mệt mỏi và thỏa mãn nằm trong lòng anh. Cô nghĩ bao nhiêu năm qua, cô giống như một vận động viên điền kinh, cứ chạy mãi chạy mãi, cuối cùng cũng chạy đến đích. Cô không còn phải lang thang nữa, không còn phải cô đơn nữa, không còn phải một mình nữa.
Cô có thể gửi gắm toàn bộ tâm tư, phó thác hết cho một người.
“Đây là buổi tối hạnh phúc nhất từ khi anh chào đời đến nay.”
“Em cũng vậy.”
Anh hôn lên tóc cô, rồi ôm cô càng chặt hơn. Từ giờ phút này trở đi, anh và cô không còn cô đơn nữa.