Sao Trên Trời Rất Xa, Sao Của Anh Thật Gần

Chương 5-2: Ánh sáng nhỏ bé 2



Anh lại tiếp tục trầm mặc, những lời này anh vốn định nói trong tang lễ ở Mỹ, người thân, bạn bè có thể phát biểu trước tang lễ, nói về những điều liên quan đến người quá cố, có người vừa nói vừa cười, có người vừa khóc vừa cười, có người cười rồi mới nói, có người khóc xong rồi lại cười... Đó là kết thúc của duyên phận này và cũng là khởi đầu của duyên phận khác, vì người quá cố đã ở thế giới bên kia rồi, từ nay về sau họ chỉ sống trong trái tim của bạn bè, người thân mà thôi.

Thư Dập rất buồn, nỗi buồn này thực sự không thể dùng ngôn ngữ để bày tỏ được. Lúc còn trong tù, anh đã nghĩ rất nhiều, không được tham dự tang lễ là một trong những điều mà anh nuối tiếc nhất.

Anh và cô nắm tay nhau, đứng rất lâu trước mộ phần.

Anh dẫn cô đến nơi này, cùng gặp người bạn, người thầy mà anh tôn trọng nhất. Người bạn, ngươi thầy đó đã không thể chứng kiến hôn lễ của anh và cô, nhưng anh hy vọng ông biết rằng anh đã tìm được một người có thể chung sống suốt đời. Trên đường từ nghĩa trang về khách sạn, Thư Dập nhận cuộc gọi của Cao Bằng, giọng của hắn trong điện thoại có vài phần trầm lắng: "Vừa nãy, thư ký của lão già tôi gọi điện đến nói rằng, báo cáo kiểm tra sức khỏe của lão già nhà tôi có chút vấn đề."

Thư Dập kinh ngạc, hỏi: "Có nặng không?"

"Cũng chưa biết, thư ký không nói rõ." Cao Bằng cố ý tếu táo. "Tôi nghĩ không sao đâu, lão già nhà tôi chạy nhảy như ngựa, đánh tennis toàn thắng tôi, đến tuổi này rồi mà còn thích ăn cơm với người đẹp, tà tâm sắc tâm đủ cả, có khi ăn hại đến nghìn tuổi ấy chứ!"

Thư Dập nói: "Cậu hãy mau về nhà đi." Nửa câu còn lại anh không nói, thư ký đã chủ định gọi điện chứng tỏ sự việc không hề đơn giản. Mặc dù Cao Bằng suốt ngày gọi bố mình là "lão già", nhưng chính "lão già" ấy đã nuông chiều hắn bao nhiêu năm, không có bố yêu thương, làm sao hắn có tính cách vừa kiêu ngạo vừa ngông cuồng như thế được.

"Ừ, lát nữa tôi đi."

"Bảo trọng nhé!"

"Anh cũng thế."

Hai người đàn ông nói chuyện, có khi không cần nói nhiều, mặc dù Thư Dập nợ hắn năm mươi triệu đô nhưng hai chữ "cảm ơn" cũng không nói. Trong lòng anh hiểu rõ nhà họ Cao cũng đang gặp rắc rối, bố của Cao Bằng là Cao Viễn Sơn đương nhiên không phải là người bình thường nên mới có thể dẹp yên tình hình như thế. Anh cũng thấp thoáng nghe nói rằng mấy người chú của Cao Bằng đều có một ghế trong hội đồng quản trị. Nếu sức khỏe của Cao Viễn Sơn gặp vấn đề, mặc dù Cao Bằng là người thừa kế chính thức nhưng nhận chức vụ này cũng sẽ gặp không ít sóng to gió lớn. Anh quyết định sẽ nhanh chóng điều chỉnh tài chính để trả cho Cao Bằng tiền bảo lãnh mà anh đang nợ, năm mươi triệu đô tính ra khoảng vài trăm triệu nhân dân tệ, nơi đầu sóng ngọn gió, anh không muốn Cao Bằng bị người ta nắm thóp.

Phồn Tinh không hiểu rõ gia thế của Cao Bằng, nghe Thư Dập miêu tả qua vài câu thì mới biết đó chính là ân oán của hào môn, tình hình phức tạp. Họ về đến khách sạn cũng không kịp tiễn Cao Bằng, vì hắn đã trả phòng, ra sân bay lên chiếc Gulfstream về nước.

Phồn Tinh hẹn Ellen ăn cơm, cảm ơn chị ấy đã có đóng góp cuộc chiến với dư luận. Ellen vui vẻ đồng ý, thếy cô hẹn ở nhà hàng sang trọng ở New York, chị rất vui, nói: "Nhà hàng này không dễ đặt đâu, hai bạn thật là có lòng."

Phồn Tinh nói: "Cái nào ra cái ấy, chị em ta ăn ở Mỹ trước, cuộc hẹn ở Tụ Bảo Nguyên vẫn tính ạ."

Ellen cười ha hả. Chị cầm theo một bó hoa tulip màu hồng tặng cho Phồn Tinh. Phồn Tinh vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, luôn miệng cảm ơn.

Ellen phóng khoáng nói: "Đi ngang qua cửa hàng hoa, trông thấy bó hoa này, chị thấy rất hợp với em nên mua đấy." Khi biết Phồn Tinh và Thư Dập đã đăng ký kết hôn, chị chẳng bất ngờ chút nào, ý cười tràn ngập trong ánh mắt, đầu tiên là chúc mừng, sau đó mới nói: "Thực ra, chị sớm đã nhìn ra rồi." Phồn Tinh ngạc nhiên hỏi: "Tại sao ạ?"

Ellen nói: "Tình yêu, nghèo khổ, cơn ho là ba chuyện không thể che giấu được. Lúc nhắc đến tên cậu ấy, nhìn mắt em sáng lấp lánh."

Phồn Tinh rất thích tính cách thẳng thắn của Ellen, vừa có sự hào sảng của người Bắc Kinh, lại có sự thời thượng, kiêu ngạo của khách New York. Khi nói đến những người và việc thú vị đều tươi cười rạng rõ. Bữa cơm diễn ra vui vẻ. Thư Dập rất phong độ, rất biết chăm sóc hai ngưòi phụ nữ, còn "dọn sạch’ cả nửa miếng thịt bò Phồn Tinh không ăn hết.

Đang nói chuyện vui vẻ thì có một anh chàng ngoại quốc cao to, đẹp trai bước đến chỗ Ellen chào hỏi, còn ôm và hôn chị nữa, có vẻ rất thân thiết. Chị giới thiệu anh ta với Phồn Tinh và Thư Dập, hóa ra anh ta tên là Dave, làm việc cho quỹ đầu tư doanh nghiệp tư nhân PE khá nổi tiếng.

Dave và Thư Dập bắt tay nhau, khi bắt tay Phồn Tinh, anh ta đưa tay cô lên rồi hôn nhẹ đúng phép lịch sự, khen ngợi vẻ đẹp của cô, khen đôi mắt đen và mái tóc đen của cô rất đẹp. Cô biết đối với người nước ngoài, mấy lời khen ngợi và chào hỏi nhiệt tình là lễ nghi xã giao nên chỉ mỉm cười cảm ơn. Một lát sau thì bạn của Dave đến, anh ta liền trở về ghế ngồi của mình.

Bữa cơm tối cùng với Ellen rất vui vẻ, lúc trở về khách sạn, Thư Dập đi tắm trước, còn Phồn Tinh nhận điện thoại của Ellen. Cô hơi bất ngò vì đã muộn rồi mà Ellen còn gọi tới, chắc là có chuyện.

Quả nhiên, Ellen nói với cô, Dave không chỉ là bạn của chị ấy, mà còn là "admirer(*)" của chị ấy, thế nên sau bữa cơm tối, anh ta hẹn chị ấy đi quán bar uống rượu nhưng chị ấy từ chối, anh ta liền lái xe đưa chị ấy về nhà.

(*) Admirer: người hâm mộ.

Trên đường đi, hai người nói chuyện phiếm, mặc dù đã giới thiệu ở bữa tối nhưng Dave chỉ hiểu mơ hồ tên tiếng Trung dịch ra tiếng Anh, đến khi anh ta biết Thư Dập chính là ShuYi(*) của gyroscope(**) thì vô cùng ngạc nhiên.

(*) ShuYi: tên phiên âm của Thư Dập.

(**) Gyroscope: con quay hồi chuyển. 

Ellen nói, sự kinh ngạc của Dave khiến chị ấy hết sức bất ngờ, mặc dù anh ta không nói gì nhiều và cũng nhanh chóng chuyển chủ đề, nhưng chị ấy lại cảm thấy có gì đó không đúng nên mới gọi điện cho Phồn Tinh. Chị nhấn mạnh: "Dave có rất nhiều khách hàng lớn, thậm chí rất lớn, quỹ đầu tư tài chính mà anh ta làm chủ yếu là ở châu Á.,:*" Chị dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Trong đó chắc chắn có công ty cùng ngành với bọn em."

Đều là người thông minh nên chỉ cần nói vậy, Phồn Tinh đã hiểu ngay ý của chị, luôn miệng cảm ơn.

Ellen nói: "Có gì đâu, chị hy vọng các em may mắn."

Sau khi dập máy, Phồn Tinh suy nghĩ vài giây rồi ra sức lắc đầu, tìm kiếm tất cả mối liên quan, và một tình huống không có khả năng nhất nảy ra trong đầu cô. Cô mở máy tính, bắt đầu thu thập và sắp xếp số liệu. Khi Thư Dập tắm xong bước ra thì phát hiện cô đang ngồi xếp bằng trên xô pha, ngẩn người nhìn vào mấy biểu đồ. Anh bước đến xem, thấy đó là bảng giá cổ phiếu và số lượng giao dịch thành công, anh bất giác cười, trêu đùa: ''Thế nào Thư phu nhân, đừng lo, cổ phiếu công ty đã tăng lên rồi mà.”

Phồn Tinh không lên tiếng, cô chỉnh máy chiếu thông qua wifi kết nối với máy tính, trực tiếp chiếu lên tường trắng, từng trang bảng biểu hiện lên, toàn là số liệu cổ phiếu gần đây nhất.

Lúc đầu Thư Dập còn mơ hồ không hiểu. Cô chiếu lần lượt các bảng biểu, các số liệu trọng điểm đều được cô dùng bút khoanh đỏ, khi chiếu được hơn một nửa thì cuối cùng anh cũng hiểu ra vấn đề, mở to mắt nhìn cô.

Phồn Tinh giải thích: "Luận văn tốt nghiệp của em là viết về vụ mua bán và sáp nhập của ngân hàng SenDi."

Đó là một ngân hàng nổi tiếng lâu đời ở châu Au, không hề bị suy sụp khi gặp phải sóng gió tài chính năm 2008, mà trong vụ mua bán và sáp nhập đó đã âm thầm dừng lại. Cuộc chiến thu mua với thái độ thù địch có giá trị tham khảo rất tốt trong việc dạy học, các giảng viên từng chiếu lên máy chiếu và nói: “Tư bản hút máu, các em ạ, đây chính là kiểu tư bản hút máu, giống như cá mập vây thành đàn tấn công cá voi xanh khổng lồ ngửi thấy mùi máu tanh là lao đến, tư bản cũng giống như vậy, tồn tại vì danh lợi, chỉ cần ngửi thấy mùi tiền là có thể sống chết không từ thủ đoạn!"

Những lời thầy giáo nói để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô, vì thế mà bài luận văn tốt nghiệp của cô chọn theo phương hướng này, chỉ có điều nằm mơ cũng không nghĩ được rằng sau vài năm tốt nghiệp, cô lại gặp phải cuộc chiến gần giống như vậy. Cô càng xem số liệu càng giật mình, càng phân tích càng đoán được trong chuyện này có vấn đề.

Thư Dập vội vàng ôm chầm lấy Phồn Tinh, không biết cô có linh cảm này từ đâu mà tự nhiên quan tâm đến sự biến động cổ phiếu của công ty. Anh liền gọi điện thoại nói chuyện với các lãnh đạo chủ chốt của công ty, phân tích số liệu gần đây nhất, khoảng một tiếng sau thì được xác nhận được là cổ phiếu công ty đúng là có sự bất thường, không rõ ai đang âm thầm thu mua với số lượng lớn. Phương thức và thủ đoạn cực kỳ khéo léo, kín kẽ, vì gần đây công ty đang bận nhiều việc nên không chú ý.

Thư Dập triệu tập vài cuộc họp trực tuyến khẩn cấp, mặc dù miền Đông nước Mỹ bây giờ đang là nửa đêm nhưng lại là buổi sáng ở Bắc Kinh nên liên lạc vô cùng thuận lợi. Phồn Tinh không buồn ngủ chút nào, còn Thư Dập lại càng trở nên lạnh lùng và bình tĩnh. Cuộc họp gấp gáp này nặng nề hơn họp nghiệp vụ rất nhiều, bầu không khí nghiêm túc như sắp bước vào một cuộc chiến lớn, mà thực sự là họ đang đứng trước một cuộc chiến không có khói súng. Hơn nữa, tình hình rất không lạc quan.

Khi cuộc họp kết thúc thì đã là buổi sáng ở New York. Phồn Tinh phân tích tỉ mỉ số liệu và tổng kết tình hình, giống như bài tập ở trường đại học, rồi đưa file mềm cho Thư Dập xem. Thư Dập giơ tay ra ôm lấy cô, hai người lặng lẽ ôm nhau một lát, lưu luyến sự ấm áp trên cơ thể đối phương.

Cô vùi đầu trong ngực anh. Giọng nói của anh trầm trầm như tiếng vọng: "Em yên tâm." 

Thực ra cô không có gì không yên tâm cả, cô đã chọn anh chính là chọn cùng anh kề vai chiến đếu khi gặp phải bất cứ tình huống nào. Dù phải vượt núi cao, lội sông sâu, giết rồng ác, cô tình nguyện.

Cô sớm đã có sự lựa chọn của mình rồi.

Tình hình nghiêm trọng hơn dự đoán, khi đã để ý đến sự bất thường của cổ phiếu thì có hàng nghìn manh mối để điều tra. Bối cảnh của hai công ty tài chính thu mua cổ phiếu với số lượng lớn không đơn thuần chút nào, có thể đoán ra họ không cố ý đánh lén một lần mà định thu mua với ý thù địch.

Tình hình lợi nhuận của công ty Thư Dập rất tốt, có rất nhiều hạng mục độc quyền quốc tế, điều quan trọng là, công ty có địa vị cực kỳ quan trọng trong thị trường quốc tế, nếu công ty lớn nào muốn hoàn thiện dây chuyền sản xuất của mình, hoặc muốn chiếm địa vị có lợi trong ngành nghề này thì thu mua là biện pháp đơn giản nhất.

Thư Dập lại đang vướng vụ kiện cáo, muốn đối phó với vụ thu mua này cũng khó. Đầu tiên là anh không thể rời nước Mỹ, không thể trở về nước để huy động vốn, sau đó, nếu quả thực anh bị phán quyết có tội phải ngồi tù thì lập tức mất quyền điều hành công ty.

Phồn Tinh ép Thư Dập ngủ một lát, cô cũng uống một viên melatonin để ngủ, dù gì đây cũng là trận chiến lâu dài, có sức khỏe mới là quan trọng nhất, nhưng mới ngủ được khoảng hai tiếng thì lão Tống đã gọi điện tới thông báo một tin xấu. "Công ty phía Hàn Quốc vừa mở cuộc họp với đám phóng viên ở Seoul, tuyên bố nguyên nhân chủ yếu của sự cố di động là do con quay hồi chuyển."

Thư Dập buột miệng nói: "Là họ cố ý.."

Lão Tống nói: "Đúng, là bọn họ cố ý. Đám người này đã có chủ ý từ lâu rồi nhưng cứ giả vờ mở các cuộc họp trong phòng thí nghiệm ở Tô Châu với tôi, sau đó thì giấu chúng ta mở cuộc họp báo ở Seoul, thế này là cố ý để chúng ta gánh vác trách nhiệm, tôi không thể nuốt trôi được cục tức này! Cậu chờ mà xem, tôi sẽ dùng một vạn lần số liệu thực nghiệm để tát thẳng vào mặt họ! Chẳng phải là tổ chức họp báo sao? Chúng ta cũng sẽ tổ chức, hơn nữa còn liệt kê số liệu cho cánh phóng viên biết xem bọn họ giải thích thế nào!"

Lão Tống tức quá chửi mắng ầm ĩ, nhưng Thư Dập lại rất bình tĩnh, chỉ nói: "Bọn họ đã dám mở cuộc họp báo, ít nhất sẽ không để lộ sơ hở cho chúng ta tìm ra chứng cứ, có khi sau này còn không phối hợp làm thí nghiệm với chúng ta nữa."

"Vậy tôi đi tìm Cao Bằng, đều là cào cào nằm trên dây, chuyện này hắn không thể khoanh tay đứng nhìn được."

"Nhà Cao Bằng xảy ra chút chuyện nên cậu ta phải tập trung sức lực xử lý."

Lão Tống rất bất ngờ nhưng cũng không hỏi gì, anh ta cùng Thư Dập thảo luận thêm một chút rồi quyết tâm làm nhiều thí nghiệm, xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu thì mới có căn cứ để rửa sạch oan khuất.

Tình hình đang cực kỳ bất lợi. Cuộc họp báo được công bố khiến dư luận thế giới dậy sóng, các công ty trong ngành đều sợ hãi, công ty Hàn Quốc đã chính thức tuyên bố thu hồi các sản phẩm di động, giới truyền thông cũng đưa hàng loạt tin về vấn đề này. Bức ảnh chụp tổng giám đốc công ty Hàn Quốc cúi đầu xin lỗi đã xuất hiện trên trang nhất ở khắp các báo và các phương tiện truyền thông. Là bên chịu trách nhiệm chính, cổ phiếu của công ty Thư Dập lại một lần nữa trượt dốc, nhưng sàn giao dịch Nasdaq không có bảng giá sàn, thế nên lượng giao dịch thành công vẫn bất thường và cao bất ngờ.

Vì tình hình dư luận bất lợi như thế nên tòa án gọi Thư Dập đến thẩm vấn. Thư Dập có đoàn luật sư rất mạnh, bên công tố cũng bày ra thế trận mạnh mẽ. Hai bên bắt đầu nổ súng, miệng lưỡi tranh luận mấy tiếng đồng hồ, lúc tạm dừng phiên tòa, có rất nhiều phóng viên đứng đợi ngoài cổng. Thư Dập và Phồn Tinh được các luật sư bảo vệ, lên xe rồi mà đèn xe phía sau còn chiếu rất sáng, lái xe phải lái rất nhanh mới cắt đuôi thành công.

Giữa tình trạng bốn bề nguy khốn như vậy, Thư Dập cũng không tỏ ra hoảng loạn, chỉ là Phồn Tinh nửa đêm thức giấc thì thấy anh đứng một mình ngoài ban công, như đang ngắm cảnh đêm.

Cô dậy lấy áo khoác, khe khẽ bước ra rồi khoác lên vai anh.

Anh không ngoảnh đầu lại, chỉ đưa tay nắm lấy tay cô. Cô vùi mặt vào lưng anh, cọ cọ. Anh mỉm cười quay người lại, vòng tay ôm cô.

Anh nói: "Có lúc anh cảm thấy mình quá may mắn."

Cô nói: "Tất cả mọi thứ đều có nhân quả, nếu may mắn chứng tỏ trước đó đã phải cố gắng rất nhiều."

"Nhưng có một số chuyện không phải cố gắng là đạt được." Anh dừng lại giây lát rồi nói tiếp: "Nếu như học hành, lập nghiệp, gây dựng sự nghiệp cần phải cố gắng nhiều mới được đền đáp thì việc gặp em, không phải cứ cố gắng là có thể có được. Đây chỉ là may mắn thôi."

Phồn Tinh kiễng chân, nhéo vành tai anh, nói: "Thế thì đúng là may mắn, phải cảm ơn hôm đó anh đã không ném bản sơ yếu lý lịch của em vào thùng rác."

Thư Dập ôm cô vào lòng, hai người cùng ngắm nhìn ánh đèn thành phố lấp lánh về đêm. Trên con đường phía xa, những dòng xe đang di chuyển uốn lượn như dòng nước.

Gió đêm thổi làm mái tóc cô bay bay. Thư Dập ôm cô chặt hơn, dùng áo choàng quấn cả người cô lại, hai người giống như hai hạt đậu, thân thiết gần gũi sát trong vỏ đậu, yên ổn mà thoải mái. 

Giọng nói của anh rất gần: "Nếu anh không còn gì cả..."

"Anh không thể không còn gì, mà cho dù anh không gì cả thì anh vẫn còn có em." Thư Dập bật cười. Phồn Tinh nói tiếp: "Em biết công ty rất quan trọng với anh, nhưng anh cũng rất quan trọng với em, anh không được nghĩ rằng nếu mình không còn gì thì sẽ rời xa em, điều này là không thể, Thư Dập mà em biết không phải là người như vậy, cho dù thật sự không còn gì nữa, anh cũng sẽ bắt đầu lại, cố gắng làm đến khi có lại tất cả."

Thư Dập gí tay vào chóp mũi cô, yêu chiều nói: "Thế bây giờ em muốn gì?"

Phồn Tinh dứt khoát nói: "Về phòng, ngủ với em."

Thư Dập cười ha hả, bế ngang người cô, hôn vào gò má đã hơi lạnh của cô, nói: "Tuân lệnh!"

Mặc dù Phồn Tinh suy nghĩ rất tích cực và lạc quan nhưng trong lòng cũng thấp thỏm lo lắng, chỉ có điều cô biết Thư Dập đang gặp áp lực lớn, cô càng phải tỏ ra ung dung, không muốn anh nghĩ là cô quá để ý.

Phùng Việt Sơn và giám đốc Lý đã tạm thời về nước xử lý nghiệp vụ, Phồn Tinh và Thư Dập bàn bạc với nhau, trước mắt phải chiến đấu lâu dài với quan tòa Mỹ, cứ ở trong khách sạn cũng không phải là biện pháp nên họ thuê một căn hộ chung cư gần khách sạn.

Phồn Tinh làm việc rất nhanh gọn, xem phòng và đặt cọc cũng chỉ mất vài tiếng. Chung cư ở Mỹ có đặc điểm là chỉ cần xách hành lý tới là có thể ở được. Cô chỉ di chuyên một vài đồ gia dụng, mua thêm mấy thứ lặt vặt, mấy bình hoa tươi đặt trong phòng, sắp xếp giống như ở nhà. Thư Dập cũng không nhàn rỗi, ngoài việc kê đặt đồ đạc theo sự chỉ đạo của Phồn Tinh, anh còn thuê xe chở cô đi siêu thị mua đồ, hai người lúc này mới cảm thấy có chút không khí sống chung một nhà. Mặc dù phía quan tòa lúc nóng lúc lạnh, mặc dù cuộc chiến thu mua yẫn đang xảy ra, nhưng giữa chiến trường hoa thơm vẫn nở, lẫn trong các kiểu họp hành, thảo luận, lên tòa thì vẫn có sinh hoạt đời thường giản dị, như thế cũng đủ để trân trọng rồi.

Chuyển nhà được mấy hôm thì Thư Dập nhận được một cuộc gọi của người bạn cùng phòng ở Mỹ nhiều năm trước tên là Giang Từ. Bây giờ Giang Từ ở bang duyên hải phía tây nước Mỹ, hồi đó anh ta cũng đầu tư một số tiền cho Thư Dập làm vốn khởi nghiệp, cũng coi như là bạn hợp tác thời kỳ đầu, thế nên vẫn có một tỷ lệ cổ phiếu nhất định trong công ty, nhưng sau đó trong vài lần xoay vốn đã bán bớt cổ phiếu lấy tiền mặt, sau khi lên sàn thành công anh ta lại bán một ít nữa nên bây giờ chỉ là cổ đông nhỏ của công ty, cổ phần hiện có không nhiều.

Có lẽ vì xem được tin tức nên Giang Từ mới gọi điện cho Thư Dập. Thư Dập rất vui, vì anh không thể rời khỏi New York nên mời Giang Từ đến New York chơi, không ngờ Giang Từ đồng ý ngay.

Mối quan hệ giữa Thư Dập và Giang Từ kể cũng hơi kỳ lạ. Năm đó, vốn dĩ là ba người cùng khởi nghiệp, Giang Từ nhận được lời mời của công ty lớn thì muốn bán cổ phần để lấy tiền mặt rời đi, Thư Dập và lão Tống phải huy động rất nhiều tiền mới mua được phần lớn cổ phần dưới danh nghĩa của Giang Từ, vì không muốn công ty bị tan rã ngay trong thời kỳ đầu khỏi nghiệp.

Nhưng dù thế nào, bạn cũ chịu đến thăm Thư Dập trong lúc khó khăn thế này là anh cũng rất vui rồi.

Giang Từ đến thăm bạn với tâm trạng áy náy, không ngờ Thư Dập đích thân lái xe đến sân bay đón anh ta. Về đến chung cư, Phồn Tinh tươi cười bước ra mở cửa. Căn hộ họ thuê không lớn nhưng sáng sủa, từ cửa sổ sát sàn ở phòng khách có thể nhìn thấy bãi cỏ xanh mơn mởn ở công viên trung tâm phía xa xa.

Phồn Tinh làm bốn món mặn một món canh đãi khách, cũng chỉ là những món ăn thường ngày trong gia đình, vì Giang Từ là người Tây Bắc nên sau khi hỏi qua Thư Dập, cô đã làm món mì xào thịt cừu, hành tây. Giang Từ lấy vợ miền Nam, nhiều năm không được ăn món quê nhà nên rất cảm khái, đặc biệt cảm ơn sự đón tiếp chu đáo của Phồn Tinh và Thư Dập.

Thư Dập nói: "Hồi xưa khi bọn mình thuê phòng ở chung, cậu lúc nào cũng nói muốn ăn món thịt cừu xào hành tây, lúc đó bọn mình nghèo, phố Chinatown cũng toàn là món ăn Quảng Đông, cậu còn nói đợi khi nào có tiền sẽ mở một quán ăn Tây Bắc(*) ở phố Chinatown."

(*) Tây Bắc: ở Trung Quốc, bao gồm Thiểm Tây, Cam Túc, Thanh Hà, Ninh Ba, Tân Cương và một số vùng phía Tây của Nội Mông.

Nhắc đến ngày xưa, hai người không khỏi cảm khái. Phồn Tinh bưng hai bát trái cây ra rồi nói: "Hai anh nói chuyện nhé, em lái xe đến phố Chinatown mua ít gừng về làm món dưa muối."

Phồn Tinh cố ý để không gian riêng cho hai người nói chuyện, bạn cũ bao nhiêu năm không gặp, chắc chắn có rất nhiều điều muốn nói. Sau khi cô rời khỏi, Thư Dập lấy chai whisky rót cho Giang Từ một ly. Giang Từ nói: "Cậu lấy được một người vợ tốt đấy."

Thư Dập chỉ mỉm cười. Năm đó tách ra, thực ra anh cũng ngầm hiểu là do cô vợ mới của Giang Từ muốn chồng ổn định, làm ở công ty lớn, không muốn làm ăn chung với anh. Nhưng khi đó Giang Từ không kể nên anh cũng coi như không biết. Anh nói: "Mỗi người đều tìm được người thích hợp với mình, cái gọi là tốt ấy mà, chẳng qua chính là thích hợp."

Giang Từ gật đầu, nói: "Cô ấy đúng là thích hợp với cậu hơn Tiểu Đường."

Tiểu Đường chính là Đường Úc Điềm, nhiều năm rồi không ai gọi Đường Úc Điềm như vậy nữa nên Thư Dập có chút cảm khái.

Giang Từ nói: "Trước đây cậu luôn quyết tâm phấn đấu để sau đó cầu hôn với Tiểu Đường mà."

"Từng cầu hôn rồi."

Giang Từ ngạc nhiên hỏi lại: "Hả?"

"Cô ấy từ chối thẳng thừng, nói rằng tôi bị nỗi băn khoăn của bản thân lừa gạt thôi. Tôi không yêu cô ấy, tôi chỉ yêu cái mục tiêu mà tôi đặt ra thôi."

Giang Từ ngẩn người giây lát rồi bật cười ha hả. "Thật là... thật là... Không hổ danh là Tiểu Đường! Không hổ danh là Tiểu Đường!"

Giang Từ liên tiếp nói từ "không hổ danh" khiến Thư Dập bất giác cười to, vừa cười vừa nói: "Đó là chuyện xấu hổ nhất trong cuộc đời tôi, nhưng không có ai biết cả, cậu cũng đừng nói với ai, nếu không tôi sẽ hỏi tội cậu đấy!"

Giang Từ nâng ly. Hai người liền cụng ly. Nhâp một ngụm whisky, Giang Từ lấy dĩa xiên cà chua trong bát ăn. Phồn Tinh thật chu đáo, sau bữa ăn còn có món trái cây đặc biệt, đó là cà chua thái miếng tẩm đường. Giang Từ rất thích hương vị giản dị, đậm chất quê nhà thế này. Aqn thêm miếng cà chua, uống thêm ngụm whisky, anh ta mới nói tiếp: "Tiểu Đường nói đúng, đúng là có những lúc, chúng ta bị lừa gạt bởi nỗi băn khoăn của bản thân."

Thư Dập thản nhiên nói: "May mà bây giờ tôi biết mình cần gì." 

Giang Từ nói: "Điều này thật hiếm có!"

Hai người vui vẻ cạn ly. Dường như họ được quay trở lại rất nhiều năm về trước, đó là những ngày tháng phải vùi đầu làm việc khổ cực trong gara ô tô, hồi đó hai người nhiệt tình và đơn giản, lại có sự chân chất mộc mạc của tuổi trẻ. Bây giờ nhìn lại mới thấy đó là những năm tháng thật đáng quý.

Giang Từ nói: "Rất vui khi gặp lại cậu, thật đấy!"

Anh ta không giỏi thể hiện tình cảm, câu này nói ra có chút ngô nghê, còn mượn hơi men nữa, nhưng Thư Dập cũng không nói gì, chi vỗ vai anh ta rồi rót thêm rượu.

Giang Từ lấy trong ví ra một tấm ảnh gia đình cho anh xem "Đây là con gái lớn, đây là con gái thứ hai, còn đây là đứa út mới hơn một tuổi."

Trong ảnh là cảnh gia đình rất hạnh phúc, một gia đình trung lưu điển hình ở Mỹ, không phải lo lắng cơm áo gạo tiền, mấy đứa trẻ đều cười rạng rỡ, vợ anh ta cũng tràn đầy hạnh phúc ôm đứa con út.

Thư Dập nói: "Được lắm, cậu đã sinh ba đứa rồi cơ đấy!"

"Cậu phải cố mà đuổi kịp đấy!" Giang Từ không khỏi đắc ý. "Có con là có một cuộc sống khác, giống như cuộc đời ta tự nhiên có trọng tâm, mà bọn trẻ chính là lực hút, khiến ta cảm thấy thiết thực."

"Khi nào việc kiện cáo kết thúc, tôi nhất định sẽ đến thăm vợ chồng cậu và lũ trẻ."

Giang Từ rất vui. "Thế thì hay quá! Tôi sẽ chuẩn bị hai chai rượu ngon!"

Giang Từ thích uống rượu mạnh nên Thư Dập mới cùng anh ta uống whisky, rồi hai người như trở về những ngày tháng trước kia, cùng nằm ngả ra xô pha tán gẫu đủ thứ chuyện, nói về những người bạn họ cùng quen trước đây, nói về những trải nghiệm của mỗi người, nói về những tin tức trong ngành kỹ thuật, nói về những chuyện vụn vặt trong ngành, thỉnh thoảng lại cười ha hả giống như hai nam sinh vô lo vô nghĩ ngày xưa...

Phồn Tinh mua lọ muối kim chi và gừng về, lúc mở cửa thì phát hiện hai người đàn ông đã uống say, trong phòng nồng nặc mùi rượu. Giang Từ ngủ ngáy khò khò trên xô pha, còn Thư Dập cũng nằm ở một góc ghế khác ngủ ngon lành. Chai whisky đã cạn, hai người còn tự trộn một bát sa lát nhắm với rượu, ăn sạch sẽ.

Phồn Tinh cảm thấy rất buồn cười, nghĩ đủ mọi cách mới làm Thư Dập tỉnh dậy vài phút, rồi mất bao công sức mới dìu dược anh vào giường ngủ, còn Giang Từ thì cô không tiện gọi dậy nên chỉ lấy chăn đắp cho anh ta.

Cô dọn dẹp bãi chiến trường, cẩn thận làm một âu dưa muối, sau đó mới vào phòng ngủ, thấy Thư Dập ngủ say không biết trời đất gì, cô lấy khăn ấm lau mặt, lau tay cho anh. May mà anh uống rượu say không gây chuyện, chỉ ngủ ngoan như một đứa trẻ, cô sợ anh khó chịu, buồn nôn nên rót một cốc nước lọc to đặt ngay trên tủ đầu giường để anh tỉnh dậy thì uống.

Kết quả là Thư Dập ngủ rất ngon, không tỉnh dậy lần nào, đến khi cô tắm rửa rồi lên giường nằm mà anh vẫn ngủ say. Cô cảm thấy cả phòng nồng nặc hơi rượu anh thở ra, may mà hệ thống thông gió ở chung cư tốt nên cô mới không bị anh làm cho say nốt.

Nửa đêm Thư Dập tỉnh dậy một lần, uống nước ừng ực, nhưng hình như anh vẫn còn say, dang tay ôm cô vào lòng, lẩm bẩm: "Phồn Tinh, anh rất thích em."

Phồn Tinh buồn cười, biết là anh say nhưng vẫn hỏi đùa: "Vậy anh nói cho em biết, mật khẩu thẻ ngân hàng của anh là gì?"

Thư Dập mơ màng nói: "Căn bậc hai số cuối cùng của mỗi tấm thẻ nhân với số pi, tính ra kết quả thì chọn sáu chữ số phía trước, lúc rút tiền tính toán một chút là được."

Phồn Tinh cạn lời, hình như mấy chàng kỹ sư đều bị bệnh thần kinh cả!

Cô tiếp tục moi tín: "Này, vậy trước đây anh có thích ai khác không?"

Chàng kỹ sư không nói gì, Phồn Tinh nghiêng đầu thì phát hiện chàng ta đã lại ngủ rồi. Ngủ trông như thật ấy nhỉ, Phồn Tinh thầm nghĩ.

Sáng hôm sau, hai người đàn ông mới tỉnh dậy, ngủ đến nỗi mặt mũi bơ phờ, dù sao cũng không còn là thanh niên hai mươi tuổi uống nhiều rượu nặng vẫn không hề hấn gì nữa rồi. Vốn dĩ sau khi say rượu tỉnh lại sẽ rất khó chịu, nhưng vì Phồn Tinh đã nấu một nồi cháo, tối qua trước khi đi ngủ còn làm một âu dưa muôi xổi nữa, anh đào, củ cải tươi chua khai vị, cải xoăn trắng giòn, ngon nhất là gừng, gừng non cay lại hơi chua, vì có dưa muôi xổi nên hai người đàn ông ăn hai bát cháo to, cảm giác rất ấm bụng, tinh thần sảng khoái.

Đang ăn thì Giang Từ nhận được cuộc gọi facetime của con gái lớn, thì ra cô bé vừa thức dậy chuẩn bị đi học, hai cô con gái nói chuyện ríu rít, đứa út cũng i i a a nói chen vào, trái tim Giang Từ muốn tan chảy. Con gái anh ta hỏi bằng giọng cảnh giác: "Daddy có uống rượu không đấy?"

"Không đâu, tuyệt đối không!" Giang Từ chỉ tay lên trời thề thốt. "Con thấy đấy, bố đến chơi nhà bạn thân, tuyệt đối không uống rượu mà." Rồi anh ta thấp giọng nói: "Vợ của chú ấy còn lợi hại hơn cả mẹ các con, một chút rượu cũng không cho bố uống."

"Thế thì được." Công chúa nhỏ bị gạt nhưng vẫn nói bằng giọng cảnh cáo. "Bố về nhà con sẽ kiểm tra đấy nhé!"

"Được, được, khiêm tốn chấp nhận kiểm tra!"

Không ngờ sau bao nhiêu năm không gặp, Giang Từ lại trở thành nô lệ của con gái như vậy, dám giở mười tám chiêu thức ra gạt con, còn làm liên lụy đến cả Phồn Tinh. Thư Dập cũng cảm thấy buồn cười. Ăn sáng xong thì Thư Dập lái xe đưa Giang Từ ra sân bay. Anh ta nhận được điện thoại của con gái thì nhớ nhà nên muốn về ngay hôm nay.

Vì Giang Từ khen Phồn Tinh muối dưa ngon nên cô đã đóng một hộp cho anh ta mang về, có thể làm bánh kim chi cho bọn trẻ ăn. Ngoài ra cô còn mua cho bọn trẻ con một hộp bánh donut, loại thịnh hành ở New York bấy giờ, để mua được bánh, cô phải xếp hàng rất lâu, cô cũng chuẩn bị quà cho vợ Giang Từ, đó là nước hoa và khăn lụa của một hãng nổi tiếng.

Giang Từ cảm thấy rất ngại, nói: "Đã được ăn rồi còn được quà mang về."

Thư Dập nói: "Sao cậu phải khách sáo thế chứ, đợi tôi xong việc bên này, tôi sẽ cùng Phồn Tinh đến làm phiền cả nhà cậu."

Giang Từ không nói gì nữa. Vì đến sân bay khá sớm nên Thư Dập lái xe ra bãi gửi, hai người lại ngồi trong xe nói chuyện một lúc.

Giang Từ nói: "Lần này đến thăm cậu, tôi thật sự rất vui." 

Thư Dập nói: "Tôi cũng vậy."

Mặc dù hai người không phải kiểu thích bá vai bá cổ, nhưng lúc này cũng giơ tay ra ôm đối phương, như ôm lấy khoảng thời gian tốt đẹp mà xa xôi. Giang Từ vỗ nhẹ vào lưng Thư Dập, Thư Dập cũng khẽ vỗ lại vào lưng bạn rồi mới buông ra, nhìn nhau cười.

Giang Từ nói: "Thực ra phải cảm ơn cậu, cậu đã cho tôi thấy một khả năng khác, để tôi thấy rằng nếu trước đây mình không rút khỏi nhóm thì có lẽ cũng sẽ giống cậu ngày hôm nay, có được một vị trí riêng trong ngành."

Thư Dập cũng chân thành nói: "Cậu cũng cho tôi thấy được một khả năng khác."

Nếu năm đó anh định cư ở Mỹ, có thể sẽ giống như Giang Từ, lấy vợ sinh con và sống cuộc đời bình yên, hạnh phúc.

Giang Từ hạ quyết tâm, nói: "Có chuyện này tôi nhất định phải nói với cậu. Một người bạn của bạn tôi qua giới thiệu đã tìm đến tôi, muốn thu mua cổ phần còn lại của tôi trong công ty cậu. Vì được bạn giới thiệu nên giá cả rất hấp dẫn, mà tôi thì đang muốn chuyển nhà để cho con đến học ở một trường tốt hơn..." Anh ta bật cười, nói: "Thư Dập, cậu yên tâm, lần này tôi sẽ đứng về phía cậu."

Thư Dập rất cảm động, nhất thời không biết nói gì.

Giang Từ tự cười nhạo mình, nói: "Đương nhiên, chủ yếu là do tôi tin tưởng cậu hơn, tôi nghĩ cậu sẽ khiến công ty trở nên lớn mạnh hơn và cổ phần này của tôi ngày càng có giá trị."

Thư Dập nói: "Cho dù thế nào, là bạn bè, tôi tôn trọng bất cứ lựa chọn nào của cậu."

Giang Từ nhớ đến buổi tối hôm anh ta quyết định rút khỏi công ty, Thư Dập, Tống Quyết Minh và anh ta cùng ngồi ăn lẩu, lúc đó Thư Dập cũng nói, là bạn bè nên tôn trọng bất cứ quyết định nào của anh ta.

Thời gian thấm thoát đã trôi qua bảy, tám năm rồi.

Hai người hiểu ý nhau bật cười, giống như trở về những ngày tháng sống chân thành, không tính toán trước kia.

Giang Từ nói: "Cậu phải cẩn thận đấy, lần này thế lực của đối phương rất mạnh, hình như không có thiện chí gì đâu, chút cổ phần trong tay tôi mà họ ra giá gấp ba lần thị trường đấy."

Anh ta nói với Thư Dập, đối phương đã thông qua một quỹ tài chính để liên lạc với anh ta, có khi không dừng lại ở việc chỉ tiếp xúc với một cổ đông nhỏ như anh ta đâu. Mà người bạn giới thiệu đó cũng là một người quen làm trong nghề, không phải kiểu mối lái chuyên nghiệp.

Giang Từ rất lo lắng cho Thư Dập. Ngược lại, Thư Dập còn khuyên anh ta vài câu. Đến khi anh ta bước vào bên trong sảnh, Thư Dập mới gọi điện cho lão Tống: "Anh đi xem Cao Bằng thế nào."

Lão Tống chẳng hiểu gì, vì đang chênh lệch múi giờ nên Bắc Kinh bây giờ đang là nửa đêm, anh ta đang ngủ mơ màng nên tiện miệng hỏi lại: "Cao Bằng làm sao thế?" 

Thư Dập kể cho lão Tống nghe toàn bộ câu chuyện mà Giang Từ nói, sau đó còn nhấn mạnh vào thông tin trọng điểm, thì ra người giới thiệu người ở quỹ đầu tư cho Giang Từ chính là một người quen trong ngành, Thư Dập cũng biết, người này có mối quan hệ đặc biệt thân thiết với Cao Bằng, năm đó được Cao Bằng đề bạt lên làm phó tổng giám đốc của Trường Hà, chuyên quản lý nghiệp vụ điện tử, thế nên Thư Dập đã gặp vài lần.

Thư Dập nghĩ Cao Bằng không thể nào không biết việc này, nhất định là xảy ra chuyện ở chỗ hắn rồi.

Lão Tống dù là người thẳng thắn, thành thực nhưng cũng hiểu mối quan hệ lợi hại trong đó, sáng hôm sau lập tức đến Công ty điện tử Trường Hà tìm Cao Bằng, nhưng Cao Bằng lại đi công tác ở Kazakhstan rồi.

Cao Bằng là người thông minh, nghe lão Tống nói chuyện qua điện thoại, không nói nửa lời liền lập tức mua vé máy bay về Bắc Kinh, giận đùng đùng về trụ sở chính của tập đoàn gặp tất cả mọi người.

Lúc này "cái đuôi cáo" của bố hắn không che giấu nổi nữa. Ông đâu có bị viêm tuyến tụy mà rõ ràng là đang họp bàn việc thu mua với hội đồng quản trị. Hai bố con họ cãi nhau một trận, Cao Bằng còn ném điện thoại, đập bàn gào lên với bố: "Con cứ nghĩ bố bị bệnh nên quay về giúp bố làm việc, không ngờ bố lại đâm một nhát dao sau lưng con!"

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều nhìn Cao Viễn Sơn. Ông nói: "Sao bố có thể đâm con một nhát dao được? Thu mua là hành động rất bình thường của công ty. Dây chuyên sản xuất của con suốt ngày bị Thư Dập chèn ép, bây giờ trở thành điểm yếu của tập đoàn, có thể bỏ tiền ra để giải quyết vấn đề thì tại sao lại không mua công ty của nó! Thư Dập là gì của con mà con lại bảo vệ nó thế?"

"Thư Dập là bạn tốt nhất của con, giống như anh em vậy, anh em đấy, bố biết không hả? Bố làm như vậy khác nào biến con thành đứa bất nghĩa!"

Cao Viễn Sơn tức quá bật cười. "Con với nó thành anh em rồi à, sao bố không biết mình còn sinh được một đứa con trai tài giỏi như vậy nhỉ? Nếu nó thật sự là con trai của bố thì tốt biết mấy, có nó, bố sẽ gói ghém hành lý tiễn con ra khỏi nhà, thích đi đâu thì đi cho nhẹ lòng!"

Tất cả mọi người trong hội đồng quản trị muốn bật cười mà không dám, vì Cao Viễn Sơn rất lạnh lùng, uy nghiêm.

Cao Viễn Sơn nói: "Con còn tiêu tiền của bố để bảo lãnh cho nó nữa, nếu con có thể kiên trì như thế thì sao không ngồi tù cùng nó luôn đi, tiêu tiền của bố làm gì? Còn anh em à, chẳng phải nó vì lợi ích của đồng tiền, lợi dụng con sao!"

Cao Bằng rất sắc sảo, mau miệng, khi cãi nhau với bố không bao giờ chịu thua, hôm nay vì nổi cơn tam bành nên mới bị bố nắm thóp.

Cao Bằng tức quá cũng nói năng lộn xộn: "Bố chỉ biết có tiền thôi! Bố chỉ biết thu mua thôi! Bố có thể mua mẹ con về không? Bố có biết tại sao mẹ lại ly hôn bố không? Vì loại người như bố, trong mắt chỉ có tiền, không có bất cứ thứ gì khác nữa!"

Cao Viễn Sơn tức đến nỗi mắt tối sầm lại, giơ tay tát "bốp" một cái vào mặt con. Giáng xong cái tát, Cao Viễn Sơn sững người, còn Cao Bằng thì lại vươn cổ ra. "Bố đánh đi, nếu có bản lĩnh thì hôm nay bố cứ đánh chết con ngay tại đây cũng được!"

Cao Viễn Sơn tức sôi máu, nghiến răng ngoảnh lại tìm đồ. "Tao không đánh mày được hả cái thằng súc sinh kia!"

Mọi người thấy cha con họ cãi nhau to, vội vàng bước đến khuyên ngăn, khó khăn lắm mới đẩy được Cao Bằng ra ngoài rồi nhanh chân nhanh tay đẩy hắn vào phòng phó tổng để hắn bình tình lại.

Cao Bằng bị nhốt trong văn phòng, chẳng thèm bật đèn, bên ngoài hành lang vẫn đang ồn ào ầm ĩ, có lẽ là mọi người đang khuyên nhủ Cao Viễn Sơn không nên đập cửa đánh con trai nữa. Cao Bằng đứng tựa vào bàn làm việc đờ đẫn, thấy mặt hơi ngứa, đưa tay lên thì mới phát hiện mình đang chảy nước mắt.

Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cãi nhau một trận to như vậy với ông già, mà lại là vì Thư Dập. Hắn cảm thấy thật vô lý, đáng lẽ phải vì một cô gái mới đúng.

Hắn nhất định phải lấy người hắn yêu cho dù lão già chê bai không đồng ý, nếu lão già không nhượng bộ, hắn sẽ cùng tình yêu đích thực của mình cao chạy xa bay, cùng xây dựng tổ ấn hạnh phúc, đến khi sinh con đẻ cái cũng không thèm dẫn về, để lão già chết thèm mới phải. Kết quả là bây giờ hắn gây chuyện với lão già vì Thư Dập.

Cao Bằng thấy có gì đó sai sai.

Hắn mất một giây để nghiêm túc định hướng lại vấn đề và xác nhận là mình vẫn thích nữ giới hơn. Chỉ có điều chuyện của Thư Dập, lão già giấu hắn quá kỹ, làm như thế thì bảo hắn còn mặt mũi nào nhìn bạn bè nữa, thật mất mặt!

Lão già thực sự đã động tay với anh ta rồi, và rõ ràng không có ý nhượng bộ.

Cao Bằng dần bình tĩnh lại, nên liên lạc với Thư Dập trước để anh ta có sự phòng bị. Hắn đưa tay sờ túi quần mới nhớ ra là vừa nãy đã ném vỡ di động trong phòng họp rồi, may mà trong phòng làm việc còn có máy để bàn, hắn cầm lên định bấm số thì phát hiện mình không nhớ số của Thư Dập, vì bình thường cứ bấm trực tiếp từ di động của hắn.

Cao Bằng lại càng bình tĩnh hơn, rát tốt, chứng tỏ tình yêu đích thực của hắn không phải là Thư Dập, nếu không hắn thật sự nghi ngờ về xu hướng giới tính của mình.

Hắn ấn số lẻ đến tổng đài, bảo tổng đài kết nối đến phòng làm việc của hắn, rồi bảo trợ lý của hắn lật tìm trong danh bạ cũng được.

Cô gái trực tổng đài là người rất thông minh, nhận ra giọng của hắn liền nói: "Tiểu Cao tổng, trợ lý Tôn đang họp ở tầng hai mươi ba, có cần em gọi đến đó để tìm anh ấy không ạ?"

Cao Bằng thấy cô gái trực tổng đài rất có tiền đồ, cũng có nhãn lực giống Phồn Tinh. Hắn quyết định lát nữa sẽ đi gặp cô em đó xem người ngợm thế nào, rồi lập tức dẫn đến trước mặt lão già tuyên bố muốn kết hôn với cô em đó để lão già tức chết đi.

Có một quyết định điên rồ như thế, hắn cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.

Sau khi đã loại bỏ hết mọi khó khăn, chướng ngại mới liên lạc được với Thư Dập, câu đầu tiên hắn nói với Thư Dập lại là: "Tôi định sẽ kết hôn vói cô em trực tổng đài của công ty tôi."

Thư Dập ngẩn người không hiểu, hỏi lại: "Tại sao?"

"Làm cho lão già tức mà chết!" Rồi hắn nói nhẹ như gió thoảng. "Ai bảo lão nhất định đòi thu mua công ty của anh."

Thư Dập không còn lời nào để nói, không hiểu logic bên trong là gì nữa, nhưng cũng lờ mờ đoán được chuyện này là thế nào. Anh nói: "Vậy có phải bây giờ tôi nên trả tiền cậu ngay lập tức?"

"Tiền của lão già nhà tôi." Cao Bằng có chút ủ rũ. "Không biết lão có thu hồi lại tiền bảo lãnh không, nếu mà như vậy thì có phải anh lại phải vào tù?"

Thư Dập bình thản nói: "Tôi cũng không biết, lát nữa hỏi luật sư xem sao."

Cao Bằng nói: "Hôm nay ông ấy đã đánh tôi, có thể thây ông già nhà tôi quyết tâm đấy, anh đừng xem thường. Bố tôi còn keo kiệt hơn tôi, không bao giờ đánh trận mà không nắm phần thắng, bên dưới còn nuôi một đám người rất có năng lực, ông ấy muốn thu mua công ty anh thì nhất định sẽ làm bằng được."

Thư Dập nói: "Tôi biết rồi, cậu yên tâm." Anh ngừng một lát rồi khuyên nhủ hắn. "Cậu cũng đừng làm căng quá với bố cậu, dù sao cũng là bố con, vì một người ngoài như tôi, không đáng đâu.”

Cao Bằng thở dài, nói: "Tôi cũng không ngờ ông ấy lại đánh tôi thật."

"Đánh nhẹ thì cố mà chịu, đánh mạnh thì bỏ chạy là xong." Thư Dập chẳng mấy khi nói mấy lời khuyên nhủ thế này. "Linh động một chút, đừng có cứng đầu quá làm bố cậu giận."

Cao Bằng còn có chuyện âm ức khác nhưng không tiện nói, chỉ hậm hực bảo: "Thế ông ấy có coi tôi là con trai ruột nữa không chứ? Lừa tôi là bị ốm, làm tôi sợ hết hồn vội vàng bay về, rồi còn vội vàng thay ông ấy đi công tác, lần này tôi..." Hắn đột nhiên dừng lại, thở dài.

Ngàn lời muốn nói, nhưng nói được với ai đây?

May mà hắn không muốn nói với Thư Dập, một lần nữa chứng tỏ Thư Dập không phải là tình yêu đích thực của hắn. Hắn cảm thấy hòn đá to đè trên ngực mình nhẹ hơn một chút.

Thư Dập ngắt điện thoại xong thì tâm trạng lại rất nặng nề.

Ở New York bây giờ đang là hơn ba giờ sáng, di động của anh vốn đang sạc pin ngoài phòng khách, anh bị đánh thức bởi cuộc gọi đến ở đồng hổ đeo tay có chức năng điện thoại, liền nhẹ nhàng bước ra ngoài nghe điện, lúc về phòng thấy Phồn Tinh đang ngủ say, dường như không bị tiếng động làm tỉnh giấc. Anh chậm rãi, nhẹ nhàng kéo chăn ở góc giường lên đắp, sợ làm cô tỉnh ngủ.

Dạo gần đây cô rất vất vả, luôn thức cùng anh khi anh phải họp bất kể giờ giấc, lại nghĩ mọi cách để làm món ăn cải thiện cho anh, anh thấy xót xa vì mặt cô đã gầy đi, cằm cũng nhọn hơn rồi.

Anh giơ tay ôm cô vào lòng. Cô vốn đang nằm nghiêng người về phía anh ngủ, giờ càng cuộn người lại giống như con thỏ vùi đầu vào cánh tay anh. Anh đưa tay vuốt tóc cô, tóc cô rất dài, trước đây anh không có cảm giác này, nhưng sau đó phát hiện tóc cô trùm cả gối, mỗi lần ngủ anh đều rất cẩn thận, chỉ sợ nằm đè lên tóc của cô.

Anh hài lòng thỏa mãn ôm cô, thầm nghĩ cho dù là vì người mình yêu, anh cũng phải bình tĩnh, bước chắc từng bước để đối phó với cục diện khó khăn trước mắt.

Tình hình diễn biến nhanh chóng và tồi tệ hon tưởng tượng, tin tức bắt đầu dậy sóng ở trong nước, có thể sách lược của Cao Viễn Sơn là đánh từ trong ra ngoài. Vì Thư Dập từng lên trang nhất của các báo nên công chúng cũng có ấn tượng về anh. Dưới sự xào xáo của các phương tiện truyền thông, anh nhanh chóng trở thành tâm điểm. Chỉ có điều, môi trường truyền thông trong nước tốt xấu lẫn lộn, các thông tin trên báo lá cải với các tin tức ly kỳ thi nhau xuất hiện, ngay cả tiêu đề như "Chàng trai tỷ phú tài năng đẹp trai giết người và bị bắt ở Mỹ" cũng có, thậm chí còn có tin Thư Dập mưu sát CEO của một công ty đối thủ ở Mỹ. Đúng là toàn tin tức giật gân, gây chú ý.

Trong tình trạng sôi sục đó, mấy mẩu tin tức tài chính lại chẳng có ai chú ý đến, kể cả chuyện tập đoàn Trường Hà dùng toàn bộ công ty con ở Mỹ để tiến hành thu mua... Người bình thường làm sao hiểu được những chuyện này, ngược lại, họ còn cố tình hùa vào để những tin đồn đó lan tràn khắp nơi. Cuối cùng thì những tin tức đó trở nên sông động như thật, nào là Thư Dập còn trẻ tuổi đã trở thành CEO là do ăn cắp bản sáng chế độc quyền, nào là vì không cạnh tranh được với đối thủ nên đã thiết kế ra thiết bị ngầm hãm hại lãnh đạo cấp cao của công ty họ, tin tức càng ly kỳ thì người ta càng tin, vì quá nhiều người cho rằng làm giàu thì thường thất đức, làm gì có chuyện còn trẻ thế mà đã giàu không ai sánh bằng, chắc chắn là vì không từ thủ đoạn mới có tiền, và không biết đã gây ra bao nhiêu chuyện hèn hạ, xấu xa rồi.

Một số người thì có sẵn tâm lý tự ti, nghe thấy mấy chữ "hàng nội địa" đã cảm thấy thấp kém rồi, vừa nghe công ty Hàn Quốc xác nhận nguyên nhân sự cố là do con quay hồi chuyển liền lớn tiếng mắng hàng nội địa, chỉ biết sao chép máy móc.

Phồn Tinh đương nhiên cũng chú ý đến những tin tức rối rắm, thất thiệt đó, nhưng cô đã lọc bỏ đi, vì Thư Dập đã đủ bận, đủ mệt lắm rồi, anh không cần thiết phải biết thêm những thứ này nữa. Cho dù khói lửa nổi lên bốn phía thì cô cũng cố gắng để mọi thứ xung quanh Thư Dập luôn yên tĩnh, trong lành và an toàn.

Trong tình hình này, sự sắp đặt của tập đoàn Trường Hà dần lộ rõ. Đầu tiên, Trường Hà ngầm thừa nhận hợp tác với công ty Hàn Quốc, công ty Hàn Quốc sau khi đổ hết nguyên nhân kỹ thuật vào con quay hồi chuyển thì từng bước ép giá cổ phiếu. Thứ hai, vừa hay Kevin Anderson ở Mỹ lái chiếc xe Segway gặp sự cố, Thư Dập bị vướng vụ kiện cáo hầu tòa, điều này đối với tập đoàn Trường Hà đúng là sự cộng gộp của thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Tạo ra dư luận trong nước là bước đầu tiên, mục đích là để mê hoặc các cổ đông nhỏ và vừa, thuyết phục họ không tín nhiệm Thư Dập nữa, bán cổ phần cho Trường Hà.

Sau đó, họ sẽ tìm cách đi bằng con đường tư pháp để việc tố tụng của Thư Dập kéo dài, mặc dù họ không thể làm ảnh hưởng đến sự công bằng, chính trực của luật pháp Mỹ, nhưng chỉ cần Thư Dập có chút tội thì sẽ mãi mãi đeo cái danh xấu, mất quyền điều hành công ty. Điều bọn họ đánh cuộc là xác suất, thậm chí, chỉ cần Thư Dập được thả sau khi bọn họ đã mua được lượng lớn cổ phiếu, nắm quyền khống chế cổ đông thì cũng giành được thắng lợi. Đây là thế trận liên hoàn, từng bước ép sát, mỗi mắt xích đều rất chặt chẽ. Phồn Tinh biết tình thế cấp bách, căng thẳng đến nỗi khóe miệng bị nhiệt sưng đỏ. Cô không muốn Thư Dập lo lắng, việc thu mua đã đến giai đoạn công khai, công ty phải thông báo với toàn thể cổ đông theo chương trình, họp đại hội cổ đông để thảo luận việc thu mua và thâu tóm ngược, chỉ có điều Thư Dập đang ở Mỹ, đại hội cổ đông đành phải sắp xếp tổ chức ở Mỹ, trăm công nghìn việc, và đều là những việc vụn vặt mệt người.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.