Sao Trời

Chương 15



Buổi chiều không có tiết, Chử Tinh không định trở về trường ngay, vẫn quyết tâm sáng mai sẽ về trường sớm.

Nhưng mà chắc chắn là Ngụy tiên sinh phải đi làm, Chử Tinh nói bóng nói gió một hồi, rằng mình rất ngoan ngoãn không gây phiền phức gì đâu, rất trông mong được Ngụy tiên sinh thuận tiện mang đến công ty.

Chử Tinh có chút kích động, cậu chưa được đến công ty Ngụy tiên sinh bao giờ.

Nhưng sau khi ăn cơm xong thì Ngụy Dĩ Thần lại lái xe đến thẳng tiểu khu nổi tiếng bên cạnh trường học.

Ấn tượng duy nhất của Chử Tinh với tiểu khu này chính là: sang trọng, sang trọng và sang trọng.

Vô cùng sang trọng.

Bởi vì tiểu khu này nằm ngay cạnh trường cấp một, cấp hai và cấp ba trọng điểm, thậm chí còn sát trường đại học của Chử Tinh. Hơn nữa nó vốn có tiếng là xa hoa tráng lệ, nên sau khi xây xong thì giá trị của nó một bước bay thẳng lên trời.

Cho dù là giá cả trên trời thì vẫn có không ít người tranh nhau sứt đầu mẻ trán để mua, dù sao thì đoạn đường này thật sự vô cùng tiện lợi.

Thanh niên nghèo khổ như Chử Tinh vẫn luôn ngần ngại mà không dám tới gần tiểu khu sặc mùi tiền từ tận trong đất như thế này.

Ngụy Dĩ Thần giải thích: “Đây là sản nghiệp của Ngụy thị.”

Chử – trong lòng đang cảm thán đây đúng là thế giới của người có tiền – Tinh: “…”

Đến tận khi Ngụy tiên sinh lấy chìa khóa mở cửa một gian phòng chung cư ra, Chử Tinh vẫn ngây thơ cho rằng đây chỉ là sếp lớn đi thị sát thôi.

Hai người bước vào trong phòng. Mặc dù nói là đắt đỏ thật, nhưng đắt cũng có lý do của nó. Điều kiện của gian phòng này vượt xa đa số những khu bất động sản trong nội thành.

Ngụy Dĩ Thần hỏi Chử Tinh: “Trang hoàng như vậy em có thích không?”

Khác với phong cách của biệt thự, cả gian phòng này nơi nào cũng mang lại cảm giác êm dịu ấm áp. Ghế sofa lười được đặt phía trước cửa sổ sát đất, bên cạnh là giá sách nhỏ, chỉ cần với tay là có thể lấy được sách.

Chử Tinh càng nhìn càng yêu thích, cảm thấy căn phòng trang trí đơn giản này quả thực là sinh ra để dành cho cậu, không thể chê vào đâu được, nghe được lời của Ngụy tiên sinh không chút do dự gật đầu.

Ngụy Dĩ Thần chờ Chử Tinh cảm thán xong, đặt chìa khóa vào tay cậu.

Chử Tinh ngơ ngác:???

Ngụy Dĩ Thần giải thích: “Lần trước nói chuyện phiếm, Từ Ngôn Ngôn kể cho tôi nghe một chuyện, có một cô gái cãi nhau với chồng, đêm ba mươi tết trở về nhà mẹ đẻ, bị ba mẹ lấy lý do con gái đã lấy chồng rồi mà còn về nhà đón năm mới là điềm xấu để đuổi ra khỏi cửa, cô gái nọ không có nhà để về phải ngồi dưới gầm cầu một ngày.”

Chử Tinh càng nghe càng mơ hồ. Cậu không phải con gái, chuyện này cũng không liên quan gì tới cậu cho lắm.

Ngụy Dĩ Thần: “Lúc ấy Từ Ngôn Ngôn nói, nếu phụ nữ có một căn nhà của riêng mình thì tốt quá, cho dù cãi nhau với chồng không muốn ba mẹ ruột lo lắng, hay là bị ba mẹ ruột đuổi ra ngoài thì vẫn có một nơi để về.”

Chử Tinh gật đầu, cảm thấy lời này vẫn khá là đúng.

Ngụy Dĩ Thần: “Tháng trước đột nhiên tôi nghĩ tới chuyện này. Cô gái kia còn có nhà mẹ đẻ để về, nhưng Chử Tiểu Tinh của tôi còn tệ hơn, nếu em cãi nhau với tôi thì mới thực sự là không có nơi nào để về. Cho nên tôi mới mua một căn phòng cạnh trường để tặng em.”

Ngụy Dĩ Thần nói là tháng trước, lúc đó hai người còn chưa xác định quan hệ, thế mà khi ấy anh đã đặt Chử Tinh ở trong lòng, không muốn cậu phải lo âu sầu khổ chút nào rồi.

Tất cả mọi người đều nói Ngụy tiên sinh là người lạnh lùng bá đạo, chỉ có Chử Tinh biết Ngụy tiên sinh là người dịu dàng đến vậy, làm cho người ta không nhịn được mà sa vào, không cách nào thoát khỏi.

Ngụy Dĩ Thần xoay người hôn lên trán Chử Tinh một cái, thấp giọng nói: “Tôi cho em một gia đình.”

Chử Tinh chợt cảm thấy nghẹn ngào khôn xiết. Mẹ cậu từng cố sống cố chết giữ lấy một nơi gọi là “gia đình”, cuối cùng vẫn không giữ được ba, không bảo vệ được “gia đình” mà bà vẫn luôn trân trọng. Mà Ngụy tiên sinh lại vẽ ra một tương lai quá mức tốt đẹp, làm cậu không khỏi chờ mong, không biết “gia đình” của hai người trông sẽ thế nào. Phần ấm áp này làm hoảng hốt lo sợ về “gia đình” của cậu tiêu tan sạch sẽ. Chử Tinh nghe thấy thanh âm hạt giống nảy mầm từ mảnh đất hoang vu trong lòng cậu.

Cậu nắm chặt chìa khóa trong tay, viền mắt đỏ hồng nói với Ngụy tiên sinh: “Ngài đã cho em quá nhiều thứ rồi.”

Ngụy Dĩ Thần cười xoa đầu Chử Tinh, chỉ cảm thấy vẫn chưa đủ, muốn cho cậu nhiều hơn nữa, có tình yêu, có tình thân, có chất lượng cuộc sống, có tiền tài dễ như trở bàn tay, và có tất cả…

Con ngươi của Chử Tinh phản chiếu hình ảnh một Ngụy Dĩ Thần nho nhỏ, cậu nói: “Nhưng mà em chỉ có một trái tim này để tặng cho ngài thôi, ngài có muốn nó không?”

Ngụy Dĩ Thần nắm lấy bàn tay Chử Tinh, hôn lên ngón tay cậu: “Đây đã là món quà quý giá nhất rồi.”

Vẫn nói tay liền tới trái tim, dường như Chử Tinh cảm thấy nụ hôn này từ đầu ngón tay lan tới lồng ngực, giống như là Ngụy Dĩ Thần đang hôn lên trái tim cậu vậy.

Sếp Ngụy vẫn luôn làm việc tận tụy cần cù lần đầu tiên trốn làm cả một buổi sáng.

Lúc đi ra khỏi cửa phòng chung cư, Chử Tinh nói: “Em đã nghĩ rồi, thật ra căn phòng này chẳng có tác dụng gì hết.”

Ngụy Dĩ Thần hỏi: “Sao lại nói như vậy?”

Khuôn mặt Chử Tinh hiện lên một vệt đỏ khả nghi, ánh mắt nhìn loạn không dám đối diện với Ngụy Dĩ Thần: “Bởi vì em vốn dĩ không thể nào giận ngài được.”

Cửa phòng vẫn chưa đóng, Ngụy Dĩ Thần nắm tay Chử Tinh quay lại trong phòng. Khác với vẻ điềm tĩnh tiến vào ban nãy, lần này Ngụy Dĩ Thần có chút sốt ruột.

Chử Tinh bị Ngụy Dĩ Thần đè ở phía sau cánh cửa, trái tim đập thình thịch.

Ngụy Dĩ Thần cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng như cánh hoa của cậu: “Như vậy có tức giận không?”

Khuôn mặt Chử Tinh chưa kịp hết đỏ hiện giờ lại càng đỏ hơn, nhưng cậu vẫn kiên trì lắc đầu.

Ngụy Dĩ Thần lại hôn xuống, nụ hôn lần này lâu hơn: “Như vậy có tức giận không?”

Chử Tinh bị hỏi mấy lần liên tiếp như vậy, cuối cùng toàn thân đều đỏ bừng, dứt khoát ôm lấy cổ Ngụy Dĩ Thần, hôn một cái thật sâu.

Sau một cái hôn dài, Chử Tinh vùi đầu vào cổ Ngụy Dĩ Thần như đà điểu đang trốn tránh, nhỏ giọng đáp: “Cho dù ngài làm như vậy thì em cũng sẽ không tức giận.”

Ngụy Dĩ Thần bị Chử Tinh ôm chặt, toàn thân bé người yêu nhà mình ấm áp, cho dù thẹn thùng nóng lên vẫn nghiêm túc thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng.

Ngụy Dĩ Thần gục ngã rồi.

Một Chử Tinh tốt như vậy, muốn anh không yêu thích thật sự rất khó.

Ngụy Dĩ Thần: “Tại sao?”

Chử Tinh cọ cọ cổ Ngụy Dĩ Thần, đầu càng chôn sâu hơn, giọng nói nghe có chút rầm rì: “Bởi vì em thích anh.”

Trái tim Ngụy Dĩ Thần tức khắc tan chảy thành một vũng nước đường.

Lúc ngồi trên xe, Ngụy Dĩ Thần đột nhiên phát hiện ra, hình như Chử Tinh đã thay đổi xưng hô với mình rồi: “Không gọi là “ngài” nữa sao?”

Chử Tinh ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó lại cụp mắt nhìn tay mình, nhỏ giọng giải thích: “Bởi vì bây giờ anh là bạn trai của em mà, vì thế em không cần dùng danh xưng tôn kính kia nữa.”

Ngụy Dĩ Thần bật cười: “Em nghĩ được như vậy rất tốt.”

Chử Tinh nhìn chằm chằm Ngụy Dĩ Thần, bộ dáng rất hung dữ: “Nhưng mà em phải nói trước với anh, nếu chọc em điên lên thì đáng sợ lắm đấy nhé.”

Tuy rằng chắc chắn cậu sẽ không giận Ngụy tiên sinh, nhưng vẫn muốn đối phương làm công tác chuẩn bị trước.

Ngụy Dĩ Thần vẫn đang nhìn đường, nhưng bả vai vì nín cười mà run lên: “Vậy anh phải dỗ thế nào em mới hết giận?”

Chử Tinh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: “Anh ôm em một cái là được rồi.”

Ngụy Dĩ Thần: “Hở? Dễ dỗ như vậy sao?”

Chử Tinh chọc cánh tay anh, có chút buồn bực nói: “Ai bảo em thích anh chứ.”

Trong đầu đột nhiên nghĩ đến bài《Tất nhiên là lựa chọn tha thứ cho anh ấy》*.

* Bấm vào đây để đọc chú thích





Vẻ mặt Chử Tinh kiểu: 囧

Nhân lúc đèn đỏ, Ngụy Dĩ Thần nói: “Gần đây tôi nghe được một tin tức có liên quan đến Chử Nguyệt.”

Chử Tinh nhíu mày, cậu thật sự cảm thấy rất phiền khi nghe đến cái tên Chử Nguyệt.

Ngụy Dĩ Thần: “Chử Nguyệt đính hôn với Hà Thiếu Vân của Hà thị rồi.”

Chuyện Hà thị và Ngụy thị bất hòa không phải là bí mật, ngay cả Chử Tinh không chú ý đến chuyện thương trường cũng ít nhiều nghe nói được công tích vĩ đại tranh đấu đến mức anh sống tôi chết của hai tập đoàn này.

Chử Tinh theo bản năng hỏi: “Chị ta sẽ gây bất lợi cho anh sao?”

Động tác nhấn chân ga của Ngụy Dĩ Thần hơi ngừng lại, hỏi Chử Tinh: “Vì sao lại nghĩ tới vấn đề này đầu tiên?”

Lúc quyết định nói chuyện này cho Chử Tinh, trong lòng Ngụy Dĩ Thần vẫn có chút lo lắng, sợ Chử Tinh sẽ hiểu lầm anh ở bên cạnh cậu vì mục đích riêng, nhưng không ngờ cậu hoàn toàn không để tâm vấn đề này, làm lý do thoái thác của anh cũng không cần dùng tới.

Chử Tinh nghi hoặc: “Bởi vì em lo chị ta sẽ làm gì đó gây hại cho anh.”

Trong suy nghĩ của Chử Tinh, đây là một điều cực kỳ hiển nhiên và dễ hiểu, thậm chí không cần giải thích quá nhiều; nhưng Ngụy Dĩ Thần lại hao phí rất nhiều tế bào não, thậm chí còn nghĩ tới, nếu Chử Tinh tức giận thì mình phải dỗ thế nào.

Ngụy Dĩ Thần đột nhiên nở nụ cười.

Chử Tinh hỏi: “Làm sao vậy? Em nói gì không đúng à?”

Ngụy Dĩ Thần đang nhìn đường cũng quay sang nhìn Chử Tinh một cái, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

Chử Tinh nghe thấy Ngụy Dĩ Thần nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy, về phương diện biểu đạt tình cảm thì anh còn phải học hỏi ở em nhiều lắm.”

Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, Chử Tinh lại bị chọc đến mặt đỏ tai hồng, nhất thời cảm thấy Ngụy Dĩ Thần phạm quy quá mức rồi.

Ỷ vào mình được yêu thích mà xuất chiêu không kiêng kị gì, làm cho người ta hoàn toàn không có năng lực chống đỡ.

Ngụy Dĩ Thần sắp xếp lại từ ngữ, mở miệng nói: “Hiện giờ chưa rõ tại sao Chử Nguyệt lại đính hôn với Hà Thiếu Vân. Có một khả năng là giám đốc Chử đã hợp tác với Hà thị rồi.”

Chử Tinh chau mày: “Nhưng không phải anh vừa giúp công ty của ông ấy sao?”

Hai người đều không nói “ông ấy” là ai, nhưng Ngụy Dĩ Thần biết, đây là do Chử Tinh không muốn nhắc tới tên của Chử Kiến Quốc, người ba trên danh nghĩa của mình.

Ngụy Dĩ Thần: “Thương trường không có bạn bè vĩnh viễn, có lẽ do Hà thị cho nhiều lợi ích hơn, cho nên giám đốc Chử mới quay đầu tìm đối phương để nhờ vả.”

Chử Tinh chẳng có bao nhiêu tình cảm với cái nhà đó, hỏi: “Có cần em hỗ trợ gì không?”

Ngụy Dĩ Thần trầm tư một lát, nói: “Sắp tới có thể sẽ cần em tới nhà giám đốc Chử thăm hỏi một chuyến với tôi, mặc dù công ty của giám đốc Chử và công ty của Hà thị hợp tác với nhau cũng chẳng tính là việc lớn gì, nhưng vẫn cần hiểu rõ xem đối phương đang tính toán cái gì, chúng ta mới có thể đối phó được.

Chử Tinh gật đầu: “Anh xem thời gian phù hợp, em thì thế nào cũng được.”

Ngụy Dĩ Thần cười nhẹ: “Phải là xem bao giờ em có thời gian rảnh, anh thì thế nào cũng được chứ.”

Chử Tinh rất 囧: “Em chỉ việc đi học, sao lại bận được?”

Ngụy Dĩ Thần trêu đùa: “Anh còn không phải đi học, càng không bận gì cả.”

Chử Tinh cười không ngừng lại được.

Khóe môi Ngụy Dĩ Thần cong lên, từ trước tới giờ chưa bao giờ cảm thấy thời tiết của thành phố sáng sủa thoáng đãng đến vậy, chậm rãi nói: “Vi phu toàn bộ đều nghe theo phu nhân.”

Chử Tinh vẫn đang cười lập tức đỏ mặt, cẩn thận quay đầu sang nhìn cửa sổ, thấy hình ảnh phản chiếu của Ngụy Dĩ Thần qua tấm kính thủy tinh.

Một Ngụy Dĩ Thần vừa anh tuấn vừa thông minh, miệng còn ngọt như đường nữa.

Hết chương 15

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.