Sao Vẫn Cứ Luôn Thích Em

Chương 113: Không làm phiền đến nhau



Hứa Tiễu Tiễu nghe câu hỏi như thế, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.

Cô ta có thể nhìn ra, Lâm Ý Thành rất chán ghét cô ta.

Nhưng mà đã hẹn cô ta đến đây mà anh ta lại hỏi cô ta đến đây để làm gì? Thấy cô ta không nói chuyện, Lâm Ý Thành híp mắt, một cánh tay đặt trên ghế sô pha sau lưng cô ta, dáng vẻ thân mật mà tuỳ tiện.

Rồi mới đến gần cô ta, phun ra một điếu thuốc.

Mùi vị sặc mũi ập vào mặt làm Hứa Tiễu Tiễu ho khan, cô ta mở miệng: “Tôi có chút việc muốn nói riêng với anh.” Bên tai lại truyền đến âm thanh xấu xa của Lâm Ý Thành: “Làm sao? Muốn tôi hẹn hò với cô? Nhưng mà chuyện này có chút khó xử ~” Anh ta chỉ vào người ngồi đối diện trên sô pha, vì anh ta ngồi bên cạnh Hứa Tiễu Tiễu mà hai người phụ nữ có chút không vui: “Cô nhìn hai cô ấy xem, Nam Nam và Bắc Bắc đều lớn lên đẹp hơn cô, thoải mái hơn cô, nhưng chủ yếu …… Âm thanh ở trên giường cũng lớn hơn cô, cho nên vì sao tôi lại vứt bỏ mấy cô ấy mà hẹn hò với cô?” Lời này vừa nói ra thì một cô gái tên là Nam Nam liền cười ra tiếng: “Anh Lâm, anh mà nói như vậy thì cô bé ấy sẽ khóc đó~” Lâm Ý Thành cười lạnh: “Vậy hai người các cô đồng ý cho tôi đi hẹn hò với cô ấy, vứt bỏ các cô?” Lập tức sắc mặt Nam Nam thay đổi: “Đương nhiên không được, đêm nay anh Lâm đã đồng ý với bọn em rồi.” Nói đến đây thì có chút buồn: “Chuyện gì cũng có thứ tự trước rồi mới đến sau, cô bé này nếu muốn cướp người từ trong tay chúng tôi thì ……” Nam Nam nhìn thoáng qua Bắc Bắc.

Lập tức Bắc Bắc cười: “Vậy cô và chúng tôi thi đấu một lần?” Lập tức Nam Nam cười: “Thi đấu khiêu vũ, Bắc Bắc múa cột là tuyệt nhất!” Bắc Bắc được khen, đắc ý nâng cằm lên.

Lâm Ý Thành nghe được lời này, nhíu mày.

Múa cột? Anh ta vừa định muốn nói gì thì thấy Hứa Tiễu Tiễu quay đầu nhìn anh ta: “Lâm Ý Thành, anh nhất quyết phải nói chuyện với tôi như thế sao?” Thấy một lần thì tổn thương một lần.

Tại sao người đàn ông này lại trẻ con như thế? Bọn họ đã chia tay.

Cô ta đã thật lòng xin lỗi anh ta, cô ta đã giải thích, cô ta không phải cố ý, cô ta bị hãm hại.

Nếu có thể thì chẳng lẽ cô lại đồng ý bồi ngủ một người đàn ông xa lạ sao? Cô ta cho rằng, bọn họ ít nhất sẽ có thể gặp nhau tốt thì lúc chia tay cũng sẽ tốt.

Nhưng rõ ràng Lâm Ý Thành không có nghĩ như thế. 

Thấy Lâm Ý Thành không nói chuyện, Hứa Tiễu Tiễu châm chọc nhìn ba người trước mặt, trực tiếp nói: “Được, vậy các người làm chuyện của các người, tôi sẽ chờ, chúng ta không làm phiền gì đến nhau, ok?” Không làm phiền đến nhau? Bọn họ làm chuyện của bọn họ? Lâm Ý Thành dùng sức nắm chặt điếu thuốc trong tay, trực tiếp bóp nát điếu thuốc.

Thì ra quả nhiên cô ấy không để một chút nào đến lòng của mình.

Anh ta rũ mắt xuống, cười nhạo, đứng lên, trở về ngồi giữa Nam Nam và Bắc Bắc rồi mới vươn tay ra mỗi bên ôm một người, ngẩng đầu lên nhìn cô ta: “Đây là phòng của tôi, hai cô ấy ở lại chơi với tôi, cô thế nào? Cô có thể làm gì?” Ý của lời đó là cô ta không thể làm cái gì thì anh ta phải đuổi cô ta đi? Mắt Hứa Tiễu Tiễu nhíu lại.

Nam Nam đã sớm nhìn Hứa Tiễu Tiễu không vừa mắt, thuận thế mở miệng cười: “Nếu cô Hứa thích ở đây đợi như thế, để tôi xem, không bằng bảo cô ấy rót rượu cho chúng ta?” Nói xong, liền dùng cằm hất nhìn bình rượu trên bàn, dáng vẻ kiêu căng: “Có thể rót rượu cho anh Lâm là may mắn cho cô.

Vừa đúng lúc, chúng tôi còn thiếu một em gái để rót rượu.” Lời này vừa nói ra, Bắc Bắc lập tức hùa theo: “Cái chủ ý này rất tốt, cô Hứa, cô còn chờ cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.