Sao Vẫn Cứ Luôn Thích Em

Chương 108: Ai là người kích thích?



Hứa Tiễu Tiễu ngừng thở, cẩn thận ghé vào cửa sổ, nhìn vào trong phòng.

Từ vị trí của cửa sổ, đều bị che bởi những bức màn dày nặng, như vậy mới có thể cho ánh sáng trong phòng tối tăm, tiện cho bác sĩ Cung trị liệu.

Nhưng mà gió thổi qua, bức màn phiêu động, có thể lộ ra khe hở.

Thừa lúc này, Hứa Tiễu Tiễu có thể nhìn rõ vào bên trong phòng.

Cả người mẹ nằm trên ghế thả lỏng, một đôi mắt an tĩnh nhìn bác sĩ Cung, những bất an lo lắng vừa rồi đã không còn.

Mà bác sĩ Cung đang ở khinh thanh tế ngữ nói cái gì, cụ thể lời nói, cô không nghe thấy, lại có thể cảm nhận được bác sĩ Cung nói những lời này, mẹ rất tập trung tinh thần.

Không biết người khác trị liệu, là thế nào, nhưng là ít nhất trước mắt hết thảy, nhìn bình thường.

Hứa Tiễu Tiễu lẳng lặng canh giữ ở chỗ đó.

Mãi cho đến nửa giờ sau, trị liệu xong.

Mẹ đã an ổn ngủ rồi.

Hứa Tiễu Tiễu đang định rời đi, lại thấy bác sĩ Cung đột nhiên đi tới, cô lập tức ngồi xổm xuống, tránh ở bên dưới cửa sổ.

Sau đó liền nghe được “Xôn xao” một tiếng, bác sĩ Cung kéo bức màn ra.

Nhưng cô lại không có nghe được tiếng bước chân rời đi của bác sĩ Cung bác sĩ.

Hứa Tiễu Tiễu nhăn mày đầu, liền nghe được bác sĩ Cung nhẹ giọng mở miệng: “Hứa tiểu thư, xem đủ rồi sao?”

Hứa Tiễu Tiễu:…… Thì ra là đã sớm bị phát hiện rồi.

Cô sờ sờ cái mũi, có điểm không được tự nhiên đứng lên. 

Nhìn bác sĩ Cung cười cười, cô mở miệng: “Bác sĩ Cung, tôi……”

“Tôi đoán rằng, cô sợ tôi làm chuyện gì xấu với mẹ cô, đúng không?”

Hứa Tiễu Tiễu lập tức trầm mặc không nói.

Bác sĩ Cung liền lắc đầu, “Kia hiện tại, yên tâm sao?”

Bộ dáng đó rất thản nhiên, không giống như là làm chuyện xấu.

Hứa Tiễu Tiễu nheo lại đôi mắt.

Cô trầm mặc một chút, dứt khoát trực tiếp mở miệng: “Bác sĩ Cung, tôi có vài chỗ không hiểu lắm, ông có thể giải đáp giúp tôi không?”

Bác sĩ Cung gật đầu.

Hứa Tiễu Tiễu nhìn chằm chằm đôi mắt ông, dò hỏi: “Tôi nhìn bệnh của mẹ, thật ra bệnh tâm thần của mẹ cũng không nghiêm trọng lắm, tôi cũng nhìn qua hồ sơ của ông, so với mẹ tôi càng nghiêm trọng hơn, ông đều chữa khỏi. Như ông có thể nói cho tôi biết, vì sao bệnh của mẹ tôi đã hơn hai mươi năm vẫn không có chuyển biến tốt.”

Nghe được lời này, bác sĩ Cung theo bản năng hướng ra cửa nhìn thoáng qua.

Hứa Tiễu Tiễu lập tức nhăn lại mày.

Mẫn cảm tới mức có thể cảm nhận được bác sĩ Cung cũng có chuyện phải nói với cô.

Bác sĩ Cung vươn tay tháo lấy mắt kính, lúc này mới mở miệng: “Trong nhà này, người quan tâm nhất đến bệnh tình của Hứa phu nhân, hẳn là cô. Nếu cô hỏi như vậy, tôi đây cũng liền ăn ngay nói thật, bệnh của mẹ cô sở dĩ vẫn luôn không tốt, là bởi vì bà ấy vẫn luôn tiếp thu kích thích.”

“Bệnh tâm thần cùng với các bệnh không giống nhau, trạng thái tinh thần của mẹ cô, liên tục chuyển biến tốt đẹp nhưng ngay sau đó lại chịu kích thích bên ngoài càng thêm nghiêm trọng. Tôi không biết kích thích này là cái gì, nhưng mà tôi đã sớm nói qua với Hứa lão phu nhân, rời xa kích thích, đối với mẹ người là sự lựa chọn tốt nhất.”

Bác sĩ Cung nói xong những lời này, liền không muốn để lộ cái gì.

Ông gật đầu với Hứa Tiễu Tiễu, xoay người đi tới cửa.

Hứa Tiễu Tiễu đã hiểu ông nói gì, trèo tường rời đi.

Cô từ sau tường tới trên đường, vẫn luôn tự hỏi một vấn đề.

Nguyên nhân gây kích thích cho mẹ…… Là cái gì?

Cô nhíu mày, lúc cô từ cửa trước tiến vào sân, tầm mắt rơi xuống trên người Liễu Ánh Tuyết.

Chẳng lẽ…… Là bà ta?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.