Sao Trời

Chương 17



Lúc sắp ăn cơm thì Trần Mỹ Hoa mới đi từ trên phòng xuống.

Trong khi đàn ông đang bàn chuyện làm ăn, phụ nữ tránh mặt được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Bà ta hoàn toàn không biết rằng, trong lúc mình chưa xuất hiện thì Chử Nguyệt đã làm chuyện mất mặt gì.

Chử Kiến Quốc thấy Trần Mỹ Hoa thật sự như thấy chúa cứu thế, ông ta đã phí rất nhiều tâm lực để ứng phó cục diện này rồi, hiện giờ chỉ muốn bắt lấy thời gian tiễn Ngụy Dĩ Thần rời khỏi đây thôi.

Trần Mỹ Hoa làm bộ như không thấy ánh mắt cầu cứu của Chử Kiến Quốc, niềm nở nói cười: “Ngụy tổng đường sá xa xôi tới đây, thứ lỗi chúng tôi không thể tiếp đón từ xa.”

Ngụy Dĩ Thần cười: “Chúng tôi vừa nói phu nhân bà dạy con gái rất tốt đấy.”

Trần Mỹ Hoa tự hào quay đầu nhìn Chử Nguyệt duyên dáng yêu kiều. Con gái sắp gả cho thiếu gia Hà thị, tất nhiên là phải giáo dục tốt rồi.

Ngụy Dĩ Thần nhìn bộ dạng hài lòng của bà ta, khóe miệng hơi nhếch lên: “Ngoại trừ không lễ phép ra thì cái gì cũng tốt.”

Chiêu lấy lùi làm tiến này khiến cho Trần Mỹ Hoa choáng váng đầu óc, nụ cười treo trên mặt suýt nữa không giữ được.

Vất vả đợi tới lúc ăn cơm, Ngụy Dĩ Thần dắt Chử Tinh ngồi vào ghế trên. Vốn hai chiếc ghế này là dành cho Ngụy Dĩ Thần và Chử Kiến Quốc, Chử Kiến Quốc thấy vậy chỉ có thể ngồi bên cạnh Ngụy Dĩ Thần.

Chử Nguyệt vừa bị mắng một trận hiện giờ ngoan ngoãn hơn hẳn, chỉ cúi đầu dùng bữa không nói câu nào.

Ngụy Dĩ Thần gắp vài món Chử Tinh thích nhưng mà không với tới vào bát của cậu, lúc này mới tính là bắt đầu trò chuyện.

Ngụy Dĩ Thần: “Tôi nghe nói con gái giám đốc Chử sắp đính hôn với thiếu gia Hà thị?”

Mồ hôi lạnh của Chử Kiến Quốc vừa mới biến mất lại như đụng trúng công tắc mà chảy ra không ngừng.

Trần Mỹ Hoa phản ứng khá nhanh, cười nói: “Không phải do dạo trước Tiểu Nguyệt đi học vẽ, tới lúc tham quan triển lãm tranh thì vừa lúc gặp được Thiếu Vân sao? Hai đứa nhỏ đúng là vừa gặp đã yêu đó.”

Chuyện Chử Nguyệt học vẽ Chử Tinh cũng biết, nhưng trình độ của cô ta mà đi tham quan triển lãm tranh thì Chử Tinh trăm ngàn lần không tin. Vì thế cậu huých nhẹ vào đùi Ngụy Dĩ Thần dưới bàn, ra ám hiệu là đối phương đang nói dối.

Ý cười nơi đáy mắt Ngụy Dĩ Thần rõ ràng hơn vài phần, chậm chạp nói: “Người trẻ tuổi mà, vừa gặp đã yêu cũng là chuyện bình thường. Chỉ là không biết giám đốc Chử có biết chuyện bát tự của Ngụy thị và Hà thị không hợp nhau không?”

Chử Kiến Quốc á khẩu, làm sao ông ta có thể không biết? Ngay cả Chử Tinh nhàn rỗi hoàn toàn không để ý đến chuyện thương trường cũng biết được “bí mật” này, cho dù muốn giả ngu cũng không thể ngu đến mức ấy được.

May là Ngụy Dĩ Thần cũng không có ý đợi câu trả lời, chậm rì rì nói: “Lúc vừa nghe được tin này, tôi còn cho rằng giám đốc Chử đang tuyên chiến với tôi đấy.”

Ngụy Dĩ Thần thấy mặt Chử Kiến Quốc trắng tới mức sắp trùng màu với bát, lại nói tiếp: “Chẳng qua là sau này nghĩ lại, giám đốc Chử có thể nhịn đau gả con trai cho tôi, có lẽ sẽ không làm ra chuyện táng tận lương tâm đến mức ấy.”

Cho dù khéo đưa đẩy như Trần Mỹ Hoa cũng sắp không giữ được nét tươi cười nữa.

Bản thân bán con trai đã là chuyện táng tận lương tâm rồi.

Ngụy Dĩ Thần đến ăn bữa cơm này là vì cái gì? Đến để mỉa mai bọn họ sao?

Khác với Chử Kiến Quốc giữ thái độ an toàn không nghiêng về bên nào, Trần Mỹ Hoa không phải là người muốn giữ thái độ công bằng, cái mà bà ta muốn chính là theo chân Hà thị để làm Ngụy thị sụp đổ.

Lúc trước bà ta không nhìn nổi Phùng Tiểu Như gắn bó keo sơn với Chử Kiến Quốc, hiện tại bà ta vẫn không muốn con trai của Phùng Tiểu Như sống quá thoải mái.

Vinh hoa phú quý hay mỹ danh tốt đẹp, cái nào bà ta cũng muốn.

Trần Mỹ Hoa có dã tâm hơn Chử Kiến Quốc nhiều.

Chẳng qua là bây giờ vẫn chưa phải lúc đắc tội với Ngụy Dĩ Thần.

Suy nghĩ rõ ràng rồi, Trần Mỹ Hoa cười đứng dậy kính rượu với Ngụy Dĩ Thần, chuẩn bị nói hai ba câu bỏ qua cục diện xấu hổ này.

Bà ta vừa đứng lên, Ngụy Dĩ Thần đã đặt đũa vẫn còn sạch sẽ xuống: “Mọi người cứ từ từ dùng bữa, tôi ăn xong rồi.”

Chử Tinh cũng buông đũa theo, trong bát còn một nửa miếng cá cũng không rảnh để ý, như cái đuôi nhỏ đi phía sau Ngụy Dĩ Thần.

Trần Mỹ Hoa xấu hổ cầm chén rượu, ngồi không được mà đứng cũng không xong.

Trên đường về nhà, Chử Tinh nhớ đến tư thế khôi hài của Trần Mỹ Hoa vẫn ôm bụng cười không ngừng.

Ngụy Dĩ Thần nhìn cậu cười, dễ dỗ như vậy đúng thật là bạn nhỏ ngốc.

Chử Tinh cười đủ rồi, nói chuyện phiếm với Ngụy Dĩ Thần: “Thật ra thì anh không cần nói chuyện không nể mặt như vậy.”

Dù sao thì cũng là người trong thương trường, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, quá xấu hổ cũng không tốt.

Tuy là sảng khoái thật sự.

từ khi rời khỏi cửa lớn Chử gia, Ngụy Dĩ Thần vẫn luôn cười nhàn nhạt, lúc này đột nhiên thu liễm độ cong khóe miệng: “Chỉ cần nghĩ tới trước đó bọn họ làm em chịu nhiều ấm ức như vậy, anh lại không kìm được muốn cho bọn họ một bài học.”

Chử Tinh hơi ngẩn ra, sau đó lập tức cười ra tiếng, cảm thán: “Anh cũng ấu trĩ thật đó.”

Ngụy Dĩ Thần không so đo với cậu.

Chử Tinh nói: “Nhưng mà em thích người ấu trĩ như vậy.”

Ngụy Dĩ Thần không nhịn được nữa, gập người cười một trận.

Nháo đủ rồi, Chử Tinh hỏi: “Hôm nay anh có nhìn ra điều gì không?”

Ngụy Dĩ Thần: “Quả thật là bọn họ muốn hợp tác với Hà thị, nhưng mục đích của Chử Kiến Quốc và Trần Mỹ Hoa không giống nhau.”

Chử Tinh hoài nghi: “Hỏ?”

Ngụy Dĩ Thần giải thích: “Thái độ của hai người họ khác nhau. Chử Kiến Quốc càng lấy lòng càng chứng tỏ không muốn bất hòa với Ngụy thị. Lại liên hệ tới việc em đang là người yêu của anh, mà Chử Nguyệt thì lập tức phải gả cho Hà Thiếu Vân, không khó để đoán ra việc lão hồ ly này không muốn đắc tội bên nào, từ đó có thể thu lợi được từ cả hai bên.”

Chử Tinh bĩu môi: “Đâu ra chuyện tốt như vậy chứ.”

Ngụy Dĩ Thần gật đầu: “Chính xác. Nếu có đồng đội như vậy anh thà bóp chết cho rồi, tin là Hà thị bên kia cũng sẽ làm như vậy.”

Chử Tinh lại hỏi tiếp: “Vì sao mục đích của Trần Mỹ Hoa lại không giống Chử Kiến Quốc?”

Ngụy Dĩ Thần: “Đầu tiên, Trần Mỹ Hoa rất hài lòng với cuộc hôn nhân này.”

Điểm này Chử Tinh cũng nhìn ra, từ lúc bà ta nhắc đến hôn sự của Chử Nguyệt thì vẻ mặt đã tràn đầy vui sướng, còn vô cùng thân thiết gọi thiếu gia Hà thị là “Thiếu Vân”. Từ điều này có thể nhìn ra được, Trần Mỹ Hoa rất vừa lòng chứ không phải vừa lòng bình thường.

Ngụy Dĩ Thần: “Tiếp nữa, thoạt nhìn thì Trần Mỹ Hoa không nịnh nọt như Chử Kiến Quốc.”

Chử Tinh bị từ ngữ này chọc cười.

Ngụy Dĩ Thần: “Cho nên anh đoán là, có lẽ Trần Mỹ Hoa định lợi dụng hôn sự này để thông đồng với Hà thị, không chừng còn muốn giẫm nát anh dưới chân.”

Chử Tinh trừng to mắt, một lúc lâu mới cảm thán: “Bà ta còn thật sự dám nghĩ tới.”

Ngụy Dĩ Thần lộ ra nụ cười châm chọc.

Nhưng mà Chử Tinh vẫn rất lo lắng: “Anh thật sự sẽ không bị ảnh hưởng gì chứ?”

Ngụy Dĩ Thần quay đầu nhìn cậu một cái: “Xin phu nhân cứ bình tĩnh đón chờ những chuyện sắp xảy ra.”

Khuôn mặt Chử Tinh lập tức đỏ bừng, nhận ra mình bị chọc ghẹo mới thở phì phì.

Chọc Chử Tinh xong, Ngụy Dĩ Thần đột nhiên mở miệng: “Tên của Chử Nguyệt là do ba em đặt à?”

Chử Tinh đáp: “Không phải, ban đầu tên của chị ta không phải là Chử Nguyệt, sau này bước vào cửa nhà em mới đổi tên.” Nói xong, Chử Tinh cười khổ một tiếng: “Ánh trăng rực rỡ hơn ánh sao*, Trần Mỹ Hoa thật sự là sợ người ta không biết ý định của mình.”

* Bấm vào đây để đọc chú thích

Ngụy Dĩ Thần nhìn về phía trước, mỉm cười: “Quần tinh bao gồm vô số vì sao và tinh vân, vật chất và bụi khí hợp thành dải ngân hà. Những gì chúng ta nhìn thấy từ địa cầu chỉ là một góc của tảng băng, nhưng mà sự tồn tại của nó vẫn đủ làm người ta cảm thấy kinh ngạc.”

Chử Tinh yên lặng gật đầu, không nói lời nào.

Ngụy Dĩ Thần nói: “Trong mắt anh, em chính là vì sao sáng nhất dải ngân hà, còn sáng hơn ánh trăng vô số lần.”

Chử Tinh ngây người một hồi lâu mới phản ứng được Ngụy Dĩ Thần đang nói gì.

Cậu không khống chế được tiếng tim đập càng ngày càng sục sôi của mình, chỉ có thể bắt lấy cánh tay Ngụy Dĩ Thần: “Dừng xe lại một chút.”

Ngụy Dĩ Thần dừng xe xong mới nhìn sang cậu.

Đáy mắt Chử Tinh như phát ra ánh sao sáng lấp lánh, cậu dựa vào gần Ngụy Dĩ Thần, nói: “Em muốn hôn anh.”

Ngụy Dĩ Thần nhắm mắt lại, trả lời: “Được.”

Chử Tinh tràn đầy tinh thần đi vào phòng bếp.

Ở Chử gia cậu vẫn luôn chú ý, Ngụy Dĩ Thần căn bản chưa từng động đũa, nghĩ cũng biết giờ này dạ dày khó chịu đến mức nào. Ỷ vào việc mình từng đọc sách dạy nấu ăn một tuần, còn học nấu ăn ở chỗ mẹ Vương lâu như vậy, Chử Tinh trông có vẻ vô cùng đáng tin đi vào phòng bếp, chuẩn bị thi triển tay nghề của mình.

Bốn mươi phút sau, Ngụy Dĩ Thần nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài thư phòng.

Thật ra thì anh đã nói với Chử Tinh là cậu cứ tùy ý đi lại trong biệt thự, nhưng bạn nhỏ vâng dạ xong vẫn làm theo ý mình. Phòng sách và phòng ngủ vẫn là nơi khá riêng tư, cậu luôn tôn trọng mà dừng lại ngoài cửa.

Ngụy Dĩ Thần đẩy máy tính ra, tới mở cửa giúp Chử Tinh.

Chử Tinh ngoài cửa một bộ ủ rũ vô cùng, cả người toát ra vẻ “em đang rất buồn”.

Ngụy Dĩ Thần hỏi: “Làm sao vậy?”

Chử Tinh bưng một cái bát đen thùi lùi không biết làm từ cái gì, ấm ức nói: “Em thấy tối nay anh không ăn gì nên mới muốn nấu cho anh ăn. Ai ngờ…”

Ai ngờ là nấu ra một cái bát đen thui thế này.

Ngụy Dĩ Thần biết không nên cười, nhưng không nhịn được.

Cũng may là Chử Tinh cúi đầu, không chú ý đến động tác nâng tay che miệng của anh.

Anh kéo tay bạn nhỏ xuống lầu, đi vào phòng bếp lầu một.

Đeo tạp dề vào một cách rất quen thuộc, quay đầu hỏi cậu: “Có thể ăn mì không?”

Chử Tinh hoang mang gật đầu, sau đó thấy Ngụy Dĩ Thần thuần thục đun nước sôi, cho mì vào, đập trứng gà, nêm gia vị, cuối cùng làm ra một tô mì đầy đủ sắc-hương-vị.

Chử Tinh vẫn đang sững sờ: “Anh biết nấu ăn à?”

Như vậy không phải là mình rất vô dụng sao?

Ngụy Dĩ Thần cởi tạp dề, lắc đầu: “Chỉ biết nấu mì thôi, hồi đại học anh sống một mình, bị ép phải học kĩ năng này.”

Chử Tinh đặt thứ đen thui trong tay mình sang một bên, chu miệng: “Như vậy cũng rất giỏi rồi, em không biết nấu nướng gì hết.”

Ngụy Dĩ Thần vớt mì ra bát, xoay người xoa đầu Chử Tinh: “Vớ vẩn, em chơi dương cầm rất giỏi.”

Trước đây Chử Tinh ở nhà muốn né tránh mẹ con Trần Mỹ Hoa nên mới năn nỉ Chử Kiến Quốc cho đi học đàn.

Lúc mới bước vào biệt thự cậu đã chú ý tới cây đàn dương cầm màu trắng thuần khiết ở góc cầu thang, còn cảm thấy kỳ lạ là nó chuẩn bị cho ai. Hiện giờ gần như không còn nghi ngờ gì nữa, lúc cậu vẫn chưa thích Ngụy Dĩ Thần thì người này đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho cậu rồi.

Khuôn mặt Chử Tinh hiện lên vệt đỏ khả nghi, đột nhiên nhớ ra: “Tháng sau trường em có lễ hội nghệ thuật, thầy phụ đạo bảo em chuẩn bị một tiết mục.”

Ngụy Dĩ Thần nhìn cậu: “Chơi dương cầm sao?”

Chử Tinh gật đầu, nhưng hai mắt sáng ngời nhìn Ngụy Dĩ Thần: “Anh có thể tới xem em biểu diễn không?”

Ngụy Dĩ Thần cười một hồi lâu, hóa ra là đang đợi lời này của cậu.

Ngụy Dĩ Thần: “Nếu em trả đủ phí xuất hiện* cho tôi thì tôi sẽ suy nghĩ một chút.”

* Phí xuất hiện

Chử Tinh rất ai oán: “Em nghèo như vậy, có thể cho em nợ được không?”

Trong lòng Ngụy Dĩ Thần cười một trận không ngừng lại được, trên mặt vẫn rất bình tĩnh, cũng ra vẻ kinh ngạc nói: “Hôn một cái cũng muốn nợ sao? Vậy không phải anh quá lỗ vốn à? Thôi bỏ đi, anh vẫn không nên đi thì hơn.”

Chử Tinh lập tức ngồi bật dậy, cao giọng ngăn cản: “Em hôn anh hai cái! Anh nhất định phải đến nha!”

Ngụy Dĩ Thần cười gật đầu, sau đó bất ngờ không kịp phòng thủ, bị Chử Tinh nhào qua bàn hôn lên mặt một cái.

Chử Tinh ngồi lại chỗ của mình, mặt đỏ như ráng chiều: “Hiện giờ em cũng rất muốn hôn anh, không chờ được đến lúc dùng bữa xong.”

Giám đốc Ngụy cũng rướn người qua bàn, giữ lấy khuôn mặt đỏ bừng của bạn nhỏ, hôn một cái thật sâu xuống miệng của Chử Tinh.

Thấp giọng nói: “Hôn như vậy mới lời.”

Hết chương 17

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.