Anh căn bản không cho cô cơ hội giả bộ không biết, trực tiếp mở miệng: “Tên tôi trong danh bạ”
Hứa Tiễu Tiễu:...
Anh bình tĩnh ngồi trên ghế sofa, mặt không chút biểu tình, căn bản là không nhìn ra cảm xúc.
Nhưng mà khí thế cùng lạnh lẽo phát ra trên người anh, đều làm cho Hứa Tiễu Tiễu nhận ra: Anh cả rất tức giận! Hậu quả rất nghiêm trọng!
Giờ phút này cô quả thực là muốn khóc.
Lúc ấy chỉ là tiện tay, sao mà lại đi ghi cái biệt danh như vậy chứ?
Bất luận tên đàn ông nào, sao có thể chấp nhận cái biệt danh đó được chứ?
Giờ giải thích thế nào đây?
Cắn răng một cái, tiếp tục giả vờ.
Cô cầm lấy điện thoại, mở màn hình ra, mở danh bạ ra sau đó kinh ngạc hô một tiếng: "Ah! Là ai vậy, sao lại đặt tên của anh như vậy chứ! Tuyệt đối là hôm qua có người thừa dịp tôi uống say sửa lại rồi! Thật sự là muốn bị đánh mà!"
Hứa Mộc Thâm nhìn cô gái còn đang diễn kia.
Cô diễn cũng thật là có cố gắng, biểu cảm biến hóa khoa trương như vậy. Quả thực là hận không thể viết lên mặt mình ba chữ: tôi đang diễn đó.
Con mắt Hứa Mộc Thâm trầm xuống, cũng không vạch trần cô chỉ là nhíu mày "Vậy tên mà cô đặt trước đó là gì?"
Tên trước?
Hứa Tiễu Tiễu vội vàng cầm lấy điện thoại, "Ba ba ba" gõ mấy chữ, sau đó nhảy xuống giường, đem tên đã sửa trong danh bạ đưa cho Hứa Mộc Thâm xem.
Hứa Mộc Thâm liếc qua, bốn chữ "Anh trai yêu quý" xuất hiện trước mặt.
Người này chỉ sửa tên trong danh bạ thôi mà, làm sao lại lấy tên danh bạ cũng không đàng hoàng như vậy?
Nhưng mà không hiểu sao tức giận trong lòng, trực tiếp tiêu tan một nửa.
"Anh cả, anh chính là anh trai yêu quý của tôi nha” Hứa Tiễu Tiễu nịnh nọt cười, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ trên mặt, răng khuyển trắng noãn, đặc biệt đáng yêu.
Làm người khác nhịn không được muốn vươn tay nhéo một cái lên khuôn mặt của cô.
Hứa Mộc Thâm đè xuống ý nghĩ này, một nửa tức giận khác cứ như vậy biến mất.
Cô gái này thật là làm cho người ta tức giận nhưng không làm gì được mà!
Hứa Tiễu Tiễu thấy mặt Hứa Mộc Thâm không còn âm trầm như lúc nãy, nhẹ nhàng thở ra.
Biết rõ cửa ải này cô tạm thời xem như đã vượt qua.
Bất quá đêm qua...
"Anh cả? Đêm qua tôi uống quá nhiều, có chút việc nhỏ, tôi không có thừa cơ uống say làm việc gì khác người chứ?" Hứa Tiễu Tiễu hỏi mà trong lòng run sợ, sợ mình đem việc tám tháng trước nói ra.
Giờ này khắc này, cô không muốn cho Hứa Mộc Thâm biết rõ chuyện này, anh sẽ càng xem thường cô.
Hứa Mộc Thâm nghe nói như thế, sắc mặt lập tức trở nên không được tự nhiên, anh ho khan một tiếng, "Cô đang lo lắng việc gì?"
Hứa Tiễu Tiễu: "Ví dụ như, tôi không có thừa cơ đùa giỡn anh? em uống say thì có chút … không nhận người thân."
Hứa Mộc Thâm:...
Sờ soạng, hôn, tính toán là đùa giỡn sao?
Cả anh cả đều không buông tha, thật đúng là không nhận người thân mà.
Anh nhìn cô gái trước mặt, trong lúc đó anh cũng rất muốn hỏi một chút, câu cuối cùng của cô "Tôi rất thích anh" rốt cuộc là nói với anh, hay là nói với Lâm Ý Thành?
Nhưng lời nói đến bên miệng, vẫn là đè ép xuống không hỏi.
Anh không trả lời câu hỏi của Hứa Tiễu Tiễu, ngược lại đứng lên, "Tôi sẽ đi công tác một tuần."
Hứa Tiễu Tiễu: "À?"
Anh cả đây là đang nói lịch trình cho cô biết sao?
Trông thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, Hứa Mộc Thâm vốn định rời khỏi, bỗng nhiên đi tới trước mặt cô, duỗi ra bàn tay vò rối rồi tóc của cô, "Cô ở nhà phải nghe lời đó."