Lâm Ý Thành đang định đem thuốc giải rượu từ trong túi tiền lấy ra, thoáng cái dừng lại.
Ánh mắt anh ta tối lại, một loại cảm giác nhục nhã chạy lên não.
Tay anh ta nắm lại thành nắm đấm.
Vốn định nói lời tối đẹp, cứ như vậy nuốt xuống.
Anh ta nhìn cô gái trước mắt.
Ngày hôm qua uống rượu nhiều như vậy, cuối cùng nói cho anh ta biết một câu, "Không cần đồng ý hôn sự này."
Hôm nay lại dùng giọng điệu như vậy chất vấn anh ta...
Cô là không muốn cùng anh ta kết hôn đến như vậy?
Hay là từ trước cho tới nay cô ấy chưa từng muốn cùng mình kết hôn?
Lâm Ý Thành tức giận, đi theo ý nghĩ này, tầng tầng dâng lên.
Nửa ngày, anh ta cười lạnh một tiếng, "Hai nhà muốn hợp tác, quan hệ thông gia là biện pháp tốt nhất."
Hứa Tiễu Tiễu nhíu mày, thật không ngờ anh ta sẽ trả lời như vậy, nhưng...
"Theo tính cách của anh, anh sẽ ngoan ngoãn đáp ứng cái quan hệ thông gia này sao?"
Lâm Ý Thành nghe nói như thế, giống như là nghe được cái chuyện cười gì, anh ta khơi gợi lên bờ môi, đột nhiên tiến lên một bước, một tay nắm chặt quần áo Hứa Tiễu Tiễu, trong thanh âm đè nén không được sự tức giận: "Vậy cô có biết không, theo tính cách của tôi bị một người đàn bà phản bội, sẽ như thế nào?"
Hứa Tiễu Tiễu không nói chuyện, chợt nghe anh ta tiếp tục mở miệng: "Tôi sẽ đem cô ta lấy về nhà, làm một Lâm phu nhân chỉ có danh chứ không có thật, tra tấn cô ta cả đời!"
Lời nói độc ác được anh ta nói ra từng chữ từng chữ, cứ thế làm Hứa Tiễu Tiễu rùng mình một cái.
Cô nheo mắt lại, "Lâm Ý Thành, anh điên rồi!"
"Điên rồi?" Lâm Ý Thành cúi đầu, khoảng cách cô và anh ta chỉ có một centimet, "Tôi không chỉ điên rồi, mắt tôi còn bị mù! Hứa Tiễu Tiễu, tôi muốn cưới cô về nhà, thời thời khắc khắc nhắc nhở chính bản thân mình, năm đó tôi ngây thơi tới cỡ nào, mới có thể yêu một người như cô, một con đàn bà mà ai cũng có thể làm chồng!"
Lời này nói ra, Lâm Ý Thành dùng sức đẩy cô ra, xoay người rời đi.
Hứa Tiễu Tiễu bị đẩy lui về phía sau vài bước, mới đứng vững thân thể.
Cô nhìn chằm chằm vào hướng rời đi của Lâm Ý Thành.
"Ai cũng có thể làm chồng" bốn chữ này, tựa như bốn thanh dao găm mạnh mẽ đâm tiến vào trái tim của cô.
Nhưng mà hôn sự này...
Cô đi mau hai bước, muốn ngăn cản anh ta.
Cứ như vậy một đường đuổi tới phòng khách trong biệt thự.
Liễu Ánh Tuyết cùng bà Lâm thảo luận cái gì rất vui vẻ.
Sau khi nhìn thấy Lâm Ý Thành, bà ta lập tức đứng lên, đôi mắt nghiêm khắc nhìn Hứa Tiễu Tiễu đang đuổi theo phía sau anh ta, dò hỏi: "Các con làm sao vậy? Sao nhanh như vậy trở lại rồi? Chơi không vui sao?"
Nói xong câu đó, cảnh cáo mở miệng nói: "Có phải là Tiễu Tiễu chọc con rồi hay không? Con nói cho bác biết, ta giúp con dạy dỗ nó! Ý Thành con đừng nóng giận, tính cách Tiễu Tiễu có chút bướng bỉnh, không hiểu chuyện..."
Hứa Tiễu Tiễu vừa muốn nói điều gì, đã thấy Lâm Ý Thành nở nụ cười đầy hàm ý, anh ta mở miệng: "Không có, chúng con chơi rất vui vẻ."
Hứa Tiễu Tiễu:... Tên này, làm sao mà tốt như vậy giúp cô chứ?
Liễu Ánh Tuyết lập tức nở nụ cười, "Như vậy cũng tốt."
Lâm Ý Thành lại trực tiếp hỏi: "Hai người nói tới chỗ nào rồi?"
Mẹ Lâm trả lời: "Chúng ta đang chọn ngày, không phải con nói phải kết hôn với Tiễu Tiễu nhanh một chút sao? Mẹ xem hai tháng gần đây nhiều ngày đẹp..."
"Mẹ, hôn lễ cái đó cần kiêm tốn, con thấy không bằng hai ngày sau đính hôn, đính hôn xong lập tức đi làm giấy đăng ký, mẹ thấy thế nào?"
Lâm Ý Thành một câu, trực tiếp chấn kinh ba người trong phòng khách.
Cô há mồm, còn chưa nói xong, tay đã bị Liễu Ánh Tuyết nắm chặt, chợt bà ta tiến lên một bước, giải quyết dứt khoát: "Ý Thành đã gấp gáp như vậy, vậy cứ như thế đi!"