Sao Trên Trời Rất Xa, Sao Của Anh Thật Gần

Chương 5-3: Ánh sáng nhỏ bé 3



Type: Dung

Phồn Tinh tự lái xe đến phố Chinatown mua hai thang thuốc Đông y, lúc về cũng không ăn uống gì, sắc ngay cho Thư Dập uống để bồi bổ sức khỏe.

Đoàn luật sư phân công tìm tòi các tình tiết mới, hằng ngày Phồn Tinh họp thảo luận với họ, còn Thư Dập thì bận rộn họp với các cổ đông.

Phiên tòa mở lần thứ hai, cục diện xoay chuyển sang tình thế bất lợi, vì công ty Hàn Quốc tìm được rất nhiều chứng cứ chứng minh sự cố lần này chính xác là vì con quay hồi chuyển. Thư Dập lại phạm thêm một tội khác là lừa đảo doanh nghiệp, biết rõ kỹ thuật có vấn đề mà vẫn bán cho nhà sản xuất. Bên công tố viên bắt đầu thảo luận với các luật sư, nói rằng nếu Thư Dập chủ động nhận tội thì họ sẽ xem xét giảm nhẹ tội, có thể phán quyết giảm đi vài năm. Hành động này của bên công tố viên là hợp với pháp luật Mỹ.

Tuy nhiên khi luật sư vừa nêu ý kiến này với Thư Dập, anh đã quả quyết từ chối, “Tuyệt đối không.”

Luật sư khó xử không biết làm thế nào, họ cho rằng điều kiện tòa án đưa ra như thế là rất ưu đãi, liền chuyển sang thuyết phục Phồn Tinh, để cô đi thuyết phục Thư Dập.

Phồn Tinh nghe phân tích lợi hại của luật sư, điều kiện mà tòa án đưa ra cực kỳ hấp dẫn, họ có thể bỏ qua tội danh vô ý giết người, chỉ còn tội lừa gạt doanh nghiệp thì sẽ bị xử rất nhẹ, và có thể giảm tội. Nhưng cô cũng nói một câu y hệt: “Tuyệt đối không.”

Luật sư không hiểu, cũng rất bực mình. “Why?”.

“Nỗi oan không được rửa sạch. Người Trung Quốc rất coi trọng sự “trong sạch”.” Cô chậm rãi nói từng từ với luật sư. “Thiên chùy vạn tạc xuất thâm sơn, liệt hỏa phần thiêu nhược đẳng nhàn. Phấn thân toát cốt hồn bất phạ, yếu lưu thanh bạch tại nhân gian .” Cô giải thích một lượt bài thơ trên bằng tiếng Anh, sau đó nói: “Chồng tôi không phạm tội, thế nên anh ấy sẽ không bao giờ nhận tội. Tôi hiểu anh ấy, đây là nguyên tắc, cũng là giới hạn thấp nhất.”

Luật sư bất lực nhún vai, nói: “Nếu đối thủ tiếp tục có thêm chứng cứ thì cực kỳ bất lợi cho chúng ta. Chúng ta không thể đàm phán với bên công tố viên được.”

Phồn Tinh nói: “Không có đàm phán, chỉ có thắng kiện.”

Luật sư là người thông minh, anh ta nhìn người phụ nữ phương Đông cứng cỏi trước mặt, dù dáng vóc nhỏ bé hơn so với người da trắng, giọng nói kiên định và dịu dàng, nhưng trông cô giống như một chiến sĩ vậy. Anh ta đã từng chứng kiến dáng vẻ lúc cô chiến đấu, thế nên dừng việc thuyết phục. “Được, không có đàm phán, chỉ có thắng kiện.”

Nói thì nói như vậy nhưng trong lòng Phồn Tinh vô cùng lo lắng, cô hiểu Thư Dập, thế nên cô cũng biết anh bị giày vò rất nhiều.

Lúc buồn bã nhất, Thư Dập lái xe đưa cô ra biển. Cô ngồi trên bãi cát, còn anh thì bơi ra thật xa để trút hết mọi phiền muộn, uất ức trong lòng. Có một khoảnh khắc, Phồn Tinh còn sợ anh không bơi trở lại nữa. Cô đứng trên mỏm đá lo lắng nhìn ra xa, Thư Dập bơi ngày càng xa, dần dần biến thành một chấm đen nhỏ, gần như không nhìn thấy. Cô thực sự rất sợ, tay run run nhưng vẫn tự nhủ, anh ấy sẽ quay trở lại, anh ấy sẽ quay trở lại, anh ấy tuyệt đối sẽ không bỏ rơi mình.

Mình phải tin anh ấy. Câu nói giống như một lời cầu nguyện, cô nói đi nói lại, cảm giác an toàn thực ra được xây dựng từ nội tâm, chỉ cần bạn tin thì sẽ có cảm giác an toàn.

Cuối cùng Thư Dập cũng bắt đầu bơi trở lại, giữa sóng biển anh vẫn chỉ là một chấm đen nhỏ, nhìn bằng mắt thường thì không phát hiện ra anh đang bơi đến gần, nhưng dần dần, anh bơi ngày càng gần hơn, cuối cùng đến gần bờ biển, nước quá nông nên anh đứng dậy đi vào bờ.

Phồn Tinh mang khăn tắm đến quấn cho anh, nước biển làm ướt giày của cô, cô cũng quên không cởi ra. Thư Dập biết cô lo lắng nên anh bế cô lên, cứ thế bế lên đường quốc lộ rồi bế vào xe ô tô.

Bãi biển vắng vẻ không có ai khác, hai người ngồi trong xe bật điều hòa, uống cà phê nóng trong bình giữ nhiệt. Nước biển mùa xuân vẫn rất lạnh, Thư Dập đã lau khô người và thay quần áo, cà phê khiến người anh ấm lại. Anh nói: “Lần sau anh sẽ không thế nữa, sẽ không làm em lo lắng nữa, lần sau anh sẽ bơi ở bể bơi công cộng.”

Phồn Tinh lắc đầu, giơ tay ôm lấy anh, không nói gì cả, cô không muốn anh vì cô mà thay đổi, nếu anh cảm thấy cách này có thể giải tỏa tâm trạng thì cô có thể chấp nhận tất cả.

Hai người cắm trại trên bãi cát, giữa đêm chiếc lều bị gió thổi phần phật, họ đang ngủ thì bị tỉnh giấc, sau đó liền dậy ngắm sao.

Không khí ban đêm rất mát, gần biển không có nhà dân, không có ánh đèn, cách xa thành phố, hoang vắng và yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng biển ì oạp. Những vì sao ở mãi trên cao, giống như vô số chiếc đinh bạc sáng lấp lánh, nổi bật giữa bốn bề mênh mông.

Phồn Tinh quấn chăn thi hát với Thư Dập. Đây là hoạt động của nam nữ sống ở ký túc đại học, những bài đã hát một lần thì không được hát lại, những bài mà đối phương đã hát cũng không được hát lại, họ thi xem ai hát được nhiều bài hơn.

Hai người vốn định hát chơi thôi, anh hát bài này, em hát bài kia, người nào thua sẽ bị cốc vào trán, sau đó thì họ hát ngày càng to, cuối cùng gần như là gào, hai người cùng gào bài Hảo hán ca : “Những dòng sông lớn đều chảy về hướng đông; Sao trên trời đều ngưỡng về Bắc Đẩu; Nói là đi thì chúng ta sẽ đi; Anh có tôi có chúng ta đều có; Gặp chuyện bất bình hô một tiếng; Gặp lúc ra tay phải ra tay...”

Giọng hai người vang thật xa giữa đêm khuya, to đến nỗi muốn nhấn chìm cả tiếng sóng biển. Phồn Tinh gần như đang gào lên, tiếng cười vang khắp bờ cát, dường như mọi mệt mỏi đã tiêu tan.

Thư Dập ra cốp xe lấy bếp ga mi ni nấu mì cho cô ăn. Nấu xong không có bát, hai người chụm đầu vào chiếc nồi nhỏ cùng ăn mì. Mặc dù là loại mì rất bình thường nhưng ăn ban đêm thế này lại thấy ngon vô cùng.

Phồn Tinh thầm nghĩ, nếu thật sự không còn gì cả thì chỉ cần cô và anh được ở bên nhau, dù phải ăn mì gói cũng vẫn thấy thơm ngon. Cái gọi là “một túp lều tranh, hai trái tim vàng” chắc là thế này đây.

Vậy thì còn sợ gì nữa chứ?

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, cô đã thấy Thư Dập đi dạo trên bãi biển, nghe tiếng cô bước lại gần, anh ngoảnh đầu nhìn cô cười, thong thả, điềm tĩnh. Cô đứng bên anh ngắm cảnh biển, anh khẽ nói: “Triều lên, trời đất xanh .”

Cảnh rất đẹp, mặt trời mọc thật hùng vĩ. Cô nắm tay anh, cùng nhau ngắm mặt trời mọc.

Đại hội cổ đông cuối cùng cũng được họp vào trước ngày mở phiên tòa cuối cùng, thật bất ngờ, đại bộ phận cổ đông vừa và nhỏ đều bày tỏ ủng hộ việc thâu tóm ngược. Một phụ nữ có hai nhà máy ở Chiết Giang và vài dây chuyền sản xuất nói: “Lúc Thư Dập chưa làm trong ngành này, xưởng chúng tôi phải nhập con quay hồi chuyển từ Đức, mỗi cái là ba mươi lăm euro. Sau khi Thư Dập làm ngành này, giá của con quay hồi chuyển trên toàn thế giới đã giảm xuống năm đô la. Tôi biết ngành này gặp rất nhiều khó khăn, đặc biệt là trong lĩnh vực công thương nghiệp, trong lúc này, tôi sẽ không quay lực bỏ rơi người đã từng giúp đỡ mình.”

Cổ đông vừa và nhỏ đồng loạt tán thành, họ là những người dần tham gia vào quá trình công ty phát triển, có người đầu tư chiến lược cùng ngành, cũng có người chỉ là cổ đông thuần túy làm trái ngành, nhưng vì công ty ngày càng lớn mạnh nên đã mang lại lợi nhuận rất cao cho họ. Thư Dập là đại diện cho những kỹ sư sống rất đơn giản, không tính toán nhỏ nhặt nên các cổ đông vừa và nhỏ luôn hài lòng, họ đều bày tỏ sự đồng lòng nhất trí giúp Thư Dập thâu tóm ngược.

Các cổ đông đều thống nhất ý kiến nên mọi thứ còn lại dễ dàng hơn, công ty của Thư Dập và đối thủ tiến hành trận chiến giằng co trong việc mua cổ phiếu lưu thông.

Điều đau khổ nhất của Thư Dập lúc này là không có tiền. Ưu thế lớn nhất của Trường Hà lại là có tiền.

Trong trận chiến giằng co này, cái cần nhất là tiền, thế nên Thư Dập luôn ở thế bị động. Mặc dù cổ đông vừa và nhỏ đều ủng hộ, có người còn cho anh mượn chút vốn nhưng so với tập đoàn Trường Hà lắm tiền nhiều của thì chỉ như muối bỏ biển.

Cuộc chiến thu mua chỉ thu hút sự chú ý của người trong lĩnh vực kinh tế tài chính, còn phần lớn mọi người vẫn tập trung vào vụ án ngộ sát kia. Nguy hiểm nhất là không ít công ty trong ngành nghe tin này đều có hành động xuẩn ngốc. Công ty lớn MTC ở thung lũng Silicon, Mỹ cũng thèm nhỏ dãi công ty của  Thư Dập, phái người bay đến New York đàm phán với anh. “Shu, chúng tôi rất có hứng thu với công ty của cậu, chúng tôi có điều kiện tốt hơn cả Trường Hà, thậm chí còn đồng ý sẽ giữ lại toàn bộ lãnh đạo của công ty, cậu và đội ngũ của cậu vẫn ở lại quản lý công ty, điểm khác biệt duy nhất là chúng tôi sẽ trở thành đại cổ động của cậu mà thôi.”

Phía trước là sói, phía sau là hổ, hơn nữa bọn họ còn nhìn chằm chằm vào công ty của Thư Dập như là đang chết đói. MTC là công ty đứng vị trí số một, số hai trong ngành, đưa ra điều kiện hấp dẫn như thế, so với Trường Hà luôn ức hiếp người khác thì các cổ đông vừa và nhỏ bắt đầu dao động, vì MTC không chỉ đưa ra phương án rất hấp dẫn mà giá cả cũng vô cùng thu hút. Điều đó gây ra sự bất đồng lớn, một bộ phận cổ đông nghĩ, điều kiện của MTC tốt như thế, mà việc thâu tóm ngược lại tốn công tốn sức như thế thì chi bằng tiến hành đàm phán cùng MTC còn hơn.

Khi bất đồng này xảy ra thì sẽ có sơ hở. Vốn dĩ cuộc chiến giằng co thâu tóm ngược này mỗi ngày đã tiêu tốn rất nhiều tiền, khi nội bộ các cổ đông xuất hiện sự bất đồng thì cục diện thau tóm ngược cũng trở nên nguy khốn.

Phồn Tinh cảm thấy Thư Dập giống như nhân viên phòng cháy chữa cháy, ngày nào cũng phải bôn ba giữa đám cháy. Cô thấy một ngày thật dài, Thư Dập phải họp không biết bao nhiêu cuộc, chạy vạy không biết bao nhiêu tiền, nhận không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, lại còn phải an ủi những cổ đông bị lung lạc tinh thần. Rồi có lúc cô lại thấy mỗi ngày trôi qua thật ngắn ngủi, giống như chưa làm được mấy việc thì đã hết ngày rồi.

Ban đêm tĩnh mịch, Thư Dập luôn đợi cô ngủ sau mới ra ban công hút thuốc. Anh thực sự là người biết kiềm chế, Phồn Tinh làm việc ở công ty bao nhiêu năm nhưng chưa thấy anh hút thuốc bao giờ. Bây giờ, chắc chắn vì anh gặp áp lực vượt quá giới hạn chịu đựng nên mới chọn cách này để giải tỏa.

Đối với anh, công ty cực kỳ quan trọng, là người sáng lập nên anh đã phải vất vả khổ cực mới giúp công ty phát triển như hôm nay, giống như việc nuôi dưỡng một đứa trẻ, đã bỏ ra biết bao tâm huyết, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ được?

Nhưng hiện nay, tiền thì đã tiêu hết mà Trường Hà vẫn cứ rầm rập dùng tiền của họ thu mua cổ phiếu, công ty MTC lại càng hùng mạnh, hơn nữa so sánh trong ngành thì MTC là công ty nổi tiếng từ lâu, có liên quan đến nhiều doanh nghiệp, nếu tùy tiện ngáng chân họ, công ty anh hiện nay đang yếu như thế, lại đang bị thu mua với thái độ thù địch và bị chỉ trích về lỗi kỹ thuật như thế thì sẽ không chống chọi nổi. Nhưng nếu anh chọn MTC trong tình hình này thì cũng chỉ là giải quyết khó khăn trước mắt mà thôi.

Để loại bỏ nỗi lo lắng của Thư Dập, CEO của công ty MTC là Barth đích thân bay từ vùng duyên hải miền tây nước Mỹ đến New York gặp anh, có thể thấy là họ cực kỳ có thành ý. Anh ta còn hẹn vợ chông thượng nghị sĩ cùng dùng bữa, về việc công việc tư, Thư Dập đều không thể từ chối cuộc gặp mặt này.

May mà bầu không khí khá vui vẻ, Barth cũng có một biệt thực ở Long Island, New York nên đặc biệt mời Thư Dập và Phồn Tinh đến nhà anh ta. Phu nhân của thượng nghị sĩ rất nhiệt tình, cởi mở, vừa gặp đã ôm chầm lấy Phồn Tinh. Bà nói với Thư Dập rằng, Phồn Tinh đã kể cho bà nghe một câu chuyện và bà rất cảm động.

“Tình yêu của người Trung Quốc cổ đại thực sự quá đẹp, lại vô cùng dũng cảm nữa.”

Phồn Tinh chỉ mỉm cười. Barth chỉ biết một phần của sự việc là Thư Dập nợ mối ân tình với thượng nghị sĩ chứ không biết chi tiết cụ thể bên trong. Sau khi nghe phu nhân thượng nghị sĩ kể lại, Barth nhìn Phồn Tinh bằng ánh mắt đầy khâm phục và ngưỡng mộ.

Thư Dập cũng bày tỏ lòng biết ơn tới thượng nghị sĩ. Vợ chồng thượng nghị sĩ vì phải tham dự một cuộc gặp gỡ khác nên sau bữa cơm đã vội vã cáo từ, vợ Barth cùng Phồn Tinh tham quan vườn hoa hồng, Barth thì mời Thư Dập hút xì gà, cuộc nói chuyện của họ lúc này mới chính thức bắt đầu.

Đại khái là để cuộc nói chuyện không quá căng thẳng, đầu tiên Barth đã khen ngợi Phồn Tinh – cô vợ mới cưới của Thư Dập thật xinh đẹp, đây là lễ nghĩa xã giao nên Thư Dập liền khách sáo cảm ơn.

Thực ra đến mức độ này rồi cũng không cần phải nói vòng vo làm gì nên Barth thẳng thắn nói: “Shu, cậu có thể cảm nhận được thiện ý của chúng tôi là đã thả cậu ra trước, chúng tôi rất coi trọng cậu và đội ngũ nhân viên của cậu, mong các cậu tiếp tục ở lại, chúng tôi hy vọng chúng ta có thể xây dựng mối quan hệ trên cơ sở tình hữu nghị và hai bên cùng có lợi.”

Lời này thật biết lừa mình dối người, đã là giậu đổ bìm leo thì sao có thể gọi là tình hữu nghị? Nhưng Thư Dập không giận dữ, chỉ nói: “Bây giờ không phải là thời cơ tốt.”

“Đúng vậy.” Barth rót cho anh một ly rượu. “Rượu whisky ngon nhất đấy, cậu sẽ thấy rằng người Scotland thật biết ủ loại rượu này. Nhưng có Chúa biết, LR ra tay với cậu lúc này khiến chúng tôi lo lắng. Cậu cũng biết LR  là đối thủ cạnh tranh rất quan trọng trên phạm vi toàn thế giới, chúng tôi tuyệt đối không để cậu rơi vào tay đối thủ cạnh tranh được, vì đối với chúng tôi, đây là tổn thất lớn nhất không thể bù đắp được.” Anh ta nhún vai. “Tôi chỉ muốn giúp cậu, Shu, đừng từ chối tình bạn của chúng ta.” Anh ta gian xảo nhìn Thư Dập chăm chú. “Trừ phi cậu thấy LR đối với cậu quan trọng hơn.”

“Tôi không từ chối tình bạn của chúng ta.” Thư Dập nói. “Các anh luôn là đối tác quan trọng của chúng tôi, nhiều năm qua, các anh luôn rất công bằng và khảng khái với công ty chúng tôi.”

Barth nâng lý lên. “Vì tình bạn!”

Thư Dập cụng ly với anh ta rồi uống một ngụm to, chất cồn khiến người ta thấy ấm áp, thoải mái, nhất là sau nhiều ngày căng thẳng. Thư Dập ngồi lọt thỏm trên xô pha. “Rượu này không tồi đâu.”

“Đúng vậy!” Barth đắc ý nói. “Tôi có hai chai, ngon nhất, chỉ dành cho bạn tốt nhất uống thôi, lát nữa cậu mang một chai về, lúc phải ngồi họp cả ngày với những luật sư chán ngắt, chắc chắn cậu sẽ muốn uống một ngụm, tôi đoán cậu thích loại rượu này mà.”

Đàn ông khi uống rượu vào thì nói chuyện cũng thoải mái và cởi mở hơn. Barth giới thiệu với Thư Dập mấy loại xì gà, hai người tán chuyện phiếm một lúc thì Barth nói: “Không ngờ cậu lại kết hôn ở New York, ôi, vì Chúa, luật sư của cậu có làm bản hôn ước đủ chặt chẽ không? Cậu cũng biết đấy, luật hôn nhân ở New York không tốt lắm đâu, thông thường, bọn tôi thường khuyên bạn bè đến bang khác đăng ký kết hôn, có câu ngạn ngữ thế nào nhỉ? Phải biết là trời lúc nào cũng có thể mưa, nên bạn luôn phải mang ô theo để đề phòng.”

“Không có bản hôn ước nào cả.” Thư Dập thong thả nói. “Tất cả mọi thứ của tôi đều là của cô ấy. Cô ấy là vợ tôi, là nửa còn lại của cuộc đời tôi, tôi nguyện chia sẻ với cô ấy mọi thứ.”

Barth bất ngờ không thốt nên lời, vì cho dù có ở trong hoàn cảnh khó khăn đến thế nào thì giá trị khối tài sản của Thư Dập vẫn rất cao, cái anh thiếu chỉ là tiền mặt để tiến hành thâu tóm ngược, thậm chí Trường Hà thu mua với thái độ thù địch nên cổ phiếu của công ty anh đang rất cao. Anh ta lẩm bẩm: “Cậu là một người khảng khái, Shu, cậu cũng là một người tốt.”

Thư Dập nói: “Cô ấy là một người khảng khái, cô ấy cho tôi tình yêu, cho tôi tất cả những gì cô ấy có, thế nên để công bằng, tôi cũng nên cho cô ấy tất cả những gì tôi có.”

Barth nâng ly. “Chúc mừng cậu! Xem ra cậu đã tìm được một nửa quan trọng nhất của đời mình rồi!”

“Cảm ơn!” Thư Dập cụng ly với anh ta.

Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện. Barth mặc dù có tính toán kĩ lưỡng nhưng cũng rất có thành ý, không ngừng thăm dò và thuyết phục, tuy nhiên cũng phải nói rằng, hành động của anh ta không khiến người ta thấy phản cảm. Dù sao, so với Trường Hà, anh ta là kiểu “trước là quân tử, sau là tiểu nhân” điển hình, ít nhất còn cho Thư Dập cơ hội chọn lựa.

“Cậu nghĩ mà xem, Shu, cậu không có tiền, tôi có thể tính ra cậu cần bao nhiêu tiền để tiến hành thâu tóm ngược, mọi người đều có thể tính ra được, bọn người ở phố Wall ấy mà, mũi của họ thính lắm. Cậu chống chọi được đến hôm nay đã không dễ dàng chút nào, nhưng cũng chỉ đến đây thôi, trong lĩnh vực lưu thông cổ phiếu, cậu không thể không nhận thua. LR có nguồn vốn rất lớn, tôi biết ngành nghề chính của họ, dù giá dầu đang sụt giảm nhưng họ có bao nhiêu giếng dầu như thế, những giếng dầu ấy mỗi ngày đều có thể biến thành tiền. Tôi cũng biết ông Cao của LR, ông ta là một đối thủ rất khôn ngoan. Ông ta biết cậu không có tiền, sẽ thua trong việc mua cổ phiếu lưu hành, mà cậu thì khó có thể kiếm được tiền trong các lĩnh vực khác. Cậu rất tài giỏi, Shu, nhưng thế giới này rất tàn khốc, nguyên tắc của nó là, cậu mất đi một quân bài, quân bài quan trọng, ok, cậu thua rồi và đây không phải là lỗi của cậu, cậu đã kiên trì đủ lâu, nhưng LR đã thắng. Cậu càng giãy đạp lại càng làm mình chảy máu nhiều hơn, còn tôi, MTC, quyết không để LR có được cậu, thế nên đừng từ chối chúng tôi nữa. Chúng tôi chỉ muốn giúp đỡ cậu mà thôi.”

Thư Dập trầm mặc rất lâu, vì anh biết những điều Barth nói đều là sự thật, mặc dù anh vẫn đang vất vả nắm giữ công ty, nhưng cuộc chiến thu mua cổ phiếu lưu hành này sx không thể kéo dài lâu, vì anh đã cầm chắc phần thua trong tay rồi. Thực ra lúc tiến hành mua cổ phiếu với Trường Hà, anh đã thua rồi, nhưng không thể không làm, dù phải đối mặt với hàng nghìn quân địch thì cũng phải dũng cảm tiến tới, dù chỉ là con thiêu thân lao vào lửa thì anh cũng phải dùng đôi cánh của mình ngăn không cho lửa cháy mạnh hơn.

“Cậu nghĩ mà xem, Shu, chúng tôi rất có thành ý và cũng có điều kiện tốt nhất.” Barth nói. “Chúng tôi thậm chí có thể đầu tư thêm tiền vào công ty nhỏ của cậu hoặc mua đứt nó.”

Thư Dập nhìn Barth với vẻ nhạy cảm, ngoài công ty lên sàn chứng khoán, đúng là anh còn có một công ty riêng, đó là công ty được phát triển từ nhóm nghiên cứu khi về nước lập nghiệp, nghiệp vụ chủ yếu không liên quan nhiều đến con quay hồi chuyển, mà là sản xuất một số linh kiện điện thoại đặc biệt và thiết bị truyền cảm chuyên dùng trong trí tuệ nhân tạo, vì luôn thiếu tiền nên công ty tồn tại dựa vào tài sản cá nhân của Thư Dập. Anh nắm giữ toàn bộ cổ phần của công ty nhỏ này, không có sự cạnh tranh hay giao dịch với công ty lên sàn, vì thuộc sở hữu tài sản cá nhân của anh nên người khác không chú ý lắm đến công ty nhỏ này.

Barth cảm thấy Thư Dập có chút thay đổi sắc mặt thì trong lòng đắc ý, nói: “Cậu xem đấy, Shu, tôi có thể giải quyết được khó khăn thực tế của cậu, thậm chí giúp đỡ nhiều nhất có thể. Chúng ta là bạn bè mà.” Rồi anh ta nói với ý sâu xa: “Bạn bè thì luôn suy nghĩ cho nhau.”

Thư Dập nói: “Như vậy là làm trái với nguyên tắc của tôi.”

“Nhưng bây giờ cậu có gia đình rồi.” Barth cảm thấy rất thoải mái, tiếp tục thuyết phục. “Cậu rất yêu vợ, cậu cũng sẽ có con, cậu có muốn phá sản không? Cậu muốn con cậu sinh ra không có gì ư? Chúng ta có thể nghĩ cách mà.” Bàn tay to lớn của anh ta đặt lên vai Thư Dập. “Cậu nghĩ đi, Shu, không cần vội, cứ nghĩ cho kĩ rồi trả lời tôi cũng được. Cậu là một người tốt, cậu muốn có trách nhiệm với tất cả cổ đông, nhưng tất cả họ có thật sự đứng về phía cậu không?”

Trên đường về, Thư Dập rất mệt mỏi, Phồn Tinh cũng vậy, dự tiệc xã giao là công việc rất vất vả, mặc dù vợ của Barth rất nhiệt tình nhưng đó cũng chỉ là một trận chiến xã giao khác thôi. Thư Dập đang phải chiến đầu nên cô cũng phải nếm trải. Thư Dập ôm cô vào lòng, cô không lên tiếng, yên lặng dựa vào lòng anh.

Thư Dập nói: “Anh cảm thấy có lỗi với em, vì luôn để em phải chịu khổ với anh.”

“Em tình nguyện mà.”

Thư Dập cười, nói: “Trước có sói sau có hổ, cũng không có con đường khác để chọn, em nghĩ anh nên chọn sói hay là hổ?”

“Thật sự không còn đường nào khác để đi sao?”

“Có lẽ thế, với tình hình trước mắt, đúng là phải chọn một trong hai.”

Phồn Tinh cố ý làm bầu không khí trở nên vui nhộn. “Đâu phải là chọn binh chọn tướng, chọn cái nào cũng được mà.”

Thư Dập bật cười. “Còn không bằng ném xúc xắc.” Anh hôn nhẹ lên tai cô. “Chọn hổ đi, anh quyết định rồi.”
Phồn Tinh ngạc nhiên nhìn anh. “Sao nhanh vậy? Vì sao?”

“Dù sao cũng phải chọn mà.” Thư Dập tỏ ra thoải mái hơn, có lẽ là cũng không có gì quan trọng, thậm chí anh còn nói đùa. “Dù sao hổ cũng đã khen em xinh đẹp, chỉ riêng về mặt này, anh sẽ chọn hổ!”

Nói thì nói như vậy nhưng bất cứ quyết định nào cũng rất khó khăn. Đầu tiên là phải thống nhất ý kiến của cổ đông, các cổ đông cũng biết Thư Dập đã cố gắng hết sức rồi, không còn cách nào khác nữa, nhưng lúc này mà hợp tác với MTC thì chẳng khác nào nhận thua. Khi MTC đưa ra đề nghị đầu tiên sẽ thu mua công ty riêng của Thư Dập, các cổ đông đã cãi nhau ầm ĩ, đại bộ phận cổ đông vừa và nhỏ vô cùng phẫn nộ, nghĩ rằng Thư Dập phản bội và bán đứng họ.

Những lời nói khó nghe nhất được văng ra cùng lúc, Thư Dập lập tức mất đi sự ủng hộ của cổ đông vừa và nhỏ. Những cuộc điện thoại với những lời nói khó nghe cũng bay tới chỗ Phồn Tinh, cô chỉ biết âm thầm lọc bỏ.

Thực ra cũng không còn cách nào khác, Thư Dập muốn bán công ty riêng để huy động vốn, có tiền rồi mới có thể thâu tóm ngược, nhưng không ai hiểu cho anh, nhiều cổ đông vừa và nhỏ thậm chí còn quay lưng, ủng hộ tập đoàn Trường Hà.

Giữa những tiếng mắng chửi, Thư Dập vẫn lạc quan. “Thế này có được coi là bị bỏ rơi không nhỉ?”

Thực ra, áp lực mà anh phải chịu trong lúc này lớn hơn bất cứ lúc nào khác, ngay cả lão Tống cũng không nhịn được gọi điện đến, nói: “Thư Dập, cậu không nên làm vậy, cậu mà làm vậy là mất hết lòng dân, cậu có biết không hả?”

“Vậy anh nói cho tôi biết, tôi có thể lấy tiền ở đâu để thâu tóm ngược?”, Thư Dập hỏi lại. “Nếu không bán công ty riêng, tôi có thể lấy tiền ở đâu? Hơn nữa công ty này luôn thua lỗ, mà bây giờ tôi lại có thể bán được với giá cao.”

Lão Tống nói: “Cậu không thể làm vậy, cậu làm như vậy chẳng phải cũng chỉ giải quyết khó khăn tạm thời hay sao? Các cổ động nhỏ đều ủng hộ Trường Hà thu mua cổ phiếu thì cậu làm thế nào?”

Thư Dập nói: “Người hiểu ta thì lòng ta ưu sầu. Người không hiểu ta thì nói ta đang tìm kiếm vật gì .”

Cao Bằng cũng gọi điện đến, thẳng thắn nói: “Thư Dập, mặc dù tôi đứng về phía anh, nhưng nếu anh thật sự muốn bán công ty cho MTC thì chi bằng bán cho bố tôi còn hơn. Anh cũng biết mối quan hệ giữa hai chúng ta rồi mà! Anh bán cho bố tôi khác gì bán cho tôi đâu, đúng không? Anh yên tâm, khi anh còn chưa rơi vào tay bố tôi, tôi chắc chắn sẽ nghĩ cách cứu anh ra, không để ông ấy thao túng anh đâu. Bố tôi cũng sắp phát điên vì chuyện của tôi với cô em trực tổng đài rồi, bây giờ ông ấy chỉ cần tôi chia tay với cô bé là bất cứ điều kiện gì cũng đồng ý hết, thế nên tôi nhất định sẽ nghĩ cách cứu anh ra. MTC đưa ra điều kiện gì, tôi cũng sẽ đáp ứng hết! Tôi làm cổ đông lớn của anh thì anh có gì không yên tâm chứ!”

Thư Dập vẫn còn tâm trạng đùa với hắn: “Chẳng phải như thế cậu sẽ phải hy sinh tình cảm của mình với cô em trực tổng đài sao?”

Cao Bằng chân thành nói: “Tôi muốn làm cổ đông lớn của anh nhiều năm nay rồi, hy sinh chút tình cảm thì có đáng gì!”

Thư Dập rất cảm động nhưng vẫn từ chối. Mặc dù anh không hổ thẹn với lòng, nhưng tiếng mắng chửi vây tứ phía, Trường Hà vui mừng đến phát điên, họ biết lần này anh bị ép vào đường cùng thì không thể không ra hạ sách.

Cao Viễn Sơn nói: “Thế này là thật sự hết tiền rồi, định lấy tiền cá nhân để chiến đấu đây mà. Tài sản cá nhân của cậu ta thì được bao nhiêu chứ, lại còn bị tất cả cổ đông mắng chửi nữa, họ nghĩ cậu ta cầm tiền bỏ chạy. Cậu Thư Dập này bị ép đến mức ngốc nghếch rồi!”

Tập đoàn Trường Hà thừa thắng xông lên, được sự ủng hộ của các cổ đông vừa và nhỏ của công ty Thư Dập, họ dần dần tiến gần đến việc thu mua thành công. MTC lại tỏ ra không lo lắng chút nào.

Barth có thể khẳng định chắc chắn là Thư Dập tuyệt đối sẽ không cam tâm để Trường Hà thu mua, hơn nữa bản thân anh ta đã bày tỏ thành ý như thế, chắc chắn Thư Dập sẽ đồng ý. Đó không phải là số tiền nhỏ, mà là rất nhiều tỉ. Hơn nữa Thư Dập là người rất có trách nhiệm, cho dù chỉ để giữ lại các lãnh đạo trong công ty thì cũng sẽ đàm phán với anh ta.

Tập đoàn Trường Hà càng ép Thư Dập thì trong việc đàm phán MTC càng có lợi, thế nên Barth nhàn tản quan sát trận chiến, đợi Thư Dập tự lọt lưới.

Vì việc thu mua nên phải họp đại hội cổ đông một lần nữa, và lần này, các cổ đông nổi giận đùng đùng, hoàn toàn không có chung mối thù như buổi họp đầu tiên. Tất cả mọi người đều có ác cảm với Thư Dập. Thư Dập không thể không khẳng định chiêu này của MTC là một mũi tên trúng hai đích, đầu tiên là ép anh xem xét đến việc dùng tài sản cá nhân để thâu tóm ngược công ty lên sàn, sau đó gây chia rẽ, ly gián mối quan hệ tốt đẹp giữa anh và các cổ đông.

Barth cực kỳ khôn ngoan, giảo hoạt, tuy đã gây thêm cho anh bao nhiêu rắc rối, nhưng anh vẫn phải cảm ơn lòng tốt của MTC vì ít nhất cũng thể hiện, thậm chí là nói thật rằng muốn giúp anh thâu tóm ngược công ty.

Giữa cuộc chiến có thể gây sứt đầu mẻ trán này, Thư Dập vẫn phải hầu toà lần cuối. Buổi sáng thức dậy, Phồn Tinh thắt cà vạt giúp anh để chuẩn bị đến tòa.

Ở New York bây giờ đã là cuối xuân, ánh nắng rạng rỡ khắp nơi.

Thư Dập cảm thấy bàn tay Phồn Tinh khá lạnh, gần đây cô vô cùng mệt mỏi, anh liền nắm lấy tay cô, nở nụ cười cổ vũ cô.

Lần này, cả bên công tố viên và bên bị cáo đều chuẩn bị một trận quyết chiến.

Nhân chứng mà bên công tố viên đưa đến rất thuyết phục, gồm có vị cố vấn kỹ thuật cấp cao. Ông ta giải thích tỉ mỉ với mọi người về nguyên nhân mất thăng bằng của chiếc Segway, đúng như những gì Thư Dập đã nói trong email với Kevin Anderson. Sau đó ông ta còn nêu ra một số thực nghiệm mẫu trong phòng thí nghiệm, chính vì nguyên nhân này dẫn đến sự mất thăng bằng của xe Segway.

Bên viện kiểm sát hỏi Thư Dập: “Email này là anh gửi đúng không?”

“Đúng.”

Bồi thẩm đoàn im lặng, ai cũng chăm chú ghi chép, không biết bọn họ đang nghĩ gì, vì họ là những người thường dần được lựa chọn ngẫu nhiên nhưng có vai trò quan trọng đối với phán quyết của thẩm phán nên sẽ không để lộ bất cứ biểu cảm nào trước tòa.

Bên công tố viên và bên bị cáo bị vướng ở một điểm, đó là vụ án có phải là ngộ sát hay không. Nếu ngộ sát là tội nặng, còn lừa đảo doanh nghiệp là tội nhẹ, mà tội này được định ra trên cơ sở Thư Dập biết rõ sản phẩm bị lỗi mà vẫn bán cho doanh nghiệp bên dưới, luật sư thì có niềm tin chiến thắng vì lỗi do cố tình chủ quan rất khó chứng minh.

Chứng cứ của bên công tô viên liệt kê rất hoàn chỉnh, bên luật sư có vài lần phản kích nhưng đều bị viện kiểm sát ngăn lại, việc thẩm vấn ở trong thế giằng co, bầu không khí cũng trở nên nặng nề. Ngay cả Phồn Tinh cũng biết tình hình không ổn, cứ thế này thì bồi thẩm đoàn sẽ định tội danh mất.

Trong giờ nghỉ giải lao, trợ lý của bên luật sư bước vào, nói thầm với luật sư một câu, luật sư tỏ ra rất phấn khởi, xin được dẫn nhân chứng mới vào. Bên viện kiểm sát và công tố viên lập tức phản đối, vì bên bị cáo không xin từ trước. Luật sư cố gắng tranh luận, nói rằng nhân chứng này rất quan trọng, hai bên lại cãi nhau một chặp, cuối cùng quan tòa quyết định cho gọi nhân chứng mới vào.

Nhân chứng mới chính là vợ của Kevin Anderson. Sau đám tang của chồng, bà vô cùng buồn bã nên dẫn con đến Úc ở với bố mẹ chồng, và vừa quay trở lại Mỹ.

Thư Dập không biết luật sư làm cách nào mà tìm được và thuyết phục bà ra tòa làm chứng.

Từ rất lâu rồi anh không gặp vợ của Anderson, lần gặp mặt trước đã cách đây nhiều năm, Kevin mời anh đến nhà ông chơi, vợ ông là người rất hòa nhã, dễ gần, giống như sư mẫu tiếp đón anh và vài vị khách trẻ vậy.

Thư Dập cảm thấy vô cùng áy náy và buồn bã, luật sư cũng không nói chuyện này cho anh biết, có thể là sợ anh phản đối làm phiền đến người vợ góa của Anderson. Anh liếc nhìn Phồn Tinh, Phồn Tinh hiểu được ý của anh, khẽ lắc đầu, ý muốn nói là luật sư cũng không hề bàn bạc với cô.

Đối với đoàn luật sư, vụ án này cực kỳ quan trọng, vì họ nhận được rất nhiều sự chú ý của giới doanh nhân Mỹ, trên báo còn có những bài viết rất dài đề cập đến vụ án này, thế nên văn phòng luật sư gần như dốc hết sức lực để thắng kiên. Và chính vì thế mà bên viện kiểm sát và công tố viên cũng cố gắng hết sức để có một kết quả đẹp.

Sau khi tuyên thệ, vợ của Anderson ngồi vào ghế nhân chứng, bình tĩnh nhìn Thư Dập, sau đó bắt đầu khai báo.

Sau khi luật sư đặt câu hỏi, bà nói với quan tòa: “Đúng vậy, tôi biết những email này, tôi đã nghe chồng tôi nhắc đến chúng, anh ấy rất hào hứng, cảm thấy đây là phát minh hoàn toàn mới và mang tính cách mạng. Anh ấy cho rằng Thư Dập làm một thiên tài trong lĩnh vực này, anh ấy rất nôn nóng muốn thử sản phẩm.”

Bên công tố viên hỏi: “Đây là do Thư Dập đề nghị với chồng bà ư?”

“Không.” Vợ của Anderson tỏ ra bất ngờ và phủ nhận. “Thư Dập chỉ nêu ra cách làm, họ thảo luận thông qua facetime, nhà tôi có màn hình cực lớn dùng để facetime và họp hành, thế nên tôi nhìn thấy. Tôi nghe thấy Thư Dập nói, tiếng Anh của cậu ấy rất tốt, cậu ấy thường dùng tiếng Anh nói chuyện với chồng tôi. Thư Dập nói phương pháp này chỉ là giả thiết thôi, cậu ấy khuyên chồng tôi không nên vội vã sử dụng, ít nhất phải làm xong thí nghiệm chịu lực trong phòng thực nghiệm đã... Họ còn nói một số từ kỹ thuật mà tôi không hiểu lắm, nhưng Thư Dập luôn nhấn mạnh, cái  này cần thử nghiệm trước đã, không nên vội vã ứng dụng vào sản phẩm, như vậy rất nguy hiểm. Tôi nhớ sâu sắc điều này, vì kết thúc cuộc nói chuyện, Kevin còn phàn nàn với tôi là Shu cứng nhắc quá, anh ấy còn nói đùa rằng: Mặc dù Shu có bộ óc hiện đại hàng đầu thế giới, nhưng trong xương cốt của cậu ấy vẫn là người phương Đông bảo thủ. Thế nên tôi nhớ điều này, nhớ rất rõ.

Tôi không nghĩ là Shu đáng bị trừng phạt, cậu ấy không làm gì sai cả, cậu ấy chỉ nghĩ ra một biện pháp rất hay, sau đó vội vã nói với người bạn tốt nhất của cậu ấy, là chồng tôi, vì giữa họ có rất nhiều điều để chia sẻ. Họ cùng đưa ra ý tưởng, mà  thông thường, nếu những ý tưởng này có thể thành hiện thực thì cũng phải rất lâu, năm năm, mười năm, tôi cũng không biết nữa. Chồng tôi thường nói, điều vĩ đại nhất của nhân loại chính là dám nghĩ, thách thức với khoa học kỹ thuật mới nhất. Ông ấy quá gấp gáp, luôn nghĩ rằng mình bị thời gian rượt đuổi, mỗi lần có ý tưởng mới, ông luôn muốn biến nó thành hiện thực... Ông ấy nói với tôi: “Nếu như mười lăm năm trước có ai đó nói với anh rằng di động có thể thay thế cho máy vi tính, anh chắc chắn sẽ không tin, nếu mười năm trước có ai đó nói với anh rằng trí tuệ nhân tạo có thể thực hiện được chế độ không người lái, nếu năm năm trước có ai đó nói với anh rằng AI  có thể chiến thắng nhà vô địch cờ vây tài năng nhất thế giới, anh cũng sẽ không tin.” Điều ông ấy muốn làm là không ngừng chạy đua với thời gian, thách thức những thứ mới mẻ nhất. Chỉ là không ngờ lần này, ông ấy đã chạy quá nhanh... quá gấp... Ông ấy đã dốc hết sức vì lý tưởng của mình, tôi tin ông ấy sẽ không hối hận, mặc dù đối với tôi và gia đình, đây là nỗi đau không gì bù đắp được.” Bà cúi đầu lau giọt nước nơi khóe mắt. “Cầu Chúa để ông ấy yên nghỉ!”

Bầu không khí tại phiên tòa chìm trong sự yên lặng, không ai lên tiếng.

Bà nói tiếp: “Không nên trách Thư Dập, càng không nên buộc tội cậu ấy.” Ánh mắt xanh thẳm của bà nhìn Thư Dập. “Cậu ấy và chồng tôi giống nhau, đều là những người luôn dốc hết sức hết lòng vì khoa học kỹ thuật, hưởng thụ từng sự sáng tạo và thách thức mới. Hơn nữa, việc này thực sự không phải là lỗi của cậu ấy, cậu ấy đã hết lời cảnh báo và khuyên nhủ chồng tôi rồi.”

Bằng chứng của vợ Anderson thực sự rất quan trọng, quan toàn tuyên bố tạm dừng xét xử để bồi thẩm đoàn có thời gian bàn bạc. Bên viện kiểm sát, công tố viên dường như không có bất cứ sự cố gắng nào nữa vì sự thực đã quá rõ ràng.

Bên công tố viên bước đến thương lượng với luật sư xem có thể chấp nhận lời buộc tội nhẹ nhất không, ví dụ là lơ là nên dẫn đến hậu quả nghiêm trọng chẳng hạn.

Lần này luật sư kiêu hãnh nói: “Không, sự trong sạch của đương sự tôi rất quan trọng.” Thậm chí anh ta còn dùng giọng tiếng Trung lơ lớ của mình để nói từ “trong sạch”.

Phồn Tinh nhìn ánh  mắt của anh ta thì biết rằng vụ án đã có chuyển biến lớn.

Phải bình tĩnh, cô tự nói với bản thân. Thư Dập còn trầm mặc hơn lúc nãy, những lời của vợ Anderson khiến tâm trạng của anh trở nên nặng nề. Cái chết của người bạn tốt nhất là một chuyện rất buồn đối với anh, dường như mỗi câu nói của vợ ông lại khiến anh nhớ đến tất cả kỷ niệm giữa hai người.

Bồi thẩm đoàn không thảo luận quá lâu, bên công tố viên lại một lần nữa đàm phán với thái độ nhượng bộ, nhưng luật sư vẫn từ chối. “Tội lừa đảo doanh nghiệp cũng không có chứng cứ, không tin chúng ta hãy chờ mà xem!”

Quả nhiên, phiên tòa tiếp tục xét xử, và quan tòa tuyên bố Thư Dập hoàn toàn vô tội.

Các luật sư vui sướng nhảy cẫng lên, ai cũng ôm chầm lấy Thư Dập. Thư Dập cũng rất vui. Ngay cả bên công tố viên cũng bước đến bắt tay anh, nói: “Xin lỗi, Thư tiên sinh, tôi biết anh là người nước ngoài, có thể không hiểu lắm luật pháp nước Mỹ chúng tôi, chúng tôi bảo đảm rằng mỗi tội danh đều bị trừng phạt thích đáng, nhưng chúc mừng anh, anh vô tôi.”

Thư Dập nói với vẻ đầy phong độ: “Cảm ơn!”

Anh bước đến trước mặt vợ của Anderson, chân thành cảm ơn bà và vô cùng xin lỗi về chuyện xảy ra với Anderson.

Vợ của Anderson nói: “Tôi chỉ nói ra sự thật mà tôi biết, cậu không có lỗi gì cả. Kevin luôn quý mến cậu, tôi rất vui vì có thể thay mặt ông ấy giúp đỡ cậu một chút. Ông ấy luôn nói rằng, cậu có rất nhiều ý tưởng mới mẻ, và ông ấy cảm thấy mỗi ý tưởng đều rất tuyệt vời. Ông ấy rất vui vì có một người bạn như cậu. Chuyện này không phải là lỗi của cậu, nếu còn sống, ông ấy cũng sẽ nói như thế với cậu.”

Thư Dập lịch sự nói: “Cảm ơn bà!”

Bà chìa tay về phía Thư Dập, anh liền bắt tay, một lần nữa cảm ơn và giới thiệu Phồn Tinh với bà.

“Đây là vợ của tôi.”

Bà ôm lấy Phồn Tinh, nói: “Tôi rất vui vì cậu đã tìm được người yêu thương. Kevin luôn nói, Shu quá thông minh, người thông minh thường cô độc, tôi thật sự rất vui vì cậu không còn cô độc nữa.”

Trên đường từ tòa án trở về chung cư, họ lái xe ngang qua công viên trung tâm. Thư Dập có rất nhiều tâm sự, liền hỏi Phồn Tinh: “Hay là chúng mình xuống xe đi dạo một lát?”

Phồn Tinh vui vẻ đồng ý.

Thời tiết rất đẹp, những cây cao lớn trong công viên đã ra lá non xanh, có hai cây nở hoa mọc xen giữa, hai người đi bộ men theo con đường nhỏ giữa hàng cây.

Thư Dập nói: “Sau khi đăng ký kết hôn, anh vẫn chưa tổ chức hôn lễ hoành tráng cho em, bây giờ kiện cáo đã kết thúc nhưng lại bận rộn việc thâu tóm ngược, e là chúng mình còn phải ở Mỹ thêm một thời gian nữa.”

Phồn Tinh nói: “Lúc nào đến đám cưới vàng, anh tổ chức thật hoành tráng bù cho em cũng được mà.”

Thư Dập gật đầu: “Ý kiến không tồi.”

Thấy Phồn Tinh do dự, anh liền hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”

“Em có một thứ muốn cho anh xem.”

Thư Dập nhướng cao hàng lông mày, Phồn Tinh thò tay vào túi áo gió lấy ra một phong thư đưa cho Thư Dập.

Vì căng thẳng nên lòng bàn tay cô vã mồ hôi, sự khác thường này khiến cho Thư Dập thấp thỏm, bất giác hỏi: “Em định xin từ chức à? Em không muốn làm thư ký của anh nữa sao?”

Phồn Tinh không nói gì.

Thư Dập nói: “Phải tuyển một thư ký giống em quá là khó hơn lên trời, làm thế nào đây, anh không thể tưởng tượng là mình gọi điện cho HR và đưa ra yêu cầu gì nữa.”

Anh nhìn đi nhìn lại phong thư, chậm chạp không muốn mở ra.

Phồn Tinh thật sự khó hiểu với kiểu tư duy của anh chàng kỹ sư này, hỏi: “Tại sao anh không nghĩ đây là một bức thư tình?”

Thư Dập nói: “Anh thấy không giống... Nếu là thư tình, em sẽ không có biểu cảm như thế.”

Phồn Tinh vừa bực vừa buồn cười, nói: “Mặt em có biểu cảm gì?”

“Anh không biết.” Anh thẳng thắn nói. “Biểu cảm trên gương mặt em rất phức tạp... Anh có một người anh em rất thân thiết, anh ta là chuyên gia trí tuệ nhân tạo giỏi nhất nước, thậm chí trên phạm vi toàn thế giới. Trong đội ngũ của anh ta có một chuyên gia trong lĩnh vực phân tích biểu cảm khuôn mặt, căn cứ vào biểu cảm khuôn mặt này, trong thời gian cực ngắn AI sẽ đưa ra các số liệu phân tích, phán đoán tình cảm và suy nghĩ hiện tại, nghe nói tỷ lệ thành công đạt 3/10. Đối với AI mà nói, đây là việc rất tuyệt vời... tiền đồ phát triển không thể tưởng tượng nổi. Nếu trí tuệ nhân tạo có thể đoán được trong lòng chúng ta đang nghĩ gì, em nói xem kỹ thuật sáng tạo này sẽ như thế nào...”

Phồn Tinh nói: “Anh không muốn mở thư ra à?”

Thư Dập không phủ định, gần đây tâm trạng của Phồn Tinh không tốt, anh biết điều đó, ví dụ cô ấy ăn uống rất kém, gần như là miễn cưỡng ăn, sáng nào cũng mất rất nhiều thời gian trong nhà vệ sinh, có lẽ là cô ấy lo lắng hơn anh nghĩ. Nhưng anh lại không có cách nào an ủi cô, việc ở tòa án giống như một quả bom hẹn giờ, anh cũng không thể đoán được kết quả, làm sao an ui được cô chứ? Thậm chí anh còn nghĩ, chẳng lẽ trong phong bì là đơn xin ly hôn, cô muốn đến đây giúp anh, bây giờ anh vô tội rồi thì cô sẽ rời bỏ anh?

Cô là tấm vé số tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh, anh thực sự sợ hãi nếu mất đi điều tốt đẹp nhất này.

Thấy anh cứ đắc đo, băn khoăn mãi, Phồn Tinh liền cầm lấy phong thư. “Không xem thì thôi vậy.”

Anh vội vàng lấy lại. “Anh mở, mở ngay đây!”

Anh cẩn thận mở phong bì, bên trong không phải giấy, mà là một thứ giống như usb, rất nhẹ. Anh liền dốc ngược ra và cầm trên tay. 

Chàng kỹ sư đờ đã ba giây, đó là một tấm nhựa có khung màu xanh lam rất đơn giản, ở giữa kẹp một cái que màu trắng, đầu qua hiển thị hai vạch màu đỏ. Chàng kỹ sư thầm nghĩ, đây là giấy thử gì vậy?

Phồn Tinh tỉ mỉ quan sát vẻ mặt anh. Bây giờ đến lượt cô lo lắng, muốn dùng AI để phân tích biểu cảm trên gương mặt anh xem anh đang nghĩ gì, anh có tâm trạng thế nào, anh có vui không, hay là...

Khi cô đang nghĩ lung tung thì Thư Dập lắp bắp. Đây là lần đầu tiên trong đời anh nói lắp, lưỡi cứ líu lại: “Đây.. Cái này... có phải là để thử thai... Gọi là gì nhỉ... Đây là que thử thai có phải không? Em... Anh...”

Phồn Tinh trả lời rành mạch, rõ ràng: “Phải”

Thư Dập hét to khiến không ít người đi đường nhìn họ, đến con thiên nga đang bơi ở hồ phía xa cũng giật mình ngóng chiếc cổ dài lên, cảnh giác bảo vệ đàn con bé nhỏ phía sau.

Phồn Tinh chưa kịp phản ứng lại thì anh đã lao lên bãi cổ, lộn mấy vòng đẹp mắt trên không. Phía xa có người huýt sáo, có người vỗ tay khen ngợi. Anh lại chạy về, hai mắt sáng lấp lánh nhìn cô, lắp bắp hỏi: “Vậy.... vậy bây giờ anh phải làm gì? Anh phải chuẩn bị những gì? Làm thế nào đây, anh phải làm gì bây giờ?”

Phồn Tinh cảm thấy rất thú vị, liền nghiêm mặt nói: “Thâu tóm ngược.”

“Thâu tóm ngược!” Thư Dập vô cùng tự tin, nói. “Nhất định sẽ thành công.” Anh ôm lấy vai cô. “Anh quyết định rồi, anh sẽ gọi điện cho hổ.”

Phồn Tinh hỏi: “Anh nghĩ kĩ rồi à?”

Thư Dập nhớ đến câu nói của Barth: “Cậu rất yêu vợ của cậu, cậu cũng sẽ có con, cậu có muốn phá sản không? Cậu muốn khi con cậu sinh ra không có gì ư? Chúng ta sẽ nghĩ cách!”, rồi anh tràn đầy tự tin nói: “Đương nhiên rồi, bây giờ đã khác, anh có con rồi, anh sẽ vì con mà suy nghĩ một con đường lùi.”

Thắng lợi từ phiên tòa khiến toàn thể cổ đông thở phào nhẹ nhõm, công ty từ trên xuống dưới ai ai cũng có tinh thần làm việc hơn. Tuy nhiên, đối với việc thâu tóm ngược thì cục diện không mấy tốt đẹp. Các cổ đông vẫn chia bè cánh, không đoàn kết. Cao Viễn Sơn càng không hổ là tay lão luyện, việc Thư Dập được thả tự do cũng không ảnh hưởng đến bước tiến của ông ta. Ông ta giống như đang chơi cờ, không lo lắng, không sốt sắng, từng bước thu hẹp chiếc túi thu mua, thu hẹp phạm vi bao vây của mình.

Về chuyện này, Thư Dập chỉ biết nói: “Bố của Cao Bằng quả là lợi hại.”

Phồn Tinh cũng nghĩ như vậy. Cao Bằng là cáo con, thế nên Cao Viễn Sơn chắc chắn là cáo gì rồi, tu luyện đã vài chục nghìn năm, người khác không thể áp đảo được.

Đến khi Trường Hà tiếp cận đến gần ranh giới thu mua thành công thì Thư Dập đã gọi vào số điện thoại đó.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.