“Kiếp trước đi lướt qua nhau năm trăm lần mới đổi được một lần gặp nhau ở kiếp này.”
Thu Dập đương nhiên không đồng ý với câu nói quái đản này, theo lý thuyết xác suất thì mọi sự gặp gỡ đều có xác suất, mà theo lý luận “sáu chặng phân cách*” nổi tiếng thì khi bạn muốn làm quen với bất cứ một người xa lạ nào, chỉ cần thông qua sáu người là đủ.
*Sáu chặng phân cách: thuyết này được công bố vào năm 1967 bởi nhà tâm lý học Stanley Milgram. Thuyết này khẳng định hai người bất kỳ trên trái đất sẽ biết nhau thông qua nhiều nhất là sáu người trung gian.
““Kiếp trước đi lướt qua nhau năm tram lần mới đổi được một lần gặp nhau ở kiếp này.”
Lần đầu tiên Phồn Tinh đọc được câu này là lúc cô mười hai tuổi – thời điểm kỳ quái nhất của các cô gái mới lớn. Hồi nhỏ ai chẳng vẽ vời linh tinh hoặc viết mấy câu buồn bã, bi thương vào một cuốn sổ. Phồn Tinh là học sinh ngoan rất có kỷ luật, là học trò cưng của thầy cô giáo, là đứa con ngoan trong mắt bạn bè, cô giáo có bắt nộp sổ nhật ký thì trong sổ luôn sạch đẹp, chữ viết nắn nót.
Kể cũng lạ, con ngoan trò giỏi Chúc Phồn Tinh lại luôn làm bạn với nữ sinh nghịch ngợm, ví dụ như cô bạn có thành tích kém nhất lớp hồi tiểu học là Quan Giai Dĩnh. Bố mẹ của Quan Giai Dĩnh đều làm việc ở Thượng Hải, ông bà nội lại nuông chiều nên Quan Giai Dĩnh chẳng bao giờ làm hết bài tập, thầy cô phê bình cũng không sợ. Bà nội cô còn nói, sao lại bắt bọn trẻ làm bài tập đến tận nửa đêm như thế chứ, thế nên thành tích thi cử của Quan Giai Dĩnh luôn xếp cuối lớp. Không chỉ có vậy, Quan Giai Dĩnh còn bạo dạn hơn cả đám con trai trong lớp, mỗi lần bị cô bắt nạt là cả đám con trai đều khóc lóc ầm ĩ.
Phồn Tinh rất thích Quan Giai Dĩnh vì cô ấy bạo dạn, dám làm những việc mà cô không dám. Quan Giai Dĩnh dạy Phồn Tinh rèn luyện dũng khí, càng là những việc mình sợ hãi thì càng phải làm, ví dụ như con gái thường sợ sâu sợ rắn, thế là tạnh mưa cô ấy liền dẫn Phồn Tinh đi ra vườn đào giun về chơi, chơi được nửa ngày thì Phồn Tinh không còn sợ loại côn trùng mềm nhũn, trơn trượt ấy nữa.
Sắp tốt nghiệp tiểu học thì Quan Giai Dĩnh được bố mẹ đón lên Thượng Hải học. Lúc chia tay, Phồn Tinh tặng cô ấy một chiếc cặp tóc rất đẹp, cô đã để dành tiền lẻ rất lâu mới mua được nó. Quan Giai Dĩnh thì tặng Phồn Tinh một cuốn nhật ký có khóa bằng mật mã rất đẹp, trang cuối cuốn sổ viết câu: “Kiếp trước đi lướt qua nhau năm tram lần mới đổi được một lần gặp nhau ở kiếp này.”
“Chúng mình sẽ làm bạn tốt cả đời nhé!” Quan Giai Dĩnh trịnh trọng nói với Phồn Tinh.
Phồn Tinh nghiêm túc gật đầu.
Chữ của Quan Giai Dĩnh vốn không đẹp, cô ấy đã viết câu này vô cùng cẩn thận, rất lâu sau Phồn Tinh cũng không nỡ dùng cuốn sổ này. Quan Giai Dĩnh lên Thượng Hải liền viết thư về cho Phồn Tinh, vì nhà Phồn Tinh không lắp điện thoại để bàn nên cô cũng viết thư cho cô ấy, hai người thông qua những lá thư để biết tin tức của nhau.
Tình yêu đầu đời của thiếu nữ Quan Giai Dĩnh thực ra là yêu thầm. Bố của Quan Giai Dĩnh làm ăn ngày càng phát đạt, cuối cùng cũng ném nghìn vàng cho cô được học ở một trường cao cấp, cạnh trường này là trường đại học nổi tiếng có hệ trung học, tuy nhiên ông lại không biết con mình có được vào học ở trường trung học này hau không, vì bắt buộc phải thông qua thi cử.
Quan Giai Dĩnh bị ép chiều nào cũng phải đến lớp ôn thi chuẩn bị tham gia kì thi.
Lúc Quan Giai Dĩnh đến lớp ôn thi lại đúng vào thời điểm khối trung học cạnh đó tan học, nên hầu như ngày nào Quan Giai Dĩnh cũng nhìn thấy nam thần đẹp trai nổi tiếng của trường đó.
Nam thần này đang học lớp mười hai, là quán quân của hai môn thi Olympic toàn quốc, nghe nói đại học T đã có ý tuyển thẳng, đại học F cũng muốn giơ cành nguyệt quế tuyển thẳng, nhưng không hiểu vì sao, nam thần lại thản nhiên chuẩn bị ôn thi đại học.
Nam thần thực ra cao, gầy, tay chân dài ngoẵng nên không đẹp trai lắm, ăn mặc có chút lôi thôi, nhưng Quan Giai Dĩnh vẫn bị đánh gục. Cô đã viết bốn trang thư kể cho Phồn Tinh nghe cảm giác cô bị “điện giật” như thế nào.
Phồn Tinh cảm thấy thật nguy hiểm, Quan Giai Dĩnh nhỏ như vậy đã thích một nam sinh cấp ba, liệu người đó có phải là người xấu không?
Quan Giai Dĩnh viết như đinh đóng cột: “Anh ấy không phải người xấu, thành tích của anh ấy rất tốt!”
Sau này Phồn Tinh nghĩ lại mới thấy hồi ấy thật ngốc, nhưng đối với một cô gái mới lớn, thành tích của người ta tốt thì đương nhiên mọi thứ đều tốt, nam sinh có thành tích tốt thì đương nhiên là nam thần.
Cô học sinh nhỏ Quan Giai Dĩnh tìm đủ mọi cách, áp dụng đủ trò, cuối cùng vào sinh nhật, cô cũng được bố mẹ tặng cho món quà là một chiếc máy ảnh mi ni. Mười mấy năm trước, đây là món quà sinh nhật rất quý và đắt, Quan Giai Dĩnh cực kỳ thích thú, chuẩn bị kế hoạch vô cùng chu đáo, lén để máy ảnh trong cặp sách và mạo hiểm chụp được ảnh của nam thần.
Mặc dù chỉ là bóng lung nhưng vì lúc đó là hoàng hôn ngày cuối thu, lá ngô đồng Pháp vàng ruộm, nam thần đang nhìn đi đâu đó nên chỉ chụp được nửa khuôn mặt của anh ta. Ánh nắng cuối ngày chiếu vào mái tóc mềm giống như bông bồ công anh của anh ta, vì ngược sáng nên nửa khuôn mặt của anh ta cũng mờ mờ không rõ, nhưng chính vì mờ ảo như thế nên trông rất đẹp trai, chững chạc.
Quan Giai Dĩnh lưu luyến không nỡ rời nhưng vẫn gửi ảnh đó cùng lá thư cho Phồn Tinh, bố mẹ của Quan Giai Dĩnh luôn kiểm tra cặp sách của cô, mặc dù cô có phòng riêng nhưng lại không có chỗ nào riêng tư, bí mật, nếu họ phát hiện ra tấm ảnh này thì nhất định sẽ làm loạn lên. Trong khi đó bố mẹ của Phồn Tinh thì không quản cô… Quan Giai Dĩnh rất ngưỡng mộ Phồn Tinh, bị bố mẹ quản này quản kia rất phiền, đặc biệt là đối với cô học trò đang bước vào tuổi dậy thì như cô. Mau lớn lên thì tốt biết bao, mau lớn lên thì có thể danh chính ngôn thuận theo đuổi nam thần, mau lớn lên thì có thể khóa trái phòng mình lại, không cho bố mẹ đụng vào đồ của mình nữa… Cô gửi bức ảnh đó cho Phồn Tinh, một phần vì nghĩ rằng để ở chỗ bạn an toàn hơn, một phần cũng muốn cho Phồn Tinh xem, nè, nam sinh mà tớ thích đấy, rất đẹp trai nhé!
Phồn Tinh trịnh trọng cất tấm ảnh trong cuốn nhật ký có khóa đó thay bạn, đợi lúc nào Quan Giai Dĩnh vô có cơ hội sẽ lấy bức ảnh đó về.
Vì nam thần, Quan Giai Dĩnh vô cùng cố gắng, thật lòng muốn thi đỗ trung học, mặc dù cô thi vào trung học thì nam thần đó cũng đã vào đại học, nhưng được học cùng trường với nam thần cũng rất tuyệt mà. Quan Giai Dĩnh học được từ “học trưởng” trong phim thần tượng Đài Loan, viết thư cho Phồn Tinh nói rằng nếu cô ấy có thể trở thành học muội của học trưởng thì thật hạnh phúc.
Kết quả Quan Giai Dĩnh không thi đỗ vào trường trung học nổi tiến, bố mẹ cô thảo luận một hồi rồi vội vàng quyết định đưa con gái ra nước ngoài. Trước khi đi, Quan Giai Dĩnh hốt hoảng viết cho Phồn Tinh bức thư cuối cùng, dặn cô nhất định phải thay cô ấy giữ tấm ảnh của học trưởng thật cẩn thận. Sau đó, thư hồi âm của Phồn Tinh bị trả lại, vì nhà họ Quan đã bán nhà, không có ai ở đó nữa.
Phồn Tinh học lên trung học, có bạn bè mới nhưng vẫn nhớ tới Quan Giai Dĩnh, không biết cô ấy sống ở nơi đất khách quê người có tốt không, có quen không? Cô ấy từng nói muốn làm bạn tốt với cô cả đời, cả đời cơ mà!
Phồn Tinh thuận lợi thi vào trường trung học điểm số một ở quê nhà, học được vài tháng thì vì có thành tích tốt nên đã được giới thiệu đi Bắc Kinh tham gia cuộc thi viết văn. Chuyện này đã gây chấn đọng cả vùng quê. Mặc dù bố mẹ Phồn Tinh không để ý nhưng giáo viên chủ nhiêm lại thất rất vinh dự, tự hào vì chính là người dạy văn cho Phồn Tinh, có một học sinh xuất sắc như thế, không tự hào sao được. Tuy Phồn Tinh đã nói với bố mẹ hai lần nhưng bố mẹ đều không muốn đưa tiền để cô lên đường tham gia kỳ thi.
Phồn Tinh rất buồn, thiếu nữ mười mấy tuổi mẫn cảm và yếu đuối, hỏi vay họ hàng ư, bố mẹ còn không muốn cho nữa là họ hàng, hơn nữa cho cô vay thì biết bao giờ mới trả được? Hỏi vay bạn bè ư, tre con thì làm gì có nhiều tiền, ít nhất phải có vài trăm tệ mới đủ. Cuối cùng giáo viên chủ nhiệm đoán ra, liền tự chi tiền của mình, nhưng lại sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô nên phải nói dối rằng buổi chiều bố cô đến trường và đưa tiền cho cô giáo.
Phồn Tinh biết rõ rằng bố sẽ không bao giờ làm như vậy. Cô rất cảm kích vì cô giáo đã giữ thể diện cho minh, càng cảm kích cô giáo đã giúp đỡ cô hết lòng, đã phải bỏ tiền túi ra cho cô tham gia kỳ thi mà còn suy nghĩ chu đáo đến vậy. Thế nên trong bài thi văn cô đặc biệt cố gắng, bài văn “Lý tưởng của em” vô cùng xúc động, đạt giải nhì toàn quốc, giải thưởng là một nghìn tệ. Cô nghĩ sẽ trả cho cô chủ nhiệm tám trăm tệ tiền lộ phí, còn hai trăm tệ đối với cô cũng là một món tiền lớn, cô sẽ giữ lại phòng khi có việc gấp, ai biết sau này sẽ xảy ra việc gì, trải qua chuyện lần này, cô đã rút ra một kinh nghiệm, đó là nhờ vả bố mẹ ít từng nào hay từng đó.
Kết thúc kỳ thi, các thầy cô đã tôt chức cho tất cả học sinh tham gia kỳ thi đi tham quan trường đại học P. Đám học sinh vô cùng kích động, đại học P chính là trường đại học hàng đầu trong mắt bao nhiêu người, là trường học thực sự, là ước mơ của biết bao học sinh.
Đây là lần đầu tiên Phồn Tinh đến Bắc Kinh, cũng là lần đầu tiên có cơ hội ngắm cảnh phố xá, hai ngày trước cô đều phải ở nhà nghỉ để ôn luyện và tham gia kỳ thi. Ngồi trên xe buýt, cô nhìn ngắm thành phố lớn xa lạ, có lẽ do thời tiết nên cô thấy so với thị trấn nhỏ quê hương cô thì ở đây đìu hiu hơn, trời xanh hơn, đường phố cũng rộng rãi hơn… Sau cuộc thi, tâm trạng cô rất thoải mái, mặc dù chỉ đạt giải nhì thôi và quan trọng còn có tiền thưởng. Cô có cảm giác cuối cùng mình cũng không phụ lòng mong đợi của cô giáo nên rất vui.
Khuôn viên trường đại học P rất lớn, phong cảnh bên hồ vô cùng đẹp, mặc dù đang là đầu đông, gió lạnh thổi ào ào nhưng mọi người đều không thấy lạnh.
Thầy cô giáo thông báo học sinh có một tiếng hoạt động tự do. Phồn Tinh không dám đi xa, chỉ lòng vòng quanh hồ.
Bên hồ có mấy cây ngân hạnh, lá vàng sắp rụng, cô bất giác cúi xuống nhặt một chiếc là, giơ về phía có ánh nắng, trông giống hệt chiếc quạt nhỏ màu vàng, phản chiếu gân lá bên trong rất đẹp. Cô muốn nhặt mấy là về làm bookmark tặng bạn. Đến Bắc Kinh chuyến này, cô cũng phải có chút quà cho bạn, huống hồ đây là lá ngân hạnh ở khuôn viên trường đại học P cơ mà…
Cô hào hứng nhặt lá rơi, vừa đi vừa nhìn, vô tình nhặt được một chiếc lá ngân hạnh vừa to vừa vàng, bên trên viết chữ “GIMPS”, cô chưa bao giờ thấy chữ này nên không hiểu nó có nghĩa gì, chỉ nghĩ thầm, không hổ là trường đại học P, người ở đây thật lợi hại, nom đầy vẻ trí thức, từ lạ lẫm này chắc chắn là do giáo viên hoặc sinh viên tiện tay viết ra.
Chiếc lá vừa to vừa lành lặn nên Phồn Tinh không nỡ vứt đi. Nhưng trên đó có viết chữ nên không thích hợp để tặng người khác, cô liền giữ lại làm bookmark cho mình, tiện tay kẹp trong cuốn từ điển tiếng Anh.
Lúc này Phồn Tinh mới nảy sinh ý định cố gắng thi vào trường đại học P. Trước đó, cô còn rất mơ hồ, chẳng qua chỉ là một học sinh ngoan ngoãn nghe lời, giáo viên bảo học tốt thì cô học tốt, hơn nữa nếu khọc tập tốt thì bố mẹ ít nhiều cũng nể mặt cô hơn, không mắng cô té tát nữa, khi nhờ bố mẹ đi họp phụ huynh, cô cũng không cảm thấy xấu hổ. Nhưng bây giờ không giống như trước nữa, cô đã nhìn thấy khuôn viên trường đại học P, trường đại học đẹp như thế, trong không khí trong lành của miền Bắc, lá cây ngân hạnh trải đầy trên mặt đất như một chiếc thảm màu vàng. Gió thổi qua bầu trời trong xanh không một gợn mây khiến lòng người cảm thấy thật thoải mái.
Đó là một thế giới mới mẻ, hoàn toàn khác, cô mong muốn được ở trong thế giới đó.
Cô học điên cuồng, học ngày đêm, hy vọng có thể đỗ vào trường đại học tốt nhất, ngôi trường đó có ánh sáng ấm áp, có ngọn gió vi vu, có cây ngân hạnh với lá vàng ruộm, có hồ nước êm đềm, mỗi người ở đó đều tài giở, thông minh, tiền đồ xán lạn. Được học ở trường đó sẽ là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời mười mấy năm của cô.
Mỗi lần học từ mới sắp ngủ gục, mỗi lần làm bài tập đến nửa đêm, mỗi lần ôm đống đề ôn thi day cộp khiến người ta phát sợ, cô đều nói với bản thân mình: Chúc Phồn Tinh, mi muốn một cuộc sống thế nào thì bây giờ mi có cơ hội để quyết định rồi đấy. Hãy đỗ vào trường đại học P, chỉ có đỗ vào trường đại học P, mi mới có cơ hội thay đổi vận mệnh của minh.
Ba năm cấp ba, cô chỉ nặng hơn bốn mươi cân, gầy đến nỗi váy phải có dây thắt, vì đối với cô ăn uống chỉ là việc qua loa, đối phó, còn đầu óc hoang toàn nghĩ đến các loại đề ôn tập. Mỗi bạn học đều dậy từ lúc canh ba*, ngủ lúc canh năm**, phía sau tấm bảng đen trong phòng học luôn ghi số ngày đếm ngược đến hôm thi, mỗi ngày đều có những bài trắc nghiệm và đề thi khác nhau. Trong những ngày “cột tóc lên xà nhà” như thế, cô đã làm hết tất cả đề thi của những năm trước, học thuộc tất cả từ mới cần thuộc, ghi nhớ toàn bộ kiến thức mà giáo viên nhắc đến hoặc không nhắc đến. Lúc thi đại học, cả người cô gần như tê dại, cứ bước vào phòng thi là làm bài, bước ra khỏi phòng thi lại tranh thủ thời gian xem các kiến thức quan trọng của môn tiếp theo. Cuối cùng cũng thi xong tất cả các môn, cả lớp về phòng tổ chức liên hoan. Tất cả mọi người đều vui mừng đến phát điên, có người còn xé sách, có người hát mà như gào, có người nhảy lên bàn nhảy vũ điệu đường phố, còn có người lật đổ hết chồng sách cô để trên bàn, trong đó có cả một cuốn từ điển dày cộp.
*Canh ba: từ mười một giờ đêm đến một giờ sáng.
**Canh năm: từ ba giờ sáng đến năm giờ sáng.
Chiếc lá ngân hạnh vàng ruộm bay ra như một chú bướm, Phồn Tinh cúi xuống nhặt, vẫn không biết chữ viết trên chiếc lá có nghĩa là gì. Nhưng tất cả đã kết thúc rồi, kết thúc những tháng ngày gian khổ nhất của thời học sinh, cô mỉm cười kẹp lại chiếc lá vào cuốn từ điển, dù thi đỗ vào trường đại học P hay không thì cô cũng đã cố gắng hết sức.
Lúc nhận được giấy báo đỗ đại học, cô cảm thấy như đang mơ. Cô biết mình thi cũng khá tốt nhưng không ngờ lại được nhiều hơn hẳn mười mấy điểm so với khi làm bài thi thử, là người có điểm cao thứ ba trong toàn tỉnh, đỗ vào chuyên ngành hot nhất của trường đại học P.
Lúc ấy Cố Hân Nhiên mừng phát điên, còn vui hơn cả cô, cô bạn còn cài một bông hoa lên tóc, cô nói: “Cậu chính là thám hoa của tỉnh nhà đấy, chức thám hoa đấy nhé!”
Phồn Tinh luôn thấp thỏm, lo lắng khi những việc quá tốt đến với mình, cô sắp không nhớ được là mình đã đến trường nhập học như thế nào rồi. Khi đã nhập học và ổn định chỗ ở, cô đến căng tin trường ăn một bữa cơm, rồi cô đứng bên bờ hồ, ngắm nhìn cây ngân hạnh. Bầu trời tháng Chín ở Bắc Kinh thật trong xanh, “những chiếc quạt nhỏ” trên cây gặp cơn gió thì rung rinh rì rào.
Tâm trạng cô rất tốt, cuối cùng cũng có thể đứng ở đây, đang là mùa thi nên lá vàng rơi khắp mặt đất, nước trong xanh và bầu trời cao vời vợi.
Cô luôn cảm thấy chiếc là mà cô nhặt được đó đã mang đén cho cô may mắn. Cô lên mạng tra từ GIMPS, mới biết đó là chữ viết tắt của Great Interner Mersenne Prime Search, có nghĩa là “Tìm kiếm số nguyên tố Mersenne khổng lồ trên Internet”. Đây là một kế hoạch của các tình nguyện viên, chỉ cần tải chương trình này về máy tính cá nhân là có thể tham gia. Có thể sử dụng khả năng tính toán của máy tính để tính toán ra số nguyên tố Mersenne mới nhất.
Cô quyết định mình sẽ làm một tình nguyện viên của GIMPS, tham gia vào kế hoạch này.
Nhiều máy tính cá nhân thông qua mạng internet sẽ tạo thành siêu máy tính, không ngừng tính toán, cho đến khi tính ra được số nguyên tố Mersenne mới nhất, nghe cũng rất thú vị, phải không nào?
Học ở trường đại học P mấy năm, mùa thu năm nào cô cũng đến bên hồ nước nhặt lá vàng rơi và viết lên đó. Lấn nào cô cũng viết từ “Lucky”, như muốn viết cho những mơ hồ, cô độc của bản thân mấy năm về trước. Cách con sông dài của năm tháng, cô muốn nói, cố lên cô gái, bạn có thể dựa vào sự cố gắng của mình để thi đỗ vào trường học mơ ước, bạn sẽ có đủ may mắn để thay đổi cuộc sống sau này, chúc bạn may mắn!
Cuộc sống sinh viên trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã sắp tốt nghiệp, các chị em cùng phòng của cô không muốn học tiếp cao học nên đều lên mạng tìm việc làm, cô cũng vậy.
Các chị em cùng phòng của cô đều không hiểu, hỏi: “Sao cậu lại nộp hồ sơ vào công ty này? Còn làm thư ký nữa chứ! Chưa có ai tốt nghiệp chuyên ngành của chúng ta ra lại đi làm thư ký đâu!”
Đại tỷ trong phòng nói: “Các bạn khong hiểu rồi, chắc chắn em ấy đã bàn bạc với Chí Viễn, họ muốn ở cùng nhau.”
Phồn Tinh cười hì hì, nói: “Thực ra vì mức lương khởi điểm của công ty này cao nhất nên em nộp hồ sơ thôi!”
Phồn Tinh vừa gửi email vừa nói: “Chị không có chí lớn gì, chỉ muốn chọn công việc có nhiều tiền, cho dù mệt một chút cũng xứng đáng.”
Đại tỷ nói: “Này, em không xem tin tức trên mạng à, họ viết về một nhóm người ứng tuyển vị trí thư ký, người thì tốt nghiệp trường danh tiếng, người thì biết viết công văn, còn có người rất có kinh nghiệm làm việc văn phòng, nhưng kết quả cuối cùng sếp chọn người có ngực to đấy, em đừng nói nữa, Phồn Tinh là thích hợp nhất đấy…”
Nói chưa hết câu, nhị muội đã bật cười ha hả.
Phồn Tinh xông đến vừa cười vừa nhéo má đại tỷ, nhị muội vội chạy đến cứu đại tỷ, mấy chị trong phòng đùa nghịch khiến giường của đại tỷ suýt thì sập.
Chẳng ai biết vận mênh sẽ ban cho duyên phận như thế nào.
Mười bảy tuổi, Thư Dập quyết định tham gia thi đại học, mặc dù trường đại học T đã thể hiên rõ quan điểm là nhận thẳng anh vào trường, một số vị giáo sư của khoa Vật lý trường đại học T còn cố ý mượn cơ hội đi công tác đến Thượng Hải để gặp anh, bày tỏ rằng cho dù thế nào cũng hi vọng anh đến học ở trường đại học T.
Thấy anh trầm mặc không nói, vị giáo sư cuống lên. “Cậu chỉ cần chọn ngành Vật lý của trưởng đại học T chúng tôi thì có thể học thẳng tiến sĩ, cậu muốn ra nước ngoài học giao lưu cũng được, nếu cậu không thích tôi thì có thể tùy ý chọn giáo viên hướng dẫn trong khoa.”
Thư Dập nói: “Hàn Dương bảo thầy tới ạ?”
Anh không khách sáo gọi thẳng tên bố khiến vị giáo sư nhất thời bối rối, nói: “Hàn viện sĩ rất mong cậu chọn trường đại học T, dù sao cũng là trường cũ của viện sĩ và sư muội Tri Tân.”
“Ông ấy là ông ấy, em là em. Thầy về bảo với ông ấy, cứ bận rộn với việc phóng tên lửa của ông ấy đi, đừng can thiệp đến chuyện riêng của em.”
Thư Dập còn tre đã bộ lộ tài năng và sự quyết đoán mạnh mẽ, vị giáo sư không hiểu vì sao Hàn viện sĩ lại bị cô lập như thế. Ngày ấy có thể lên trời tóm trăng, xuống biển bắt các mập, chuyện trò vui vẻ với các lãnh đạo, trong ngôi trường chỉ toàn nhân tài, ngài cũng là một nhân vật truyền kỳ, không hiểu vì sao lại không “trị” được con trai. Nghe nói hằng năm Hàn viện sĩ muôn gặp con trai một lần cũng phải nhờ hiệu trưởng cũ chuyển lời, muối mặt nhờ vả người ta. Vị giáo sư vốn nghĩ rằng có thể sư muội Tri Tân với vẻ ngoài dịu dàng, nội tâm mạnh mẽ là người vô cùng lợi hại, nhưng qua đây có thể thấy, không phải sư muội Tri Tân chỉ đạo từ xa, mà là bản thân Thư Dập là người có chủ kiến.
Vị giáo sư thất bại quay về, ủ rũ nói với Hàn viện sĩ: “Không được đâu ạ, cậu ấy bướng bỉnh lắm, không đồng ý đâu. Hay là ngài tự thuyết phục xem sao?”
Hàn viện sĩ không dám.
Đường đường là viện sĩ trẻ tuổi nhất Viện khoa học Trung Quốc, người dẫn đầu ngành, nhận được các loại huân chương, người có uy quyền nhất trong chuyên môn, chỉ cần giậm chân thôi là cả Viện khoa học rung lắc, vẫy tay thôi là cả ngành phải nghiêng ngả. Ngài không sợ đất, không sợ trời, nhứng lại sợ con trai mình.
Bị người ta cười nhạo, âm thầm chấp nhận.
Thư Dập vừa bắt đầu đi học tiểu học đã tự ý đổi họ, Hàn Dập thành Thư Dập. Hàn viện sĩ lúc đó vẫn chưa là viện sĩ mà là giáo sư, Hàn giáo sư dè dặt hỏi một câu, Thư Dập lạnh lùng trả lời: “Họ Hàn khó nghe quá!”
Thế là Hàn giáo sư chán chường không dám hỏi câu thứ hai.
Từ nhỏ Thu Dập đã không gọi ông là bố, vì trong lòng ông luôn cảm thấy hổ thẹn, hổ thẹn với cả hai mẹ con nên cũng không dám so đo với con trai. Khi con trai lớn hơn một chút, ông cảm thấy mối quan hệ giữa hai cha con họ đang ngày càng “đảo lộn”. Thư Dập còn trầm lặng hơn cả ông, mỗi lần gặp nhau đều thờ ơ, lạnh nhạt. Nhiều năm trôi qua, Hàn giáo sư phấn đấu trở thành Hàn viện sĩ, nhưng trước mặt con trai vẫn không được thêm nửa điểm nào.
Hàn viện sĩ buồn đến nỗi bạc hết cả tóc, ông báo cáo lên tổ chức là muốn xin đến trường đại học F dạy học, vì nghĩ rằng tám mươi phần trăm Thư Dập sẽ học ở trường đại học F. Lãnh đạo nhận được thông báo này thì vô cùng kinh ngạc, tìm ông nói chuyện, bàn bạc nửa ngày, ông mới quyết định không chuyển công tác nữa, vì dù sao cũng không thể đi được. Điều quan trọng là, cho dù Thư Dập học ở trường đại học T hay F thì cứ gặp ông là anh lại quay đầu bỏ đi. Nếu ông cứ nhất quyết muốn đi dạy học, nhà trường liệu có chấp nhận cho ông dạy lớp chính quy không thì cũng chưa biết, và có khi Thư Dập cũng lâp tức chuyển trường cũng nên.
Số ông thật khổ, xa vợ xa con, đã thế con còn không nhận bố, muốn ở gần con một chút thì lại lo con bỏ chạy. Hàn viện sĩ cầm khăn tay chấm nước mắt cay sè, dẫn theo nhân viên bò vào trong tên lửa kiểm tra linh kiện điện tử.
Sau khi Thư Dập quyết định tham gia thi đại học, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Giáo viên chỉ nhiệm còn vui hơn cả anh, vì với thành tích của anh thì tám mươi phần trăm sẽ đỗ thủ khoa, việc học sinh được xét tuyển thẳng vẫn tham gia thi và đỗ thủ khoa toàn thành phố chắc chắn sẽ vinh dự hơn hẳn việc học sinh được xét tuyển thẳng vào đại học mà không tham gia thi cử gì rồi.
Bà Tri Tân trước nay luôn có chính sách “thả cửa” đối với con trai, muốn thi đại học cũng tốt thôi, thi đại học là trải nghiệm hiếm có trong đời học sinh, trải nghiệm một chút cũng không phải là không tốt.
Và như vậy, Thư Dập trở thành một trong số bao nhiêu học sinh hệ cấp ba của trường đại học, ngày ngày cắp cặp đi học rồi tan học, làm đề ôn thi đại học, ung dung tham gia vào nhịp sống khẩn trưởng của học sinh cuối cấp.
Hôm đó, anh ôm cặp bước ra cổng trường, vì trời nắng đẹp, bất giác anh ngẩng đầu nhìn ngắm mây bay trên bầu trời cao. Anh không biết ở phía xa có một cô gái đang vội cầm chiếc máy ảnh mi ni chụp lại cảnh anh đang dưới bóng cây.
Thư Dập hoàn toàn lơ đãng đối với chương trình học lớp mười hai, bước vào kỳ thi, anh rất ung dung nhàn nhã. Mấy hôm đó bà Thư Tri Tân cũng bận vài việc, vì hai mẹ con từ trước đến nay không hề lo lắng về việc thi cử nên bà cũng không đưa anh đi thi. Buổi trưa, anh ăn ở quán ăn nhanh gần địa điểm thi, buổi tối anh về nhà tự nấu cơm, ăn xong thì xem ti vi, chơi điện tử. Thi xong, anh tính điểm số thì thấy mình làm bài bình thường, bà Thư Tri Tân cũng không hỏi han gì. Lúc nộp hồ sơ nguyện vọng, anh chỉ liếc qua rồi chon khoa Vật lý của trường đại học P. Anh biết mình sẽ được hơn sáu trăm điểm. (Năm 225, thi vào các trường đại học ở Thượng Hải, tổng điểm ở tất cả các khoa cũng chỉ khoảng hơn sáu trăm ba mươi điểm), môn Toán và Vật lý được điểm tối đa không nói, lại từng đạt giải thưởng Olympic quốc gia nên chắc là đỗ thôi.
Lúc nhận được giấy báo, thầy trưởng khoa Vật lý trường đại học P là Lão Châu chỉ thiếu điều đánh trống gõ mõ chúc mừng, còn Hàn viện sĩ thì giận điên người. Lão Châu và ông vốn là tình địch trong ký túc xá, có ân oán nhiều năm, vậy mà con trai ông lại “tát” thẳng vào mặt ông như vậy!
Hàn viện sĩ phải ngậm cả ngụm “máu tươi”, chạy đến trước mặt tình địch là Lão Châu mời ông ta ăn cơm. Thật đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ sống trên thế gian này! Tấm lòng của cha mẹ đấy!
Lão Châu dương dương tự đắc nói: “Lại cần ông phải nhờ vả sao? Nể tình sư muội Tri Tân tôi đã chăm sóc tốt cho Dập Dập rồi!”
Hàn viện sĩ bị tích địch ký túc đâm cho một nhát vào tim như thế, chỉ biết mỉm cười nâng ly. “Phải, phải, nhất định rồi!”
Hàn viện sĩ không dám xuất hiện trong thời gian con trai nhập học, sau khi khai giảng mới mượn cớ tham dự hội thảo nghiên cứu học thuật để đến trường đại học P hai lần, không ngờ hiệu trưởng trường đại học P đầu óc linh hoạt lại muốn mời ông giảng công khai lớp nghiên cứu học thuật này, vì dù sao ở một số lĩnh vực ông cũng là chuyên gia giỏi nhất, lại là viên sĩ danh tiếng lẫy lừng.
Hàn viện sĩ vội vàng khéo léo từ chối, thật buồn cười, nếu giảng công khai thì sẽ có áp phích dắn khắp trường, Thư Dập đâu có mù, như thế chẳng phải tự ông chuốc lấy phiền phức à?
Bây giờ ông còn có thể giả vờ như không biết gì, rảnh rỗi là lại đến trường đại học P đi dạo, rồi nói chuyện với các giáo viên của con con trai, quan tâm một chút đến việc học của con. Nếu ông đến giảng bài thì sẽ hủy hoại mọi thứ! Mọi thứ!
Hàn viên sĩ rất tủi thân, tuy nhiên, làm người thì không nên trách xã hội, ông sợ con trai thì cũng không thể trách hiệu trưởng được, chẳng phải là do ông gieo gió gặt bão sao!
Thư Dập không ở ký túc đến hai ngày, anh thuê một căn phòng ở gần trường đại học P, hằng ngày lên giảng đường, đến thư viện và phòng thí nghiệm, ngày nghỉ lễ thì đến thôn Trung Quan. Đương nhiên, con trai của Hàn viện sĩ cực kỳ thông minh, vừa học xuất sắc lại có tinh thần nghiên cứu khoa học, tất cả các giáo viên đều vô cùng yêu mến, có mấy người còn khuyên anh học tiến sĩ.
Hàn viện sĩ vừa tự hào vừa buồn bã. Có đứa con nào nhất quyết không nhận bố chứ!
Thư Dập hoàn toàn không để ý đến ông bố sợ đông sợ tây, lóng ngóng chân tay, dù ông ở xa hay gần. La một tân sinh viên, anh có rất nhiều điều phiền não. Đầu tiên là thủ khoa trường đại học P nhiều như mây, thiên tài vô kể, một cậu Thư Dập từ nhỏ đến lớn luôn có thói quen mình là con hạc trong đám gà, giờ bỗng phát hiện mình không phải là con hạc duy nhất, cú sốc này không nhỏ chút nào. Thứ hai, áp lực của các giáo viên đặt lên vai anh quá lớn, các giáo viên đều chăm sóc vô cùng chu đáo sư muội Tri Tân, đối với con trai của bà thì càng quan tâm hơn, thậm chí còn phiền phức hơn cả bố ruột anh, hơi một tí là lại gọi anh đi cùng đám sư huynh học tiến sĩ đến phòng thí nghiệm làm nghiên cứu. Lúc giảng bài cũng nói một thôi một hồi tận đẩu đâu, giống như việc đưa cho anh một cái bếp lò nhỏ rồi cố gắng nhồi vịt cho anh, lại còn nói với vẻ mặt nhân từ: “Không hiểu thì đến hỏi thầy lúc nào cũng được, à không, em không thể không hiểu được, lúc bằng tuổi em, mẹ em coi mấy đề này là đơn giản nhất, hồi đó, ngoài bố em ra, sinh viên toàn khoa không ai bằng bà ấy…”
Thư Dập cảm thấy cực kỳ phiền muộn, chỉ một người gây phiền là bố anh đã khiến anh cảm thấy khó chịu rồi, giờ lại thêm khoa Vật lý gồm cả đống người, nào là sư bác, sư thúc, sư tỷ… Ai cũng nhìn anh với bộ dạng them nhỏ dãi, hận không thể bắt con trai của tiểu sư muội Tri Tân về nhà nhốt lại. Đúng là đáng ghét!
Thư Dập nghĩ, mình chọn khoa Vật lý là đầu óc mình có vấn đề rồi, tại sao mình không chọn chuyên ngành không liên quan đến bố mẹ chứ!
Huống hồ tay của bố anh quá dài, cứ nhìn việc ông đến trường P họp với mật độ dày đặc biệt là biết, có khi anh thật sự phải nghĩ ra một chiêu đặc biệt nào đó, ví dụ chon môn Trung văn hay môn Triết học chẳng hạn, mà có khi người này mặt dày đến mức in vào làm giáo sư khoa Triết học cũng nên.
Vả lại, lúc anh điền vào đơn nguyện vọng là vì sự yêu thích từ trong xương tủy.
Thích Toán học và Vật lý, tưc là yêu thích cái đẹp thuần túy.
Tháng Mười hai năm đó, giáo viên dạy Toán cao cấp của Thư Dập gọi anh vào phòng, nói với anh rằng trường đại học Missouri State, Mỹ vừa phát hiện ra nguyên tố Mersenne thứ 43: 230,402,457-1. Thầy giáo rất hưng phấn, thao thao bất tuyệt nửa ngày, không hiểu vì sao anh đột nhiên lại cụt hết cả hứng.
Sau khi rời khỏi phòng giáo viên, anh đi dạo bên bờ hồ, gió mùa đông thổi ào ào, tối qua gió lộng cả đêm khiến lá cây ngân hạnh sắp rụng hết, mùa đông đến rồi, thêm một thời gian nữa thôi là nước hồ cũng đóng băng.
Thư Dập thờ ơ nghĩ, bốn mùa thay đổi, thời gian trôi đi, thuyết tương đối rộng, con mèo cua Schrodinger, thậm chí là toàn bố số nguyên tố Mersenne được phát hiện thì tất cả điều này đối với hồ nước, có ý nghĩa gì không? Đối với cây ngân hạnh, có ý nghĩa gì không? Đối với bản thân anh, có ý nghĩa gì không?
Tất cả các tình nguyện viên, chỉ cần tải trình duyệt GIMPS từ trên mạng xuống là có thể tham gia vào việc tính toán sự phân bố của nguyên tố Mersenne, tuy nhiên, tất cả điều đó có ý nghĩa gì?
Làm sao biết nhân lọa không phải là nguyên kiện nhỏ bé trong chiếc máy tính cao cấp?
Thế giới mà anh nhìn thấy, làm sao biết chân thực hay không?
Anh nhặt một chiếc lá ngân hạnh, tùy tiện viết lên đó chữ “GIMPS”, sau đó ném đi, nhìn nó nằm lặng lẽ trong đống lá rụng.
Được viết lên một từ thì chiếc lá có thể trở về cành cây không?
Không, vĩnh viễn không.
Bản thân anh vì viết một từ mà có thay đổi không?
Không, vĩnh viễn không.
Khoảnh khắc ấy, Thư Dập thất vọng chán chường, chỉ muốn đi tu.
Tát cả mọi thứ đều trống rỗng, tất cả mọi thứ đều chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Bản lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai*.
*Trích trong bài kệ của Lục Tổ Huệ Năng, vị tổ thứ sáu của Thiền tông Trung Quốc. Dịch nghĩa: Xưa nay không một vật, chỗ nào dính bụi nhơ.
Thiện tai, thiện tai!
Anh quay người rời đi.
Có lẽ là vì mùa đông quá bi thương, hãy chịu đựng, anh khích lệ bản thân, dù sao mùa đông cũng đến rồi, mùa xuân sẽ không còn xa nữa.
Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ đông, rồi kỳ nghỉ đông kết thúc, sinh viên bắt đầu đi học lại, nhưng trong mùa xuân đẹp đẽ như thế mà Thư Dập vẫn phiền não.
Bên hồ cỏ dại mọc um tùm, chim sẻ kêu ríu rít, hoa nở đỏ rực liễu xanh biếc, ngay cả cây ngân hạnh cũng đã ra lá non đầu cành như chiếc quạt nhỏ.
Thư Dập bị giáo viên bắt đi làm việc, nhốt trong phòng thí nghiệm một tuần lễ, cuối cùng đã làm xong thí nghiệm phức tạp, lúc bước ra khỏi cửa, ánh mắt thầy tràn ngập niềm vui.
Thư Dập phải ăn mì gói, ngủ trong phòng thí nghiệm nghiều ngày, gặm hết hai cái đùi gà trong căng tin của trường và cuối cùng đã hạ quyết tâm.
Anh sẽ không ở lại trường đại học P để các sư bác, sư thúc, sư tỷ giày vò nữa.
Muốn ra sao thì ra!
Con trai của tiểu sư muội Tri Tân bỏ đi, các sư bác, sư thúc của khoa Vật lý trường đại học P chỉ biết đấm ngực giậm chân, vô cùng tiếc nuối. Hàn viện sĩ sợ đến nỗi vội chạy đến tìm giáo sư tâm lý học giỏi nhất, thảo luận rốt cuộc bị trầm cảm thật hay giả vờ trầm cảm.
Thư Dập đã phất ống tay áo ra đi như vậy, rời khỏi trường đại học P mà không mang theo chút vinh quang nào, kết thúc năm thứ nhất đại học trong sự yêu thương, quan tâm của các bậc tiền bối.
Nhiều năm sau, Thư Dập về nước lập nghiệp, ngày ngày bận rộn, tuyển một trợ lý nam nhưng anh ta còn không biết lo mấy việc vặt vãnh bằng anh, hai ngày sau anh ta nước mắt lưng tròng xin được vào làm trong nhóm nghiên cứu. Anh lại tuyển thư ký, nhưng chưa được mấy ngày đã không chịu được áp lực liền từ chức, tiếp tục tuyển thư ký từ các phòng ban khác, có người kiên trì làm được ba tháng thì từ chứ, tiếp tục tuyển, rồi lại từ chức, muốn điều chuyển người từ các bộ phận khác nhưng họ không chịu… Cuối cùng Thư Dập ra lệnh cho HR, cho dù thế nào cũng phải tuyển cho anh một thư ký thích hợp với mức lương cao cũng được.
HR dốc hết tâm sức, đưa ra mức lương khởi điểm cao ngất, cuối cùng đã nhận được cả đồng hồ sơ xin việc.
Phó tổng giám đốc phòng HR thành thật nói: “Thư tổng, tôi đã chọn qua rồi, mấy người này có ngực to nhất.”
Thư Dập tăng ca thâu đêm, đúng lúc tâm trạng rất tệ, cáu tiết muốn ném đống hồ sơ vào sọt rác, cho đến khi anh cúi xuống thì nhìn thấy tấm ảnh dán trên hồ sơ.
Phó tổng giám đốc cảm thấy mình làm việc thật thông minh, nhanh trí, vì đã để hồ sơ của cô gái xinh xắn nhất lên trên cùng. Ngoài ngực to thì dáng vẻ cũng phải ưu nhìn, dù sao cũng là thư ký của sếp, sau này ngày ngày anh ta cũng phải nhìn mà. Ai cũng thích nhìn gái đẹp, và quả nhiên Thư Dập không nổi cái với anh ta mà cầm hồ sơ lên xem.
Thư Dập thầm nghĩ, cứ thử xem sao, cô ấy còn là đàn em của anh trong trường đại học P, gương mặt trông cũng thanh thoát, phóng khoáng. Cô ấy chịu xin vào vị trí này, có lẽ là duyên phận.
Phồn Tinh vào làm việc ở công ty quả nhiên chăm chỉ, tận tụy, là một thư ký giỏi vượt xa cả mong đợi của Thư Dập. Thư Dập còn vô tình phát hiện, cô có một thói quen, đó là làm tình nguyện viên của GIMPS.
Lúc nhàn rỗi, cô vào máy tính cá nhân tìm cách tính toán số nguyên tố Mersenne. Thư Dập cảm thấy thật thú vị, một cô gái không tốt nghiệp ngành Toán học nhưng lại có sở thích này, không biết xuất phát từ cơ duyên nào. Anh còn muốn nói cho cô biết rằng, máy tính của công ty cũng có thể đăng nhập vào hệ thống GIMPS, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ giúp cô tải trình duyệt về.
Lúc Phồn Tinh mở máy tính ra thì rất ngạc nhiên và vui mừng. Cô còn nghĩ đó là công lao của các đồng nghiệp phòng IT nên đã dùng tiền của mình mua trái cây, đồ điểm tâm đến mời họ khiến các chàng trai phòng IT vừa bất ngờ vừa vui mừng khôn xiết.
Cô gái này thật đáng yêu.
Thư Dập nghĩ, cô giống như con cá, bơi lội tung tăng trong thế giới nhỏ của mình, cách thành bình thủy tinh trong suốt đó, anh giống như con mèo lớn ngồi quan sát bên bể cá, cực kỳ hào hứng. Chỉ có điều lúc đó mèo lớn không biết rằng, cá ngoài để ngắm thì còn có thể ăn.
Nhiều năm sau, nhân lúc hai đứa nhóc song sinh ngủ trưa, Phồn Tinh tranh thủ dọn dẹp những đồ đạc cũ trong phòng chứa đồ từ hồi cô sồng độc thân. Thư Dập cũng giúp cô một tay. Hai người hiếm khi mới có khoảnh khắc yên tĩnh bên nhau, lật giở những tấm ảnh cũ và trêu đùa đối phương xem có nhận ra minh hồi đó không.
Phồn Tinh cầm cuốn sổ cũ, một bức ảnh kẹp bên trong bất ngờ rơi ra. Tấm ảnh này đã được chụp từ rất lâu, người trong ảnh đã mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra nam sinh với dáng vóc ráo, rất bắt mắt.
Dạo này anh giống như vại giấm chua, thậm chí có lúc còn ghen với cả con trai mình, Phồn Tinh quyết định chọc anh, nói: “Đây là người em yêu thầm hồi em mười mấy tuổi. Đẹp trai không? Quá đẹp trai!”
Thư Dập lại nhìn kĩ bức ảnh lần nữa, không phủ định.
Phồn Tinh muốn đùa dai liền bổ sung thêm một câu: “Hồi đó em rất thích anh ấy, tình yêu đầu, khắc cốt ghi tâm.”
“Ồ?” Thư Dập nhìu mày. “Em đối với cậu ta khắc cốt ghi tâm, vậy em đối với anh thì sao?”
“Anh với anh ấy… ừm… hai người là hoàn toàn khác nhau ,à, anh ấy có quầng sáng, là uần sáng trong trí nhớ của em!”
Không biết vì sao Thư Dập lại cười to. “Hồi mười mấy tuổi em đến Thượng Hải à?”
Phồn Tinh đang bịa chuyện thì bất ngờ nghe anh hỏi câu này, nghĩ ngợi có gì đó sai sai liền hỏi lại: “Sao anh biết tấm ảnh này chụp ở Thượng Hải?”
Thư Dập cười híp mắt, nói: “Anh không chỉ biết tấm ảnh này chụp ở Thượng Hải, anh còn biết người trong bức ảnh này là ai!”
Không biết vì sao Phồn Tinh lại có một dự cảm là mình đang mắc bẫy.
Sự thật thì dự cảm đó là đúng, vị tổng giám đốc bá đạo mặc bộ đồng phục thể thao rất giống đồng phục trường, khoác ba lô đứng dưới bóng cây với tư thế ấy. Cuối cùng Phồn Tinh cũng nhận ra anh chính là người trong ảnh.
Thư Dập vui vẻ hỏi dồn: “Lúc mười mấy tuổi em đã yêu thầm anh à? Tại sao anh lại không biết nhỉ? Hồi đó sao em lại quen anh? Sao em lại chụp tấm ảnh này? Có phải em đã nhìn thấy anh ở cổng trường không? Anh thực sự có phải là quầng sáng trong ký ức của em không? Em đã nói thế mà, sao cứ bơ anh thế…”
Phiền phức quá!
Phồn Tinh thẹn quá hóa giận, quay lại đánh anh. Mấy thứ khoa chân múa tay của cô đánh vào Thư Dập chẳng khác nào gãi ngứa, anh dùng một cánh tay ôm chầm lấy cô, áp vào lòng mình rồi hôn cô nồng nàn.
Phồn Tinh nói: “Thực ra bức ảnh đó không phải em chụp.”
Thư Dập lười biếng xoa lưng cho cô, giống như mèo lớn đang ôm mèo bạc hà yêu thích, nói: “Không sao, dù gì bây giờ bức ảnh này cũng nằm trong tay em, đó là duyên phận.”
Đúng vậy, duyên phận kỳ diệu.
Cửa sổ mở ra, gió mát thổi tung rèm cửa.
Bên dưới cửa sổ có một chồng sách cũ, Phồn Tinh chưa kịp thu dọn, trong đó có một cuốn từ điển dày, hơi cũ. Họ đều không biết, trong cuốn từ điển ấy còn có một chiếc lá ngân hạnh màu vàng, đó mới chính là bằng chứng của duyên phân kỳ diệu.